Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Liên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Trần Xuân Bách
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3557 / 38
Cập nhật: 2014-12-22 11:25:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8/13
ừ hôm xảy ra sự cố ba Hà bỏ nhà theo tiếng gọi của cô nàng bia ôm nào đó, tiếp theo chuyện sóng đôi với con nhỏ rất “thời trang” cùng trường thì mẹ con Hà ra sức chỉnh ngoại hình của mình.
Bà Quân thưòn gđến mỹ viện sửa lại sóng mũi, xâm lại vành môi, tắm trắng, làm thon lại vóc dáng đã “nở nang” quá mức của mình.
Hà trái lại lấy việc ăn mặc đúng mốt làm trọng, vì vậy cũng thường lui tới những trung tâm thời trang.
Hôm nay nhằm ngày giáp lễ Giáng Sinh, những quầy bán quần áo may sẵn, quầy vải nhộn nhịp khách mua sắm.
Còn đang bị choáng ngộp vì sắc màu của nhung gấm, lụa là, bên tai Hà bỗng vang lên giọng nói thân quen trầm ấm:
- Vải đẹp quá! Thích thứ nào cứ chọn mua nhé!
Hà quay phắt lại như bị điện giật, nhìn trân trối vào cô gái trẻ cạnh ba nó.
Thì ra con nhỏ “bia ôm” này đây! Nó ăn mặc thật sang trọng, mặt mày đầy son phấn. Người ngợm thơm phức, cử chỉ lả lơi đang bá cổ ba Hà làm nũng.
Hà rung lên vì giận dữ. Ðôi môi con bé giật giật, nó chỉ thốt lên được tiếng “ba” rồi tắt nghẹn.
Ông Quân sửng sốt đối diện với đôi mắt ngỡ ngàng của con gái, nhưng lấy lại bình tĩnh ngay. Vẫn giọng nói ôn tồn, ba Hà bảo:
- Con mua xong chưa? Ðể ba trả tiền cho!
Hàm mím môi, trút hết căm giận và câu trả lời:
- Ba cứ lo cho người ta đi! Ba đã phụ lòng tin của con, của má … Con không có một người cha như ba đâu.
Ông Quân tái mặt:
- Hà!
Con bé bịt chặt hai tai lắc đầu, nước mắt ràn rụa.
- Con không muốn nghe gì nữa! - Nó lập lại câu nói của mẹ - Kể như con đã không còn ba nữa. Hu hu!
Con bé ôm đầu chạy, bất kể phương hướng. Trong lòng Hà, ba nó như một ông vua mất ngôi. Sụp đổ hết rồi! Niềm hy vọng ba má bắt tay nhau, chung sống thuận hòa nó hiểu không bao giờ trở thành sự thật nữa. Sự thật bây giờ là ba nó đang say mê một cô gái nhỏ hơn mình hai chục tuổi, đã bỏ gia đình và xây tổ uyên ương với cô jta mà bất chấp dư luận. Ðiều này ít nhiều đã làm Hà vô cùng bất mãn. Hà cứ chạy mãi. Ðến khi dừng lại mới hay đã về đến cống nhà.
Bà Quân đang tiễn một phụ nữ lạ hoắc, thấy Hà thất thểu, nước mắt đầm đìa thì đâm hoảng:
- Hà, chuyện gì vậy? Mất xe phải không?
Hà khe khẽ lắc đầu, lại ôm mẹ mà khóc. Bà Quân nóng ruột, đẩy con bé ra gằn giọng:
- Nói cho má biết, tại sao con khóc?
Hà dợm nói lại xuôi xị:
- Không có chuyện gì cả, má à!
- Vậy là sao? Còn xe, nói đi?
- Còn ở chỗ gửi xe. Má kêu thằng Giang đi với con, con đem về ngay bây giờ.
Má Hà có vẻ mừng:
- Nó đi học, được rồi để má chở con đi! Con gái gì mà đoảng thế!
Hai mẹ con dừng lại ở cửa sau tầng hầm khu trung tâm thương mại. Hà giục mẹ:
- Má! Má về trước đi!
Ðột nhiên bà Quân đổi ý:
- Hay con ở đây trông xe, má vào mua cái mùng cho thằng Giang rồi về một thể!
Hà nhăn nhó:
- Ðể bữa khác đi má ơi!
- Ðâu có được! Con không thấy thằng Giang bị muỗi cắn đầy người hay sao? Cái mùng của nó rách ngang rách dọc, phát khiếp lên được.
Không để mất thời gian, bà Quân bước lên bậc tam cấp, bỗng mắt bà tối sầm… Người chồng yêu quý của bà đang cặp tay cô nhân tình “bé bỏng”, trên tay lỉnh khỉnh những xách gói …
Giận căm gan, bà Quân không kịp suy nghĩ, tiến tới nắm tóc con nhỏ, xáng vào mặt nó. Ông Quân hoảng hốt giật tay vợ ra, giữ chặt để cô nhân tình thoát thân. Không ngờ bà Quân la bai bãi:
- Ðồ cướp chồng, đồ gái bia ôm, ơi làng nước ơi! Ra xem ông giám đốc mà mê gái bán bia này!
Ông Quân xấu hổ phát cuồng, thẳng tay tát vào mồ vợ mấy cái đích đáng.
Ðám đông vây quanh, chỉ chỏ, cười nói:
- Ðánh ghen, bà lớn đánh bà nhỏ, bị chồng đánh kìa!
Hà vẹt đám đông, ôm ba nó lại:
- Ba đừng đánh má nữa!
Cơn giận sôi sục, ông Quân quay sang tát vào mặt con gái mấy cái nẩy lửa.
- Lẻo mép, nhiều chuyện này!
Hà ôm mặt lảo đảo, hai bên má rát bỏng còn in dấu năm ngón tay ba nó.
Con nhỏ lì mặt, không khóc, kéo tay mẹ nó:
- Má, mình về thôi!
Bà Quân tóc rối tung, mắt tái mét vì cơn giận chưa nguôi còn đang muốn “ăn thua đủ” với chồng.
Hà ra sức thuyết phục:
- Má ghen làm gì! Chẳng phải là con đã không còn ba nữa sao? Nghe lời con kẻo họ bu lại xem, xấu hổ lắm má à!
Ông Quân biến đi rất nhanh. Ðám đông tản ra dần. Hà dìu mẹ, tay gạt nước mắt ra chổ gửi xe. Ước gì nó độn thổ được trong lúc này, có lẽ là hay hơn.
Mẹ Hà nghiến răng:
- Phải làm đơn ly dị thôi, má chịu hết nổi rồi!
Ðến nước này, con Hà không biết phải khuyên mẹ nó như thế nào nữa! Ba má nó đã không còn thương nhau, đã sống riêng, thù hận nhau như vậy, ly dị là giải pháp tốt nhất.
Nó sẽ theo mẹ, nhưng như vậy là mất ba. Chị em Hà cũng chẳng kh’ac mẹ góa con côi là mấy. Trước mắt Hà là khoảng trời đen tối. Nước mắt nó chảy dài, trong lòng đau xót …
Ngày hôm qua ba lên chức, đưa gia đình lên đỉnh vinh quang. Rồi hôm nay, chính ba nó lại dìu mẹ con nó xuống hố sâu tuyệt vọng.
Ôi! Vinh hoa, phú quý chỉ là phù vân! Là đám mây trôi nổi trên bầu trời kia thôi.
Ðêm đó Hà không ngủ được. Mãi đến gần sáng nó mới chợp mắt được một chút, khi mở bừng mắt Hà mới hay đã bảy giờ kém mười.
Dù có hối hả thế nào, khi đến nơi cổng trường đã khép chặt. Nài nỉ cách mấy bác bảo vệ vẫn không cho vào. Hà ủ rũ ghé vào quán sách đọc qua quít cho hết giờ, đợi tiết học sau xin giấy mới được vào lớp.
Xui cho nó, tiết hóa học của thầy Phương, Hà lại được chiếu tướng. Kết quả nó được cặp trứng ngỗng thật to, kèm theo lời giáo huấn pha chút đe dọa của thầy.
Hà không trách thầy vì hai tháng nay, Hà đã phạm nhiều lỗi tương tự. Hà chỉ buồn vì cái nhìn của mọi người với Hà đã thay đổi. Hà không còn là con bé chăm chỉ hiền lành, trái lại trở thành phần cá biệt, tồi tệ của lớp C3, vốn có truyền thống hiếu học này rồi.
Ý nghĩ bỏ học đột nhiên hiện lên trong trí Hà. Nó làm Hà nhẹ nhõm, tưởng chừng thoát ra được bao nỗi khổ đang hành hạ Hà. Ðồng thời làm mất hẳn tinh thần học tập vốn rất sôi nổi trong Hà.
Bài giảng của thầy lóang thoáng bên tai. Cây bút con bé quậy quậy trên giấy những giòng chữ vô hồn. Hà mong thời giang qua thật mau mà sao nó dài hàng thế kỷ.
Hà cảm thấy như được phóng sinh khi tiếng chuông tan học kéo dài.
Hà lặng lẽ một mình đếm bước, tránh tất cả bạn bè. Sơn đang vô tình bước trước mặt Hà, dáng cậu mạnh mẽ, tự tin lắm. Hà chợt nhận ra Sơn đã trưởng thành, đã rất thanh niên, không như Hà nghĩ. Nghèo khó chưa hẳn đã làm Sơn mặc cảm.
Chỉ có Hà mới phải suy nghĩ lại chính mình thôi. Mỗi lúc Hà cảm thấy khoảng cách của hai đứa càng xa dần, không còn cơ hội hàn gắn được nữa.
Ôi! Buồn thay! Hà đã mất tất cả rồi sao?
Áo Trắng Mùa Thu Áo Trắng Mùa Thu - Khánh Liên Áo Trắng Mùa Thu