Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 32
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trong Nơi Giam Hãm
ăn buồng tàu nơi Arabella bị nhốt là một nơi tối tăm và không thoáng khí. Cô bé cảm thấy quá khổ sở, chỉ muốn la khóc ầm lên. Song cô vẫn cố cầm nước mắt vì cô không muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Những kẻ đồng bọn của "Đuôi Sam Sắt" còn tồi tệ hơn bọn cướp dưới quyền của cha cô. Và Arabella tin chắc rằng một khi chúng nổi giận thì chúng sẽ không từ một thủ đoạn nào. Tốt nhất là cứ im lặng và cố chịu đựng. Cô biết cha cô sẽ cố hết sức để cứu cô. Đanien, tướng cướp hùng mạnh nhất trên khắp các đại dương đời nào lại chịu đầu hàng "Đuôi Sam Sắt"? Ngoài nỗi lo sợ cho bản thân mình, Arabella còn lo lắng cho cha. Cô vẫn tin chắc rằng nếu cô để mắt tới cha thì sẽ bảo vệ được cha cô. Giờ đây Arabella không ở cạnh cha, cha cô sẽ không được bảo vệ. Biết bao chuyện sẽ xảy ra với cha cô...
Arabella cố tránh những ý nghĩ mệt mỏi chán nản ấy. Cô bé nhìn kỹ gian phòng một lần nữa. Dù có bịt mắt thì cô cũng đoán được gian phòng đó như thế nào. Căn buồng trông trống rỗng và trơ trọi.
Cả gian buồng chỉ có một đồ vật đó là cái giường. Trên giường là một cái đệm bẩn thỉu và sùi lên nhiều chỗ. Thế là hết.
Tít trên cao, gần sát trần nhà có một lỗ hổng để lọt chút ánh sáng vào phòng. Arabella trèo lên giường, kiễng chân lên nhìn ra ngoài qua lỗ hổng, nhưng không được. Cô ao ước được nhìn thấy ánh sáng mặt trời dù chỉ qua một lỗ hổng.
Arabella nhận ra cái giường không bị gắn chặt với sàn như lúc đầu cô nghĩ. Cô liền nảy ra một ý: nếu dựng đứng chiếc giường lên sát tường, cô sẽ trèo lên thành giường và nhìn được qua lỗ hổng. Trước hết, cô phải bỏ hết đệm ra khỏi giường. Cái đệm được nhồi cỏ lồi lõm và có cảm tưởng như chưa bao giờ được đem rũ bụi. Khi Arabella đặt cái đệm vào một góc buồng thì một đám mây bụi dày đặc tung ra.
Sau đó Arabella kéo lê cái giường đến phía dưới lỗ hổng. Nhưng dù làm cách nào chăng nữa, Arabella cũng không sao làm cho chiếc giường dựng đứng vào tường được. Đó là một việc cực kỳ khó khăn. Bốn chân giường vững chắc không chịu di chuyển khi Arabella cố sức nâng nó lên. Mặc, Arabella vẫn quyết tâm bằng được.
Chẳng còn có vật gì trong phòng ngoài cái đệm. Thế là cô đành mang cái đệm ra kê rồi nâng dần chân giường lên từng tí một. Cô cuộn tròn cái đệm lai, rồi chui xuống gầm giường, dùng lưng và vai cố nâng dần lên. Thật là một công việc quá nặng nhọc và tốn nhiều công sức, nhưng cuối cùng cô đã làm được. Arabella cảm thấy kiệt sức. Cô ngồi thở hổn hển một lúc trên sàn để lấy lại sức. Trong lúc nhìn cái giường và nghĩ xem sau đó sẽ nhấc lên thêm như thế nào, cô phát hiện ra một đường gờ sắt chạy dọc theo bức tường cao khoảng một mét, nếu cô nâng chân giường lên gá vào đường gờ này thì sẽ có thể nhìn qua lỗ hổng khi trèo lên đầu giường.
Arabella lại cố thử sức một lần nữa. Lần này còn khó khăn hơn. Nhiều lúc cô tưởng như phải bỏ cuộc. Không sao đủ sức nâng tiếp chiếc giường lên, cô buồn nản ngồi xuống sàn. Rồi cô cứ ngồi nghĩ ngợi và cho rằng nhìn được qua lỗ hổng là một việc duy nhất mà cô có thể làm được trong cái gian buồng khốn khổ này. Và dứt khoát là cô phải làm một việc gì đó. Không thể chỉ ngồi mà buồn bã cả ngày. Vì vậy, cô quyết tâm đem sức mình cố gắng một lần nữa.
Cuối cùng cô bé cũng làm được. Hai chân tựa vững chắc vào tường gờ, cái giường gần như dựng đứng vào bức tường. Arabella vội trèo lên nhìn ra ngoài.
Qua cửa kính mờ đục, bẩn thỉu, Arabella thấy mặt biển đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phòng mà Arabella đang ở chắc ở tận dưới tầng hầm, vì lỗ hổng chỉ mấp mé phía trên mặt nước. Arabella có thể nhìn thấy bầu trời không gợn mây và những con hải âu đang bay lượn. Mặt đất chắc là gần đây thôi, cô nghĩ vậy. Vì chim không bay quá xa khỏi bờ biển. Không ai nhìn thấy chim giữa biển khơi xa. Arabella không nhìn thấy mặt đất, vậy hiển nhiên là nó ở phía bên kia tàu.
Arabella cứ chăm chú nhìn mặt biển và những con chim hải âu lượn vòng. Bỗng cô nghe thấy tiếng gì như chìa khóa lách ách. Cô bé lập tức lao xuống như mũi tên rồi run bắn người lên đứng giữa gian buồng. Cái thế giới bên ngoài căn phòng này đầy rẫy những cái ác, cái xấu, không thể hy vọng tìm thấy một điều gì tốt đẹp.
Nhưng lần này chỉ là một tên cướp béo phục phịch, đầu đội một chiếc khăn cuốn nhiều vòng. Hắn mang cho Arabella một đĩa cơm đầy và một bình nước. Người đó lẳng lặng đứng nhìn cái giường dựa đứng vào tường nhưng chẳng nói năng gì. Hắn cũng không kê lại giường. Hắn bước ra và khóa cửa lại như cũ.
Lúc đầu Arabella không muốn ăn chút nào, cô chỉ uống nước thôi. Công việc di chuyển chiếc thường làm cô khát nước. Nhưng sau đó cô lại nghĩ nên ăn để giữ sức. Biết đâu chẳng có lúc phải cần đến sức khỏe và nghị lực? Thế là cô bé ăn hết chỗ cơm.
Sau khi ăn xong, cô lại trèo lên phía đầu giường mình nhìn qua lỗ hổng. Và cô đã nhìn thấy gì kia?
Cô run bắn lên vì xúc động.
Có một chiếc thuyền đang đi gần tới chiếc tàu, và sau mái chèo là Marcô! Arabella muốn hét to lên, để cho cậu bé chú ý. Lỗ hổng thì quá nhỏ, lại bẩn, kính thì quá dày. Đứng trong nhìn ra thì rõ, nhưng không biết bên ngoài có nhìn vào được không?
Làm sao Arabella có thể báo cho Marcô biết là cô đang ở đây? Phải nghĩ thật nhanh, Marcô gần như đang bơi thuyền dọc theo thân tàu và chẳng mấy chốc sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Arabella. Cô bé cứ cố nghĩ một cách bình tĩnh. Thế rồi cô chợt nhớ đến mảnh gương trong túi mà Marcô đã cho cô. Cô có thể bắt cái ánh nắng đang chiếu trên cửa kính này báo hiệu cho Marcô biết được hay không?
Arabella đặt mảnh gương vào ánh nắng. Nó có thể xuyên qua mặt kính bẩn bụi này tới Marcô được không? Arabella không thể nhìn thấy được ánh sáng phản quang trên mặt nước, cũng không nhìn thấy ánh sáng đó trong không khí. Cô cứ chuyển động mảnh gương và hy vọng sẽ bắt đúng vào mắt Marcô. Marcô lúc đó đã vượt khỏi tầm nhìn của Arabella, chợt cậu giật mình quay mặt lại. Điều đó có nghĩa là ánh nắng được phản quang đã lọt tới chỗ Marcô. Nhưng làm saoMarcô biết được cái gì chiếu vào mắt mình? Arabella cố làm cho mảnh gương nhấp nháy.
Thế nào Marcô cũng hiểu. Cậu bé quay mái chèo đưa thuyền về phía Arabella. Chỉ một lúc sau chiếc thuyền ghé sát sườn tàu và khuôn mặt của Marcô hiện ra trên lỗ hổng.
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển