It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
iệt văn trở về chưa kịp khêu lên ngọn lửa tình ở Bảo Nghi. Anh chưa khiến cho môi cô nở nụ cười, chưa làm cho thật sự tin tưởng anh thì bệnh tình Mạnh Hùng trở nặng. Việt Văn thu xếp ngay lên bệnh viện chăm sóc cho anh.
Giọng nói Mạnh Hùng mệt nhọc:
- Việt Văn, Bảo Nghi sao rồi?
Việt Văn chậm mồ hôi trên trán anh:
- Anh yên tâm, cô ấy vẫn khỏe. Có điều...
- Sao hả?
- Cô ấy vẫn còn yêu anh lắm.
Mạnh Hùng cắn môi, nước mắt trào ra:
- Tôi làm khổ cô ấy rồi.
- Hay tôi cho cô ấy biết sự thật?
Mạnh Hùng níu tay Việt Văn:
- Cậu thương tôi, đừng cho Bảo Nghi biết. Hận tôi, cô ấy sẽ dễ dàng quên nhưng để cô ấy chứng kiến cái chết của tôi cô ấy sẽ ám ảnh cả đời. Tôi không thể ích ký như thế được.
- Cô ấy thú nhận vẫn còn yêu anh và nghi ngờ lời chia tay đột ngột của anh.
- Có phải cậu lo Bảo Nghi không yêu cậu?
Việt Văn trầm ngâm:
Bảo Nghi có mối tình sâu đậm với anh. Bất ngờ bị anh bỏ rơi tâm trạng của cô ấy chơi vơi. Cô ấy hiện giờ thấy ai tỏ chân tình thì ngộ nhận mình yêu người ấy. Tôi lo lắng cho Bảo Nghi sẽ sa ngã.
Mạnh Hùng húng hắng ho:
- Tôi ở gần cô ấy nhiều năm, nhìn cô ấy lớn lên từng ngày tôi hiểu tính nết cô ấy. Là con gái độc nhất, ba mẹ lại lo làm ăn, cô thiếu thốn tình cảm gia đình nên dễ xúc động khi thấy ai quan tâm, chăm sóc. Kể cả tôi bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi cũng chưa hiểu là cô ấy yêu tôi bằng thứ tình yêu nam nữ hay là cô ấy đã quen có tôi bên cạnh. Quen có người thương yêu, chăm sóc. Còn chuyện sa ngã, cậu cũng biết Bảo Nghi đọc rất nhiều sách báo, muốn hãm hại cô ấy không phải dễ đâu.
- Những cạm bẫy bây giờ được tô bằng vẻ bề ngoài ngọt ngào, quyến rũ. Bảo Nghi sẽ làm gì khi nghe toàn những lời mật ngọt?
Mạnh Hùng cười buồn:
- Cậu đang nói Hoàng Tùng?
- Tôi vẫn còn nghi ngờ vẻ bề ngoài lịch lãm của anh ta.
- Bảo Nghi đang cặp kè bên cậu ấy?
- Những lời nói của Tùng có ảnh hưởng ít nhiều đến Bảo Nghi. Trong mắt cô ấy Tùng là một người đáng tin cậy.
- Cậu sợ mất Bảo Nghi?
- Nếu Tùng thật sự là người tốt.
Mạnh Hùng bóp nhẹ bàn tay Việt Văn:
- Tôi ra đời làm ăn từ rất sớm, va chạm xã hội cũng nhiều. Tôi tiếp xúc rất nhiều giới từ cao đến thấp, tôi tự hào nói với cậu rằng, tôi nhìn không lầm người.
Việt Văn đưa mắt nhìn Hùng chờ đợi anh nói tiếp. Hùng đưa tay xoa lên bụng, nhăn nhó:
- Cơn đau lại hoành hành tôi.
- Tôi gọi bác sĩ nhé?
- Không cần đâu.
Hùng cắn môi chịu đựng, mồ hôi rịn đầy trán. Việt Văn ân cần chăm sóc cho anh.
- Để anh lo lắng cho tôi như thế này tôi thật ái ngại quá.
Vắt khô chiếc khăn nhỏ, Việt Văn lau mặt cho anh.
- Anh đừng nói những lời này, có hoạn nạn mới biết chân tình. Tôi được quen biết anh cũng là duyên số mà.
- Có phải cậu vì Bảo Nghi?
Việt Văn dừng tay:
- Nếu nói không là không thật lòng nhưng cũng từ cô ấy mà tôi mới biết anh.
- Sao tôi không nghe cậu nói về mình?
- Cuộc đời tôi không có gì đáng khoe cả. Lớn lên từ một cô nhi, mê đọc sách nên tâm nguyện của tôi là mở ra cửa hàng sách để vừa xem vừa làm kế sinh nhai.
- Cậu và cô ấy cùng sở thích.
- Như thế cũng chưa phải là yếu tố hợp nhau.
- Vậy cậu yêu cô ấy vì lẽ gì?
Việt Văn cười, đôi mắt anh mơ màng:
- Các cô gái thường đỏ mặt tía tai khi bị các chàng trai trêu đùa còn cô ấy thì không. Ở cô ấy có cái gì đó mạnh mẽ, ương bướng khiến cho tôi thấy thích thích và yêu từ lúc nào không biết.
- Nếu tôi không mang căn bệnh hiểm nghèo, tôi cưới Bảo Nghi, cậu sẽ làm gì?
- Tôi không biết, Từ lúc lớn lên ra đời làm ăn tôi chưa từng yêu ai như yêu cô ấy. Nói có vẻ sách vở nhưng nếu cô ấy có chồng tôi sẽ làm cái bóng bên cạnh cuộc đời cô ấy.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
- Anh nói sao?
- Bảo Nghi có một người như cậu yêu thương bảo bọc dù tôi có chết tôi cũng an lòng.
- Mạnh Hùng à!
- Đừng cản lời tôi. Cậu không bao giờ làm chiếc bóng mà cậu phải là cây tùng, cây bách che chở cho cô ấy. Tùng là một chàng trai bản lĩnh ở tất cả các lĩnh vực. Một mình cậu ấy quản lý mấy cái siêu thị, đứng vững ở thị trường thì cậu nói đi, có đáng nể không. Tuy nhiên bản chất thật của cậu ta như cậu nhận xét không đáng tin cậy. Người làm kinh doanh luôn biết dựa vào thời cơ, muốn đạt mục đích bất chấp thủ đoạn.
Nói vậy Bảo Nghi ở cạnh anh ta thật nguy hiểm. Sau lần Tú Anh bỏ thuốc mê vào rượu chủ yếu để cho anh ta hãm hại Bảo Nghi, anh ta kiên quyết không làm đã khiến Bảo Nghĩ tin anh ta như điếu đổ.
- Bảo Nghi không qua được đôi mắt lõi đời của Tùng đâu. Anh ta tuy trẻ tuổi nhưng thuộc hạng lõi đời.
- Nói vậy anh ta đang lừa Bảo Nghi.
- Nói lừa thì không đúng. Cậu ấy muốn dùng bản lĩnh thật của mình chinh phục Bảo Nghi.
Việt Văn lo lắng thật sự, Bảo Nghi lúc nào cũng xem anh ta như thần tượng.
Đến một lúc nào đó cô cảm thấy sống không thể thiếu anh ta thì sao đây.
- Việt Văn, cậu không sao chứ?
- Không.
- Ngày mai tôi lên bàn mổ không biết là tôi có còn được nói chuyện vớí cậu không. Cậu hãy tin tôi, Bảo Nghi mãi mãi thuộc về cậu.
Tôi giao trọng trách này lại cho cậu yêu thương, chăm sóc cô ấy đừng để cô ấy buồn đau như tôi đã mang đến cho cô ấy.
- Anh Hùng à, hay là đừng mổ được không anh. Tôi sẽ tìm thuốc nam điều trị cho anh.
Mạnh Hùng cười thật buồn:
- Muộn rồi, tôi đau đớn không thể tả. Tôi quyết định đánh cược cuộc đời mình trên bàn mổ. Một là tôi có thể kéo dài vài năm hai là tôi nhẹ nhàng ra đi.
Dẫu sao thì tôi cũng sắp xếp gọn gàng mọi thứ, điều tôi chưa an tâm lúc này là cô ấy mà thôi.
Việt Văn nắm chặt tay anh:
- Hãy yên tâm, tôi hứa với anh. Dù tôi với cô ấy có đến với nhau hay không tôi cũng sẽ suốt đời chăm sóc cô ấy.
Mạnh Hùng chớp mắt cảm động, nước mắt một lần nữa tràn ra khóe. Việt Văn cảm nhận được một sự chia tay vĩnh viễn sắp xảy ra. Lòng anh đau nhói.
Bảo Nghi, Bảo Nghi ơi!
Tiếng gọi giật giọng của Nhật Minh làm Bảo Nghi hoảng hốt. Trái tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nhật Minh thở hổn hển:
- Anh có tin của Việt Văn.
Bảo Nghi xụ mặt:
- Em không quan tâm.
- Chẳng phải em nói cả tuần nay không biết nó đi đâu à?
Bảo Nghi quay mặt chỗ khác:
- Anh ấy có việc riêng, em không cần phải biết.
- Em thay đổi thật rồi.
- Vậy à? Sao em không biết.
- Em bị tên Tùng đó mê hoặc, bây giờ Việt Văn có lăn đùn ra chết chưa chắc em hoảng sợ.
- Cái anh này nói chuyện vô duyên. Cái miệng xui xẻo.
- Vậy em có muốn biết tin tức của Việt Văn không?
- Nói đi.
- Sao em bình tĩnh vậy?
- Anh rắc rối quá hà. Anh bảo em phải làm sao bây giờ. Cười hay khóc?
Nhật Minh hạ giọng:
- Có người quen nhìn thấy Việt Văn đang ở bệnh viện Nguyễn Tri Phương.
- Em cũng đoán là vậy.
- Sao hả?
- Vừa rồi anh ấy về đầu tóc tua tủa phờ phạc cả người. Em đoán là anh ấy nuôi bệnh.
- Em không hỏi xem người bệnh là ai?
- Anh ấy không muốn nói thì em hỏi làm gì.
- Con ngốc ơi, sao nỡ vô tình lắm vậy. Nếu đó là người thân của Việt Văn thì em thật vô duyên đó.
- Còn lỡ đó là người yêu anh ấy?
- Em đi ghen với người đang bệnh hoạn. Con gái hơn nhau ở chỗ biết hy sinh vì người khác. Em chỉ lo cho bản thân mình.
- Em hư vậy à?
- Còn phải hỏi.
- Bây giờ tính sao?
- Em phải lên đó tìm hiểu xem có giúp gì cho Việt Văn không.
Bảo Nghi tròn mắt:
- Em đi một mình ư?
- Cô định làm nũng nữa sao.
- Em nhờ Tùng đi cùng được không?
- Không.
- Sao vậy?
- Em nên độc lập chút đi. Hở chút là gọi người ta không sợ người ta cho là mình lợi dụng ư.
- Anh ấy tình nguyện mà.
- Nghe lời anh lần này, đi một mình.
- Anh sợ Việt Văn buồn?
- Em thấu đáo mọi chuyện còn vờ. Mau lên đi.
Mấy hôm nay trong lòng Bảo Nghi cứ thấp thỏm. Trái tim cô cứ đập rộn một cảm giác khó tả Cô hồi hộp, bồn chồn như có chuyện gì ghê gớm lắm sắp xảy ra.
Bây giờ nghe Nhật Minh hối cô đến bệnh viện xem Việt Văn làm gì cứ đi biền biệt làm cô lo sợ. Cô cứ suy viễn đủ mọi tình huống. Cuối cùng cô cũng thu xếp ít vật dụng kêu tắc xi đến bệnh viện.
Một, mình tha thẩn cô không biết hỏi thăm ai và hỏi thăm cái gì. Người bệnh là ai, bệnh gì làm sao biết mà hỏi nên cô cứ đi hết phòng này đến phòng khác, hết dãy lầu này đến dãy lầu kia.
Đôi chân rã rời. Bảo Nghi dừng lại trước phòng hồi sức cấp cứu, cô ngồi bệch trên ghế đá thở dài.
- Anh Văn, anh Văn!
Tiếng gọi thất thanh của cô hộ lý khiến Bảo Nghi tái xanh mặt mày. Bóng người lướt nhanh qua mặt cô, cô biết đó là Việt Văn, cô nhanh chân chạy theo nhưng người hộ lý không cho cô vào phòng.
Bảo Nghi nhìn quanh, chảng thấy được gì. Một lúc sau Nghi thấy người ta đẩy một người nằm trên giường, Việt Văn đi phía sau, mắt anh hoe đỏ.
Bảo Nghi không kêu anh mà âm thầm theo sau. Người ta đưa người bệnh vào một phòng riêng biệt rồi quay sang nói với Việt Văn:
- Anh đi làm thủ tục cho anh ấy đi.
Việt Văn quẹt nước mắt đi theo sự chỉ dẫn của cô bác sĩ. Anh không hề nhìn thấy Bảo Nghi đang đứng nép phía sau.
Chờ Việt Văn đi khỏi, cô đi tìm bác sĩ để hỏi thăm:
- Bác sĩ ơi, người bệnh nằm ở phòng đó, bệnh gì vậy?
Anh ta ung thư đại tràng.
- Anh ấy đã khỏe chưa bác sĩ?
Vị bác sĩ lắc đấu:
- Anh ấy sắp chết rồi.
- Sao?
- Người bạn anh ấy lo làm thu tục để đưa anh ấy về gặp người thân lần cuối.
- Anh ấy không có người thân nào nuôi sao bác sĩ?
- Từ hôm nhập viện đến nay chỉ thấy cậu Văn chăm sóc. Thật tội nghiệp, người tên Mạnh Hùng mà chẳng Mạnh chẳng Hùng chút nào.
Bảo Nghi tái mặt:
- Bác sĩ nói sao hả?
- Tên anh ta là Mạnh Hùng.
Chiếc túi xách trên tay Bảo Nghi rơi xuống đất, đôi chân muốn khụy xuống.
Mắt cô láo liêng, một thứ uất nghẹn cứ dâng ở cổ, Bảo Nghi lao nhanh đến căn phòng, cô xô cửa bước vào.
Mạnh Hùng nằm đó, đôi mắt vô hồn. Thân thể tiều tụy Bảo Nghi kêu lên một tiếng đau xé lòng.
- Mạnh Hùng!
Cô ôm chầm lấy người anh khóc sướt mướt. Tiếng khóc não ruột lẫn những giọt nước mắt như lôi kéo Hùng trở về thực tại. Môi anh mấp máy, Bảo Nghi cầm bàn tay anh áp lên má mình:
- Tại sao anh lại tàn nhẫn với em như thế. Tại sao? Em biết anh không bao giờ quên em. không bao giờ hết yêu em nhưng tại sao không cho em được cận kề những ngày cuối cùng của anh. Em ghét anh. Em ghét anh.
Có ai đó ôm lấy bờ vai cô, cô bật 1ên:
- Tại sao anh giấu em. Tại sao?
Việt Văn ôm lấy cô:
- Bình tỉnh lại đi Nghi. Bây giờ nếu em còn muốn hờn trách gì anh ấy thì em cứ nói hết một lần. Anh ấy sắp đi xa rồi.
- Anh nói láo. Em không tin.
Bỗng tiếng Hùng thì thào:
- Nghi!
Nghi quay lại, cô cắn chặt môi, nước mắt tuông lã chà:
- Anh Hùng! Anh có nhận ra em không?
Ánh mắt Hùng khẽ chớp.
- Anh có gì cần nói với em không?
Ánh mắt Hùng hướng về Việt Văn.
- Anh bảo em yêu anh ấy?
Hùng khẽ chớp, Nghi lắc đầu:
- Không, anh ấy không thật với em.
Bờ môi Hùng cố lấy sức tàn:
- Hãy nghe anh Việt Văn vì - anh.
Nghi sợ hãi:
- Đừng nói nữa anh, em sẽ đem anh về chăm sóc cho anh. Em sẽ ở cạnh anh không bao giờ rời xa anh.
Hùng lắc đầu, nước mắt tràn ra khóe. Hơi thở anh mệt nhọc.
- Bảo Nghi anh mãi mãi yêu...
Đôi mắt Hùng khép dần lại, Nghi gào lên:
- Anh anh Hùng đừng bỏ em. Hãy tỉnh dậy đi anh.
Hùng mãi mãi ra đi. Việt Văn im lặng như tiễn đưa anh lần cuối. Bên cạnh Bảo Nghi khóc như chưa bao giờ được khóc.
Theo sự sắp xếp trước của Mạnh hùng. Việt Văn không thông báo với ai. Anh cùng Bảo Nghi lo an táng cho anh chu đáo.
Mấy ngày trôi qua, hôm nay là đúng ngày mở cửa mã. Việt Văn ngồi bên cạnh Bảo Nghi ở nghĩa trang buồn.
- Em có gì muốn nói với anh - Không.
- Em còn giận anh.
- Tôi không dám.
- Cho anh xin tiếng tôi lạnh lùng đó đi. Mạnh Hùng.
- Tôi cấm anh nhắc tên anh ấy trước mặt tôi. Anh làm tôi oán hận anh suốt cả đời.
- Nếu em cảm thấy nặng lời với anh sẽ hả hê cơn giận trong lòng thì em cứ nguyền rủa anh đi.
Quá giận Bảo Nghi nói một cách gay gắt:
- Có lẽ từ nay tôi không muốn nhìn thấy anh.
- Bảo Nghi!
Nghi quay lưng như trốn chạy. Cô mất cả rồi, trên đời này không còn gì cho cô lưu luyến.
Người cô yêu vĩnh viền ra đi, người cô quý mến lại lừa dối cô, không để cho cô được sống vui vẻ bên cạnh người cô yêu dấu.
Từ thành phố trở về cả Việt Văn và Bảo Nghi không ai kể về chuyện đã qua.
Hãy để cho anh ta đi như anh chưa từng hiện diện. Nhìn báo Nghi bơ phờ, mắt sưng húp và ngã bệnh còn Việt Văn cũng vậy anh em Nhật Minh biết có chuyện lớn.
Tùng hay tin Bảo Nghi bệnh anh liền đến nhà chăm sóc thuốc men và mời bác sĩ giỏi đến tận nhà khám chữa trị cho cô.
Anh chăm cho cô từng li từng tí một. Anh bỏ cả buổi chỉ để ngồi đọc sách cho cô nghe. Đưa cô ra ngoài cho khuây khoa và không bao giờ hỏi xem cô đã gặp phải chuyện gì.
Bao nhiêu công sức của Tùng được đền đáp, Bảo Nghi đã ngã vào lòng tay anh.
Nhật Minh, Nhật Thành phản ứng, Bảo Nghi bỏ ngoài tai.
Cô tìm cho mình một người không biết chút gì về chuyện Mạnh Hùng để cô thật sự quên lãng. Đối diện với Việt Văn là đối diện với cái chết của Mạnh Hùng.
Buồi tối trong quán cà phê ven sông Tiền. Việt Văn ngồi lặng lẽ, bên cạnh Bảo Nghi cùng lặng lẽ như anh. Cả hai đang đeo đuổi suy nghỉ riêng của mình.
Nhưng điểm dừng chỉ ở một. Mạnh Hùng.
Việt Văn lên tiếng phá tan không khí nặng nề đang bao trùm lấy hai người.
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa Bảo Nghi?
Giọng Bảo Nghi không còn gay gắt như hôm ở nghĩa trang.
- Em đã nghĩ kỹ rồi.
- Có vội vàng lắm không?
Ý anh muốn nói gì?
- Anh ấy mất chưa bao lâu.
- Em hiểu điều đó, cả anh ấy cà cả anh không ai muốn em ngồi gặm nhấm quá khứ để buồn đau. Tại sao em không tìm cho mình một nơi để quên lãng.
- Hoàng Tùng có đúng là nơi cho em quên lãng.
- Anh ấy là người thấu đáo, những ngày tồi tệ nhất, nếu không có anh ấy, em không thiết sống.
- Nếu em đã quyết định, anh chúc mừng em. Sau này có cần anh, em hãy gọi cho anh một tiếng, đó cũng là lời dặn dò sau cùng của anh ấy.
- Có phải anh giận em?
- Anh không có cái quyền đó.
- Em đã làm sai lời trăn trối của anh ấy.
- Hãy sống cho mình Nghi ạ. Em không nên vì lời nói ấy mà chấp nhận anh.
Một người mà em không yêu.
- Em chỉ sợ đối diện với anh sẽ nhắc em nhớ mãi ngày ấy. Có phải anh vì anh ấy mà luôn né tránh nói lời yêu em?
- Bây giờ em muốn biết những chuyện ấy để làm gì?
- Em xin lỗi. Một người sắp lấy chồng không nên làm cho một người khác đau khổ. Việt Văn, anh nên tìm Tú Anh đi, chị ấy rất yêu anh.
- Trong lòng anh không có cô ấy.
- Chả lẽ anh định ở vậy cả đời?
- Em nghĩ rằng em có tác động mạnh với anh vậy sao?
- Em không có ý đó.
Hãy về lo làm cô dâu thật đẹp đi. Tùng mà biết em ngồi đây với anh, chẳng hay ho gì đâu.
- Anh Tùng là người hiểu biết, em nghĩ anh ấy không hồ đồ như vậy.
- Em bớt nghĩ tốt cho người ta đi. Phải chi em nghĩ tốt cho anh bằng phân nửa em nghỉ cho Tùng thì hay biết mấy.
- Còn anh, phải chi anh chăm sóc cho em bằng phân nữa anh ấy thì đâu có ngày này.
- Em có biết...
Việt Văn dừng lại, không nén kêu gọi lòng thương hại của cô ấy. Dẫu sao họ cũng sắp đính hôn rồi. Hãy mừng cho cô ấy.
- Anh đưa em về nhé!
- Em có xe, anh cũng nên về nghỉ sớm đi.
- Cám ơn em.
Nhìn dáng Nghi đi lặng lẽ Việt Văn tan nát cõi lòng. Anh không còn lại gì cho mình cả, một chút hy vọng tình yêu của cô, cô cũng vô tâm phủi bỏ. Cảm giác chán chường xâm chiếm lấy anh.
- Việt Văn, là anh sao?
Tiếng reo của cô gái làm Việt Văn ngờ ngợ nhưng do đèn mập mờ còn cô gái ăn mặc khá mô đen, anh kinh ngạc kêu lên:
- Tú Anh.
- Không gặp bao lâu anh quên cả tiếng nói của em.
- Em đi một mình à?
Tú Anh ngồi đối diện với Việt Văn.
- Em làm việc ở đây mà. Còn anh, sao cà phê một mình? Bảo Nghi đâu?
- Đừng nhắc cô ấy. Nói chuyện của em đi.
- Em hở, vẫn tốt.
- Em phụ bán cà phê ở đây lâu chưa, thu nhập có khá không?
- Em phục vụ quán ăn bên kia, thu nhập đương nhiên không bằng ở chỗ của anh rồi.
- Nếu anh nói, anh muốn em trở về đó làm việc, em có đồng ý không?
Nét vui mừng hiện lên trong mắt Tú Anh:
- Anh không đùa chứ?
- Dĩ nhiên.
- Anh không trách em?
- Con người ai không một lần sai, anh chỉ cần em biết sửa đổi và phấn đấu là được.
- Vậy em mời anh.
- Đi đâu?
- Uống say một đêm để em từ giã cái nghề bưng bê này chứ.
Việt Văn đang buồn cũng muốn say một chút cho quên sự đời. Anh theo chân Tú Anh.
- Anh dùng bia hay rượu?
- Tùy em chọn.
Tú Anh gọi rượu vang đỏ. Cô sành điệu trong vai trò tiếp viên mời khách.
Việt Văn không ngờ Tú Anh lại nhanh chóng học cách ăn chơi không thua kém gì sử dụng vi tính văn phòng.
Đưa cốc rượu tận môi Văn, Tú Anh cười thật đẹp:
- Em mời anh.
Văn đưa tay đỡ lấy nhưng cô không chịu:
- Đêm nay là đêm cuối em phục vụ khách hàng. Anh để mặc em đi.
Việt Văn hé môi nuất từng giọt rượu nồng. Anh nghe tim mình vụn vỡ, người ta sắp uống chung rượu hợp cẩn còn ta lại ngồi đây nhấm từng giọt cay đắng.
Anh giật lấy chai rượu trên tay Tú Anh rót ra ly uống ừng ực. Tú Anh kêu lên:
- Anh làm gì vậy hả?
- Em để cho anh được say.
- Anh vì người ta mà xem thường bản thân mình. Anh xem có đáng không?
- Em không cần phải nói. Anh biết mình đang làm gì mà.
- Việt Văn, nếu anh đã vậy, em sẽ uống cùng anh.
- Anh không hề ép em.
- Em tự nguyện.
Nói xong Tú Anh cũng ngữa cổ uống ừng ực. Cả hai cũng ly đến say mèm.
Việt Văn nhựa giọng:
- Anh đưa em về Tú Anh.
Tú Anh ôm lấy tay anh:
- Em muốn về nhà anh. Mình tiếp tục uống cho say.
- Không, để anh đưa em về.
- Anh sợ em à?
- Ở lại nhà anh không tiện đâu. Anh say thế này... không nên đâu.
- Em không sợ gì hết. Với anh, em không hề sợ gì cả.
Cả hai liêu xiêu dìu nhau ra xe. Việt Văn cố kèm tay lái cho an toàn. Tú anh đang nhừa nhựa một bài hát gì đó, trông cô vui lắm.
Tú Anh như người đi xa mới về, cô hớn hở lao vào nhà Việt Văn, sờ cái nay, ôm lấy cái kia. Cô bật nhạc lên, nhìn Việt Văn vòi vĩnh:
- Nhảy với em đi, Việt Văn?
Trong cơn say Việt Văn thấy Tú Anh đẹp lạ, cái áo hai dây hở bờ vai như khêu gợi. Việt Văn không kềm chế nổi lòng mình, anh ôm cô nhảy một Điệu tình tứ, quay cuồng. Mùi thơm từ người cô như quyện vào mũi anh. Bờ môi khao khát của anh tìm kiếm, nhưng...
- Việt Văn, anh sao vậy?
Việt Văn lao vào nhà vệ sinh, anh nôn tất cả những gì trong bụng ra. Người anh lã đi.
Nhật Thành không giữ nổi bình tỉnh, anh gọi tên Bảo Nghi ầm ĩ, làm cô từ trong nhà chạy ào ra:
- Làm gì như nhà cháy vậy?
Nhật Thành dựng xe, anh lôi Nghi ấn ngồi xuống ghế đá.
- Em hay tin gì chưa?
Nghi ngơ ngác, Thành trách:
- Em tối ngày lo sưu tầm kiểu áo cưới đâu hay chuyện động trời.
- Gần đến ngày cưới, anh bảo em không sưu tầm áo cưới chứ làm gì bây giờ.
Nhật Thành nỗi cáu:
- Tú Anh có thai rồi.
Bảo Nghi kêu lên:
- Trời ơi!
- Đấy, mới nghe mà em còn kêu trời huống gì là anh.
- Em chỉ ngạc nhiên vì chị ấy chưa kết hôn sao để xảy ra cớ sự. Chứ chị ấy có thai liên quan gì đến anh. Cả anh cũng vậy.
- Con ngốc, em không gặp Việt Văn bao lâu rồi.
- Hơn tháng, sao lại có Việt Văn ở đây.
- Vì anh ẩy là tác giả.
Bảo Nghi bụm miệng:
- Trời ơi? Có chết em cũng không tin.
- Nhưng nó là sự thật.
- Em phải đi.
- Đi đâu?
- Tìm Việt Văn hỏi cho ra lẽ.
- Em lấy tư cách gì?
- Em không tin Việt Văn lại làm những chuyện đồi bại như thế.
- Lạ ở chỗ là Việt Văn không giải thích.
- Con người chị Tú Anh rất thâm độc, có lẽ anh Văn đã lọt vào cái bẫy của chi ấy.
- Anh mong mình là nạn nhân của cô ấy mà có được đâu.
- Anh Thành nè!
- Gì hả?
- Phải điều tra vụ này.
- Ơ cái con này. Việt Văn không phản đối là cha của đứa bé thì mắc mớ gì anh phải nhọc sức vì họ.
- Em cứ thấy nó làm sao ấy. Ngày anh ấy quen em đến nụ hôn anh ấy còn e ngại, một lời nói đơn giản là anh yêu em, anh ấy còn không nói thì tại sao lại.
- Khờ quá con ngốc. Đã là cạm bẫy thì ai để cho anh tạ tỉnh táo nghĩ nhiều chuyện như em nói.
- Ờ há! Vậy anh tính sao?
- Còn biết tính sao. Anh nghĩ Việt Văn rất yêu em, chỉ có em mới thuyết phục anh ấy cưới Việt Văn không cưới chị ấy?
- Tú Anh đã khóc lóc với anh là từ hôm biết cô ấy mang thai, thái độ Việt Văn rất lãnh đạm. Anh ta nói nếu đúng là con anh ấy, anh ấy sẽ làm tròn trách nhiệm nhưng cưới thì không.
Bảo Nghi nổi giận:
- Sao anh ấy đốn mạt như vậy.
- Nghi à, em tìm cách gặp gỡ Việt Văn khuyên anh ấy dùm anh.
- Không còn yêu người ta nữa sao anh lại quan tâm đến danh dự người ta.
- Đó là điều khó lý giải cho hoàn cảnh anh hiện tại. Giúp anh nhé.
- Em sẽ nói nhưng đồng ý hay không còn do anh ấy.
- Được rồi.
- Nhưng chờ qua đám cưới em, được không?
- Nghi à, cái bụng người ta càng này càng lớn, em vui duyên mới quên mất người ta là chết đó.
- Em biết rồi mà. Anh yên tâm đi, nếu Việt Văn còn vướng mắc ở em, đến lúc thấy em có gia đình thì anh ấy sẽ có thái độ với chị Tú Anh thôi mà.
- Hy vọng là vậy.
Nói thì thế nhưng Nhật Thành vừa đi khỏi là Bảo Nghi thay đồ đến nhà sách tìm Việt Văn. Bảo Nghi gặp phải Tú Anh ngay cửa ra vào:
- Chị Tú Anh?
Khác với thái độ mừng rở của Bảo Nghi, Tú Anh lạnh lùng:
- Có chuyện gì?
- Em muốn găp anh Văn.
Tú Anh nhìn Bảo Nghi, ánh mắt không thiện cảm:
- Gặp anh ấy làm gì? Chả phải cô sắp lấy chồng rồi ư. Nhớ người yêu cũ muốn quay về hâm lại mối tình xưa à?
Bảo Nghi giận đỏ mặt:
- Chị ăn nói gì lạ thế.
Tú Anh cười khẩy:
- Lạ gì? Ai không biết cô một thời là người yêu anh ấy. Nhưng hôm nay mọi việc đã khác xưa rồi. Tôi có thai với anh ấy và tôi không muốn nhìn thấy cô bên cạnh anh ấy nghe rõ chưa?
- Chị tự hào về điều đó à?
- Dĩ nhiên.
- Vậy mà có người nói với tôi chị khóc lóc sợ anh Văn không cưới chị. Xem ra chị đâu cần phải cưới hỏi gì, phải không?
Tú Anh tức điên lên:
- Cô đi khỏi đây mau, nếu không.
- Xin lỗi, đây là nhà sách, tôi là khách hàng.
- Tôi sẽ gọi điện cho Tùng nói rằng cô đi tìm Việt Văn.
- Xem ra cái thói thâm độc của chị vẫn chưa mất đi, thật đáng tiếc.
- Cô muốn ám chỉ gì?
Bảo Nghi thì thào:
- Chị quá sai lầm khi phao tin có thai với Việt Văn.
Tú Anh tái mặt:
- Anh ta không phản ứng sau cô khẩn trương vậy?
Bảo Nghi cười:
- Tú Anh ơi, chị cũng thông minh đấy nhưng ông trời không giúp chị rồi.
Nếu sau này tìm người vu khống nhớ phải tìm hiểu cho kỹ.
Tú Anh nói như la lên:
- Cô định lung lạc tôi?
- Không, chị có biết tại sao tôi không chấp nhận tình yêu anh ấy.
- Vì cô thấy Tùng giàu có hơn Việt Văn.
- Chị sai rồi, mấy cái siêu thị hay mấy nhà sách của Việt Văn đâu có thấm gì tài sản của ba mẹ tôi. Chỉ một Điều duy nhất.
Tú Anh nao lòng:
- Điều gì?
- Việt Văn không có khả năng làm cha.
Tú Anh mở to mắt nhìn Bảo Nghi.
- Cô nói bậy.
- Chị không tin. Vậy. mới nói chị để lọt thông tin. Cứ ngỡ nói vậy là trói chân anh ấy được chị sai lầm to rồi, chị tự vùi dập danh dự mình.
- Bản thân Việt Văn không biết thì tại sao cô biết?
- Vậy chị có biết Việt Văn vốn là một cô nhi, không cha không mẹ. Tin này tôi biết từ sơ nuôi anh ấy đó.
Tú Anh biến sắc, cô đi nhanh vào trong. Bảo Nghi thở phào, xem ra chiêu này có hiệu nghiệm. Mình mau chóng tìm Việt Văn bằng không công toi. Bảo Nghi bấm máy:
- A lô - Nghi đây!
- Em tìm anh có chuyện gì?
Trước anh có nói, khi nào cần gọi cho anh, anh định nuốt lời à?
- Không, gặp em ở đâu?
- Quán cà phê hôm đó.
Anh không đến đó đâu. Nếu em biết anh đang ở đâu thì cứ đến nơi đó tìm.
- Anh định làm khó em.
- Anh muốn xem em có hiểu người bạn này không mà.
- Đừng làm khó em, em đến liền.
Bảo Nghi tắt máy, Chiếc xe cô nhắm hướng trường nuôi dạy trẻ khuyết tật.
Việt Văn xúc động đón Nghi. Đúng như anh dự đoán. Bảo Nghi là một phần của anh chỉ do anh không biết giữ gìn.
- Anh thấy em có hay không?
Việt Văn gật đầu:
- Không uổng công anh cho em đọc nhiều sách vở.
- Còn một chuyện anh không ngờ.
- Chuyện gì?
- Cái thai Tú Anh là giả.
Việt Văn sửng sốt:
- Sao hả?
- Chờ em một chút:
Bảo Nghi lấy bánh kẹo chia cho các em. Việt Văn nhìn cứ chỉ trìu mến của cô đối với các em làm anh dấy lên niềm yêu thương vô bờ bến, giá như.
- Lần này anh phải thưởng cho em đó.
- Em nói đi.
Bảo Nghi cười khúc khích.
- Nhật Thành đến tìm em báo tin Tú Anh có thai, mà anh là tác giả.
Việt Văn đỏ mặt vì xấu hổ, Bảo Nghi quan sát anh:
- Tại sao anh không giải thích?
- Hôm nói chuyện với em, anh thấy buồn kế đến gặp Tú Anh làm tiếp viên quán ăn bên cạnh. Thấy cuộc sống cô ấy bấp bênh, anh lên tiếng mời cô ấy trở lại làm việc. Lấy cớ từ giã nghề tiếp viên cô ấy rủ anh uống rượu, anh một phần vì buồn nên uống đến say mèm. Anh và cô ấy ở bên nhau cả đêm, anh không biết lúc say mình có làm gì không, nên im lặng.
- Nếu lỡ xảy ra chuyện đó sao anh không có kế hoạch cưới chị ấy?
- Anh không yêu Tú Anh.
Bảo Nghi cười, nụ cười làm Văn xấu hổ.
- Anh không cưới, người ta mà muốn làm tròn trách nhiệm người cha đâu mà ngang hông vậy?
- Em còn đùa được sao Nghi?
- Khi nghe tin này em không tin là anh làm thế vì với em từ trước đến nay anh còn giữ ý thì với chị ấy đâu thể xảy ra chuyển đó. Em tìm anh, theo lời anh Nhật Thành là năn nỉ anh cưới chị ấy. Không ngờ gặp chị ấy, chị ấy không hề xấu hổ, huênh hoang là có thai với anh, cấm em không được tìm anh.
- Cô ấy thật quá đáng.
- Chị ấy còn đòi gọi điện cho Tùng đến lôi cổ em về vì cái tội sắp đám cưới mà còn tìm người yêu cũ.
Việt Văn giận đỏ mặt. Bảo Nghi tỉnh bơ:
- Em quá giận nên phủ đầu chị ấy.
Em nói sở dĩ em không chịu làm vợ anh vì anh không có khả năng làm cha Việt Văn trừng mắt nhìn cô:
- Lần này là em quá đáng đó, Bảo Nghi.
- Anh khoan giận. Nghe câu này chị ấy hoảng hốt, em biết mình đi đúng hướng nên làm tới. Em nói anh là một cô nhi, tin này em nghe từ sơ nuôi anh nói. Chị ấy xụ mặt bỏ đi. Anh nói xem, chị ấy sẽ làm gì đây.
Việt Văn càng xụ mặt hơn:
- Cô ấy nhờ bác sĩ kiểm tra anh. Bảo Nghi la lên:
- Chết cha!
- Xem ra lần này không cưới là không được rồi.
- Hay anh tổ chức một lượt với em đi.
- Nghi ơi là Nghi ơi, đừng đùa nữa có được không.
- Vậy anh tính sao hả?
- Đã lỡ phóng lao thì phải theo lao.
- Là sao?
- Nhờ bác sĩ can thiệp.
- Á, em biết rồi.
- Cám ơn em.
- Chuyện gì?
- Cứu anh một bàn trông thấy.
- Trở lại lần đó anh cứu em.
- Nhưng lần này cũng chính người đó mà em thì lại tự nguyện.
- Anh vẫn còn ray rứt?
- Không hiểu sao lòng anh vẫn không yên.
- Ba ngày nữa em đã là vợ người ta, anh cố mà quên đi nhé.
- Anh có một yêu cầu.
- Anh nói đi.
Anh sẽ có quà cho em trong ngày cưới. Nhưng em phải mở ra xem trước khi...
Bảo Nghi nhìn anh không chớp mắt.
- Thế nào?
- Trước khi thuộc về anh ta.
- Anh nghỉ rằng em xem quà anh xong sẽ đổi ý? Không đời nào.
- Tùy em quyết định.
- Em nghe lời anh. Bây giờ em phải về.
- Vâng, em về.
Việt Văn cố kìm cơn sóng lòng như bao nhiêu lần anh cố giằn nén. Cô có suy nghi của riêng cô, anh không thể ép cô. Ba ngày nữa, ôi một thời gian quá ngắn, anh sắp rời xa người anh yêu.
Bảo Nghi vừa về đến nhà đã gặp phải bộ mặt đằm đằm của Tùng. Đây là thái độ lạ mà từ lúc quen và sắp làm vợ anh, cô mới thấy lần đầu.
Không chờ Bảo Nghi lên tiếng, Tùng đã nói:
- Em vừa đi đâu về?
Bảo Nghi nghiêng đầu:
- Em đâu phải là trẻ nhỏ mà đi phải xin phép.
- Nhưng em cũng có cái quyền được hỏi em chứ?
- Sao hả? Đòi quyền làm chồng à?
- Không được sao?
- Hình như hôm nay anh hơi khác lạ.
- Vậy à? Lạ hay không là do thái độ của em đó.
- Em đã làm gì?
- Em vẫn chưa trả lời anh.
- Em thấy mình không có bổn phận phải trả lời.
Tùng to tiếng:
- Em còn muốn giấu anh?
Bảo Nghi đâu dễ bắt nạt:
- Xem ra anh đang hạch sách em. Nếu không nói có lẽ cũng không yên với anh đâu. Có phải Tú Anh đã gọi điện cho anh?
- Nếu vậy thì sao, cô ta nói sai à?
- Tú Anh là gì của anh?
- Không là gì cả.
- Lời nói của một người không là gì cả đáng để cho anh hạch sách vợ mình?
- Nhưng anh muốn chính miệng em nói ra là Tú Anh nói sai.
- Cô ta nói gì em không quan tâm. Em không cần phải đính chính.
Tùng biết nếu không nói thẳng ra thì có đôi co với Bảo Nghi tới tối cũng chưa chắc cải lý lại cô ta.
- Em vừa ở cùng Việt Văn?
- Bạn bè gặp nhau không được à?
- Nhưng trước đây có thời gian em và anh ta yêu nhau.
- Thế thì sao?
- Em làm anh tức chết đi được. Anh không hài lòng em đi với hắn.
- Trước đây anh đâu có ích kỷ như vậy.
- Vì trước đây anh không là gì của em cả. Bảo Nghi cố cải:
- Cho đến phút này anh vẫn chưa là gì của em cả.
Tùng trố mắt:
- Em...
Giọng Nghi dứt khoát:
- Anh về đi.
- Em đuổi anh.
- Nếu anh còn thái độ đó, em nghĩ em không thể tiếp tục nói chuyện với anh.
Tùng nổi nóng:
- Mới đi với anh ta một lúc em tỏ thái độ với anh. Anh cho em biết anh sẽ cưới em bằng mọi giá. Anh yêu cầu em trước khi về với anh phải dứt bỏ tình cảm của hắn đi. Kể cả mớ sách vở linh tinh của hắn, hãy ném nó vào sọt rác đi.
Bảo Nghi sững sờ nhìn Tùng. Phong cách lịch lãm, vui vẽ ngày nào biến mất, Tùng biến thành người đàn ông kẻ vạch và ghen tuông vô lối.
Tùng quay lưng, Bảo Nghi hét to:
- Anh đứng lại.
Nghi đứng chắn trước mặt anh:
- Anh nghe cho rõ đây. Tôi yêu anh, chấp nhận làm vợ anh vì tôi nghĩ anh là một người chồng biết lý lẽ, cư xừ đúng mực không ngờ ngày hôm nay anh lại tỏ cho tôi biết anh là một người thô lỗ, cộc cằn, ghen tuông vô lối. Anh đừng cho rằng tấm giấy đăng ký kết hôn này trói buộc được tôi. Không ai có thể lai chuyển nổi Bảo Nghi này đâu.
Tùng thấy Bảo Nghi nổi giận, anh xuống nước:
- Chị tại em không chịu nói cho rõ ràng.
- Tôi nói rồi Tôi có cái tự do riêng của tôi miễn tôi không làm gì có lỗi với anh.
- Anh sai, anh xin lỗi em.
Giận anh đâm ra cô liều lĩnh:
- Không cưới hỏi gì cả.
Hoàng Tùng hốt hoảng:
- Nghi, anh xin loi em rồi mà.
- Tôi muốn xem anh cưới tôi bằng mọi giá.
- Anh lỡ lời cho anh xin lỗi đi Nghi.
- Còn nữa. tất cả đồ vật của tôi để ở nhà anh tự tôi sẽ đến lấy.
Nếu thiếu thứ gì tôi sẽ bắt anh bồi thường.
- Em nỡ đối xử với anh vậy sao, mình sắp kết hôn rồi kia mà.
- Anh không tôn trọng tôi, tại sao tôi lại tôn trọng anh, Bây giờ tôi mới hiểu kết hôn với anh là một sai lầm.
- Việt Văn đã nói gì với em?
- Không ai có thể ảnh hưởng đến tôi. Việt văn đã là cha đứa bé trong bụng Tú Anh. Tôi chỉ làm theo những gì tôi nhìn thấy, tôi thất vọng về anh.
- Anh phải tìm Việt Văn hỏi cho ra lẽ.
- Anh cứ tìm, nhưng nhớ đừng giới thiệu với người ta anh là chỗng sắp cưới của tôi đấy.
Bảo Nghi bỏ vào nhà, Tùng hầm hầm bỏ đi Nghi biết với câu nói và thát độ thờ ơ của cô Tùng không dám tìm Việt Văn.
Nhốt mình trong phòng, Bảo Nghi thấy mình buồn vô cùng. Hoãn đám cưới cô không thấy xấu hổ nhưng nhìn ra chân tướng Tùng làm cô chán chường. Nếu hôm nay không xảy ra cơ sự thì cuộc sống sau này của cô.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu