Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ú Anh ngồi im lìm bên khung cửa sổ, đôi tay cô thoăn thoắt hai cây đan áo. Tùng đến bên cạnh:
- Em không đi làm à?
- Em thấy mệt.
- Anh đưa em đi khám bác sĩ.
Tú Anh dừng tay. Cô lấy làm lạ về thái độ nhỏ nhẹ, ngọt ngào của Tùng:
- Anh muốn gì?
- Anh muốn xem con chúng mình có khỏe không.
- Hôm qua anh đâu có quan tâm đến nó.
Tùng ôm vai cô:
- Anh xin lỗi, anh thật hèn hạ.
- Cái gì khiến anh thay đổi?
- Không có cái gì hết. Anh nghĩ kỹ rồi, anh cảm thấy có lỗi với em và muốn bù đắp.
- Em có nên tin lời anh?
- Phải tin thôi.
Tùng cầm mớ len dẹp sang một bên:
- Đồ len bên ngoài không thiếu gì sao em lại ngồi đây vất vả với công việc này hả Tú Anh?
Tú Anh đáp hờ hửng:
- Em nghĩ anh cũng biết tại sao mà.
Tùng ôm vai cô:
- Bỏ qua đi em, mình đi thôi.
Tùng dưa Tú Anh đi khám thai, anh đưa cô đến một nhà hàng sang trọng. Tú Anh trố mắt nhìn anh:
- Anh đưa em đến đây làm gì hả?
Tùng âu yếm:
- Bồi dưỡng sức khỏe cho em.
Tú Anh thắc mắc trong lòng nhưng cô đâu mơ ước gì hơn thế. Gác tất cả buồn phiền cô theo chân anh.
- Em ăn cá nhé, ăn cá sau này con chúng ta sẽ thông minh.
- Tùy anh.
Tú Anh chịu theo sự chăm sóc của Tùng. Anh hoàn toàn thay đổi thái độ đó với cô. Cô còn mong gì hơn thế nữa.
- Tú Anh nè!
- Sao hở?
Tùng cười:
- Anh đủ sức lo cho mẹ con em mà.
- Nhưng ở nhà tù túng lắm.
- Em có thể trở về làm việc ở siêu thị giúp anh quản lý nó.
Tú Anh chớp mắt:
- Anh ghen?
- Làm gì có.
- Anh sợ em gần gũi Việt Văn se sinh ra chuyện?
Tùng nhún vai.
- Lửa gần rơm, dù sao em cũng chưa quên hẳn anh ta.
- Nhưng em đã là vợ anh, sắp làm mẹ của con anh, anh còn lo lắng cái gì?
Tùng dứt khoát:
- Anh muốn cả thể xác lẫn tâm hồn của em.
Nhớ đến cảnh đầm ấm, hạnh phúc của Việt Văn với Bảo Nghi Tú Anh tư lự.
Có lẽ em không nên ảo tưởng nữa. Họ rất hạnh phúc.
Tùng lỡ lời:
Bảo Nghi luôn Làm cho người khác nhớ và khó quên.
Tú Anh nhìn anh, anh xua tay:
- Anh không có ý đó.
Tùng vội tiếp thưc ăn cho Tú Anh:
- Em ăn nhiều vào và sinh cho anh một đứa con bụ bẫm dễ thương nhé. Bảo Nghi nói cô ấy sẽ làm mẹ nuôi con chúng mình.
Tú Anh đứng Lên:
- Anh nói gì?
Tùng níu tay cô, ấn cô ngồi vào ghế.
- Em đang mang thai, làm gì mà bật như lò xo vậy.
Tú Anh đanh giọng:
- Anh nói lại đi!
- Con mình có thêm một bà mẹ không vui sao?
Tú Anh tức giận, cô nói lớn:
- Cô ta muốn gì?
- Tú Anh, đừng nói khó nghe như vậy mà em.
Tú Anh long lanh ngấn lệ:
- Anh còn tiếc nuối cô ấy, anh vì lời nói của cô ấy mà thay đổi. Trong mắt anh không có chỗ cho Tú Anh này.
Tùng nhăn nhó:
- Em sao vậy?
Tú Anh đứng lên:
- Em không sao cả, có lẽ em không nên tin vào những lời ngọt ngào của anh.
- Tú Anh, chúng ta đang vui kia mà.
- Niềm vui tạm bợ, cái vui mà anh mang đến cho em là chỉ vì lời nói của cô ấy. Cô ấy không nói thì anh vẫn bỏ mặc mẹ con em.
- Bảo Nghi chỉ khơi dậy trách nhiệm làm chồng làm cha của anh thôi.
Còn chuyện anh đối với em ra sao thì xuất phát từ tình cảm chồng vợ.
Tú Anh quẹt nước mắt:
- Chứ không xuất phát từ tình yêu có đúng không?
- Tú Anh!
Tú Anh bỏ đi, Tùng tính tiền rồi đuổi theo.
- Tùng! Hoàng Tùng!
Tùng dừng lại nhìn người vừa mới gọi mình.
Dũng. có phải cậu không?
- Không nhận ra mình à?
Tùng ngó mông ra cửa, Dũng vỗ vai anh:
- Làm người ta giận hả?
- Cô ấy là vợ mình.
- Đã là vợ chồng mà còn hờn giận như vậy à?
- Cô ấy ghen.
- Phụ nữ là thế đấy. Họ luôn xem mình như vật sở hữu của họ. Xem ra cậu có kinh nghiệm trong chuyện này.
- Dù sao tớ cũng lớn hơn cậu nhiều tuổi, lập gia đình trước cậu. Cả một bài học kinh nghiệm đấy.
Tùng cười xòa:
- Mình vào trong lai rai.
Dũng e ngại:
- Cậu không về dỗ ngọt cô ấy à?
- Vài câu nói ngọt ngào, vài nụ hôn nồng ấm, sắt còn tan chảy nữa là.
Dũng bật cười:
- Xem ra cậu cũng cao thủ lắm.
Gọi rượu xong, Tùng quan sát Dũng.
- Cậu có vẻ lãng tử hơn nhiều.
- Ừm, tớ đổi nghề rồi. Tối ngày lang thang ngoài phố, nắng gió làm tớ già thêm.
- Đang làm ăn với tớ tự dưng cậu Lại nghĩ ngang, cậu làm tớ chới với đấy.
Dũng uống một ly rượu, thở một cái khì, chờ cho men rượu lan tỏa, anh mới đáp lời:
- Sau đó thế nào?
- Tôi mãi lo kiếm tiền nên không có thời gian chăm sóc gia đình. Bao nhiêu tiền tôi kiếm được vợ tôi nướng cả vào bài bạc. Đến khi phát hiện ra tôi trở về con số không to tướng.
- Chị ấy thật quá đáng. Bây giờ cậu làm gì, cuộc sống ra sao?
- Tớ học chụp ảnh, nhờ thành phố du lịch, nên cũng ổn. Còn vợ và mấy đứa nhỏ thì ở nhà trọ cuộc sống bấp bênh lắm.
- Cậu không ở cùng họ?
- Sau lần đó, tớ muốn ly thân cho cô ấy tự suy gầm bản thân. Ba đứa nhỏ tớ vẫn chu cấp cho chúng.
- Sai một li đi một dặm, không ngờ cuộc sống của cậu bi đát vậy.
- Còn cậu, chắc là phất như diều gặp gió?
Tùng gật đầu.
- Người ta hay nói đỏ bạc thì đen tình. Con đường kinh doanh của tớ thì thành công còn đường vợ con thì lắm chuyện.
- Tài hoa, lịch lãm như cậu mà lân đận tình duyên ư?
Tùng uống cạn một ly rượu:
- Yêu một người lại lấy một người khác làm vợ.
Dũng ngạc nhiên:
- Cô gái vừa rồi là vợ hay người yêu?
- Vợ.
- Cô ấy cũng xinh đep lắm, sao cậu không vừa ý.
- Đẹp đâu phải là tất cả.
- Nếu không yêu tại sao cưới người ta.
- Chuyện của tôi dài dòng lắm Cậu không có thời gian nghe đâu.
- Nhưng nếu cưới người ta rồi mà cậu cứ tư tưởng người cũ thì cô ấy ghen là phải.
- Cô ấy đâu có khác gì tớ.
Dũng ôm đầu:
- Vợ chồng cậu lạ thật đã cưới nhau rồi mà mạnh ai nấy nhớ người cũ làm sao hạnh phúc được. Cậu cũng kỳ thật, phụ nữ đa sầu đa cảm còn chấp nhận được còn cậu mà cũng vậy thì không thể tha thứ.
- Tớ với cô ấy đã đăng ký kết hôn nhưng do tớ hồ đồ ghen tuông nên mất vợ.
Hỏi sao tớ không Luyến tiếc.
- Thôi dẹp ba cái chuyện ấy lại đi, mình có duyên gặp mặt ở đây hãy uống cho say.
- Cậu vào đây mà không có ý tìm mình à?
Dũng khà một tiếng:
- Tìm nhưng không phải lúc này.
- Sao lạ vậy?
- Tớ đang có phi vụ.
Tùng cười:
- Làm gì bí mật vậy?
- Phi vụ mà Lỵ!
- Chụp ảnh tống tiền hả?
Dũng cười to:
- Làm gì có.
- Buôn lậu hả?
- Đừng đoán lung tung. Mấy cái chuyện phạm pháp tớ không làm.
- Sao hả?
- Tới mới quen với một cô gái.
Tùng nhổm Lên:
- Định lập phòng nhì?
- Người ta đã có chồng.
- Cậu lén lút?
- Không. Cô ta rất Lạ.
- Tâm thần à?
- Đừng cắt lời tớ. Cô ấy có lúc như hoang tưởng, có lúc lại rất cẩn trọng.
- Cậu thích cô ấy ở trạng thái nào?
- Cả hai.
- Xem ra cái đầu của cậu cũng có đề rồi.
Dũng xua tay:
- Cậu không biết đấy thôi, Lúc hoang tưởng cô ấy cứ xem mình là người yêu cũ của cô ấy, lúc tỉnh táo cô ấy rất cẩn trọng với mình.
- Ly kỳ thật đấy.
- Lần đầu gặp tớ, cô ấy không ngớt nhìn mình say đắm và còn đề nghị mình hãy hôn cô ấy.
- Một cô gái lãng. mạn. Cậu làm gì lúc đó?
- Cô ấy rất đẹp, nói thật tớ cũng muốn hôn cô ấy một cái cho phỉ tình nhưng tớ không làm được.
- Cậu còn lương tâm. Nhưng không có cái tính trăng hoa thì tại sao lại vào đây tìm cô ta.
- Còn một chuyện quan trọng khác. Khi nào thành công tớ sẽ kể cho cậu nghe.
Giọng Tùng đùa đùa:
- Đừng lợi dụng tâm thần hoang tưởng mà làm tiền cô ta nhé.
- Ấy, tớ biết mà.
- Nào cụng ly đi.
Uống đến lúc cả hai ngà ngà say, Tùng từ biệt ra về. Câu chuyện qua đường như gởi vào ly rượu, Tùng không còn nhớ gì nữa cả.
Bảo Nghi, là tôi đây!
- Anh là ai?
- Mạnh Dũng, tôi muốn gặp cô.
Nghi hấp tấp:
- Ở đâu?
- Tôi mới vào đây, có lẽ cô cho địa chỉ thì tiện hơn.
Cà phê Điểm Hẹn.
- Một mình cô.
- Một mình tôi ư?
- Tôi chưa biết thái độ chồng cô ra sao nên tôi ngại.
- Lần đó tôi định cho hai người gặp mặt nhưng tour du Lịch cứ lôi kéo chúng tôi. Thôi được tôi sẽ đến một mình.
- Chờ gặp lại, chào.
Bảo Nghi không làm được gì sau cú điện thoại của Mạnh Dũng. Tim cô cứ hồi hộp như sắp gặp lại Mạnh Hùng sau một cú điện hẹn trở về của anh.
Tim cô thổn thức với bao kỷ niệm êm đềm bên cạnh Mạnh Hùng. Cô nhớ lại lời Mạnh Hùng hôm đó, cô ân hận. Anh yêu cầu cô làm vợ anh, có lẽ đó là lời nói khích để cô tự ải, giá mà cô biết sẽ mất anh vĩnh viên cô đã bằng lòng.
Nhưng chắc gì Mạnh Hùng lại làm như thế. Anh luôn nâng niu cô như báu vật thì anh đâu nỡ làm hại đời cô.
- Nghi Bắt quả tang nhớ chồng lo ra công việc nhé. Tháng này nói anh Nhật Minh trừ lương em thôi.
Bảo Nghi giật mình:
- Làm em hết hồn.
Nhật Thành vuốt mũi cô:
- Hồn phi phách tán. Thả hồn đi đâu vậy nhỏ?
- Hỏi làm chi?
- Đi tìm Việt Văn phải không. Tin anh chưa.
- Tin gì?
- Việt Văn rất tuyệt vời.
Bảo Nghi đỏ lựng hai má:
- Nói xàm.
- Lấy kiếng mà nhìn, trông em trẻ đẹp hồng hào mới biết Việt Văn chăm sóc em thế nào.
- Anh đó, tối ngày lo soi mói người ta.
- Không lo kiếm cho dì một nàng dâu.
- Em tìm giúp anh đi.
- Không được chê à.
- Miễn sao đừng dữ như em. Nhìn Việt Văn xơ xác, anh sợ lắm.
Bảo Nghi phụng phịu:
- Em hỏng thèm nghe anh nói, hỏng thèm tìm bạn gái cho anh. Em đeo theo anh, ăn cho anh sạch túi mới thôi.
- Cho anh xin. Không ghẹo em nữa. Gớm, có chồng rồi mà còn mè nheo thấy sợ.
- Còn ở đây nón xàm, cái bụng em reo thì phải đưa em đi ăn đó.
Nhật Thành xua tay:
- Xin chào.
Bảo Nghi phì cười. Hai anh em họ thương cô rất mực. Họ cũng rất tốt thể mà sao đến giờ chưa nghe ai có dự định lập gia đình. Làm cô tối ngày được nuông chìu, chắc mình hư mất thôi.
Nghi gọi điện cho Việt Văn:
- Anh đây nhỏ.
- Em nhớ anh quá Việt Văn.
Có tiếng Văn cười:
- Không sợ anh Minh trừ lương vì ăn cắp giờ Làm gọi điện cho chồng à?
- Em có thể gọi điện cho anh cả ngày mặc cho anh ấy trừ lương.
- Lại có yêu cầu gì mau nói ra đi.
- Anh đoán hả?
- Em làm anh sởn cả gai óc, đừng nói những lời tình tứ với anh nữa.
Bảo Nghi cười:
- Em nói thiệt mà. Nhớ anh không thể tả.
- Vậy anh đến đón em.
- Không, em không về được đâu.
- Em định làm gì?
- Việt Văn, em có hẹn với một người bạn, em về trễ anh đừng chờ em.
- Ra ngoài một mình nhớ cẩn thận có gì nhớ điện thoại cho anh.
- Em biết rồi ông xã.
Bảo Nghi tắt máy. Cô như nhìn thấy nét lo lắng trên khuôn mặt Việt Văn.
Bên anh, cô luôn cảm thấy an toàn.
Đến giờ hẹn, Bảo Nghi hấp tấp thay đồ ra đi. Nhật Minh trố mắt nhìn cô:
- Đã ở lại sao không cùng ăn cơm với tụi anh lại lật đật đi đâu vậy.
- Em có chút việc, anh ăn đi.
- Còn Việt Văn?
- Em có gọi điện cho anh ấy rồi.
- Cũng nên về sớm kẻo nó trông.
- Vâng!
Bảo Nghi đến quán cà phê Điểm Hẹn. Một mình vào quán cô có vẻ e ngại nhưng Dũng đã đón cô.
- Bảo Nghi, vào đây.
Nghi như quên hẳn đó là Mạnh Dũng, cô phụng phịu:
- Sao lại hẹn em ở đây?
Mạnh Dũng biết cô đang xúc động, anh cười thật điệu đàng:
- Hôm nay Nghi đẹp lắm.
Nghi thẹn thùa:
- Đẹp lâu rồi chứ bộ.
- Ừm, phải. Nghi uống gì?
- Cho em một ly cam vắt. Anh hay nói con gái uống cam có lợi cho sắc đẹp mà.
- Ừm, phải.
- Anh không nhớ gì cả à?
- Nghi à, tôi...
Nghi giục anh:
- Anh uống nước đi, em sẽ đưa anh đến chỗ này.
- Ở đâu hả?
Nghi cười rạng rỡ:
- Bí mật.
Rời quán, Bảo Nghi đưa Mạnh Dũng đến căn nhà đó. Mạnh Dũng ngạc nhiên:
- Nhà cô hả Nghi?
- Nhà của anh.
Mạnh Dũng tò mò theo chân Nghi vào trong. Cô mở đèn, ánh sáng tỏa khắp phòng. Mạnh Dũng kinh ngạc:
Sao Nghi treo hình tôi ở đây?
Nghi thân mật bá cổ hôn lên má anh:
- Nhà của anh dĩ nhiên là treo hình anh rồi.
Mạnh Dũng choáng ngộp. Anh hiểu rằng người đàn ông tên Mạnh Hùng rất giàu có và để lại một gia tài kếch xù cho cô gái này. Giống, rất giống, anh không thể tưởng trên đời này có người giống anh như đúc. Hèn gì Bảo Nghi mãi Lầm tưởng.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Tôi không ngờ anh ấy lại vắng số.
Bảo Nghi xụ mặt:
- Em không muốn anh nói đến điều đó. Anh là Mạnh Hùng vẫn tồn tại trên đời và tất cả đều của anh.
- Nghi à? Tôi...
Nghi ôm lấy anh như ngờ ôm Lấy Mạnh Hùng. Nụ hôn dồn nén bao yêu thương đau khổ như cuốn lấy cô. Mạnh Dũng bị Bảo Nghi hút hồn từ bờ môi cháy bỗng của cô. Anh hưởng ứng một cách cuồng nhiệt.
Giọng Nghi như gió thoảng:
- Mạnh Hùng, em nhớ anh. Đừng bỏ em nữa nhé?
Bảo Nghi cứ ghì lấy Mạnh Dũng không rời. Miệng cứ gọi Mạnh Hùng một cách tha thiết.
Dũng dìu cô ngồi xuống ghế:
- Bảo Nghi, hãy nghe tôi nói. Tôi không phải là Mạnh Hùng, tôi không muốn cô lầm tưởng.
Bảo Nghi ôm mặt, cô khóc sịt sịt:
- Anh còn giận em?
- Bảo Nghi, hãy nghe tôi nói. Tôi hiểu và tôn trọng tình yêu của cô dành cho anh ấy. Nhưng tôi không vì vậy mà làm điều có lỗi với anh mình và chồng của cô.
Không ai có thể ngăn cấm tôi yêu anh ấy.
- Anh ấy là anh ấy. Tôi là tôi, tôi sợ có ngày tôi vì cô mà quên mất bản thân mình. Như thế cô sẽ có lỗi với chồng.
- Em phải làm gì bây giờ?
- Hãy tôn trọng và gìn giữ những gì cô đang có.
- Anh không thích em sao?
- Tôi.
- Nếu không nhớ em sao anh lại đi tìm em?
Dũng lay vai cô:
- Nghi, bình tĩnh lại đi đừng làm mọi chuyện rối tung lên. Đừng chìm trong hư ảo mà đánh mất bản thân.
Nghi thờ thẫn:
- Phải chi anh đừng xuất hiện để nỗi đau đó chìm vào quá khứ. Phải chi em yêu anh ấy ít một chút giờ thì không đau khổ thế này. Từ hôm gặp anh, em cứ luôn ngỡ anh ấy còn tồn tại. Em luôn mong đợi được gặp anh để em như thấy anh ấy còn ở cạnh em. Nhưng sự thật phủ phàng cứ bắt em mãi xa cách anh ấy Em đã nghĩ kỹ rồi.
- Cô nghĩ gì?
- Muốn đoạn tuyệt với quá khứ chỉ khi nào mình không còn nhìn thấy những gì thuộc về quá khứ.
- Cô không muốn gặp tôi?
- Đó cũng là một nguyên nhân.
- Có tàn nhẫn lắm không?
- Anh luôn bắt em đối diện với thực tại nhưng thực tại là thế.
- Không có cách gì khác sao Nghi?
Bảo Nghi tư lự, cô nói chậm rãi:
- Em muốn từ bỏ tất cả. Em mãi như thế này Việt Văn sẽ đau khổ lắm.
- Cô định làm gì?
- Giao tất cả lại cho anh.
Mạnh Dũng không tin vào tai mình.
- Sao hả?
- Nó thuộc về anh vì anh là em song sinh của anh ấy. Em không thể ích kỷ giữ nó cho mình khi biết anh ấy còn có một thâm tình. Chỉ khi nào tất cả không thuộc về em, em mới không còn chìm đắm trong hư ảo nữa.
Mạnh Dũng như mở cờ trong bụng, Mục đích của anh lần này là muốn tìm hiểu xem người anh song sinh bất đắc dĩ này là người thế nào. Sau khi chết đi có chút tài sản nào không. Xem ra anh không phí công, con đường tương lai của anh sắp rộng mở.
- Anh thấy sao?
- Tôi không biết, lời đề nghị đột ngột của cô làm tôi bất ngờ. Tôi chỉ muốn tìm hiểu cuộc sống của anh mình lúc sinh thời. Muốn thắp lên mộ anh ấy một nén nhang tưởng nhớ. Còn tất cả tôi không hề màn đến.
- Em không nhìn lầm anh. Ngày mai em sẽ đưa anh đi thăm mộ anh ấy.
- Cùng ông xã của cô?
- Anh ngại gặp anh ấy?
- Tôi cảm thấy mình như có lỗi khi ở cạnh cô thế này.
- Tôi không để anh khó xử đâu. Ngày mai tôi sẽ cùng đi với anh.
- Cám ơn Nghi.
Bảo Nghi trở về nhà lúc đêm đã khuya. Việt Văn mở cửa cho cô, cô ôm chầm lấy anh.
- Anh chờ em có lâu không, em xin lỗi.
Vén lại mái tóc cô, anh ân cần:
- Cả người em Lạnh hết rồi. Mau vào nhà đi.
Nghi nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm gội. Cô sợ Văn phát hiện ra mùi lạ trên người cô. Cô bần thần cả người khi nhớ lại nụ hôn cuồng nhiệt của Mạnh Dũng. Ta đang làm gì thế, có phải ta đang phản bội lại Víệt Văn?
- Không nên tắm lâu em ạ. Ra mau lên.
Việt Văn lại lấy khăn vò tóc cho cô, chải lại mái tóc rối. Anh không hề hé môi hỏi cô đi đâu, làm gì. Chỉ biết chăm sóc cô một cách cẩn thận.
Nghi nép vào lòng anh để nghe hơi ấm từ anh sưởi ấm cô.
- Việt Văn nè?
- Ừ hử?
- Sao không dạ?
Văn trợn mắt:
- Dám nói Leo hả?
Nghi cười:
- Sao không thấy anh nổi giận với em?
Văn gặm vào vành tai cô:
- Để em cho anh ngủ phòng khách hả?
- Nếu anh giận em, anh làm gì?
Việt Văn với tay tắt đèn, giọng anh thì thầm:
- Sẽ hành hạ em cho đến chết.
Bảo Nghi cười trong đêm.
- Anh sẽ sống cô đơn đấy.
- Anh sẽ chết theo em.
Nghi ôm choàng cổ anh bờ môi thắm nụ hôn. Cả hai quyện vào nhau như trên đời này không có gì ngăn cách họ.
Bảo Nghi thường xuyên vắng mặt hoặc đột ngột gọi điện báo về trễ khiến Việt Văn lo lắng.
Khi trở về nhà cô luôn thờ thẫn, hồn như để tận đâu đâu. Nhưng lúc ân ái thì cô luôn cuồng nhiệt như muốn bù đắp sự lạnh nhạt của cô vậy.
Việt Văn bắt đầu lo sợ xa xôi.
Anh gọi điện hẹn Nhật Minh.
- Sao hôm nay bỏ vợ hẹn mình ra đây vậy?
- Anh ghẹo tôi hả?
- Ở đây chỉ có cậu và tớ đừng gọi anh nghe xa cách quá.
Văn cười:
- Thằng em này đâu dám phạm thượng.
- Sao, con nhỏ hành hạ câu thế nào?
- Đừng nói vậy, Nghi coi vậy chứ hiền lắm.
- Thật à?
- Thật mà.
- Cầu mong là vậy.
- Cậu luôn lên án Bảo Nghi.
- Chỉ sợ nó làm điều không phải với cậu, kẻ làm anh như tớ cũng e ngại lắm.
- Nhật Minh à?
- Sao hả?
Việt Văn do dự không biết có nên nói cho Nhật Minh biết nỗi lo trong lòng mình không?
- Cậu nói đi.
- Thật ra...
- Làm gì ấp úng như con gái vậy?
Mình là người nhà cả cậu đừng quá giữ kẽ văn hạ giọng:
- Gần đây Bảo Nghi làm việc thế nào?
Minh bật cười:
- Tưởng chuyện gì, con bé đó làm việc cần mẫn lắm. Chỉ có điều...
Văn nhổm Lên:
- Sao hả?
- Muốn đi đâu là đi.
- Ý cậu là...
- Từ trước giờ vẫn vậy. Có gì cậu phải ngạc nhiên.
- Gần đây cô ấy có đi đứng đột ngột, bất thường không?
Nhật Minh có vẽ suy nghĩ:
- Có Hình như nó đang suy tính chuyện gì. Cậu không biết sao.
Văn buồn hiu:
- Nếu biết tớ đâu có lo lắng.
Cậu nghi ngờ Bảo Nghi?
- Không phải nghi ngờ mà lo lắng. Cô ấy còn lơ mơ trước bao nhiêu cạm bẫy cuộc đời tớ sợ.
- Trước đây cậu luôn miệng bảo nó là thông minh, lanh lợi nó gạt người ta không ai gạt được nó kia mà.
- Nhật Minh, mọi chuyện đều có phần trăm rủi ro. Tớ sợ Nghi lọt vào phần trăm nhỏ nhoi đó.
- Không phải xui xẻo vậy chứ.
- Tớ không thể ra mặt theo dõi cô ấy, cậu với Nhật Thành giúp tớ được không? Âm thầm bảo vệ cô ấy dùm tớ.
- Yên tâm đi, dù sao nó cũng là em gái tớ kia mà.
- Con bé có phước mà không biết hưởng thiệt là.
Chuông điện thoại Việt Văn reo, anh nghe.
- A - Lô?
- Anh là Việt Văn?
- Phải, anh là ai?
- Là ai không quan trọng, tôi biết anh và vợ anh hôm đám cưới, Có điều tôi lấy là lạ.
- Sao ạ?
- Gần đây tôi thấy vợ anh luôn đi chung với một người đàn ông. Tôi không biết có phải tôi nhiều chuyện hay không nhưng tôi vẫn muốn anh biết mà thu vén chuyện gia đình.
- Chắc là anh họ của cô ấy.
- Hy vọng là vậy.
- Cám ơn anh.
Việt Văn buồn xo. Nhật Minh hỏi dồn:
- Ai vậy?
- Một người lạ.
- Nhật Minh, điều tớ lo sợ đã xảy ra rồi.
- Sao, Bảo Nghi thế nào?
- Nguời ta vừa thông báo nhìn thấy cô ấy cặp kè với một người đàn ông lạ.
Nhật Minh há hốc:
- Có chuyện này à?
- Nghi không phải là cô gái lẳng lơ nhưng - lửa gần rơm không cháy cũng ngún khói.
- Con bé không biết mình đang đùa với lửa sao.
- Nghi bề ngoài cứng rắn nhưng tâm hồn nhẹ dạ, cả tin.
- Nhưng chả lẽ tình yêu của cậu không đủ níu chân nó lại.
- Mình luôn để cô ấy tự do trong lối sống và suy nghĩ. Có thể đây là giây phút lạc lòng của cô ấy.
- Bây giờ không phái là lúc phân tích nhân vật. Cậu tính xem phải làm gì đây?
- Nghi dễ hờn mát và liều lĩnh. Nếu thẳng thừng nói ra cô ấy sẽ cãi đến cùng.
Chỉ có cách làm cho cô ấy cho cô ấy tự nhận ra sai lầm.
- Nó đang chìm trong mù quán chờ nó tự nhận ra e quá muộn màng.
- Tôi cần muốn biết rõ nguyên nhân mới có cách tháo gỡ chuyện này.
Nhật Minh bất bình:
- Con bé được nuông chiều sinh hư hỏng. Tớ sẽ nhờ Nhật Thành tìm hiểu cái gút của mọi chuyện nhờ cậu.
Nhật Minh vỗ vai Việt Văn:
- Mọi người luôn ủng họ cậu. Đừng nghĩ sai lệch vấn đề sinh ra không hay.
- Yên tâm, tớ không phải phường vũ phu đâu.
- Tớ cũng yên tâm giao Bảo Nghi cho cậu. Cố lên nhé.
Việt Văn trử về nhà chìm đắm trong suy tư. Nhật Minh hỏi một câu khiến anh đau lòng. Tình yêu của anh không đủ sức giữ chân Nghi lại hay sao. Bảo Nghi ơi, em có biết là anh sợ mất em lắm không.
- Hù!
Thấy Việt Văn tỉnh bơ Nghi mất hứng, cô ôm cổ anh nhưng cô thối lui.
- Anh vừa nhậu về?
- Có gì lạ.
- Sao em không nghe anh nói anh tiếp khách.
- Anh đi cùng Nhật Minh.
- Vậy à? Hai người nói gì?
- Không nói gì cả.
- Em không tin.
Văn nghiêng đầu:
- Em không tin anh?
Nghi đung đưa mái tóc:
- Chả lẽ ngồi uống khơi khơi - Chuyện phiếm thôi.
- Có nhắc đến em không?
- Có.
- Nói gì?
- Anh ấy hỏi bao giờ em cho anh lên chức Nghi cười thẹn:
- Anh nói sao?
- Anh nói tùy em, bao giờ em muốn dừng chân thì sinh cho anh vài đứa.
- Dừng chân?
- Ừm!
- Là sao?
- Bây giờ em còn trẻ còn thích vui chơi cứ để cho em tự do bay nhảy. Bao giờ chán chê nhớ quay về trách nhiệm làm mẹ đấy.
Nghi cười khúc khích:
- Anh hay thật đó. Dù em có bay nhảy em vẫn nhớ em còn có anh. Em sẽ sinh cho anh thật nhiều con.
Văn bẹo má cô:
- Bao giờ?
Nghi hôn lên má anh:
- Hay kiên nhẫn chờ em.
Văn hờn mát:
- Lại hẹn.
Đừng có hờn mát như trẻ con. Không lâu đâu.
Văn ôm ngang người cô:
- Nghi à!
- Sao hả?
- Lúc này em có khỏe không?
- Nhìn thấy em có chỗ nào không khỏe?
- Làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé em.
- Anh muốn nói gì đây?
- Đôi lúc anh tự hỏi anh chăm sóc cho em như thế có làm cho em cảm thấy khó chịu không?
- Làm gì có.
- Em nghĩ gi về anh?
Bảo Nghi vòng tay ôm lấy anh:
Anh là một người chồng tốt.
- Có đáng cho em tin tưởng?
Nghi tròn xoe mắt:
- Sao anh lại hỏi em câu đó hả?
Văn cười nhẹ:
- Anh không chỉ muốn làm một người chồng tốt mà còn muốn làm một người đáng tin cậy. Anh hy vọng là em có điều gì khắc khoải trong lòng người em cần tìm đến đầu tiên là anh.
Bảo Nghi rời anh ra, giọng nói đượm buồn:
- Anh nghi ngờ em?
- Không.
- Hôm nay anh nói toàn chuyện lạ lẫm có phải anh đang gặp vướng mắc gì?
- Có lẽ anh đã sai. Anh xin lỗi em.
Chuông điện thoại Bảo Nghi reo, cô lướt qua màn hình, nhìn Văn. Văn quay mặt đi:
- Em cứ tự nhiên.
Bảo Nghi ra bên ngoài nghe điện thoại, cô quay vào vẽ mặt đăm chiêu. Việt Văn lên tiếng:
- Em có thể đi.
Nghi ngạc nhiên:
- Anh đồng ý?
- Nếu anh nói không?
Nghi nằn nì:
- Việt Văn, em có chút chuyện cần ra ngoài. Anh...
Văn gật đầu:
- Em cứ đi.
- Anh giận em hả?
- Không.
- Sao anh có vé buồn vậy?
- Anh hơi mệt, anh muốn đi nghỉ.
Nghi hôn nhẹ Lên má anh:
Một lát em về.
Việt Văn cắn chặt môi muốn rướm máy. Lòng anh rối bời, anh muốn la thật to, tay muốn đập phá bất cứ vật gì cho hả cơn giận trong lúc này.
- Nghi, em phản bội anh rồi.
Mạnh Dũng tìm Tùng Lúc mặt trời đã xuống núi. Tùng xuýt xoa khi gặp lại ông bạn này:
- Cha, không bao lâu xem ra cậu thay đổi nhiều quá.
Mạnh Dũng cười thật tươi:
- Giống như cây khô sau cơn mưa.
Phát vào vai Dũng, Tùng đùa:
- Phi vụ thành công rồi hở?
- Gần như vậy.
- Trông cậu phấn khởi quá.
- Mình lai rai, tớ kể cậu nghe.
Cả hai ra ngoại ô, tìm một quán ăn nhỏ, vừa uống bia vừa trò chuyện. Tùng dò hỏi:
- Sao hả?
Mắt Dũng rực sáng:
- Nếu tôi là người khiếm nhã có Lẽ cô ta ngã vào vòng tay tôi lâu rồi.
Tùng không tin lắm:
- Một cô gái có chồng sao lại sống buông thả như vậy. Cậu có quá lời không?
Dũng bật cười:
- Cậu không tin cũng phải. Chuyện có vẻ hoang đường nhưng nó là sự thật.
Nói cậu đừng ngạc nhiên chính cô ta bám theo tôi mới lạ chứ.
- Vậy à? Câu chuyện hấp dẫn đấy.
Mạnh Dũng khẽ gật đầu:
- Cô ta có mối tình sâu đậm trước khi kết hôn. Người cô ta yêu chết vì căn bệnh hiểm nghèo mà tôi lại giống anh ta như hình với bóng. Cô ta cứ mãi xem tôi là anh ấy, cậu nghĩ xem cô ta đối xử với tôi ra sao?
- Trên cả tuyệt vời. Còn chồng cô ấy?
- Không thấy tăm hơi. Còn cô ấy có vẻ tự tin lắm.
- Cậu định làm gì?
- Tớ không cần cô ấy, tớ chỉ cần những gì người yêu cô ấy để lại.
Tùng trợn mắt:
- Tài sản?
Dũng gật đầu:
- Tôi không thể tưởng tượng nổi anh ta lúc sinh thời lại giàu có. Tài sản để lại cho cô ấy đủ tớ sống cả đời sung sướng.
- Cô ấy bằng lòng giao cho cậu à?
Dũng nói chắc chắn:
- Cô ta nói tài sản tuy nhiều nhưng cô ta không cần lắm. Cô ta muốn sống thanh thản bên chồng của mình mà như thế thì phải đoạn tuyệt quá khứ. Cô ta ngỡ tớ là em song sinh của anh ấy nên có ý giao hết lại cho tớ, Cậu thấy thế nào?
Tùng khẽ gật:
- Cô ta nói đúng lắm. Cứ mãi nhìn thấy các kỷ vật dù muốn quên cũng khó lòng. Chỉ còn một việc là cậu có phải là em anh ấy không?
- Cô ấy không có vẻ gì là tìm hiểu đời tư của tớ. Cô ấy rất tìn ở những lời bịa đặt của tớ.
- Xem ra cũng nguy hiểm đấy.
- Cậu không cần lo, cô ta giàu có tài sản vốn không phải của cô ấy. Cô ấy không cảnh giác đâu.
- Hơi tàn nhẫn đấy.
- Tớ đang Lâm vào cảnh khốn khó. Một vợ ba con đang chờ tớ làm lại sự nghiệp nếu sau này có bể bạc tớ nghĩ cô ấy cũng thông cảm cho tớ.
- Cô ta đâu rộng lượng vậy.
- Hiện nay cô ấy đã chu chấp cho tớ một số tiền, tớ đã gởi về cho vợ tớ trang trãi cuộc sống. Một thời gian ngắn nữa thôi tớ sẽ tự rút lui khỏi cuộc đời của cô ấy.
- Có thật cậu không rung cảm trước cô ấy à?
- Đôi lúc tớ cũng bị cô ấy cuốn hút, vài nụ hôn nồng nàn ngoài ra tớ chả làm gì cả.
- Cậu làm tớ tò mò muốn biết cô gái nào lại lâm vào cảnh đáng thương như vậy.
Dũng xua tay:
- Chuyện chưa thành tớ không thể tiết lộ cho cậu biết điều gì, Cô ấy rất xinh, đoan trang và một cái tên thật dễ thương:
Bảo Nghi.
Tùng như ngồi trên lửa, mặt anh biến sắc:
- Bảo Nghi?
Dũng cười:
- Tên đẹp lắm phải không?
Tùng đáp nhỏ:
- Tên đẹp.
- Nếu cậu gặp cô ấy cậu sẽ thấy nó không sai.
- Dũng à, cái gì cũng đừng làm quá tay nhé.
- Tớ chỉ cần tiền.
- Tiền quan trọng với cậu như vậy à?
Dũng ngạc nhiên:
- Cậu có vẻ không hài lòng việc làm của tớ? Hình như cậu đang lo điều gì?
- Tớ sợ cậu làm không khéo sẽ vương vào pháp luật.
- Cô ta tự nguyện kia mà.
- Nhưng cô ta tưởng câu là em người cô ấy yêu.
- Cô ta không thắc mắc chứng tỏ cô ta cũng mù tịt lai lịch người cô ta yêu.
Cậu yên tâm đi. Tớ lèo lái không để câu chuyện đi lệch hưởng có hại cho tớ đâu.
- Cầu mong là vậy. Nhưng đừng ép cô ta làm gì quá đáng nhé.
Dũng cười:
- Làm ơn ra vẻ lo lắng cho cô ta vậy?
- Nếu người ta lâm vào cảnh mất tiền lại mất Luôn hạnh phúc gia đình thì tội cho người ta lắm. Nói cho đúng cậu đang mang ơn cô ấy mà.
- Tớ hiểu.
Chia tay Mạnh Dũng, Tùng bấm máy tìm Bảo Nghi:
- Nghi anh Tùng đây!
Tùng không nghe ai đáp lời, lòng anh như lửa đốt. Dù không thành vợ thành chồng với Nghi nhưng lòng anh chưa quên cô ấy, Nếu Nghi đang ở vào hoàn cảnh nguy hiểm anh đâu thể làm ngơ. Tại sao Việt Văn lại buông thả cho Nghi tự do như vậy.
- A Lô, Bảo Nghi, Tùng đây, Trả lời anh đi em.
Lại tắt máy. Chả Lẽ anh đến nhà tìm Nghi. Việt Văn sẽ nghĩ gì, Tú Anh sẽ nghĩ gì, Mình làm sao đây. Trong lúc quá sợ hãi cho Bảo Nghi, Tùng quên đi hai người có thể giúp anh đó là Nhật Minh và Nhật Thành.
Tùng về nhà, đứng ngồi không yên. Tú Anh lấy làm lạ:
- Công ty có việc à?
- Không.
- Anh có vẻ lo lắng:
Tùng bộc bạch:
- Nghi đang gặp nguy hiểm.
Tú Anh giận xanh mặt:
- Anh đang lo Lắng cho cô ta?
Biết Tú Anh hiểu lầm, Tùng xoa dịu - Tú Anh à, anh đã xem Nghi như ban. Em đừng hiểu sai ý anh.
- Thật à?
- Anh xin thề.
- Không cần đâu.
- Em vẫn chưa tin anh?
Tú Anh im lặng không đáp. Tùng mãi lo chuyện Bao Nghi cũng không để ý xem thái độ vợ mình ra sao, Anh bấm số Nghi một lần nữa:
- A lô! Ai đó?
- Nghi, là em à?
- Anh...
Hoàng Tùng đây.
- Sao, chị Tú Anh sinh rồi à?
- Không, anh cần gặp em.
- Có chuyện gì?
- Gặp nhau mới nói được.
- Có gấp không?
- Rất gấp.
- Bao giờ gặp?
- Năm giờ chiều mai.
Em đi cùng Việt Văn được không?
Tùng thấy buồn trong lòng, với anh Nghi lại cảnh giác còn với một người xa lạ như Dũng, Nghi lại quá thân mật.
- Anh nghĩ em nên đến một mình.
- Ở đâu?
- Cà phê MiMoSa.
- Em sẽ đến.
Tú Anh nghe không sót một lời nào. Cô không nghĩ Tùng trong sáng mới để cho cô nghe nội dung cuộc gọi. Trong Lòng cô cứ ngỡ Tùng xem thường cô, công khai hò hẹn với Bảo Nghi.
Cả đêm Tu Anh không chợp mắt. Cô đưa tay xoa lên cái bụng căng tròn của mình. Đứa con không mong chờ này sắp ra đời. Cô không biết tương lai của nó ra sao khi cha nó cừ mãi đeo theo hình bóng người cũ.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu