Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ết giờ làm việc, Bảo Nghi lấy xe định về nhà chuẩn bị buổi hẹn tối với Việt Văn nhưng cô đã gặp phải Tú Anh ngoài cửa:
- Chị Tú Anh, chị tìm anh Nhật Thành hả?
Tú Anh cười:
- Nhật Thành đi xem hàng mẫu chưa về, chị tìm em.
Bảo Nghi à lên:
- Ữ nhỉ, hai người là bạn của nhau mà, Chị tìm em có chuyện gì?
Chìa cái thiệp nhỏ xinh xinh, Tú Anh nói:
- Hoàng Tùng tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của anh ấy. Anh ấy nhờ chị mang thiệp mời đến em. Không ngại chứ?
- Bao giờ hả chị?
- Tối nay.
- Tối nay?
- Em có hẹn à?
Bảo Nghi lắc đầu:
- Sinh nhật một năm chỉ tổ chức có một lần còn hẹn hò bao giờ chẳng được.
Em sẽ đến.
- Chị đến nhà đón em cùng đi nhé, Bảo Nghi.
- Cám ơn chị.
Bảo Nghi về nhà, cô gọi điện cho Việt Văn.
- A- lô, anh đây.
- Tối nay em không thể gặp anh được.
- Có chuyện gì à?
- Em phải đi dự sinh nhật anh Tùng.
- Anh đưa em đi.
- Chị Tú Anh sẽ đến đón em.
- Tú Anh?
- Làm gì ngạc nhiên dữ vậy?
- Nghe anh dặn, phải cảnh giác Tú Anh.
- Chị ấy hiền lành, dễ thương lại sắp làm chị dâu em, anh có nói quá không đó, Việt Văn?
- Nói tóm lại khi đi em nhớ mang theo di động để anh tiện liên lạc. Còn nữa hãy nghe anh cảnh giác Tú Anh.
- Anh làm em có cảm giác mình sắp đi vào chỗ nguy hiểm nào vậy.
- Anh lo cho em.
- Em có dễ ăn hiếp không, anh nói đi.
- Không, nhưng những thủ đoạn bên ngoài em chưa từng va chạm, đừng chủ quan em ạ.
- Được rồi, em nghe lời anh, được chưa.
- Nếu cần, chỉ cần em nhá máy anh sẽ đến liền.
- Thôi nhé?
Bảo Nghi ngồi thừ người, Việt Văn lo xa quá Tú Anh dù sao trước đây cũng là nhân viên anh ấy tại sao anh ấy có vẻ sợ hãi khi nghe mình đi cùng chị ấy vậy.
Bảo Nghi tìm một bộ đồ thật đẹp để đi dự sinh nhật Tùng. Cô chợt nhớ ra mình chưa chuẩn bị quà. Cô luýnh quýnh chưa biết tính sao thì nghe tiếng còi xe quen thuộc của Việt Văn. Cô lấy làm lạ:
- Anh chưa yên tâm hay sao mà còn đến đây?
Việt Văn mở cửa xe trao cho cô hộp quà được gói thật đẹp:
- Anh biết em đi dự sinh nhật bất ngờ nên chưa chuẩn bị quà mừng. Cô bé có đúng vậy không?
Khuôn mặt Bảo Nghi rạng rỡ:
- Cám ơn anh!
Bảo Nghi cứ đứng nhìn anh, cô muốn hôn lên má anh để tỏ lòng biết ơn của mình nhưng cô cứ ngượng ngùng làm sao ấy.
- Em chưa thay đồ, Bảo Nghi!
Nghi giật mình:
- Em đi đây.
Bảo Nghi xuất hiện với chiếc đầm trắng muốt, cô giống như một thiên thần Việt Văn nhìn cô say đắm.
- Em đẹp lắm, Bảo Nghi?
Nghi cười khúc khích:
- Người ta đẹp lâu rồi chứ bộ:
- Nhưng hôm nay rất đẹp. Giá như anh được cùng đi với em.
Dự sinh nhật xong em sẽ phone cho anh, mình cùng đi dạo.
- Nhớ nhé, anh chờ.
- Việt Văn à!
- Gì em.
- Em muốn nói với anh một chuyện, Việt Văn nhìn vào mắt cô:
- Em yêu...
Việt Văn đặt ngón tay lên môi cô:
- Đừng em.
- Tại sao?
- Em khoan hãy nói những lời như thế. Thời gian còn dài.
- Em đã xác định lòng mình. Em không thể thiếu anh.
Nắm chặt hai bàn tay cô áp lên má mình, Việt Văn cố dằn nén tình yêu của anh dành cho cô cũng giống như cơn sóng dâng trào.
- Anh cũng thế nhưng bây giờ chưa phải lúc, em ạ!
Một hờn dỗi dâng lên mắt, Bảo Nghi nũng nĩu:
- Anh nguyên tắc với em.
- Đừng giận, giận sẽ xấu đó, cô bé.
- Bao giờ anh chưa nói rõ, em sê giận anh Bao giờ em hlểu được lòng anh, em sẽ yêu anh hơn bao giờ hết.
- Gì, hỏng thèm.
Có tiếng còi bên ngoài, Bảo Nghỉ reo lên:
- Chị Tú Anh đến rồi. Em đi nhé.
Việt Văn theo Bảo Nghi ra bên ngoài. Tú Anh cũng diện một bộ đồ thật đẹp.
Nhìn thấy. Việt Văn, Tu Anh vui mừng vô cùng:
- Anh Văn, anh cũng có mặt ở đây à?
- Lâu ngày không, hình như em xinh hẳn ra.
- Thật hả?
- Nhật Thành không nói với em sao?
- Anh ấy có bao nhiêu giờ nói lời mật ngọt như anh đâu.
Sợ Tú Anh nói năng lung tung, Việt Văn vội cáo từ:
- Hai cô đi đi. Anh về nhé.
Chờ Bảo nghi gật đầu, Việt Văn mới cho xe lao đi. Tú Anh gặng hỏi Bảo Nghi:
- Hai người chính thức cặp bồ rồi hả?
- Anh ấy rất tốt có điều...
- Sao hả?
- Anh ấy không hề nói ra là anh ấy yêu mình. Kể cả không cho mình nói mình yêu anh ấy.
Tú Anh vui mừng ra mặt, có lẽ anh ta còn nhớ đến mình. Đang chờ đợi mình chăng. Tốt, Việt Văn tốt với tất cả mọi người đâu chỉ một mình Bảo Nghi.
- Chị Tú Anh nè.
- Gì hả?
- Theo chị anh Việt Văn có thật lòng không?
- Rất thật. Anh ấy đối xứ rất tốt với tất cả mọi người.
- Là sao hả chị?
- Là ngoài cái tốt với em không nói lên điều gì cả.
- Có nghĩa là anh ấy không hề có tình cảm với em.
Chị nghĩ là vậy. Đàn ông nào không tranh thủ nói lời yêu khi đã được yêu cơ chứ.
- Nhưng anh ấy lo lắng cho em rất mực.
- Trước đây anh ấy cũng lo lắng cho chị buồn là anh ấy hỏi ngay, tìm cách an ủI, động viên chị, Thấy chị khóc là anh ấy áy náy không yên.
- Thật à?
- Nếu chị không quen biết Nhật Thành thì chị và anh ấy đã thành một đôi.
- Có phải vì chuyện này mà anh Thành ghen với chị?
- Đừng nhắc chuyện đó nữa.
- Chị cho em hỏi thêm một câu thôi.
- Em hỏi đi!
- Chị có yêu anh Văn không?
Tú Anh chột dạ, cô nói lòng vòng:
- Một người tốt như Việt Văn, cô gái nào lại chẳng muốn yêu chứ.
Bảo Nghi yên lặng suy gẫm. Cô càng lấy làm khi ngờ khi thấy Việt Văn.
luôn bảo cô cảnh giác Tú Anh. Thì ra giữa họ có nảy sinh tình cảm và anh không muốn cho cô biết chuyện này.
Ngôi biệt thự lấp lánh đèn hoa, Tú Anh dẫn Bảo Nghi len vào đám đông tìm Hoàng Tùng. Tùng đón hai cô bằng nụ cười rạng lỡ:
- Chào hai người đẹp.
Bảo Nghi dúi hộp quà vào tay Tùng cô lí nhí:
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
- Nếu hôm nay không có Nghi, có lẽ anh không trọn vui đâu.
Tú Anh kêu lên:
- Anh Tùng, anh Tùng anh làm cho người ta ganh tị đấy nhé.
Bảo Nghi vội bào chữa cho Tùng.
- Anh Tùng chỉ đùa thôi mà.
Tú Anh lại nói:
- Anh Tùng sướng nhé, có người bênh vực rồi, em ở đây cũng thừa, hai người tự nhiên trò chuyện đi.
Tú Anh lẫn mất, Tùng nhìn Nghi rất lâu:
- Lúc này Nghi sao rồi?
- Tôi bình thường thôi.
- Bình thường thế nào?
- Ổn.
- Vậy anh mừng. Anh chỉ sợ Nghi không vực qua nổi cú sốc đó. Kết quả thế nào Nghi?
- Đường ai nấy đi.
- Nghi có dự định gì chưa?
- Hiện tại tôi chán chường mọi thứ.
- Bảo Nghi à, tuổi Nghi còn nhiều mơ mộng lắm. Đừng vì người ấy mà khép chặt cửa lòng.
- Ai thèm yêu một người chẳng ra gì như tôi chứ!
- Bảo Nghi, nếu Nghi không chê bai anh, anh muốn cùng Nghi đi tiếp đoạn đường còn lại.
- Nghi không đủ can đảm.
- Hãy tựa vào vai anh để anh dìu Nghi đi. Nghi nhé!
- Để Nghi suy nghĩ lại.
- Anh chờ em.
Nghi thở dài. Cô phân vân giữa hai người đàn ông. Ai cũng gợi cho Nghi sự che chở an toàn nhưng lòng cô đã nghiêng về Việt Văn nhiều hơn. Nhưng Việt Văn đã tạo ra bức tường ngăn cách, anh bắt cô yêu anh nhưng không được nói ra. Cả anh cũng vậy, yêu cô bằng mắt chứ chưa bao giờ yêu cô bằng lời nói và cử chỉ.
- Bảo Nghi vào trong nhà đi.
- Anh cứ để Nghi tự nhiên.
Buổi tiệc bắt đầu, mọi người lao nhao:
- Đề nghị chủ xị giới thiệu bạn gái và cùng thổi đèn sinh nhật đi!
Bảo Nghi đang ngồi ở một góc vắng, cô mỉm cười trước lời đề nghị của mọi người. Bên trên tiếng Hoàng Tùng rỏ to:
- Tôi xin nhờ một người nhưng các bạn đừng hiểu lầm vì người ta chưa nhận lời làm bạn gái của tôi. Các bạn có đồng ý không?
Tiếng hét ầm ĩ:
- Chưa rồi sẽ, anh đã chọn rồi còn rào đón làm gì, đề nghị anh cho biết tên đi.
- Hoan hô, hoan hô!
Hoàng Tùng đưa tay ngăn tiếng hét, mọi người im lặng chờ đợi. Tùng lớn tiếng:
- Xin mời cô Bảo Nghi!
Cả phòng lặng trong chờ đợi. Bảo Nghi giật thót cô đỏ mặt, không ngờ Hoàng Tùng đẩy cô vào hoàn cảnh trớ trêu này. Nếu có Việt Văn ở đây, cô không biết mình phải làm gì.
- Ai tên Bảo Nghi, đề nghị bước lên trên đi!
Bảo Nghi trấn tỉnh, cô ung dung đi lên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm:
- Ôi, người đẹp của gia chủ xinh quá.
Hoàng Tùng thấy hãnh diện khi anh được đứng sánh vai với Nghi. Dưới ánh đèn trông Nghi thật hấp dẫn, thật lỗng lẫy.
- Nghi giúp anh thổi đèn nhé?
Nghi cười:
- Hơi Nghi rất ngắn chỉ sợ thổi được phân nửa thì điều ước của anh chỉ thực hiện được một nữa mà thôi.
- Dù không thực hiện được gì thì anh cũng Bắt đầu đi!
Hoàng Tùng cầu nguyện, anh cùng Bảo Nghi thổi tắt hai mươi lăm ngọn đèn, tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ, Tùng thì thầm vào tai Nghi:
- Anh cầu nguyện được mãi mãi yêu em, Nghi cười:
- Như vậy đâu có nghĩa là em sẽ yêu anh.
- Em nỡ thấy anh chết mà không cứu.
- Anh có chết thì bác sĩ và chủ trại hòm lo cho anh. Nghi đâu có dính gì đến lời cầu nguyện của anh.
- Vậy anh xin nguyện lại. Nguyện sao cho được em yêu.
Nghi phì cười:
- Anh đúng là lòng tham không đáy.
Tiếng nhạc trổi lên, Tùng mời Nghi, Nghi từ chối:
- Em không biết nhảy.
Tùng van vĩ:
- Em đừng dối anh, Tú Anh nói em thường lui tới vũ trường.
- Chị ấy còn nói gì nữa?
- Toàn nói tốt thôi. Nhảy với anh một bài đi Nghi.
- Em có giẫm lên chân anh thì lỗi này không phải do em đâu đấy.
- Anh chấp nhận.
Hoàng Tùng dìu Bảo Nghi trong điệu cha cha sôi động, để chứng minh lời mình và bác bỏ lời nói Tú Anh, Bảo Nghi giẫm liên tục lên chân Tùng, Tùng cố mỉm cười chịu đựng.
Đến tiệc rượu, mọi người ngưỡng mộ Bảo Nghi nên liên tục mời. Cô khó lòng từ chối nên uống khá nhiếu.
- Bảo Nghi, uống với chị một ly.
Tú Anh đưa ly rượu vào môi Nghi. Nghi cầm lấy.
- Chị Tú Anh à, lúc nãy chÌ biến đi đâu vậy?
- Chị phụ anh Tùng tiếp khách. Khách anh ấy toàn là giới làm ăn lớn.
- Chị xa Việt Văn, chị có hối tiếe không?
Rượu vào, Tú Anh không còn giấu kín lòng mình, cô bộc bạch:
- Xa mặt nhưng không cách lòng.
Bảo Nghi nóng mặt:
- Ý chị là.
- Chị vẫn còn yêu anh ấy.
- Còn Nhật Thành?
- Nhật Thành chỉ là bóng mờ trong tim chị.
Tú Anh cười to:
- Mọi người đã lầm, cả em cũng lầm.
- Sao chị không dứt khoát với anh Thành và công khai quan hệ với anh Văn?
Tú Anh cầm tay Nghi lên:
- Em uống đi.
Nghi cầm ly rượu uống cạn.
- Chị nói đi!
- Vì anh Văn không yêu chị mà lại yêu em.
- Chị chấp nhận yêu một người mà mình không yêu?
- Không, chị đang tìm cách giành lại anh ấy.
- Chị đã làm gì?
- Gán ép em cho Hoàng Tùng, nếu em thuộc về Tùng thì Việt Văn không còn yêu em nữa.
- Nhưng em không yêu Tùng.
- Chỉ cần Tùng yêu em.
- Em...
Bảo Nghi ngấm rượu, cô dịu quặt trong tay Tú Anh cười thâm hiểm. Cô dìu Bảo Nghi vào một phòng trống, đặt Nghi lên giường, cô cười:
- Để xem có còn mặt mũi nhìn Việt Văn hay không.
Tú Anh ra bên ngoài níu tay Tùng.
- Anh vào đây đi.
- Bạn bè còn đó, em lôi anh đi đâu vậy Tú Anh.
- Thế anh có yêu Bảo Nghi không?
- Em biết rõ điều đó mà.
- Vậy thì theo em, Bảo Nghi đang chờ anh.
- vậy à?
Mở cửa phòng đẩy Tùng vào trong, Tú Anh nói:
- Cô ấy chờ anh chăm sóc đó.
Tùng nhìn Bảo Nghi nằm im thiêm thiếp:
- Cô ấy say à?
Tú Anh trơ trẽn:
- Say một phần, một phần em hỗ trợ. Anh không muốn chiếm đoạt cô ấy sao?
Tùng quắt mắt nhìn Tú Anh:
- Em thật là quá đáng. Anh yêu Bảo Nghi nhưng cũng không muốn dùng thủ đoạn này làm hại đến cô ấy.
- Anh cao thượng vậy à?
- Em không cần nói nhiều, nếu em còn làm hại đến cô ấy, em đừng trách anh.
Tú Anh gào lên:
- Cô ta có gì hay mà đàn ông các anh ai cũng muốn bảo vệ cô ta. Nếu hôm nay anh không làm cô ấy thuộc về anh thì vĩnh viễn anh không bao giờ có cô ấy.
Giọng Tùng cương quyết:
- Dù không được cô ấy đáp lại, anh cũng không thể hạ thấp danh dự mình.
Tú Anh lườm anh:
- Anh thật là hèn mạt, mỡ dâng đến miệng mèo mà anh còn tỏ ra quân tử.
Tùy anh, sau này đừng nói Tú Anh này không nói với anh.
Tú Anh bỏ đi. Tùng ngồi nhìn Bảo Nghi, anh thương cô còn nông nổi trong các mối quan hệ. Nếu cô gặp phải người không ra gì thì cuộc đời cô coi như chấm hết.
- Cám ơn anh!
Hoàng Tùng chưng hửng:
- Em!
Bảo Nghi cười:
- Em hơi say một chút.
- Còn chuyện xảy ra lúc nãy?
- Em chỉ nói một câu:
Cám ơn anh.
- Bảo Nghi, anh không hề có ý hại em.
- Em biết!
- Em không hề hôn mê như Tú Anh nói.
- Ly rượu chị ấy đưa cho em, em không uống.
- Em đã biết trước?
- Nhưng em vẫn không tin chị ấy lại nỡ hại em.
- Hai người có thù oán gì?
- Em nghĩ, anh không nên biết làm gì, Em đã không sao rồi.
Bên ngoài có tiếng chân, cửa phòng bật mở, Việt Văn lao vào, mặt anh biến sắc:
- Bảo Nghi?
Nghi ôm chầm lấy anh:
- Việt Văn, em sợ lắm!
Bảo Nghi rời anh, môi cô mỉm cười nhưng nước mắt lăn dài:
- Cũng may anh Tùng không phải người xấu. Anh ấy phản đối thủ đoạn của chị ấy, bằng không...
Bảo Nghi nghẹn ngào, Việt Văn bắt tay Tùng thân mật:
- Cám ơn anh.
- Anh.. là...
Việt Văn nhìn Bảo Nghi khẽ gật đầu. Tùng cườI:
- Chúc hai người luôn hạnh phúc.
- Chúng tôi còn hạnh phúc bên nhau một phần cũng nhờ công của anh.
Tùng cười:
- Tôi cứ ngỡ Bảo Nghi dễ lọt vào bẫy Tú Anh, ai ngờ cô ta lại lấy đó thử lòng tôi. Nếu tôi là tay sàm sở người bị hại không phải là cô ấy mà là tôi. Vì trong túi xách cô ấy lúc nào cũng có vũ khí!
Bảo Nghi bật cười:
- Anh nói xấu em.
- Hai người có thể ở lại chơi với tôi được không?
Việt Văn đáp lời:
- Tôi muốn đưa Nghi về. Qua sự việc vừa rồi tôi nghĩ Nghi không còn tâm trạng ở lại.
- Vậy hẹn hôm nào gặp lại.
Việt Văn dìu Bảo Nghi ra xe. Cô nhìn anh hờn dỗi.
- Em giận anh?
- Em còn muốn ở lại cơ mà.
- Em mết chàng trai ấy rồi à?
- Quả thật anh ấy là người đàn ông hiếm có.
- Còn anh?
- Quơ một chút đầy xe cam nhông.
- Ê, em nói anh là gà hay vịt vậy?
- Là người không có trái tim.
Việt Văn nhìn cô:
- Em nói sao hả?
- Người gì khô cứng, lạnh lùng.
Việt Văn chỉ cười chứ không đính chính làm Bảo Nghi tức như điên.
Cô nói như hét:
- Dừng xe lại!
Việt Văn thắng gấp.
- Chuyện gì?
- Anh hày trả lời cho rõ, anh và chị Tú Anh quan hệ như thế nào?
Việt Văn ngơ ngác:
- Thế nào là thế nào. Cô ấy trước đây là nhân viên của anh.
- Cô ấy yêu anh?
- Em biết rồi mà.
- Nhưng hiện giờ?
- Cô ấy chẳng phải đa quay về với Nhật Thành rồi sao?
- Nhưng trái tim chị ấy vẫn còn deo mang hình ảnh của anh.
- Anh đâu có quyền ngăn cấm cô ấy.
- Nhưng có phải anh vì cô ấy mà cố làm ra vẻ lạnh lùng với em.
Việt Văn nhăn mặt:
- Em lại nói lệch đi đâu rồi. Nếu anh vì cô ấy thì anh đã yêu cô ấy rồi, có đâu để em hành hạ anh như thế.
- Anh dám nói.
- Đừng nghĩ lung tung nữa Nghi.
- Anh để em bắt gặp thái độ không thật của anh thì em bỏ mặc anh đó.
- Anh hứa!
Chuông điện thoại Việt Văn reo, nhìn số máy, anh đưa mắt nhìn Bảo Nghi rồi vội xuống xe đi một đoạn khá xa để trả lời máy.
Bảo Nghi tra vấn anh:
- Điện thoại của ai vậy?
- Một người bạn.
- Bạn gì, mà anh phải tỏ ra bí mật vậy hả?
- Ngày mai bạn anh từ nước ngoài về, nó bảo anh đi đón ấy mà.
- Anh có muốn giới thiệu em cùng bạn bè anh không?
Việt Văn giật thót:
- Có, nhưng không phải lúc này.
- Anh lúc nào cũng bắt em chờ đợi thời cơ. Sức chịu đựng của em có giới hạn đấy nhé.
- Được rồi, đừng giận.
Việt Văn đưa Nghi về nhà, tâm trạng anh bồn chồn. Bảo Nghi có chút rượu nên cô không nhìn thấy thái độ lơ đăng của Việt Văn.
- Chúc em ngủ ngon.
Bảo Nghi chìa má, Việt Văn hôn phớt nhẹ, cô nguýt dài, quay lưng.
Bảo Nghi đang cắm cúi ghi chép sổ sách thì Nhật Thành xuất hiện. Anh nắm tay lôí cô ra ngoài, Bảo Nghi la chí chóe:
- Anh làm gì vậy hả?
- Em mau nói cho anh nghe.
Nghi xoa tay:
- Nói gì?
- Tú Anh đã làm gì em?
Bảo Nghi vờ không biết:
- Làm gì đâu.
- Em đừng giấu anh. Việt Văn đã nói cho anh Minh biết rồi. Anh không ngờ cô ấy dám dùng thủ đoạn đê tiện để đối phó em.
- Anh ạ, em không sao mà.
- Nhưng nếu Tùng là kẻ vô lại, em sẽ ra sao. Cùng là phận gái tại sao cô ấy đối xử với em như vậy. Dù sao cô ấy cũng phải nghĩ đến anh.
- Có lẽ chị ấy nhất thời dại dột thôi anh.
Giọng Thành cáu gắt:
- Đây là hành động trả thù do ghen tuông nhưng đối tượng là em nên anh khẳng định cô ta muốn hại em vì em mà Việt Văn không yêu cô ta.
- Anh Thành, đừng suy viễn nhiều việc như thế. Anh hãy gặp chị ấy nghe chị ấy giải thích.
- Anh không cần làm thế, một cô gái không có đạo đức như cô ta, đeo mang ngay gay hoạ.
- Ý anh là.
- Vứt bỏ như bỏ một thứ hư hỏng vào sọt rác.
- Anh đành lòng sao.
- Cô ta không nghĩ đến anh, tại sao anh lại phải nghĩ trước nghĩ sau cho cô ta.
- Anh à, dù sao anh và chị ấy cũng có nhiều kỷ niệm bên nhau. Nói bỏ là bỏ được sao anh.
- Một khi không còn yêu nữa thì dễ dứt bỏ mọi điều.
Bảo Nghi nghe mặn đắng bờ môi. Tú Anh bây giờ giống như cô ngày ấy.
Mạnh Hùng một tiếng dứt bỏ cô như vứt một cặn bã. Nhưng với Mạnh Hùng cô không hề làm gì cho anh nổi giận ngoài tình yêu thương vô bờ bến.
Phải, khi không còn yêu người ta dễ dàng dứt bỏ mọi thứ. Mạnh Hùng đã không còn yêu cô nữa.
- Bảo Nghi, làm gì ngồi thừ ra vậy?
Nghi giật mình:
- Anh Minh!
- Lúc này em với Việt Văn ra sao?
- Chẳng sao cả, anh ấy giống như cái rô bốt ấy.
Minh phì cười:
- Người nào yêu em cũng đều trở thành vật thể lạ cả.
- Lần này anh ấy tự biến mình như thế.
- Nói rõ coi.
- Trước đây săn đón em bao nhiêu, ăn nói dịu dàng, ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ đều né tránh cả. Mà con gái tụi em lại thích nghe những lời âu yếm, ngọt ngào.
- Chắc trước đây quen nghe những lời đanh đá của em, bây giờ dịu ngọt hắn sợ em cười hắn đấy.
- Nhưng kể cả em, anh ấy cũng không cho nói.
- Cái đầu nó có vấn đề rồi. Anh phải tìm nó hỏi cho ra lẽ.
- Khỏi tìm.
- Sao hả?
- Hôm nay anh ấy đi đón bạn ở nước ngoài.
Nhật Minh ngạc nhiên:
- Anh đâu nghe Việt Văn nói có bạn ở nước ngoài.
Nghi liếc anh:
- Làm như anh là con lãi trong bụng anh ấy vậy Muốn biết mọi chuyện.
- Ơ, cái con nhỏ này ví anh mình như con lãi. Nhưng nói thật cho em biết nó không có đón bạn nào hết.
Đến lượt Bảo Nghi chưng hửng:
- Anh nói sao?
- Sáng sớm anh gặp nó, nó bảo nó đi thăm một người bạn bệnh nằm ở thành phố.
Bảo Nghi đứng phắt lên, mặt tái xanh:
- Tại sao anh ấy lại giấu em.
- Có lẽ nó sợ em lo lắng.
- Bạn gì mà lúc nào nghe điện thoại lại lén lén lút lút. yêu cũng chẳng dám nói là yêu, đi thăm bệnh lại nói là đi đón bạn.
- Bảo Nghi, bình tĩnh lại đi em. Từ từ tìm hiểu, anh nghĩ Việt Văn không có ý gì che giấu em đâu.
- Em không muốn nghe gì hết. Người em không thích thì lại muốn mọi người biết để em. Còn người em yêu thì lại sợ đưa em gặp mọi người. Em chọn ai đây chứ.
- Bảo Nghi, em định làm gì?
- Anh hãy gặp ông bạn quý hóa của anh mà nói rằng:
Bảo Nghi này không thèm gặp mặt anh ấy nữa.
- Nghi, Nghi!
Dáng Nghi mất dần ngoài cổng. Nhật Minh lắc đầu, anh tìm số Việt Văn nhấn máy. Việt Văn tắt máy, hình như Việt Văn cũng muốn giấu cả anh. Lần này gay go rồi đây.
Bảo Nghi đón xe, cô đi tìm Hoàng Tùng Có lẽ Tùng sẽ làm cho cô vui trong lúc này.
Tùng thật sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Bảo Nghi.
- Anh ngạc nhiên lắm phải không?
Tùng không chối cải:
- Quá ngạc nhiên.
- Em có làm phiền anh không?
- Ồ, không. Em vào văn phòng đi.
- Em muốn ra ngoài.
- Vậy chờ anh.
Tùng dặn dò nhân viên của anh xong, anh lái xe đưa Bảo Nghi đến một quán cà phê nhỏ, mát mẻ.
- Em uống gì, dừa nhé?
- Tùy anh.
- Dừa hạ quả đấy.
- Anh đang nghĩ gì hả?
- Em đang nóng giận.
- Sao, lộ ra mặt rồi à?
- Anh đùa thôi, giận thiệt hả?
- Thiệt.
- Nhanh vậy? Con gái giận sẽ mau già.
- Em không cần biết.
- Việt Văn làm gì em?
- Không làm gì cả.
- Con gái thật khó hiểu, nhiều khi kê ra một lô tội lỗi mà chẳng cái nào ra cái nào.
- Em đâu có hồ đồ vậy.
- Lần đó em chạy bán sống bán chết vì nghe tiếng nói người phụ nữ lạ trong điện thoại.
- Bây giờ là gì nữa đây.
- Người lần đó không phải là Việt Văn.
Tùng ngơ người:
- Người khác ư?
- Chuyện qua rồi vả lại em và người ấy chia tay rồi.
- Vì cuộc điện thoại đó?
- Không, anh ta nói câu chia tay.
- Hôm đó Nghi nói thật? Vậy mà lúc thấy Việt Văn đến anh cữ ngỡ Nghi đùa với anh.
- Việt Văn đến sau người ấy.
- Còn anh.
- Cùng lúc với anh ấy.
- Nghi không công bằng với anh.
Nghi cười buồn:
- Có đôi lúc em tự hỏi em đã thật sự quên người ấy chưa. Em yêu Việt Văn nhưng đó có phải là tình yêu cuối cùng. Em không hiểu sao lòng mình chông chênh quá.
Tùng trầm ngâm:
- Có lẽ em chưa quên hẳn người đó, Việt Văn đến trong lúc em cô đơn nên em lầm tưởng mình yêu anh ấy.
- Còn anh là gì trong trái tim em?
Tùng cười:
- Anh chỉ là một hạt cát trên sa mạc bao la. Anh đảm bảo với em rằng nếu người ấy xuất hiện, Việt Văn chẳng là gì trong em cả.
- Hèn gì.
- Thế nào?
Việt Văn luôn giữ ý với em. Có lẽ anh ấy cũng nghĩ như anh, anh ấy sợ em yêu anh ấy trong lúc tuyệt vọng và tình yêu như thế là không đúng, không công bằng với anh ấy.
Tùng cười:
- Nước dừa quả là hiệu nghiệm.
- Nhưng...
- Anh ghét những cái nhưng như thế lắm. Cái nhưng lúc nào cũng đẩy con người ta đến những tình huống khó xử.
- Em cũng không ngoại lệ.
- Nếu tin anh, em cứ nói.
- Việt Văn có những chuyện còn giấu em.
- Bình thường thôi. Đã là vợ chồng chưa chắc đã chân thật với nhau. Nhiều ông chồng gặp phải bà vợ keo kiệt, vẫn giấu chút tiền tiêu vặt vì đưa hết sợ bà ta không cho lấy lại dù một xu.
- Sao lên án phụ nữ lắm thế?
- Anh thí dụ thôi mà.
- Còn ông, sao hả?
- Ừm, có vợ rồi vẫn còn tìm cách léng phéng bên ngoài. Như thế cũng đâu phải là chuyện gì cũng nói.
- Nói như anh, Việt Văn làm vậy là có lý do riêng, Bất khả xâm phạm.
- Có bao giờ anh ta hạch hỏi em Điều gì?
- Không.
- Đấy, đó là lòng tôn trọng. Em cũng nên tôn trọng anh ấy.
- Nhưng nếu có chuyện gì ảnh hưởng đến tình yêu của em. Em đâu thể làm ngơ được.
- Vì vậy, bình tĩnh tìm hiểu là thượng sách.
- Lần trước anh bảo em bình tĩnh tìm hiểu em đã mất người ấy. Bây giờ em mà bình tĩnh tìm hiểu có khi nào em mất luôn Việt Văn không?
- Em nói toàn chuyện không hay. Bản tính can đảm của em đâu.
- Anh Tùng nè?
- Nói đi!
- Chị Tú Anh còn làm ở chỗ anh không?
- Có lẽ cô ấy xấu hổ nên gởi đơn xin nghỉ việc rồi.
- Chị ấy thật là nông nổi.
- Em không giận cô ấy hả?
- Giận thì có giận nhưng nghĩ lại chỉ thấy tội nghiệp thôi.
- Em cũng rộng lượng lắm.
- Anh đừng vội đánh giá tốt về em.
Lần này nếu phát hiện Việt Văn gian dối với em, em sẽ...
- Sẽ làm gì?
- Em nhờ anh.
- Anh không tham gia đâu. Anh không thể dùng tay chân nói chuyện với người ta.
Bảo Nghi phì cười:
- Làm gì cuống lên vậy. Em nhờ dẫn em đi may đồ cưới.
Tùng trợn mắt:
- Em sẽ làm vợ anh nếu Việt Văn đang tâm phản bội em?
- Anh đồng ý không?
- Dĩ nhiên. Nhưng anh không mong điều đó xảy ra.
- Sao vậy?
- Vậy có khác nào hưởng duyên thừa.
Bảo Nghi cười phá lên:
- Một tấm chân tình như anh mà không hiểu sao chả có cô gái nào tìm đến với anh vậy?
- Ê không phải hàng tồn kho đâu nha.
- Anh tự tin ghê.
- Dĩ nhiên, tại anh không ừ bằng không đeo gông vào cổ lâu rồi.
Bảo Nghi la lên:
- Anh quá quắt lắm.
Tiếng cười hòa trong gió.
Một tuần lễ dài đăng đẳng trôi qua, Việt Văn vẫn không tìm Bảo Nghĩ.
Nghi quên hẳn anh ấy, cô thấy buồn là hẹn với Tùng đi chơi đây đó. Bên Tùng cô luôn thấy lòng nhẹ nhỏm, sáng khoái.
Nhật Minh không khỏi lo lắng, anh luôn tìm cách liên lạc với Văn nhưng Văn vẫn bặt vô âm tính. Không một lời nhắn gởi, không một chút thông tin.
Chiều nay, Bảo Nghi lĩnh lương, cô định đi mua cho mình ít đồ dùng. Nhớ đến siêu thị của Tùng có rất nhiều mặt hàng đep mắt. Cô dự định sẽ đến đó, một là mua sắm, hai là rủ Tùng đi uống cà phê.
Cô hờn dỗi, dẫn xe ra.
- Bảo Nghi!
Bảo Nghi chới với. Việt Văn đứng trước mặt cô Phờ phạc, râu tóc tua tủa.
Nghi hốt hoảng:
- Anh sao vậy, Việt Văn?
- Anh hơi mệt.
- Anh đi đâu không nói với em lời nào, bây giờ cứ như sống ở nơi hoang dã nào vậy.
- Em đinh đi đâu?
- Về nhà.
- Em đưa anh về nhà sách và ở lại với anh.
- Được.
~Bảo Nghi đưa xe cho Văn, anh chạy đến tiệm hớt tóc rồi mua ít thức ăn nhanh, hai người quay về nhà sách.
Bảo Nghi bày thức ăn, cô ngạc nhiên nhìn Việt Văn từ phòng tắm đi ra, đúng là hai thái cực.
Việt Văn đến ôm chầm lấy cô:
- Anh nhớ em quá.
Nghi giận dỗi:
- Nhớ mà không gọi điện cho người ta.
- Anh xin lỗi.
- Nếu không nhờ anh Tùng giải thích em giận anh luôn đó.
- Mấy ngày vắng anh, em làm gì?
- Tìm anh Tùng trò chuyện.
- Hai người hợp nhau không?
- Tốt.
- Em không thấy buồn khi thiếu anh.
- Buồn sẽ mau già, anh Tùng bảo thế.
- Hình như những lời nói của anh ta em thuộc nằm lòng.
- Anh ấy nói đúng chứ bộ.
Việt Văn thoáng buồn:
- Anh ấy còn nói gì?
- Anh ấy nói anh không cho em biết hết mọi chuyện vì anh có nỗi lo riêng tư, em không nên làm anh khó xử.
- Em thấy thế nào, Bảo Nghi?
- Em thấy anh ấy nói đúng. Chuyện của em anh không hạch sách thì em cũng không nên hạch sách anh.
- Em tin anh đi, anh không làm gì có lỗi với em đâu.
Bảo Nghi xới cơm ra chén.
- Lúc nãy trông anh kinh lắm.
- Vừa về tới là anh đến em liền.
- Công việc bề bộn đến nỗi anh không có thời gian lo cho bản thân à?
- Anh túc trực ngày đêm mà.
- Vất vá cho em quá. Vậy mà em lại nghỉ xấu anh.
- Không sao, em ăn cơm đi.
- Bảo Nghi nè.
- Anh nói đi.
- Anh muốn gọi tên em mãi.
- Vậy anh cứ gọi đi.
- Giữa anh và Tùng em đã chọn ai cho mình?
- Em không biết. Ai cũng đáng cho em kính mến cả.
- Kính mến không phải là tình yêu.
Bảo Nghi trầm ngâm:
- Có lẽ em chưa yêu ai cả.
- Em vẫn còn nhớ Mạnh Hùng?
Bảo Nghi khẽ gật:
- Mạnh Hùng chia tay để lại lòng em một dấu hỏi to tướng. Lòng em cứ mãi ray rứt về điều đó. Anh ấy có gì khó nói, em bằng lòng bỏ qua tất cả, Tại sao nói đi là đi, em không thể nào quên anh ấy.
- Nghi nè, nếu anh ấy quay lại.
- Em sẵn sàng bỏ qua tất cả để được anh ấy ôm em vào lòng và nói với em rằng anh ấy yêu em.
- Còn bằng anh ấy ra đi vĩnh viễn?
Bảo Nghi cúi mặt, nước mắt lại viền mi:
- Từ đó đến nay em cố dằn nén cảm xúc nhưng em không kiên cường như anh tưởng. Em vẫn hay khóc lúc đêm về, lúc một mình đối diện với sự thật. Em không biết mình sẽ ra sao khi anh ấy vĩnh viễn bỏ em. Bây giờ em cứ mường tượng là anh ấy đi xa làm ăn. Em vẫn cầu mong anh ấy sẽ quay về.
- Anh cũng mong thế.
Bảo Nghi khóc thúc thít, Việt Văn vuốt tóc cô lòng anh đau đớn. Nếu cô biết rằng Mạnh Hùng đang dần đi vào cõi chết, cô sẽ ra sao.
- Bảo Nghi, anh mong rằng, nếu em có đối diện với sự thật dù có phũ phàng, tàn nhẫn đến đâu thì em hãy can đảm đừng gục ngã em nhé.
Bảo Nghi khẽ gật, nước mắt rơi lả chả. Xem ra cô có trái tim đa sầu, đa cảm, không sắt đá như anh vẫn tưởng. Anh lo sợ xa xôi.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu