Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 32
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Arabella
ầu rời trên mặt biển màu tím và xanh lục. Những cơn gió mạnh làm cho mặt nước đen ngòm dậy sóng. Cơn giông đang kéo đến.
Một chiếc tàu buồm đang chao đảo trên mặt biển bồng bềnh. Bỗng chiếc tàu bị đập mạnh, các cột buồm kêu răng rắc và các lá buồm bay phần phật. Mọi người vội leo lên cột buồm, cố thu bớt những cánh buồm, miệng thốt ra những lời chửi rủa thậm tệ.
Một người đàn ông râu ria rậm rạp, với cái mũi khằm rất to, đôi mắt rực lên như than hồng đang đứng trên cầu tầu. Đó là Đanien, biệt danh "Cò súng" - thuyền trưởng tàu cướp biển "Bọ Cạp". Bên cạnh thuyền trưởng tàu cướp có một cô bé mặc áo bằng vải buồm rộng thùng thình, đó là Arabella, con gái của Đanien.
- Cút mau đi. - Đanien quay về phía Arabella quát to Mày không thấy giông bão đang đến đấy à? Mọi người đang túi bụi cả lên kia kìa. Xuống ngay buồng tàu đi!
Hình như Arabella chẳng để ý đến lời quát của bố. Đanien còn bực tức lẩm bẩm những câu gì nữa, nhưng Arabella vẫn không rời khỏi boong tàu. Thậm chí cô bé còn giương ống nhòm lên quan sát mặt biển mênh mông đang nổi sóng. Arabella là người duy nhất trên con tàu đôi khi dám cưỡng lại lệnh của thuyền trưởng.
Lúc ấy, Đanien phải hét to ra lệnh qua chiếc loa để điều khiển những con người đang chạy rối rít trên boong tàu. Mọi người lao vào công việc một cách nỗ lực đến căng thẳng. Ai cũng thấy rõ con tàu đang làm mồi ngon cho cơn giông tố. Không thể chậm trễ được, phải hạ ngay buồm xuống, phải rà lại toàn bộ các nút buộc, để giông bão không còn chỗ nào có thể đánh vào hòng lật úp tàu.
Đang giữa trưa mà trời sầm lại như đêm đen. Chợt Arabella nắm lấy cánh tay bố:
- Nhìn kìa, cha ơi! Cha có biết cái gì kia không?
Cô bé đưa ống nhòm cho bố, Đanien nhìn theo hướng con gái chỉ, quan sát thận trọng và tỉ mỉ mặt biển dày đặc đang nổi sóng dữ dội. Rồi hắn thốt lên câu rủa:
- Carămba! Thằng ngu nào mà lại đi du thuyền giữa biển khơi lúc này? Không hiểu nó định làm cái trò gì?
Arabella đề nghị:
- Ta hãy vớt người đó lên?
- Mày tưởng chúng ta không còn việc gì để làm nữa hay sao - Đanien nói - Hay là mày cho đây là chiếc tàu đi cứu người chắc?
Arabella lại cầm lấy ống nhòm tiếp tục quan sát chiếc thuyền con đang trôi nổi bập bềnh trên những ngọn sóng phía xa xa.
Hai cha con bỗng nghe thấy tiếng chân đập ầm ầm qua làn gió hú. Trên boong tàu một người đi khập khiễng trên chiếc chân gỗ. Một chiếc khăn đỏ buộc chặt từ đầu xuống cằm.
Thủ lĩnh, lên tiếng hỏi:
- Vẫn đau à?
- Như quỉ dữ bóp vào quai hàm thế này này! - " Chân Gỗ" trả lời rầu rĩ và thốt ra hàng tràng những lời chửi rủa. Đôi mắt Arabella mở to, ngạc nhiên nhìn "Chân Gỗ".
Arabella sinh ra và lớn lên trên chiếc tàu cướp này. Mẹ cô đã chết khi cô hãy còn nhỏ. Sau khi sinh Arabella được ít lâu, bà đã phát điên và nhảy qua boong tàu xuống biển. Halêluda kể lại cho Arabella nghe như thế. Chính Halêluda là người đã chăm sóc, rửa ráy và nuôi nấng cô bé, mặc cho những thủy thủ khác trên tàu chế nhạo. Anh ta còn mang một con dê lên tàu để lấy sữa cho Arabella uống. Một số người cười nhạo việc ấy, còn một số khác lại khó chịu và tiên đoán rằng chẳng sớm thì muộn đứa con gái này sẽ mang tai họa đến cho cả tàu.
Arabella không hề biết đến một căn nhà nào khác ngoài con tàu "Bọ Cạp". Cha cô và tất cả thủy thủ trên tàu cũng vậy. Họ đều là những tên cướp sống ngoài vòng pháp luật, cứ phải lênh đênh mãi mãi trên mặt biển mênh mông rộng lớn...
"Chân Gỗ" là một trong những kẻ không chịu nổi mỗi khi nhìn thấy bóng dáng Arabella. Lúc nào có dịp hắn cũng thúc giục Đanien giải quyết vấn đề cô bé này, nhưng chẳng bao giờ hắn thành công cả.
Lần nào Đanien cũng phải gầm lên:
- Câm mõm đi! Đấy không phải là việc của mày! Hay là mày lại muốn ăn một viên đạn đấy!
"Chân Gỗ" rất dè chừng khẩu súng lục của Đanien. Tay thuyền trưởng này có thể rút súng nhanh như chớp và bắn vào bất kỳ mục tiêu nào trước khi mọi người nhận ra là y có mang vũ khí.
Trong khi ấy giông đã chuyển thành cơn bão biển. Những người đang làm việc trên boong may mắn có đủ thời gian để giữ được thăng bằng và chống cự với bão tố tránh khỏi bị hất xuống biển. Những đợt sóng lừng quét rầm rầm trên boong đã dọn sạch những gì có thể dọn được. Đanien lại bực tức quát ầm lên với Arabella:
- Đi xuống buồng tàu ngay! Mày có nghe thấy không đấy?
Arabella nhìn bố, vẻ lo lắng:
- Con không thể để một mình cha ở đây với giông bão.
Thuyền trưởng tướng cướp hét lên:
- Carămba!
Arabella hạ ống nhòm xuống, miễn cưỡng chậm chạp bước đi.
Con đường đi tới cửa khoang tàu không xa. Lại có cả một sợi dây thừng giòng theo vách lối đi để bám vào mỗi khi con tàu tròng trành, nhưng lúc này bão biển đang tới tấp dồn tới, con tàu chao đảo dữ dội và Arabella không sao lần bước đi được. Hai con sóng lớn đổ ập xuống người Arabella trước khi bước xuống bậc thang khiến cho cô bé luống cuống ướt sũng người.
Arabella không muốn đi về buồng riêng của mình. Cô rất ghét phải ngồi thu lu trong xó buồng và nghe biển gầm gió hú. Cô bé quyết định đi vào gian bếp ấm áp, nơi bác Ađanbe đang chuẩn bị nấu súp, và chắc là đang bị say sóng.
Ađanbe làm đầu bếp trên tàu cướp này đã lâu lắm rồi, từ trước khi Arabella ra đời. Bác béo phị nhưng vẫn là một con người nhanh nhẹn, khéo léo và trong khi giáp chiến lại tỏ ra thiện chiến không ngờ. Chỉ có một vấn đề nan giải đối với Ađanbe là cái bệnh say sóng không bao giờ chữa nổi. Mỗi khi con tàu bắt đầu tròng trành, Ađanbe lại lăn lộn dữ dội vì say sóng. Quả thật Ađanbe đang co quắp trong xó buồng, chẳng để ý gì đến nồi cháo đang sôi.
Vừa bước chân vào gian bếp, Arabella đã thấy có gì đó không ổn. Cô bé bước vội đến bếp, cố sức quấy nồi cháo. Con tàu lắc dữ dội, cô bé lúng túng và không tránh khỏi bị bỏng vì nước cháo bắn tung tóe. Không làm sao khác được, Arabella đành bỏ mặc như cũ.
Ngồi vào góc nhìn Ađanbe đang kêu la rền rĩ ở góc kia, cô bé cảm thấy ái ngại cho bác. Bác phải chịu cái bệnh say sóng này quấy rầy cho đến hết đời thôi, bởi vì tất cả những người trên tàu cướp không bao giờ có thể đi thoát được. Đó là luật của cướp biển. Một khi đã trở thành cướp thì anh buộc phải là cướp cho tới lúc chết. Hễ một người nào đó bỏ tàu ra đi thì đó là một mối đe dọa cho những người còn lại trên tàu. Có thể trong thời gian đầu người đó giờ im lặng, nhưng sau đó y sẽ quên đi nỗi sợ hãi và phản bội lại đồng bọn, tố giác nơi cất giấu kho của cải của cả bọn. Nếu như có kẻ nào trốn thoát, kẻ ấy sẽ bị lần theo dấu vết và vĩnh viễn rơi vào im lặng. Đó là lý do để không ai bỏ tàu mà đi được.
Một tiếng sấm rền vang bên ngoài. Arabella co rúm người lại. Halêluda đã kể cho cô bé nghe nhiều chuyện rùng rợn về sấm sét trong cơn giông đến nỗi chỉ mới nghe tiếng sấm bắt đầu rền vang là Arabella đã run lên vì sợ hãi.
Ađanbe rền rĩ:
- Cả địa ngục đã vỡ tung đang đổ sụp xuống đây rồi! Cơn bão lần này dữ dội quá đi mất!
Cơn bão kéo dài vài hôm rồi bỗng dứt cơn đột ngột như khi nó chợt nổi lên. Bọn cướp trên tàu đều kiệt sức. Cuộc chiến đấu giằng co với gió bão đã lấy đi sức lực của tất cả. Ai nấy đều lăn vào giường ngủ say như chết.
Chỉ còn có Halêluda và Arabella là thức. Halêluda phải trực tàu, bởi vì bao giờ cũng cần có người canh gác. Không thể liều lĩnh để một chiếc tàu cướp mà không có ai canh phòng. Còn Arabella thức vì một lý do đơn giản là cô bé không buồn ngủ vào ban ngày.
Cô bé đi vơ vẩn trên boong tàu, nhìn những vết tích do cơn bão để lại. Bùn lầy và rong rêu đã bị những đợt sóng biển hất lên khắp tàu. Một lớp dày đặc ẩm ướt phủ trên boong tàu. Trong lớp bùn dưới chân cột buồm chính, Arabella nhặt được một con trai biển màu đen. Cô bé cố sức mở vỏ trai ra xem bên trong có viên ngọc nào không, nhưng nó mím miệng rất chặt. Trong lúc Arabella đang loay hoay với con trai thì Halêluda xuất hiện, mắt quầng đỏ vì thiếu ngủ.
Anh ta vừa ngáp vừa hỏi:
- Mày kiếm được cái gì thế?
- Một con trai - Arabella trả lời - cháu không sao mở nó ra được.
- Đưa tao xem.
Arabella đưa con trai cho Halêluda, anh ta liền lấy cạnh con dao nhíp nậy ra. Bên trong con trai có một cái bóng mờ long lanh màu xanh và hồng, chẳng có gì khác nữa... Halêluda định trả lại cái vỏ trai cho cô bé, chợt dừng lại.
- Ối thiên địa ơi! - anh la to, đôi mắt ánh lên vẻ ham thích. Thế là anh ta tỉnh táo hẳn. Trong con trai lấp lánh một viên ngọc lớn màu hồng. Vẻ mặt Halêluda biến đổi kỳ lạ, anh ta lấy viên ngọc ra khỏi con trai, đặt trong lòng bàn tay, rồi cứ lăn đi lăn lại, ngắm nghía... Sau đó, hầu như thản nhiên, anh ta nắm chặt tay lại.
Arabella sốt ruột nói:
- Trả cháu đây, cháu tìm thấy cơ mà!
Halêluda chẳng động tĩnh chút nào, anh ta không mở nắm tay ra, và vẻ mặt nom càng lạ lùng hơn trước. Halêluda rất mê ngọc trai. Mỗi lần chia của cải cướp được, anh ta cứ hau háu nhìn theo những viên ngọc. Một viên ngọc hồng to và đẹp như thế là vật quí mà Halêluda chưa từng có. Quả là một của hiếm.
Arabella lại nói:
- Trả lại viên ngọc cho cháu.
Miễn cưỡng, Halêluda phải xoè tay ra, thở dài nói:
- Đây trả mày. Mày tìm thấy nó ở chỗ nào?
- Cạnh cột buồm chính. - Arabella trả lời, hất đầu về phía đó. Rồi cô bé đút ngay viên ngọc vào túi. Cô lau sạch vỏ trai và cũng cất nốt vào túi.
Lúc này, Halêluda đang sục sạo trong đống rong biển ngập bùn, vừa tìm vừa quẳng những thứ vô dụng xuống biển. Arabella đến làm giúp anh ta.
- Nếu tìm được viên nữa thì là của tao đấy. Đúng không?
Arabella đồng ý. Cả hai làm túi bụi cho mãi tới chiều. Halêluda không gọi người gác tiếp để anh ta có thể tìm kiếm. Hai người đã dọn sạch boong tàu vứt hết rác rưởi, rong rêu xuống biển và tìm được khối thứ: vài cái chai, nửa bộ quần áo phao, một bao dao còn tốt, một con ngựa bằng gỗ đỏ và cả một đống những ván với mảnh gỗ dùng cho nhà bếp. Nhưng không hề thấy một con trai nào khác.
Halêluda mệt nhoài, cáu kỉnh. Những người khác trên tàu vẫn ngủ. Anh ta muốn nghỉ ngơi quá rồi, phải đánh thức người gác tiếp theo thôi, nhưng ruột anh ta cứ rối bời, không sao mà ngủ được Arabella đứng tựa vào lan can ngắm mặt trời lặn. Bỗng cô nhìn thấy chiếc du thuyền đang ở gần mạn tàu, vẫn cái du thuyền mà cô đã thấy qua ống nhòm khi trời nổi cơn giông.
Chiếc thuyền lúc này trông thật thảm hại. Không còn cánh buồm nào nữa, nước thì ngập đến nửa thuyền. Một người đàn ông đang lắc lư bám vào cột buồm đã gãy. Có lẽ người đó đang gọi cầu cứu vì Arabella cảm thấy có một tiếng nói gì đó rất yếu ớt.
- Halêluda! Lại đây mà nhìn! Có một người đang ở trên biển kia kìa!
- Nó đang làm trò gì ở đó? Halêluda cáu kỉnh hỏi lại.
- Người ấy đang ở trên thuyền. - Arabella nói. - Chúng ta hãy kéo người ấy lên tàu! Cái thuyền có thể bị chìm bất cứ lúc nào.
Halêluda bước đến lan can. Anh ta nói:
- Một kẻ bị bão giạt. Chúng ta cần gì đến loại người như hắn? Hắn chẳng có của cải gì cả, mày cũng thấy đấy.
Arabella thúc giục:
- Chúng ta cứ cứu người ấy biết đâu người đó cho ta biết điều gì hay ho chăng?
Bỗng Halêluda nảy ra một ý:
- Mày cần đến người đó à? - Anh ta hỏi với giọng đầy hy vọng - Tao sẽ vớt người đó lên và nếu mày cần thì tao bán hắn cho mày.
- Nghĩa là thế nào?
- À, thế này, hắn sẽ là riêng của mày. Tao sẽ giải thích với mọi người là hắn thuộc về riêng mày. Thế mày có cần hắn không nào?
- Có.
- Thế đưa viên ngọc cho tao. Tao sẽ bán hắn cho mày, bằng lòng không?
- Bằng lòng. - Alabella nói. - Một con người giá trị hơn viên ngọc nhiều chứ.
- Đưa tao viên ngọc.
- Vớt người ta lên trước đã! Thuyền sắp chìm rồi kia kìa!
Quả thật chiếc thuyền đang từ từ chìm xuống. Người đàn ông ngã xoài xuống nước, và đang cố dùng hơi sức còn lại bơi về phía tàu.
Arabella hét to lên:
- Kìa, còn đợi gì nữa? Ném phao xuống cho người ta đi!
Cơn giông bão đã quét sạch các phao bơi đi rồi, Halêluda thất vọng nhìn quanh. Con người kiệt sức bị chìm xuống mặt nước rồi lại nổi lên lần nữa.
Arabella hét to lên:
- Nhảy xuống đi! Cháu sẽ thả thang dây xuống!
- Chó đẻ! - Halêluda rủa lên một tiếng. Hắn cởi phăng áo đến rách toạc cả ra rồi lao xuống nước. Hắn bơi đến chỗ người đang chết đuối, nắm chặt lấy rồi lôi trở về tàu.
Arabella đã thả chiếc thang dây xuống. Halêluda xốc người kia lên vai rồi trèo lên thang dây, thở hồng hộc. Hắn quẳng người đó qua lan can xuống boong tàu, rồi sau đó cũng trèo qua, miệng chửi rủa ầm ĩ.
- Nào bây giờ đưa viên ngọc đây! - Hắn vừa lầu bầu vừa lấy tay vuốt mớ tóc ướt sũng.
Arabella đưa viên ngọc cho Halêluda. Lập tức con người hắn như biến đổi hẳn. Hắn chẳng thấy mệt mỏi chút nào nữa. Tên cướp cứ ngắm mãi viên ngọc một cách âu yếm rồi lăn nó từ lòng bàn tay này sang lòng bàn tay kia.
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển