Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hiều nay Bảo Nghi lại gọi điện báo tin về muộn. Việt Văn lòng đau như cắt, anh bỏ mặc cửa hàng sách về phòng ngồi nghe nỗi ghen tuông đang trào dâng.
- Việt Văn, có anh ở trong đó không?
Việt Văn mãi thả hồn vào những viễn cảnh tăm tối của hôn nhân. Anh tự suy gẫm lại mình tìm ra những nguyên nhân khiến Bảo Nghi rời xa mình.
- Việt Văn, anh đâu rồi?
Việt Văn choàng tỉnh sau tiếng gõ cửa khá dồn dập. Anh mớ cửa phòng và kêu lên ngạc nhiên.
- Tú Anh!
Tú Anh ôm bụng nhăn nhó:
- Anh làm gì trong đó mà em kêu hoài cũng không nghe.
Nhìn cái bụng to đùng của Tú Anh. Việt Văn lo ngại:
- Em gần ngày sinh sao không ở nhà lại đến đây.
- Anh ở đó mà nhốt mình vào phòng. Họ đang hò hẹn nhau bên ngoài đấy.
Việt Văn tái mặt:
- Em đùa gì vậy Tú Anh?
- Mặt em giống người đang đùa giỡn lắm sao?
- Anh không hiểu.
- Tùng hẹn gặp Bảo Nghi năm giờ chiều nay ở cà phê MiMôSa.
- Vậy à? Bạn bè lâu lâu nên gặp nhau một chút có gì lạ.
Tú Anh hét lên:
- Việt Văn, làm ơn đi. Họ không muốn có mặt anh đấy.
Việt Văn cay đắng:
- Chắc có chuyện gì khó nói.
Tú Anh tức giận:
- Anh đang bị vợ mình cắm sừng mà ở đó nói tốt cho cô ta. Anh ở đây mà lo chờ cô vợ yêu quý của anh. Em không thể ngồi im nhìn chồng mình hò hẹn với người khác.
Văn cuốn lên:
- Em định làm gì?
Cho họ biết tay.
- Đừng Tú Anh.
- Sao hả, anh đau lòng à?
- Một người là chồng em, một người là vợ anh. Anh không muốn ai tổn thương cả.
- Em đâu cao thượng như anh. Em đi đây.
Tú Anh khệ nệ bước đi, dù không muốn làm to chuyện nhưng nhìn dáng đi khó khăn của một phụ nữ sắp sinh con lại chịu đựng cái đau bị phản bội Văn lấy làm bất bình. Anh sợ người bị tốn thương là Tú Anh.
- Để anh chở em đi, em đến đây bằng gì?
- Tắc- xi.
Văn mở cửa xe:
- Em lên đi.
Việt Văn vừa lao xe đi cũng vừa lúc Bảo Nghi vừa về tới do cô bó quên đồ cần lấy Bảo Nghi nổi cơn tam bành khi nhìn thấy cảnh họ bên nhau. Cô nhấn ga đuổi theo quên cả cuộc hẹn với Tùng.
Xe đang chạy ngon trớn bỗng Tú Anh ôm bụng rên rỉ:
- Úi cha em đau quá?
Việt Văn lúng túng:
- Thế nào?
- Em đau quá.
- Có phải đến ngày sinh rồi không?
- Em không biết.
Việt Văn bẻ lái cho xe nhắn hướng bệnh viện lao tới Tú Anh lăn lộn trên xe.
Vừa đậu xe, Việt Văn vội bế cô đưa vào phòng chẩn đoán Trán anh toát mồ hôi.
- Anh chuẩn bị đồ vợ anh sắp sinh.
Việt Văn càng bối rối hơn. Chuẩn bị gì đây, anh chạy ra cửa hàng mua sắm một lô đô theo lời anh nói. Mọi người nhìn anh như gà mắc tóc mà cười. tất cả đều lọt vào đôi măt Bảo Nghi, Nghi sụp đố khi tất tận mắt nhìn thấy Việt Văn lo lắng cho Tú Anh. Cái hờn ghen lấn át tất cả, cô bỏ đi không thèm đến chạm mắt với Việt Văn.
Tú Anh sinh một đứa con trai kháu khỉnh, Việt Văn bị cuốn hút bởi đứa bé sơ sinh đáng yêu như thiên thần.
Lòng anh xúc động hồi hồi:
- Việt Văn, em cám ơn anh!
- Em đáng yêu quá Tú Anh.
- Phải chi.
Tú Anh bỏ lửng câu nói, Víệt Văn sực nhớ:
- Anh gọi điện cho Tùng.
Tú Anh có vẻ không vui.
- Chắc họ đang vui vẻ bên nhau.
- Mới sinh con, em không nên nghĩ vẩn Văn ra ngoài gọi điện.
- ALô. Việt Văn đây.
- Việt Văn, Bảo Nghi đâu?
Việt Văn tức giận trong lòng, đúng là họ xem anh chẳng ra gì. Vì Tú Anh.
Văn nén giận:
- Anh mau đến bệnh viện đi.
- Bảo Nghi sao hả?
- Không phải Bảo Nghi mà Là Tú Anh.
- Cô ấy thế nào?
- Sinh cho cậu một hoàng tử.
Tiếng Tùng reo thật to:
- Thật à? Tôi đến liền.
Nỗi vui mừng của Tùng làm Việt Văn nhẹ nhỏm tư tưởng Tùng đang làm việc mờ ám với Bảo Nghi. Tùng vẫn yêu Tú Anh đó thôi.
Tùng xuất hiện với lỉnh kỉnh đồ đạc.
- Cám ơn anh Việt Văn.
- Có anh rồi tôi giao trách nhiệm lại cho anh. Có Lẽ cô ấy chờ anh đến.
Tùng cười:
- Cám ơn anh nhưng tôi vẫn muốn gặp Bảo Nghi. Anh nói lại với cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy càng nhanh càng tốt.
Văn đáp thờ ơ:
- Tôi sẽ nói lại...
Việt Văn về nhà không thấy Bảo Nghi đâu, Tùng không ở đó thì cô ấy phải về nhà. Cô ấy đi đâu khi trời đã tối.
Việt Văn Lái xe đến nhà Mạnh Hùng. Đèn trong nhà sáng choang, Văn nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Văn gọi điện.
- Bảo Nghi, anh đây.
- Anh về đi.
- Em sao vậy?
- Em không muốn nhìn thấy anh.
- Anh đã làm gì?
- Hãy đi mà lo cho đứa con và người vợ yêu của anh.
Việt Văn giận đỏ mặt:
- Em nói cái gì?
- Có phải đứa con đó đích thực là con của anh?
- Bảo Nghi!
Có tiếng Nghi khóc:
Em đã sai lầm khi chen chân vào hạnh phúc của anh, anh về đi.
- Nghi, nghe anh nói.
Bảo Nghi tắt máy, Việt Văn ôm đầu. Anh không ghen cô thì thôi tại sao cô lại áp đặt cho anh cái tội danh nặng nề vậy.
Anh đi tới, đi lui không sao dừng lại được. Tiếng khóc và lời hờn trách cứ như lưỡi dao cứa vào tim anh rỉ máu.
Chờ đoạn đường vắng xe qua lại Việt Văn leo tường vào nhà. Cảhh tượng Bảo Nghi nằm rũ rượi trên ghố làm lòng anh quặn đau.
Anh bế cô lên làm cô choàng tỉnh, cô đấm vào ngực anh:
- Buông em ra.
Việt văn ôm siết cô vào lòng:
- Anh không buông.
Nghi khóc nấc lên:
- Anh bỏ mặc em đi.
- Anh không bỏ em, em là vợ anh. Cả đời này anh không bỏ em.
Bảo Nghi vẫn còn khóc tấm tức:
- Anh hết yêu em rồi.
Văn nhẹ tay lau những giọt nước mắt trên má cô:
- Đừng nghĩ Lung tung nữa. Việt Văn này thề cả đời chỉ yêu một mình Bảo Nghi.
- Em không tin. Em tận mắt nhìn thấy anh bế cô ta vào bệnh viện, hí hứng mua đô sinh nở cho cô ta.
- Nếu là em, em cùng làm thế thôi.
- Cô ta ó chồng, tại sao anh lại nhận trách nhiệm, đáng ra là do chồng cô ấy lo.
- Vì chồng cô ấy bán hẹn hò với em.
Bảo Nghi ngẩn người:
- Nói vậy?
- Cô ấy báo tin cho anh nhưng anh không có ý làm khó em. Nhưng nhìn cô ấy bụng mang dạ chửa đi gặp Tùng và em, chỉ sợ cô ấy xúc động có hại cho bản thân anh đưa cô ấy đi không ngờ giữa đường lại sinh ra chuyện.
Nghi lẩm bẩm:
- Em hại chị ấy rồi, cùng may là có anh.
- Còn giận anh không?
- Còn.
- Sao hả?
- Vẻ mặt anh hí hứng thấy ghét lắm.
Văn cười:
- Thằng bé đáng yêu lắm Nghi ạ.
Nghi lườm anh:
- Vậy à?
- Sinh cho anh một đứa đi Nghi.
- Chờ đã.
- Sinh con cũng nằm trong kế hoạch của em à?
- Chờ em giải quyết mọi chuyện, em sẽ sinh cho anh không phải một mà là một lô luôn.
Văn vờ hỏi:
- Em có vướng mắc gì?
Bảo Nghi không đáp. Văn hỏi tới:
- Anh có thể giúp gì cho em không?
- Em sẽ nói với anh nhưng không phải là lúc này.
- Em không tin anh?
- Anh đừng làm khó em.
- Có liên quan đến Tùng?
- Không.
- Sao anh ta hẹn gặp em.
- Em không biết.
- Anh ta vẫn chưa bò ý định gặp em. Anh ta dặn anh nếu có gặp em hãy nói anh ta cần gặp em càng sớm càng tốt.
- Vậy à?
- Ừm!
- Việt Văn, anh có tin em không?
Văn gật đầu:
- Anh vẫn Luôn tin tưởng em nhưng...
- Sao hở?
- Có lúc cũng Lên cơn ghen ghê gớm.
- Sao em không thấy?
Văn xỉ trán cô:
- Ai như em, ghen lộ cả ra ngoài.
- Vì em yêu anh chứ bộ.
- Ghen kiểu này có ngày.
- Sao hả?
Văn cuống quýt:
- Mất xe chứ sao.
Cả hai cuống cuồng chạy ra mở cửa đem xe vào. Nghi cười khúc khích:
- Dám leo rào.
- Nếu không đêm nay ngủ một mình buồn lắm.
- Nói càng.
Văn ôm Lấy cô, cô cười thật tươi.
- Còn giận anh không?
- Luc đầu giận ghê gớm.
- Bây giờ?
Nghi cắn vào môi anh đau Điếng:
- Giận nhiều hơn.
Văn hôn lên mắt cô:
- Mình bán căn nhà đây đi Nghi.
Nghi im lặng, cô rời anh ra.
- Em không đồng ý?
- Không phải, nhưng tại sao anh lại có ý này?
- Căn nhà luôn gợi cho em kỷ niệm đau buồn với lại mỗi lần giận anh, em nhốt mình tại đây anh lo lắng Lắm.
- Lo gì?
- Leo rào có ngày bị bắt vì tưởng anh là kẻ trộm.
Nghi cười:
- Em cùng có ý đó nhưng còn lo anh không chịu.
- Mình sẽ gặp ba mẹ bàn lại chuyện này:
- Em chịu không?
Nghi gật đầu.
- Được.
Nha Trang vẫn nhộn nhịp với bao du khách các nơi đổ về. Nhật Thành bảnh bao với chiếc quần jean xanh áo sơ mi trắng, chiếc kính đen chắn hết khuôn mặt.
Anh lang thang trên biển, du lịch mà đi một mình thật là uổng phí. Gọi vài lon bia.
Anh đưa mắt nhìn ra biển.
- Anh chụp ảnh không?
- Bao nhiêu một tấm?
- Năm nghìn, nhiều sẽ bớt.
Thành đùa:
- Có khuyến mãi gì không?
Cô gái cười duyên dáng:
- Nếu anh thích em sẽ chọn tấm nào đẹp nhất phóng to tặng anh.
- Tôi tặng nó cho cô, cô có nhận không?
Biết Thành cợt đùa, cô gái thẹn thùng không đáp.
- Tôi có ý kiến này.
Cô gái đưa tay vén gọn mái tóc:
- Anh nói đi.
- Cô chụp cho tôi mấy tấm, tôi chụp lại cho cô mấy tâm huề được không?
- Em xấu lắm, chụp ảnh làm gì?
- Con gái Nha Trang xinh đẹp lại khiêm tốn, tôi đồng ý cho cô chụp ảnh.
- Thật hả anh?
- Dĩ nhiên.
Nhật Thành tạo đủ mọi dáng vẻ cho cô gái chụp ảnh:
- Anh ơi, anh có phải người mẫu không?
Thành cười:
- Sao cô lại hỏi vậy?
- Anh có vẻ rành rẽ tạo dáng lắm.
- Vậy à?
- Tôi chưa thấy ai tạo dáng chụp ảnh mà không nhờ tôi sửa đi sửa lại.
- Cô có muốn sửa dáng của tôi không?
Cô gái lại đỏ mặt:
- Anh thích đùa quá. Anh ở lại Nha Trang bao lâu.
- Tùy ở cô.
Câu nói làm cô gái quê quê. Thành bật cười:
- Cô chưa giao ảnh thì tôi chưa về.
- Anh ở khách sạn nào?
- Tôi chưa tìm cho mình chỗ nào cả. Cô có thể giới thiệu cho tôi một chỗ trọ vừa rẻ vừa đủ tiện nghi được không?
Cô gái cười duyên dáng:
- Vậy thì ở khách sạn ngàn sao.
Thành trố mắt:
- Tôi chỉ nghe khách sạn nam sao, ở đây có loại khách sạn này à?
Cô gái cười thành tiếng:
- Ngước mắt lên thấy ngàn sao đó.
- A, cô cũng lém lắm. Cô bảo tôi ngủ công viên chứ gì? Người Nha Trang hiếu khách nhỉ.
Cô gái có vẻ sắp đi, Thành quyến luyến:
- Tôi chưa được biết tên cô.
Cô gái vội lật bảng tên treo trước ngực. Thành đọc:
- Nguyễn Huyền My. Đôi mắt đen.
- Còn anh?
- Nhật Thành.
- Ngày mai tôi sẽ đến đây giao ảnh cho anh.
- Huyền My!
- Chi ạ?
- Tối nay cô có rảnh không? Tôi đang cần người hướng dẫn viên.
- My giới thiệu bạn My cho anh.
- Tôi cần Huyền My thôi.
- Để My sắp xếp.
- Ban đêm My bận công việc à?
- Ba mẹ ít cho My ra ngoài ban đêm.
- Tiểu thư.
- Ai ạ?
- My đó. Làm nghê chụp ảnh mà giới hạn thời gian thì kiếm được bao nhiêu thu nhập.
- My chỉ làm cho vui thôi.
- Nói vậy mớ ảnh của tôi không chắc ăn lắm?
My cười, nụ cười làm Thành chới với:
- Nếu xấu My chụp lại cho anh.
- Còn chuyện tối nay.
- Tối nay hày tính.
- Tôi ở đây chờ My.
- Tùy anh.
Nhật Thành nhìn dáng cô khuất dần sau tán cây anh mỈm cười. Lần này khó hoàn thanh sứ mệnh, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Vứt túi hành lý vào tủ, Nhật Thành gọi điện về báo tin cho Nhật Minh là anh đã ra đến nơi. Chiều anh ăn vội vả, thay đồ lân la ra khu giải trí.
Đang thơ thẩn chưa biết làm gì thì chiếc xe AttiLa đậu sát người anh. Làm anh giật mình lách vào trong:
- Tôi nhớ là mình đâu có thề bị xe đụng. Cai cô này chạy xe có bằng lái không đấy!
Huyền My cười:
- Coi bộ câu rừng nào cọp nấy sai ở anh rồi. Anh dữ quá.
Thành tròn mắt:
- Cô đó ư, Huyền My?
- Anh tưởng ai?
Nhật Thành nhìn cô không đọng đậy.
- Lạ lắm?
- Lạ chỗ nào?
- Cô xinh Lắm.
Anh không biết anh đang nói thừa sao?
- Hình như cô hơi bị chảnh?
Huyền My cười:
- Có đi không thì bảo?
My xuống xe giao tay lái cho anh. Anh chợt hỏi:
- Cô không sợ tôi chở cô đi lạc đường à?
- Đường đi My rành hơn anh, có lạc chỉ sợ anh không biết đường về.
- Cô nỡ để tôi lạc loài ở đây một mình à?
- Tuy vào thái độ của anh mà My có đưa anh về hay không.
- Bây giờ câu rừng nào cọp nấy đúng rồi đó!
- Anh đi đi!
Nhật Thành tăng ga, chiếc xe lao đi trong đêm. Huyền My khen:
- Xem ra My hiểu sai về anh.
- Sai chuyện gì?
- Anh khá rành đường đi.
- Còn một con đường anh chưa biết.
- Đường nào?
- Đường vào tim My đó.
My im lặng không đáp. Thành đoán có lẽ mặt cô sẽ đỏ bừng lên.
- My?
- My à?
- My còn sống hay chết rồi đó?
My khẽ cười:
- Không ai gợi chuyện lại khó nghe như anh.
- Nói ngọt e My không thèm tra lời - Ai biểu anh nói xàm.
- Có ai nói với My như anh đã nói chưa?
- Chưa.
- Có chắc không?
- Chắc.
