You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:03:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Trả Lại
iọng nói Bạch Trân có chút đùa cợt, sắc mặt Dạ Ly tái đi hẳn, đôi con ngươi nhìn nàng thêm vài phần phòng bị
Vốn dĩ muốn nhờ chuyện xưa để thân thiết vơi nàng, vậy mà lại bị nàng nói tới mất mặt như vậy, đúng là không dễ dàng gì
Dạ Lan ngồi im lặng nãy giờ liền lên tiếng, phá tan không khí ngại ngùng đó
"Thượng Thần... Thật khéo đùa...
"
Bạch Trân nghe vậy lại bật cười, nụ cười khiến bao người phía dưới say đắm
"Đúng thật.... Bản Thượng thần đúng là có tính hay đùa...thái tử thiên tộc... Chắc sẽ không để ý chứ..?"
Đám tiên nhân phía dưới lại không ngừng gật đầu mà nói
"Đúng đó... Hồ Đế thật là hay đùa.... Đúng là rất thú vị..."
"Phải đó... Hồ Đế đúng là người đặc biệt có khác"
Dạ Ly thấy vậy cũng đành cho qua, không tiện nói nhiều lời
"À không sao... Bản Thái Tử đương nhiên sẽ không để bụng chuyện nhỏ này..."
Thiên Đế nhìn con trai của mình trở nên như vậy thì lại càng dè chừng Vị Hồ đế này hơn
Ông vẫn còn nhớ rõ quá khứ ông đã làm những gì
Mặc Hoạ nhìn Bạch Trân và Dạ Lan kẻ tung người hứng thì cười khinh
"Hồ ly... Mãi chỉ là Hồ ly...."
Câu nói như giả như thật nói lên sự chán ghét của nàng ấy với Bạch Trân tới mức như thế nào
Bạch Trân cũng không tiện nói gì nữa, chỉ rót rượu uống cạn
Kịch hay vẫn còn ở phía sao mà...
----
Yến tiệc gần như đã kết thúc, vậy mà số Tiên nhân ở đại điện vẫn không ngừng tăng lên
Họ đến chủ yếu chỉ muốn xem được dung mạo của vị nữ đế hồ ly này
Uống cạn một bình rượu, Bạch Trân bỗng lên tiếng
"Thiên đế.... Theo người... Tội trộm cắp đồ của thượng thần... Đáng bị phạt thế nào?"
Câu hỏi bất ngờ khiến thiên đế đơ một vài giây, sau đó dõng dạc trả lời...
" Nhẹ thì cắt khỏi hàng tiên, nặng thì đày xuống kiếp súc sinh.."
Bạch Trân nghe vậy thì hài lòng rồi lại tiếp tục hỏi
"Vậy.... Là tiên có phẩm vị cao.... Xử lý việc không nghiêm minh... Hại người vô tội... Xử lý thế nào.?"
"Cắt chức tiên, phạt lịch kiếp 300 năm.."
Chúng tiên nhân nghe xong cũng hơi ngỡ ngàng
Nếu vi phạm những điều đó, đúng là sẽ phạt như vậy... Nhưng Hồ Đế hỏi để làm gì?
Bạch Trân cười nhẹ, liếc sang Dạ Ly và Mặc Hoạ
Hai người họ vẫn giữ thái độ bình thản, như việc chẳng hề liên quan đến mình
Không hề liên quan à?? Để nàng xem thử... Họ giữ thái độ này đến bao giờ
Bạch Trân đứng dậy, bước thẳng về chính giữa đại điện, nhìn Thiên Đế mà nói
"Thiên đế... Bạch Trân hôm này tới đây... Cũng là để xin thiên đế xử lý một vài chuyện"
"Mời Hồ Đế cứ nói"
Ông nhìn nàng với vẻ mặt nghi hoặc
Còn có kẻ dám đắc tội với vị thượng thần này sao
Bạch Trân nhìn về phía Mặc Hoạ, nụ cười có nét quỷ dị
"Ba trăm năm trước... Vị trắc phi Mặc Hoạ này... Trộm đồ của ta... Thậm chí nhân lúc ta yếu nhất... Đánh ta trọng thương tới suýt mất mạng... Nên xử trí thế nào đây?"
Cả đại điện nổi lên tiếng xì xào bàn tán
Mặc Hoạ tức giận, bước tới trước mặt nàng mà nói
"Ngươi chớ có nói bừa!! Ta lại đi trộm đồ của ngươi?
Ngươi đừng quên, ta là công chúa của tộc Vũ điểu... Còn là trắc phi của thái tử... Ngươi dám đổ oan cho ta!!"
Dạ Ly hơi nhíu mày nhìn vị trắc phi mình sủng ái
Mặc Hoạ hình như đã quên hết lễ nghi thiên tộc, quên mất phong thái phi tử của mình
Bạch Trân cười nhẹ, tay đưa ra hướng tới cây roi trên người Mặc Hoạ
Như có sức mạnh vô hình, cây roi bay thẳng lên tay nàng trước sự chứng kiến của hàng vạn chúng tiên nhân
Truyền cho cây roi một ít linh lực, nói liền giải phóng hết sức mạnh mà Mặc Hoạ từng truyền cho nó, rồi trở lại thành một cái đuôi hồ ly màu xanh lục
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nó rồi lại càng xì xào nhiều hơn
Cái đuôi hồ ly kia chẳng phải là của hồ đế sao
Cả tứ hải ai mà không biết hồ đế có bộ lông đặc biệt này
Thảo nào lúc nãy, nó lại mất khống chế như vậy
Bọn họ cũng từng nghe nói, Hồ Đế Bạch Trân chỉ có tám đuôi, thì ra là trắc phi kia trộm mất
Thật không ngờ, mặc Hoạ to gan tới mức dám chặt đuôi của Hồ đế, còn làm nàng ấy bị thương nặng
Chuyện tới mức như vậy, dù là thiên đế cũng không thể cứu được
Bạch Trân nhìn Mặc Hoạ đang ngỡ ngàng kia mà nói
"Ngươi là công chúa chẳng lẽ ta không phải công chúa sao?
Dựa theo vài vế, nếu ngươi nói ngươi là công chúa Vũ Điểu, phải gọi ta một tiếng Hồ Đế
Nếu nói ngươi là trắc phi của thái tử thiên tộc.. phải tôn kính mà gọi ta một tiếng thủy thần...
Nên đừng bao giờ nói về vai vế trước mặt ta"
Rồi nàng quay sang thiên đế, nâng cái đuôi hồ ly lên mà nói
"Chắc ngài cũng biết, trên thế gian... Chỉ có duy nhất một con Hồ Ly màu xanh lục..."
Nói đến đây, thiên đế như hiểu ra hết mọi chuyện, tức giận đập bàn
"Mặc Hoạ to gan"
Mặc Hoạ giận mình, run run mà quỳ xuống
"Thiên đế... Con không có....là ả ta vụ oan cho con..."
Lời biện minh này vô tác dụng, cả Tứ Hải đều biết, chỉ có duy nhất Nữ đế hồ tộc này mới có màu lông như vậy
Bạch Trân lại truyền thêm chút linh lực cho nó, nó liền biến thành một cây kiếm
Tay cầm đính ngọc vững chắc, lưỡi kiếm xanh lục lạnh lùng mà cao lãnh
Thiên đế thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, đành tùy theo Bạch Trân xử lý
Mặc Hoạ nhìn lưỡi kiếm sắc lạnh kia mà run run
"To gan, ta đường đường là công chúa, ngươi giết ta.... Điểu tộc sẽ không tha cho ngươi..."
Bạch Trân lại một lần nữa cười tươi
"Vậy sao? Hình như hôm nay, điểu tộc cũng có mặt ở đây... Nhưng hình như không muốn ra mặt"
Nàng liếc về phía bàn của điểu tộc, ánh mắt ánh lên sự lạnh lùng
Không một ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, họ im lặng mà quay đi, như nói rõ rằng không quan tâm đến sống chết của vị công chúa kia...
Mặc Hoạ lại càng thêm sợ hãi, lùi dần về sau mà nhìn Dạ Ly cầu cứu
Bạch Trân nhìn lưỡi kiếm của mình mà nói
"Trước đây ngươi dám chặt đuôi của ta... Khiến ta đau đớn mấy trăm năm...
Vừa rồi còn sỉ nhục ta.... Hiện giờ, ta nên chặt cái gì của ngươi?? Chặt tay? Chân??
Hay là cánh??
Được rồi, chặt cánh vậy..."
Bạch Hồ Bạch Hồ - Nguyễn Thu Huyền Bạch Hồ