Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Đoán Số Mệnh
H
ai đứa bé sinh đôi rất thích món cá nướng Arabella chẳng muốn ăn một chút nào. Cô tước sạch xương dăm rồi lấy tay bón từng miếng nhỏ vào hai cái miệng đang há ra chờ sẵn.
- Bạn cũng ăn vài miếng đi chứ. Sao cứ cho hết hai đứa này thế. Chúng không đói đâu. Bạn nhìn xem chúng mập thế cơ mà. Têrêxa cho chúng nó ăn luôn.
Arabella rất thích hai đứa bé gái người Digan này. Cô chưa bao giờ được gần gũi thân mật với một đứa bé nào. Cô chỉ mới nhìn thấy những đứa bé mỗi khi dừng chân trên bến cảng, nơi các bà mẹ thường bế trẻ em ra xem tàu bè hoặc đón cha chúng đi xa về. Thế mà lúc này có hai đứa trẻ sinh đôi má phúng phính đang ngồi ngay trước mặt Arabella. Arabella có thể vuốt ve mái tóc, sờ má và chơi đùa với cả hai đứa: Mara và Demma. Chúng là hai đứa bé bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Chỉ có điều chúng không nói chuyện với Arabella được vì chúng chỉ biết nói tiếng Digan.
- Bạn có đứa em trai hoặc em gái nào không? - Marcô hỏi.
- Không. - Arabella trả lời. - Tôi cũng chẳng còn mẹ nữa. Chỉ còn bố thôi.
- Buồn nhỉ! - Marcô nói. - Không có mẹ thì cuộc sống chẳng tốt lắm.
Mara trèo lên ngồi vào lòng Arabella, bập bẹ nói và lấy tay kéo chuỗi vòng san hô của cô bé đang đeo ở cổ. Marcô làm mặt nghiêm mắng Mara. Nó liền thè lưỡi ra làm cho Marcô càng cáu, mắng thêm một trận nữa. Nó lại bĩu môi. Cả con bé Demma cũng bĩu môi.
- Bạn nói gì với chúng thế? - Arabella hỏi.
- Têrêxa đã làm hư chúng rồi! - Marcô nói. - Chúng cứ đòi gì được nấy. Bạn đừng cho chúng nó một thứ gì hết. Cái bọn ăn xin hư đốn này!
Arabella hiểu là Mara đòi cái chuỗi vòng cổ bằng san hô. Cô bé cười to lên rồi lấy chuỗi vòng ta khỏi đầu.
- Nếu nó thích thì tôi cho nó đấy. Có đáng gì đâu! Bạn đã cho tôi một cái khác rồi. Tôi chẳng cần gì đến hai cái.
- Đừng cho nó! - Marcô nói. Nhưng Arabella đã đưa cho cơn bé Mara chiếc vòng. Khuôn mặt Mara sáng bừng lên. Nó hãnh diện đeo chiếc vòng vào cổ. Nhưng Mara được chiếc vòng làm cho con bé Demma không chịu được. Nó chạy đến giằng chiếc vòng. Thế là hai đứa bé đánh nhau.
- Đấy bạn thấy chưa? - Marcô nói vẻ trách móc.
Arabella hoảng cả lên. Marcô nói điều gì có vẻ nặng nề lắm làm cho hai đứa bé thôi không đánh nhau nữa. Marcô lấy chiếc vòng ra khỏi cổ Mara làm cho con bé bắt đầu khóc. Marcô lấy con dao cắt đôi chiếc vòng ra, buộc lại thành hai cái vòng nhỏ hơn rồi đưa cho hai đứa bé. Con bé Demma nhoẻn miệng cười sung sướng. Còn Mara bĩu môi ra một lúc rồi cũng quên đi, đeo chiếc vòng ngắn đó vào cổ
- Cái đồ tí nhau vô lễ! - Marcô nói.
Còn Arabella lại cười to lên, nói:
- Chúng ngộ thật!
- Cứ phát cho mỗi đứa mấy cái là xong. - Marcô nói. - Têrêxa chẳng bao giờ đánh chúng nó cả.
Hai đứa trẻ ném xương cá vào lửa. Nồi súp lơ đang reo lên lụp bụp, tỏa ra mùi thịt cừu béo ngậy và mùi tỏi. Demma và Mara lại chơi đùa vui vẻ với những mẩu gỗ, giả làm búp bê. Hai đứa bé lấy những miếng vải sặc sỡ bọc những khúc gỗ đó lại và nói với những con búp bê giả một cách dịu dàng, âu yếm.
- Bạn có muốn tôi đoán số mệnh cho bạn không? - Marcô nói. - Tôi biết đoán bài đấy, bà tôi dạy cho. Bà tôi còn đoán được số mệnh người ta mà chẳng cần đến quân bài nào. Bà chỉ cần tập trung suy nghĩ một lát thôi. Còn tôi, không có bài thì tôi chẳng đoán được.
- Có chứ, bạn đoán cho tôi đi! - Arabella nói. - Tôi muốn biết cha tôi bây giờ ở đâu?
Marcô lôi bộ bài bóng nhẫy từ trong túi ra rồi trang lên. Cậu bé bảo Arabella lấy tay sờ vào bộ bài, rồi lại tiếp tục trang lên. Sau đó cậu bé rải bài ra trước mặt.
- Cái gì đã qua, việc gì đang xảy ra, điều gì sắp tới? - Marcô nói. - Trước hết cái gì đã qua.
Cậu bé chăm chú nhìn vào những quân bài, mặt bỗng nghiêm lại. Rồi cậu thu bài.
- Vô nghĩa lý! - Marcô nói.
- Bạn nhìn thấy gì? - Arabella hỏi.
- Các thứ vô nghĩa. - Marcô nói một cách uể oải. - Để xem thử điều gì sắp tới.
- Không, hãy bảo tôi bạn nhìn thấy gì đã! - Arabella đề nghị.
- Tôi đã nói rồi, mọi thứ vô nghĩa lý. - Marcô muốn giấu sự thật.
- Bạn cứ nói rõ đi.
- Thôi được! Tôi nhìn thấy máu me, chết chóc, và một đống tiền. Đây, một đống những chết chóc chém giết và một đống những tiền là tiền. - Marcô miễn cưỡng nói. - Có lẽ là đêm qua bạn thấy một cơn ác mộng. Chắc là bạn sợ vì nằm một mình trong toa xe chứ gì?
Arabella không trả lời.
Marcô lại rải bài ra lần nữa rồi nhìn vào với vẻ buồn buồn.
- Thế nào? - Arabella hỏi.
Marcô có vẻ lúng túng. Cậu bé nhún vai.
- Những cái tôi nhìn thấy được cũng lại như một cơn ác mộng nữa. Hôm nay các quân bài không muốn nói lên sự thực.
Marcô thu bài gọn lại rồi cất vào trong túi.
- Hay là tôi xem tay cho bạn vậy. - Marcô nói.
Arabella đưa tay ra. Marcô lật ngửa lòng bàn tay cô ra.
- Bạn có một bàn tay kỳ lạ. - Marcô nói. - Mọi thứ lúc đầu đều xấu nhưng rồi sau cùng là một hạnh phúc lớn lao. Tôi chưa từng thấy ai có nhiều hạnh phúc hiện rõ qua bàn tay như thế này.
Marcô nhìn Arabella vui vẻ. Rồi vừa cười vừa nói:
- Tới nghĩ là bạn sẽ trở thành một bà hoàng.
- Tôi chẳng muốn thành bà hoàng chút nào. - Arabella nói. - Tôi chỉ muốn trở thành một người mẹ tốt thôi.
Marcô nhìn lại lòng bàn tay của Arabella:
- Thế thì xem xem sau này bạn sẽ có mấy đứa con? - Marcô nói. - Một này, hai này, ba, bốn, năm, sáu... Đếm không xuể nữa. Có lẽ tới hai mươi lăm đứa!
Arabella cũng bật cười.
- Bạn nói kiểu gì thế? - Cô hỏi. - Không ai lại có nhiều con như thế được.
- Nhưng bạn sẽ có đấy. Rồi xem. - Marcô cười vang hai hàm răng trắng lấp lánh. - Một du dân là không nói sai đâu. Nhưng con đông như thế thì tốn nhiều thức ăn lắm. Tôi sẽ là người chồng của bạn. Nếu không thì bạn làm sao xoay nổi cho chúng. Thế bạn có thích lấy tôi làm chồng không?
Arabella mỉm cười ngạc nhiên và nhìn vào Marcô. Đôi mắt đen láy của cậu rực sáng, một nụ cười bình thản lướt trên môi.
Arabella hỏi một cách nghiêm túc:
- Thế bạn có nghĩ rằng sau này bạn sẽ tìm được tôi không?
- Bất kể bạn ở đâu tôi cũng tìm ra được! - Cậu bé hứa. - Đừng lo, một du dân sẽ biết cách khi muốn tìm một người nào đó.