- Không Lẽ nào.
- Sao hở?
- Đẹp như My mà lại...
- NgườI ta không nói như anh mà ngườI ta nói:
Huyền My, làm vợ anh nha.
- Ái cha! Ai mà nhanh tay thế?
My bật cười Nhật Thành giảm gia tấp vào một quán nước. Chọn một chỗ ngồi thích hợp anh gọi hai Ly cà phê.
My hỏi:
- Anh không hỏi em dùng gì à?
- Anh biết My trả lời tùy anh.
- Anh còn biết gì nữa?
- Biết My hỏi anh nhiều câu:
Đại loại như, anh người ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi, có vợ chưa.
My trề môi:
- Anh tự tin ghê.
- Không phải sao?
- Anh tên Lý Nhật Thành, anh ở tiền Giang ra hai mươi lăm tuổi, không ai thèm làm vợ anh. Có đúng không?
Nhật Thành trố mắt nhìn Huyền My.
- Em Là cảnh sát điều tra ư?
My cười:
- Sao hả?
- Sợ em luôn. Em còn biết gì?
- Anh còn một anh trai tên Lý Nhật Minh.
Nhật Thành Lại kêu lên:
- Em là chuyên gia bói toán?
- Anh đổi nghề cho em liên tục, em không thích đâu.
- My à, tiết lộ cho anh chút thông tin được không?
- Thông tin gì?
- Em nắm bắt nguồn tin ở đâu vậy?
- Trên mạng.
- Không thể nào?
Huyền My bật cườI:
- My đùa với anh thôi. Anh Nhật Minh là bạn học trườc đây của anh hai My.
Anh ấy gọi điện dặn dò anh em My đón tiếp anh chu đáo.
- Trời ơi, vậy mà làm anh ngỡ anh bị theo dõi chặt chẽ vậy. Anh Nhật Minh cũng tệ, biết em gái bạn mình xinh đẹp thế này mà bấy lâu không lên tiếng.
- Này, anh co ý đồ gì đó?
- Lần này anh phải hỏi tội anh ấy mới được.
- Hỏi tội ai?
- Anh Nhật Minh.
- Tội gì?
- Dấu em kỹ quá. Nếu sớm biết anh tình nguyện làm rể xứ sở này rồi.
My phì cười:
- Còn lâu, đừng có mơ.
- My có bạn rồi hả?
- Anh tường người ta ở không chờ anh à?
Thành nhăn nhó:
- Sao cái số của anh đen Lắm vậy.
- Không phải đen mà là vô duyên.
Thành trợn mắt, My cười khủc khích.
- My nè, anh Minh còn dặn gì nữa không?
- Anh ấy nói nếu anh có yêu cầu gì thì phải giúp anh.
Thành ghé tai My nói nhỏ:
- Anh yêu cầu được làm bạn trai của em, em có giúp anh không?
- Gìúp chứ.
- Thật hả?
- Anh phải gặp bạn trai của em xem anh ấy có đồng ý không?
Thành xua tay:
- Thôi, anh không dám.
- Anh còn cần em giúp gì nữa.
- Tìm giùm anh một người.
- Con gái hả?
- Nè, anh đâu ế vợ mà nhờ em tìm con gái.
- Cái mặt gì dễ nổi giận quá hà.
- Nói tiếp đi.
- Cái mặt bị người ta từ chối nên quê. Quê dễ nổi giận, hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
- Người anh cần tìm hiểu là một đàn ông, trung niên làm thợ chụp ảnh tên Mạnh Dũng.
- Mạnh Dung?
Thành hỏi dồn:
- Em biết anh ta?
- Mới nghe tên lần đầu.
- Trời ơi, vậy mà cũng làm anh hết hồn.
Huyền My lấy điện thoại gọi đi một lát cô nói:
- Có người trả lời cho anh.
- Ai vậy?
- Uống hết ly cà phê này, anh ta sẽ đến.
Nhật Thành nhâm nhi ly cà phê chờ đợi, chuyện đi vui hơn mong đợi. Lần này mình phải trảnh thủ cô gái này làm quà cho ba mẹ.
Huyền My reo lên:
- Anh Tân, em đây.
Tân đi về hướng Huyền My, My giới thiệu:
- Đây là anh Nhật Thanh bạn em. Còn đây là anh Tân người có thể giúp anh.
Hai người bắt tay nhau, Nhật Thành lịch sự:
- Anh Tân uống cà phê nhé.
- Cám ơn anh.
Gọi cà phê cho Tân, Thành nhìn My như nhờ My lên tiếng.
- Anh Tân à, anh Thành muốn hỏi thăm người tên Mạnh Dũng, thợ chụp ảnh, Tân nghỉ ngợi một lúc rồi đáp:
- Mạnh Dũng, cậu ta thế nào?
Thành đáp lời:
- Tôi muốn biết hoàn cảnh bản thân cũng như gia đình.
Tân e ngại:
- Đây là chuyện riêng của anh ta, tôi có thể biết 1ý do tại sao không?
Thành gật đầu:
- Anh lo lắng là phải. Không ai tùy tiện tiết lộ thông tin của người khác vì sau này còn phải chịu trách nhiệm về những thông tin đó.
- Anh hiểu như vậy tôi rất cám ơn anh.
- Anh yên tâm. Chuyện là vầy tôi có một cô em họ khá giàu có, gần đây cô ta quen với một người tên Mạnh Dũng gốc gát ở đây làm nghề chụp ảnh. Anh ta muốn cưới em gái tôi nên tôi muốn biết xem anh ta có thật lòng không.
- Anh thật chu đáo. Nếu ai cũng như anh thì đâu có cảnh chồng chung, vợ chạ. Anh nên bảo em gái anh không nên tiếp tục quan hệ với anh ta.
- Anh ta là kẻ xấu?
- Không xấu. Nhưng anh ta đã có một vợ ba con.
- Vậy à? Còn hoàn cảnh gia đình?
- Có một thời anh ta làm ăn khấm khá do vợ bài bạc đi đến tan gia bại sản.
Vơ con mướn nhà trọ ở còn anh ta trở về sống vớI ông bà già.
- Anh ta còn cha mẹ?
- Dĩ nhiên là còn.
- Anh em anh ta có đông không?
- Một bà chị gái và hai cô em gái.
- Toàn là gái?
- Có gì lạ?
- Anh ta nói với em gái tôi anh ta có người anh song sinh tên là Mạnh Hùng?
Tân cười:
- Lúc yêu nguời ta hay nói dối nhưng nói mình có thêm anh em là chuyện lạ.
- Anh ta còn nói ba mẹ anh chết hết vì tai nạn giao thông.
Huyền My la lên:
- Thật tàn nhẫn. Đó đâu phải là tình yêu.
Tân khẽ nói:
- Đây là dấu hiệu tội phạm.
Thành căng thẳng:
- Có nghiêm trọng vậy không?
- Gần đây anh ta đi vắng nhưng vợ con anh ta sống có vẻ thoải mái hơn. Tôi cũng đang thắc mắc.
- Sao anh rành anh ta quá vậy?
Huyền My đỡ lời:
- Anh Tân là cảnh sát quản lý ở đây mà.
- Thì ra là vậy.
Tân nhỏ giọng:
- Anh mau về bảo em gái anh cảnh giác anh ta. Anh ta đang có ý đồ chiếm đoạt tài sản còn tình cảm thì tôi không dám nói.
- Em gái tôi đã có chồng.
- Có chồng?
- Phải.
- Vậy là đã rõ. Tôi sẽ vào trong ấy một chuyến giúp anh.
- Ngặt một nỗi, con nhỏ đang giấu mọi người.
- Vì cô ta không rõ chân tướng Mạnh Dũng.
- Tôi sẽ về tiếp tục theo dõi đến lúc thuận tiện tôi điện thoại cho anh.
Tân gật đầu:
- Vậy cũng được.
Thành quay sang My:
- Em cũng đi với anh Tân nhé.
My lắc đầu:
- Anh Tân đi vì công việc, My đi theo làm gì?
- Vào ra mắt ba mẹ anh.
My xấu hổ. Tân gật đâu:
- Anh thấy được đó My. Ở đây em mãi chọn lựa coi chừng chết giá vì cô đơn đó.
My la lên:
- Các anh ăn hiếp em.
Mọi người cười xòa.
- Ôi, dễ thương quá!
Nhìn Bảo Nghi hôn lấy hôn để đứa trẻ Tú Anh không lấy làm khó chịu. Cô nhắc khéo:
- Cô nên sinh cho Việt Văn một đứa đi.
- Em biết rồi.
Văn chen vào:
- Cô ấy còn lên kế hoạch nữa đấy?
Tùng ngạc nhiên:
- Sinh con cũng phải lên kế hoạch hả Nghi?
Nghi lườm Văn:
- Mọi người đừng nghe anh ấy nói.
Văn nhún vai:
- Anh nói sai à?
- Anh còn nói em cho anh nhìn trẻ em mà chết vì thèm.
- Cho anh xin đi?
Tùng ra dấu cho Nghi:
- Bảo Nghi, anh có chuyện muốn hỏi em.
- Ừm!
Nghi đặt đứa bé xuống cạnh Tú Anh.
- Em ra ngoài một lát.
Văn khẽ gật. Tú Anh không hài lòng nhưng Văn nói:
- Yên tâm đi, họ không có gì đâu.
Bảo Nghi hỏi liền:
- Có chuyện gì?
Tùng nhìn thât sâu vào mắt Nghi phòng khi cô nói dối.
- Gần đây em và Việt Văn có xẩy ra chuyện gì không?
- Anh mong đợi điều đó à?
- Không, nhưng hình như em đang giầu anh ta chuyện gì đó.
- Không hề.
- Em đang ở cạnh người đan ông tên Mạnh Dũng đúng không?
- Bảo Nghi quắt mắt nhìn anh:
- Liên quan gì đến anh?
- Vậy còn Việt Văn?
- Anh ấy không ngăn cấm em.
- Như vậy không có nghĩa là anh ta đồng ý mà vì anh ta không biết.
- Anh theo dõi em.
- Anh không rảnh làm chuyện đó.
- Vậy tại sao anh Lại biết?
- Em đã nhận?
Nghi đáp thẳng:
- Đúng.
- Em không còn yêu Việt Văn?
- Miễn cho em trả lời câu hỏi này. Anh không có quyền hỏi em câu đó.
- Bảo Nghi, nếu còn coi anh là bạn hãy nghe anh lánh xa Mạnh Dũng đi.
- Em biết mình đang làm gì.
- Em đang đi vào cái bẫy mà do em tạo ra. Anh ta đang lợi dụng em, anh ta cho rằng nếu anh ta không lương tâm thì em đã ngã vào vòng tay anh ta.
- Bốp!
Cái tát tay của Bảo Nghi làm Tùng sững sờ giọng Nghi đanh lại:
- Tôi cấm anh nói xấu anh ấy và coi thường tôi.
- Bảo Nghi, anh lo cho em. Lời hắn nói toàn là toàn là bịa đặt. Hắn mê mớ tài sản Mạnh Hùng để lại.
Bảo Nghi hơi khựng lại. Hình như Tùng hiểu mọi chuyện. Bằng không anh ấy làm sao biết Mạnh Dũng liên quan đến Mạnh Hùng.
- Tôi không cần giải thích với anh. Anh ấy tốt hay xấu tôi tự nhận biết. Tôi yêu cầu anh không được nói chuyện này cho Việt Văn biết.
- Việt Văn là chồng em. Anh ấy phải biết vợ mình làm gì. Em hãy tỉnh lại đi đừng sống bằng những kỷ niệm hư ảo nữa. Em tự nguyện đến với anh ta có ngày em mất tất cả tiền tài và hạnh phúc.
Quá giận cô nói như la lên:
- Anh im đi!
Bảo Nghi quây quả đi vào xách túi không chào Tú Anh, cô hối Việt Văn:
- Mình về đi anh!
Nhìn khuôn mặt tái xanh và thải độ giận dữ của Nghi, Văn biết hai người đã cãi nhau. Ra ngoài thấy khuôn mặt Tùng còn in rõ dấu tay, Văn không khỏi bàng hoàng.
- Tùng, cậu...
Tùng xoa lên má:
- Cậu hãy trông chừng cô ấy.
Viêt Văn chay theo Nghĩ.
- Em đến chỗ làm hay về nhà?
Nghi đáp cộc lốc:
- Về nhà.
- Anh gọi điện cho Nhật Minh.
Nhật Minh nghe điện yêu cầu Văn đưa Nghi về nhà rồi ra nhà sách gọi lại cho anh. Biết có chuyện hệ trọng Văn hồi hộp đưa mắt nhìn Nghi. Nghi nhắm nghiền hai mắt.
Đưa Nghi lên phòng, Văn quay lưng, Nghi gọi giật lại:
- Anh đi đâu đó Việt Văn?
- Anh ra nhà sách.
- Đừng lâu quá nhé.
Văn cười cho cô yên tâm. Anh bấm số phone. Vừa nghe cái tên Mạnh Dũng, Văn đã kêu lên:
- Tớ biết rồi.
- Thế à?
- Từ lâu tớ không biết anh ta mò vào đây. Thôi mọi chuyện sắp tới để tớ lo.
- Có được không đấy?
- Yên tâm đi.
Việt Văn tức tốc đi tìm ông Quốc Bảo.
- Có chuyện gì không gọi điện lại đến tận đây tìm ba? Con Nghi đâu?
- Cô ấy ở nhà.
- Hai đứa có khỏe không?
- Tụi con thật có lỗi với ba mẹ, đáng lẽ tụi con phải thường xuyên thăm hỏi sức khoẻ của ba mẹ mới đúng.
- Ôi dào, người nhà cả. Ba mẹ còn lo con vất vả vì con bé đó.
- Ba à, con có một việc cần ba giúp đỡ.
- Con nói đi?
- Con muốn biết lai lịch anh Mạnh Hùng.
- Sao con lại có hứng thú này?
Việt Văn sơ lược tình hình Bảo Nghi cho ông Bảo nghe. Vầng trán ông như thêm nếp nhăn.
- Con nhỏ thật hồ đồ. Con để đó cho ba.
- Ba à, có chắc là anh ấy không còn người thân không?
- Con nghĩ xem, con chim còn có cái tổ thì con người lúc chết có cần một mái nhà không?
- Nhật Thành đã ra tận Nha Trang tìm hiểu nhưng con vẫn còn lo. Cô ấy không chịu nghe lời một ai. Cô ấy luôn làm theo lý trí của mình.
- Con nhỏ cứng đầu. Để ba lo chuyện này.
- Tài sản không phải của mình con không tiếc nhưng con sợ anh ta tổn hại tình cảm, sức khỏe của Bảo Nghi thôi.
- Ba hiểu.
- Ba à!
- Chuyện gì?
- Con chỉ muốn cô ấy nhận ra sự sai lầm của mình chứ không muốn làm lớn chuyện. Cả Mạnh Dũng cũng vậy, con không muốn anh ta vướng vào pháp lý.
- Con có trái tim nhân hậu thật đáng quý.
Tên đó nếu cần ba sẽ cho một số vốn làm ăn. Không truy cứu gì cả.
- Cám ơn ba.
- Bình tĩnh nha con.
- Dạ!
Việt Văn quay về nhà, Bảo Nghi như chờ anh. Cô ôm chầm lấy anh.
- Việt Văn, bán căn nhà ấy đi?
- Sao em gấp gắp vậy? Mình chưa bàn với ba.
- Nó là của em, em có quyền.
Văn nhìn cô thảng thốt:
- Em...
- Em xin lỗi. Nhưng em không chịu được nữa, em sợ lắm.
- Em sợ gì?
- Mỗi lần về đó một mình em như thấy Mạnh Hùng ở bên em, ôm em, hôn em nồng nàn như hôm nào.
Việt Văn đau trong lòng. Anh ngầm hiểu những cử chỉ đó là của Mạnh Dũng và cô. Anh dỗ dành:
- Có anh, em đừng sợ.
- Việt Văn, mình trả tất cả lại cho họ đi anh.
- Họ là ai?
- Anh ấy còn một em trai mà em đã kể cho anh nghe hồi ở Nha Trang. Em nghĩ của Mạnh Hùng nên trả lại cho em anh ấy, chắc anh ấy sẽ vui.
- Nếu thật sự là vậy anh đồng ý.
- Anh đồng ý?
- Ý em là ý anh.
- Ôi, Việt Văn, anh đáng yêu quá.
Chuyên điện thoại reo, Việt Văn cầm máy chuyển cho Nghi:
- Ba gặp em!
- Ba à?
- Em nghe đi.
Nghi áp máy vào tai:
- Ba, con nhớ ba.
- Nhớ mà chả thấy tăm hơi.
- Con để trong lòng.
- Có ngày sình bụng.
- Ba có khỏe không?
- Chờ con gái hỏi thăm, ba dài cả cổ.
- Ba này, con bận bịu chứ bộ.
- Ngày mai ba có chuyến đi thành phố, ba muốn con theo ba.
- Con không rảnh.
- Ba dự định đến viếng mộ Mạnh Hùng.
- Vậy hả ba?
- Con có đi không?
- Con đi.
- Ừm, thu xếp đi, ba đón con.
- Còn Việt Văn?
- Nó còn trông coi nhà sách. con đi với ba thôi.
- Con chờ ba.
Nghe Bảo Nghi trò chuyện, Việt Văn biết ông Bảo đã can thiệp vào. Anh an tâm chờ đợi nhìn Nghi anh thấy thương hơn là giận. Tấm chân tình của cô đang bị lợi dụng nếu không khéo anh sẽ mất cả cô.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu