Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
húng không nỡ xa con bé?
- Anh cũng biết tôi yêu Nghi nhưng không vì vậy mà tôi không xây tổ ấm cho riêng mình. Anh và chị Dung nói đúng, thời gian trôi qua tôi sẽ quá già để sống hạnh phúc bên cạnh Bảo Nghi trẻ trung đầy sức sống. Tôi không thể isch kỷ, chị nghỉ cho bản thân mình. Lần này tôi quyết định rời xa cô ấy.
Ông Bảo trầm ngâm:
- Trước nay tính chú rất kiên định làm gì là làm cho bằng được. Lần này chú quyết định xa con bé, tôi lấy làm lạ.
Mạnh Hùng cười:
- Anh lại tự mâu thuẫn mình, trước đây anh phản đối giờ tôi rút lui anh lại tỏ ý nghi ngờ.
- Thật ra tôi không có ý phản đối chú đâu chỉ có hơi bất ngờ. Nhưng nếu chú đưa con Nghi ra nước ngoài sinh sống, tôi sẽ ủng hộ chú mà.
- Có phải anh sợ tôi gọi anh bằng ba, đúng không?
Ông Bảo cười xòa:
Mạnh Hùng tiếp lời:
- Bây giờ anh yên tâm đi nhé Tôi mãi mãi vẫn gọi anh bằng anh.
- Người nào lay chuyển nổi trái tim chú vậy?
- Mạnh Hùng né tránh:
- Chuyện này tạm thời anh cho tôi giữ bí mật.
- Còn Bảo Nghi?
- Tôi sẽ gặp cô ấy nói rõ mọi chuyện.
Ông bảo chép miệng:
- Con bé sẽ đau khổ.
- Tôi còn khổ hơn cô ấy.
- Mạnh Hùng, chú...
- À, không, đau khổ nào rồi cũng qua đi. Thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả. Tôi hy vọng Bảo Nghi sẽ sống hạnh phúc.
Mạnh Hùng lại châm thuốc lút liên tục, ông Bảo lấy làm lạ. Ông cố tìm qua khuôn mặt ấy có điều gì bất ổn nhưng tất cả không nói lên điều gì. Chỉ có đôi mắt đượm buồn. Khi phải xa người mình yêu buồn là đúng rồi.
Bảo Nghi vừa cộng số vừa cười tủm tỉm. Việt Văn chống hai tay lên bàn nhìn cô:
- Nè, cộng cho chính xác đó, nếu để thiệt thòi cho tôi, tôi đề nghỉ giám đốc trừ lương cô đó.
Bảo Nghi lườm anh:
- Đàn ông gì tính toán.
- Có tính bằng cô không?
- Tôi tặng luôn cho anh cái đĩa ghi hình của tôi, anh còn kể lể nổi gì.
- Cô nhắc tôi mới nhớ, cách đây vài hôm mấy đứa cháu tôi tò mò mở lên xem. Xem xong nó chạy đi tìm tôi nói:
Cậu ơi, phim ma kìa, ra xem đi.
Bảo Nghi đứng phất lên, cô nhìn anh, đôi mắt rực lưa. Việt Văn cười cười:.
- Đấy bây giờ mới giống hơn nữa đấy.
Bảo Nghi hét to:
- Tôi ghét anh, Việt Văn!
- Tôi cũng ghét cô.
- Tôi thù anh.
- Tôi thù cô.
- Anh.. đi... đi!
- Tôi không đi!
Nhật Thành vừa bước vào, Bảo Nghi lôi tay anh lại:
- Anh tính sổ cho anh ấy, em mắc công chuyện.
Nhật Thành ngơ ngác:
- Chuyện gì đây?
Bảo Nghi liếc Việt Văn:
- Cái mặt khó ưa.
Nhật Thành nhăn nhó:
- Cô ơi, cô ghét bao nhiêu khách hàng thì công việc của cô tôi gánh hết hay sao?
Bảo Nghi nguýt dài:
- Em trích lương trả công cho anh.
- Cám ơn!
Bảo Nghi toan cãi thì có người bước vào, cô nhìn sững sờ rồi reo lên mừng rỡ:
- Mạnh Hùng!
Việt Văn sửng sốt ngẩn nhìn người đàn ông mà bà Dung có lần nhắc đến.
Ngoài chuyện biết anh ta lớn hơn Bảo Nghi nhiều tuổi thì anh ta không có điểm nào đáng chê cả. Việt Văn cảm nhận được sự thua sút của mình trước anh ta.
Bảo Nghi vui mừng quá đỗi, cô cứ ngắm nhìn Mạnh Hùng từ đầu đến chân, miệng cứ cười không ngớt.
- Hình như anh hơi gầy?
- Vậy à?
Bảo Nghi chao mày:
- Anh hút thuốc hả?
- Ừm?
- Tại sao?
- Có cần giải thích không?
- Dĩ nhiên.
- Buồn.
- Có phải nhớ em không hả?
- Không?
Bảo Nghi cụt hứng, cô nhìn Việt Văn, Nhật Thành, mọi người đều đang nhìn cô. Cô nắm cánh tay Mạnh Hùng lôi ra ngoài:
- Đi!
Mạnh Hùng gật đầu chào hai người rồi đi theo Bảo Nghi. Cô ấn anh ngồi xuống ghế đá ngoài sân, bắt đầu hạch hỏi:
- Anh nói lại đi.
- Nói gì?
- Câu hỏi của em.
- Anh trả lời rồi, không chịu hả?
Bảo Nghi quay mặt, phụng phịu - Anh về đi!
- Em nói, muốn gặp anh.
- Bây giờ thì không muốn nữa.
- Giận anh hả?
- Không dám.
- Lâu ngày gặp lại em giận anh, anh đành chịu, anh về thôi.
Mạnh hùng đứng lên. Bảo Nghi níu tay anh lại:
- Anh đùa với em nữa hả?
Mạnh Hùng cười:
- Ai biểu em giận anh.
- Ai biểu anh nói anh không nhớ em.
Mạnh Hùng thì thào vào tai cô:
- Anh nhớ em, chịu chưa?
Bảo Nghi đỏ mặt cô nũng nịu:
- Quà em đâu?
Mạnh Hùng nhìn quanh, anh hôn lên má cô:
- Quà anh đấy!
Bảo Nghi ư ứ lên:
- Em không chịu.
Mạnh Hùng đứng lên lôi tay cô:
- Mình đi chơi, Bảo Nghi.
- Em còn làm việc.
- Em trở nên nguyên tắc từ bao giờ vậy?
- Trước đây anh vẫn thường bảo em như thế kia mà.
- Em tiếc với anh một chúc thời gian sao, Bảo Nghi?
Nghi nhìn anh nồng nàn.
- Không có, nhưng...
Mạnh Hùng lôi cô ra xe, mở cửa đầy cô vào, anh lái xe đưa cô đi thật xa.
Bảo Nghi không giận, cô ngã người nhìn anh, cười một mình.
Mở cửa một căn nhà, Hùng cho xe vào sân. Bảo Nghi nhìn nhớn nhác:
- Nhà ai vậy anh?
Mạnh Hùng nắm tay cô kéo vào nhà.
Vừa khuất ngưỡng cửa, anh đã ôm cô vào lòng. Những nụ hôn thương nhớ cứ rơi đầy lên mắt mũi, môi Bảo Nghi. Nghi như ngộp thử trước cử chỉ yêu đương của anh.
- Mạnh Hùng, anh.
Hùng gặm nhẹ vào bờ môi cô:
- Có yêu anh không, Bảo Nghi?
Nghi phụng phủi, tay mân mê nút áo khoác của anh; - Anh còn nghi ngờ.
- Nhưng ba mẹ em...
- Em không biết, em chỉ biết em yêu anh và chỉ làm vợ anh mà thôi.
- Em không hối hận?
- Không!
Mạnh Hùng ôm ghì lấy cô, nước mắt anh chợt rơi. Bảo Nghi sửng sốt:
- Anh sao vậy?
Mạnh Hùng buông cô ra, anh quay mặt:
- Em cứ đi tham quan, anh tắm một chút, anh đưa em đi ăn.
- Ừ!
Bảo Nghi lặng im ngồi trên ghế, cô không náo nức nhìn ngắm căn nhà mà cô đang tự hỏi:
Tại sao anh ấy khóc:
Chuông điện thoại reo, Bảo Nghi nhìn nó đang rung lên theo tiếng nhạc.
Mạnh Hùng không có đây, cô cầm máy.
- A- lô, anh Hùng hả?
Bảo Nghi buông thỏng tay, mặc cô biến sắc. Cô lại áp máy vào tai:
- Anh hẹn em rồi sao anh không đến?
Bảo Nghi tắt máy. Tim cô đập nhanh trong lồng ngực, mặt cô tái méc. Mạnh Hùng có bạn gái rồi sao? Người phụ nữ đó là ai? Giọng nói của cô ta rất ngọt ngào, âu yếm. Mạnh Hùng đang giấu mình chuyện gì đây? Chắc ai đó đang đùa cợt với Hùng.
Tiếng nhạc lại reo lên, Bảo Nghi đưa mắt nhìn vào trong, vẫn không thấy Mạnh Hùng lên tiếng. Bảo Nghi nhìn số hiển thị, cô cắn chặt môi, mắt cô hoe đỏ. Cái gì đó như nỗi uất nghẹn làm cô đau ở cổ họng. Cô bấm máy:
- A- lô, anh hả? Sao không trả lời em.
- Nếu đêm nay anh không đến thì em sẽ đi tìm con bé đó nói rõ sự việc đấy!
A- lô... A- lô Anh có nghe không?
Bảo Nghi tắt máy. Cô đặt nhẹ nó lên bàn rồi chậm bước ra cửa. Đầu óc quay cuồng bởi suy nghĩ Hùng đã phản bội cô. Nước mắt đã tuông chảy tự bao giờ.
Bảo Nghi ra đến bên ngoài cô bắt đầu bỏ chạy. Cô không ý thức được gì ngoài nỗi đau bị bỏ rơi.
- Két...?
Tiếng rít ken két làm Bảo Nghi choàng tỉnh. Đôi chân vẫn còn chạy theo quán tính. Cô đâm sầm vào một người.
- Ái chà?
Toàn thân cô nằm gọn vào lòng người ta. Bảo Nghi thối lui, cô nhìn người đối diện trừng trừng:
- Lưu Hoàng Tùng!
- Có cần phải hỏi cả họ tên tôi không?
Bảo Nghi đưa tay quẹt nước mắt:
- Anh làm gì ở đây?
- Tôi hỏi cô mới phải. Cô làm gì chạy như ma đuổi vậy hả?
- Mắc mớ gì đến anh.
- Cô đâm sầm vào người tôi.
- Còn anh lợi dụng lúc đó chẳng phải cũng ôm tôi đó à?
Tùng cười. Cô ta còn tâm trạng để cải với anh, chứng tỏ cô ta không sao.
- Anh còn cười gì hả?
- Cười cũng có tội sao, thưa cô?
- Cười không có tội nhưng cản đường người khác là có tội, thưa anh.
- Vậy tôi có thể cho cô quá giang nếu cô không thấy ngại.
Bảo Nghi toan trà lời thì cô bổng nghe:
- Bảo Nghi, Bảo Nghi!
Tiếng Mạnh Hùng gọi cô hớt hãi, cô vội mở cửa lên xe trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của Tùng:
- Sao còn đứng đó?
Tùng vội cho xe lao đi. Bảo Nghi nhìn Mạnh Hung qua kính chiếu hậu.
Mắt cô thờ thẫn.
- Cô định đi đâu?
- Tuy anh Hoàng Tùng tìm một chỗ vắng thích hợp tấp xe vào. Anh nhìn cô lạ lẫm:
- Cô đang chạy trốn?
- Không có.
- Cô đang thất vọng?
- Không!
- Cô đang buồn?
- Không!
Hoàng Tùng bước xuống mở cửa lôi tay cô xuống:
- Anh định làm gì?
Bấu chặt bờ vai Bảo Nghi, anh nhìn sâu vào mắt cô. Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng Tùng không thể bắt nạt cô được. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh như thách thức. Tùng vội quay đi với tia mắt quá thẳng của cô:
- Cô đừng nhìn tôi như thế, Bảo Nghi!
- Anh sợ?
- Tôi không sợ gì cả.
- Anh sợ tôi sẽ thiêu rụi con người anh.
Tùng khẽ cười:
- Cô lạ lắm.
- Vậy à?
- Tại sao cô lại nói dối?
- Bao giờ?
- Nhìn cô bỏ chạy trong tâm trạng đau khổ như thế. Khuôn mặt buồn bã với đôi mắt đỏ hoe. Vậy mà cô vẫn còn tâm trạng đôi co với tôi.
- Những điều anh nói không thể bảo không cảnh giác trước mọi chuyện.
- Nhưng tôi không phải người xấu.
- Còn tôi không cần người an ủi, xẻ chia.
- Cô quá nguyên tắc với bản thân. Con người không có người tâm sự hoặc chia sẻ dễ bế tắc trong suy nghĩ và hành động.
Bảo Nghi nhìn anh.
- Dù có vậy đi nữa thì người đó không phải là anh.
Hoàng Tùng nhún vai:
- Tôi cũng hy vọng là vậy.
- Anh đã ân hận?
- Có lẽ vậy Tôi không mấy thích những cô gái có tâm hồn hiểm hóc.
Bảo Nghi quay ngoắt người, bỏ đi. Hoàng Tùng níu tay cô lại:
- Cô vần chưa thanh toán tiền xăng cho tôi.
Bảo Nghi giận dỗi:
- Anh tính toán với tôi?
- Cô vẫn thích sòng phẳng kia mà.
Bảo Nghi sờ vào túi quần, lúc đi vội vã cô bỏ quên túi xách ở công ty bây giờ cô thấy lúng túng trước yêu cầu của Tùng.
Hoàng Tùng cười mai mĩa:
- Cô sẽ làm gì khi trong túi không có tiền?
- Tôi sẽ đi bộ.
- Ở đây cách công ty cô hơn năm cây số đấy tiểu thư!
Bảo Nghi bất lực, ngồi phịch xuống vỉa hè.
Tùng ngồi cạnh cô:
- Cô không thể dịu dàng một chút sao Bảo Nghi? Cô có thể xem tôi như bạn, cô có thể khóc lúc buồn, cười lúc vui. Tôi rất mong được sự xẻ chia của cô.
Bảo Nghi ngồi bó gối, mắt nhìn xa xăm, Cô không biết mình làm gì lúc này.
Người mà cô yêu mến, ngưỡng mộ từ lúc cô trưởng thành đến giờ bỗng phút chốc đánh mất trong tư tưởng cô, thử hỏi cô còn tin tưởng ai bây giờ.
- Bảo Nghi!
- Sao hả?
- Có thật cô không sao không?
Bảo Nghi thì thầm:
- Tôi bị người ta bỏ rơi.
- Người đàn ông gọi cô lúc nãy?
- Vâng!
- Anh ta đã nói với cô?
- Không.
- Do cô suy viện?
- Có lý hẳn hoi.
- Có đáng tin cậy?
Bảo Nghi kể lại hai cuộc điện thoại vô tình cô nghe được. Hoàng Tùng cười ngất:
- Cô chằn như vậy mà dễ dụ quá Bảo Nghi à.
Hai mắt Bảo Nghi tròn xoe:
- Sao hả?
- Chuyện cợt đùa qua điện thoại là chuyện thường xuyên xảy ra. Chỉ có bấy nhiêu mà cô đã bỏ chạy như ma đuổi. Cũng may tay lái tôi có tầm cỡ bằng không chắc tôi phải nuôi cô cả đời. Eo ôi, tôi mà lỡ để việc gì xảy ra cho cô có lẽ cô sẽ nhiếc móc tôi đau cả đầu.
Bảo Nghi phì cười:
- Nè, không sợ tôi tự ái hả?
- Cô mà tự ái mới là lạ.
- Anh nói tiếp đi.
- Chuyện gì? Chuyện điện thoại hay chuyện tôi nuôi cô.
Bảo Nghi lườm anh Minh Thành - Anh cũng biết thừa nước đục thả câu quá hả?
- Cá sấu hở?
Thấy cô không đáp, sợ cô giận, Hoàng Tùng liền nói:
- Điện thoại đâu có thấy mặt nên mọi người cứ dùng nó để đùa. Chẳng may ai có máu ghen như cô thì coi như tiêu đời.
- Nói vậy tôi hiểu lầm ư?
- Không hẳn là vậy.
- Sao nữa?
- Cô phải tìm hiểu.
Bảo Nghi ngồi tư lự. Chợt cô hỏi anh.
- Anh không buồn hả?
- Buồi ai, buồn chuyện gì?
- Tôi đã có bạn, anh không thất vọng à?
- Cô tự tin ghê.
Đến lượt Bảo Nghi quê quê:
- Chẳng phải anh cũng thích tôi, muốn theo đuổi tôi à?
- Đúng, nhưng như tôi nói, tôi không phải người xấu.
- Hy vọng là vậy. Cám ơn anh.
- Tôi không dám nhận. Chỉ mong, nếu sau này cô có vui buồn hãy tìm đến tôi.
- Không phiền anh chứ?
- Tất nhiên.
Hoàng Tùng mời Bảo Nghi lên xe:
- Bây giờ cô đi đâu, trở lại vị trí ban đầu hay về công ty Nhật Minh?
- Tùy anh.
- Cô giao sinh mạng cho tôi, cô không sợ sao?
- Nếu sợ tôi đã không ngồi lên xe anh.
- Cám ơn cô tin tưởng.
Chiếc xe lao đì, Bảo Nghi thấy con đường lúc nãy hiện ra. Cô thầm nghĩ, Hoàng Tùng thật hiểu tâm trạng cô lúc này. Dầu có trở lại công ty chưa chắc cô làm được gì khi mọi chuyện chưa sáng tỏ.
Chờ Bảo Nghi xuống xe, Tùng động viên:
- Can đảm lên nhé, Bảo Nghi!
Bảo Nghi khẽ gật. Cô chậm bước đến trước căn nhà Mạnh Hùng đưa cô tới.
Cánh cổng không khóa, Bảo Nghi vào trong.
- Em về rồi à?
Nghi ngồi lặng im nhìn Mạnh Hùng chờ đợi câu giải thích. Nhưng anh không hề lên tiếng, điếu thuốc cháy đỏ trên tay anh.
Giọng Nghi gay gắt:
- Anh có gì cần nói với em? Lần này về anh thay đổi quá nhiều.
- Vậy à?
- Anh không nhận ra bản thân mình nữa sao Mạnh Hùng?
Mạnh Hùng dụi tàn thuốc, anh bật lửa mồi tiếp một điếu thuốc nhưng Bảo Nghi đã lên tiếng:
- Em yêu cầu anh đừng hút thuốc lá nữa. Nếu có điều gì anh cứ nói hết ra đừng dùng những hành động vô ích ấy nữa. Em quá mệt mõi rồi.
Mạnh Hùng dúi điếu thuốc vào bao, anh nói chậm rãi:
- Có phải em cảm thấy anh khác xưa?
- Rất mập mờ nhưng mà có.
- Không nhưng gì cả mà là sự thật. Hôm nay, anh có thể nói hết cho em nghe một lần để sau này chúng ta không hối tiếc. Từ lâu, anh quen có em bên cạnh, buồn vui theo tâm trạng của em. Anh cứ ngỡ đời anh không có em sẽ vô vị lắm.
Vâng anh cứ ngỡ đó là tình yêu đích thực của mình. Nhưng lần này, anh ra đi anh mới biết rằng tất cả là sự ngộ nhận. Một sự ngộ nhận tai hại làm phí đi tuổi trẻ của anh, làm anh cay đắng hiểu rằng anh bỏ mất quá nhiều thời gian vào chuyện vớ vẫn ấy. Bảo Nghi, anh không hợp với em đâu. Trước đây anh vì em mà làm mất đi bản năng đàn ông của mình. Em không thích anh rượu chè, anh đều gát bỏ, không thích anh hút thuốc, anh chẳng dám không nghe. Em nghĩ xem, anh có còn là anh không chứ!
Bảo Nghi mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn anh như nhìn một người xa lạ. Anh đang hỏi tội cô sao, lúc yêu nhau người ta có thể sống chết vì nhau có lẽ bây giờ đã hết yêu rồi nên người ta muốn lấy lại những gì đã mất.
Cái tính gàn bướng của cô thường ngày không thể phát huy trước mặt Mạnh Hùng. Ngồi trước mặt anh cô bao giờ cũng là con mèo nhỏ đáng yêu cần sự che chở của anh.
Mạnh Hùng vẫn đều giọng:
- Lần này anh đã có quyết định rõ ràng cho chuyện chúng mình. Bảo Nghi, mình chia tay đi.
Bảo Nghi nghe tim mình nhói đau, thần tượng tình yêu của cô sụp đổ. Cô run giọng:
- Anh nói gì?
- Chúng ta nên chia tay.
Không kềm nỗi cơn giận trong lòng, Nghi nói như la lên:
- Anh nói dối. Những cử chỉ âu yếm, những vòng tay, những nụ hôn không phải do em yêu cầu. Mà đó chính là tình yêu anh dành cho em. Anh nghe cho rõ đây Mạnh Hùng, em yêu anh, một tình yêu chân thành không vụ lợi. Anh đừng mong vì lý do gì đó mà tìm cách xa lánh em.
Mạnh Hùng níu tay cô đứng lên, anh nhìn sâu vào mắt cô Minh Thành - Nếu em đã nói thế thì anh yêu cầu em chứng minh tình yêu của em.
- Bằng cách nào?
Mạnh Hùng gằn từng tiếng một:
- Làm vợ anh, ngay bây giờ.
Bảo Nghi lùi lại, mắt cô nhìn anh trừng trừng:
- Anh...
- Không dám phải không? Thôi đừng đùa nữa, nên tỉnh mộng lại đi em.
Chuông điện thoại của Mạnh Hùng lại reo, Bảo Nghi chuyện ánh mắt căm giận vào nó. Cô chồm người lấy rồi đưa mắt nhìn lấy số hiển thị. Mặt cô tái xanh, cô ném mạnh vào tường, chiếc điện thoại văng tung tóe. Cô nghiến chặt răng:
- Anh vì người đàn bà đó mà ức hiếp em. Em hận anh em hận anh.
Bảo Nghi quay lưng bỏ chạy, Mạnh Hùng nhìn theo lòng đau như cắt. Tất cả đã hết rồi. Anh ngồi thụp xuống ghế hai tay bưng đầu, khóc cho cuộc tình cay đắng.
Buổi tối, Bảo Nghi một mình đến vũ trường. Cô không náo nức, hớn hở như hôm cùng Nhật Thành đến đây mà cô đang buồn.
Kêu cho mình chai rượu, cô nhấm nháp một mình rồì ra sàn nhảy như điên loạn. Tóc tai rũ rượi, mặt mày bơ phờ, cô lại nốc rượu.
- Cô em, sao uống rượu một mình buồn vậy?
Giọng Nghi lè nhè:
- Nếu anh không ngại hãy cùng uống cho vui.
- Còn gì bằng.
Người con trai ngồi xuống, hai người cùng cụng ly.
- Anh chưa được biết tên em.
- Bảo Nghi.
- Tên xinh quá nhỉ?
- Còn anh?
Tiến Hùng.
Bảo Nghi hét lên:
- Hùng hả? Anh hãy rút khỏi đây ngay.
- Em sao vậy? Em say rồi.
- Không, tôi không thích nói chuyện với anh.
- Tại sao?
- Đơn giản vì anh tên Hùng.
- Ạ, thì ra em bị tay tên Hùng nào đó làm cho khổ sở. Em ơi, tên trùng tên, nếu em mà là bạn gái anh, bảo đảm với em là anh yêu em nhất trên đời.
Nghi chỉ vào mặt Hùng:
- Đàn ông các anh toàn nói những lời mật ngọt những khỉ không yêu nữa rồi thì nói những lời cay đắng ác độc.
Hùng xua tay:
- Anh không có. Em yên chí đi. Anh không bao giờ làm em đau khổ đâu cưng ạ.
Rượu lại rót ra, Bảo Nghi uống lấy uống để như dùng cơn say quên hết sự đời nhưng cang say cô càng nhớ và nhớ rồi cô lại hận.
Bảo Nghi khóc nấc lên, bờ vai rung bần bật. Tiến Hùng quàng vai cô an ủi:
- Bảo Nghi đừng khóc. Trên đời này đâu phải hết đàn ông cho em làm bạn.
Nếu em không chê anh sẽ tình nguyện làm người cho em nương tựa.
Tiến Hùng càng lúc càng ôm chặt lấy Bảo Nghi.
- Tiến Hùng!
Tiếng hét lanh lảnh làm Tiến Hùng giật mình. Anh buông Nghi ra:
- Nguyệt Hoàng!
- Anh còn nhớ tên tôi sao?
Tiến. Hùng cười:
- Em nói gì vậy hả?
- Anh đừng vờ vịt, anh định bỏ tôi để đeo theo con hồ ly tinh này hả.
- Em này cô ấy đang buồn.
- Anh định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
- Chỉ uống rượu thôi, có làm gì đâu.
Quay sang Bảo Nghi, Nguyệt Hoàng hét lên:
- Con kia, định giật bồ ta hay sao?
Bảo Nghi lè nhè:
- Ai là bồ chị, chị dẫn anh ta về đi. Về hết đi.
- Mi định đuổi ai đấy hả?
Vừa nói Nguyệt Hoàng vừa sấn tới đưa tay định tát vào mặt Bảo Nghi nhưng bàn tay cô đã được giữ lại.
- Cô đừng hiểu lầm.
- Anh là ai?
- Là bạn cô gái này.
- Cô ta có ý đồ giật bồ của tôi.
- Cô đừng có ức hiếp một cô gái đã say khước thế này. Chính anh ta lợi dụng cô ấy say đã tỏ ý sàm sỡ. Cô nên hỏi tội anh ấy mới đúng.
Nguyệt Hoàng nhìn Hùng:
- Anh nghe rõ chưa. Thật là xấu hổ.
Nguyệt Hoàng bỏ đi, Tiến Hùng cũng đi theo cô ta. Bảo Nghi vô tư trước các sự việc xảy ra, cô rót rượu, cầm ly đưa lên môi.
- Đừng, Bảo Nghi!
Nghi nhướng mắt:
- Anh là ai?
- Việt Văn đây.
Bảo Nghi nhếch mép:
- Lại là anh.
- Cô say rồi, tôi đưa cô về.
Bảo Nghi dài giọng:
- Về đâu. Về nhà anh để rồi anh hỏi tôi có yêu anh không, để rồi anh bảo tôi hãy chứng minh tình yêu của tôi chứ gì? Việt Văn kêu tính tiền xong, anh dìu Bảo Nghi ra xe. Cô không còn khả năng kiểm soát bản thân nên để mặc Việt Văn dìu cô.
- A- lô Việt Văn đây!
- Có chuyện gì gọi điện vào giờ này hả?
Bảo Nghi say quá.
- Sao hả?
- Bảo Nghi uống rượu đến say mèm.
- Sao cậu lại để con bé uống say?
Bảo Nghi không đến đây với tớ. Hình như cô ấy đi một mình.
- Có chuyện đó sao?
- Bây giờ tính sao, Nhật Minh?
- Cậu đưa nó về nhà tớ đi.
- Còn hai bác bên ấy?
- Tớ sẽ gọi điện cho dì dượng yên tâm.
- Chờ tớ nhé!
Việt Văn quay sang Bảo Nghi, cô đã chìm vào giấc ngủ say mèm. Hai giọt nước mắt còn long lanh trên má. Mới vui vẻ đây sao bây giờ lại thế. Anh ta đã làm gì cô bé. Chẳng phải hai người yêu nhau lắm hay sao. Thật sự xảy ra chuyện gì.
Việt Văn đưa Bảo Nghi đến nhà Nhật Minh. Minh đón hai người ngoài cổng, Minh bế em gái vào nhà, anh lấy khăn lạnh lau mặt cho cô.
Nhìn cách chăm sóc của Nhật Minh, Việt Văn hiểu rõ anh yêu thương Bảo Nghi như em ruột của mình.
- Việt Văn, chuyện gì xảy ra vậy?
- Tớ không biết nhưng cậu tin là tớ không hề làm gì khiến Bảo Nghi như thế cả.
- Đay là lần đầu tớ thấy nó như thế, Chắc có vấn đề gì đây.
- Bây giờ tớ về.
- Gấp vậy à?
- Phải.
Việt Văn còn xớ rớ, Nhật Minh bèn nói:
- Vào thăm nó một chút rồi đi.
- Cám ơn cậu.
Việt Văn nhảnh chóng tìm cái điện thoại di động của Bảo Nghi truy tìm số của Mạnh Hùng. Anh lưu số vào máy mình rồi nhanh chóng ra về.
Đậu xe ở ven đường, Việt Văn bấm số.
- Ãlô.
- Có phải anh là Mạnh Hùng?
- Tôi hân hạn quen biết ai đây?
- Anh không cần bận tâm điều đó, tôi muốn gặp anh.
- Bao giờ?
- Liền bây giờ.
- Ở đâu?
- Tùy anh.
- Mười lăm phút sau ở quán cà phê Lãng Du.
- Tôi chờ anh.
Việt Văn đến quán cà phê chờ đợi. Lòng anh như lửa đốt. Nguyên nhân Bảo Nghi ra nông nỗi này chắc chắn là do anh ta rồi.
Đã biết mặt anh ta lúc sáng nên Việt Văn đón anh ta từ ngoài cửa. Sau khi gọi nước, Mạnh Hùng nghiêng đầu nhìn Việt Văn:
- Cậu là Việt Văn?
- Anh biết tôi?
Mạnh Hùng cười:
- Những chàng trai xung quanh Bảo Nghi tôi đều biết.
- Anh quan tâm như thế để làm gì?
- Cậu có cần tôi nói rõ mối quan hệ của tôi với Bảo Nghi không? Nếu biết cậu sẽ không lấy làm ngạc nhiên.
- Mối quan hệ của hai người như thế nào tôi không cần phải biết. Nhưng tôi thấy anh không đủ tư cách quan tâm Bảo Nghi như thế.
Hùng nhướng mắt:
- Cậu đủ tư cách à?
- Tôi không cho là như thế vì giữa tôi và cô ấy không có mối quan hệ nào.
- Thế thì vì lý do gì cậu lại nặng lời với tôi?
- Tôi không nặng lời, tôi chỉ trảch anh.
- Trách tôi? Tôi quan tâm đến nhưng chàng trai bên cạnh Bảo Nghi khiến cậu không hài lòng?
- Quan tâm để làm gì?
- Không làm gì cả, bằng chứng là tôi không hề can thiệp vào chuyện của cậu.
- Tự vì anh tự tin vào bản thân mình.
- Tôi không đáng như vậy à?
- Đáng chứ. Nhưng chỉ tiếc Bảo Nghi đặt niềm tin không đúng đối tượng.
- Việt Văn, chúng ta là đàn ông. Cậu không vì tình yêu đơn phương của mình mà tìm cách hạ đối thủ chứ.
- Tôi không hề nói sai. Tôi hẹn anh ra đây cốt chỉ muốn hỏi anh một chuyện.
- Liên quan đến Bảo Nghi?
- Dĩ nhiên.
- Cậu cứ hỏi.
- Hôm nay anh đã nói gì với Bảo Nghi.
- Tò mò đâu phải tính của đàn ông.
- Tôi yêu cầu anh nói rõ.
- Trước khi trả lời, tôi có thể hỏi cậu một câu.
- Anh cứ hỏi.
- Cậu yêu Bảo Nghi?
- Đúng.
Mạnh Hùng nhấp một ngụm cà phê. Anh nuốt vào lòng cái đắng của cà phê như nuốt vào lòng cái đau của trái tim yêu.
Việt Văn nóng ruột:
- Sao anh không nói?
- Tôi yêu cầu cô ấy chia tay.
Việt Văn nhìn sững Mạnh Hùng.
- Sao hả?
- Cậu đừng sửng sốt như vậy. Chia tay đâu phải là chuyện gì lớn lao lắm đâu.
Việt Văn chồm người nắm cổ áo Mạnh Hùng.
- Tại sao anh lại đối xử với Bảo Nghi như vậy hả?
- Tòi thấy mình không hợp với cô ấy giọng Việt Văn rít lên:
- Không hợp mà anh lại kéo dài thời gian, gây cho cô ấy biết bao hy vọng.
Cô ấy sẵn sàng chối bỏ tất cả để dành trọn trái tim yêu cho anh. Anh có thấy mình tàn nhẫn lắm không?
- Tôi làm thế, cậu vui mới phải chứ.
Nắm đấm của Việt Văn giơ cao nhưng anh cố kiềm chế. Anh đẩy Mạnh Hùng bật ngữa ra ghế.
- Tôi không đốn mạt như anh tưởng.
- Tôi cũng hy vọng Bảo Nghi chọn không lầm người.
- Tôi muốn biết nguyên nhân.
- Tôi nói rồi, tôi không hợp với cô ấy.
- Lý do không thuyết phục.
- Cậu muốn tôi nói sao mới tin.
Việt Văn nhìn Mạnh Hùng cố tìm ra lời nói thật lòng ở anh.
- Anh có biết Bảo Nghi đã làm gì không?
Manh Hùng biến sắc, anh chồm lên:
- Cô ấy thế nào?
- Có lẽ anh không cần biết.
- Việt Văn, tôi xin câu.
- Anh đà muốn chia tay cô ấy thì còn quan tâm cô ấy làm gì.
- Du sao chúng tôi cũng có thời gian bên nhau mà.
- Anh càng nói làm tôi nghi ngờ. Anh vẫn còn yêu cô ấy nồng nàn vậy thì tại sao nói câu đau lòng ấy?
Mạnh Hùng nóng lòng, anh đứng lên:
- Anh định đi đâu vây, Mạnh Hùng?
- Tôi tìm Bảo Nghỉ.
- Cô ấy đã ngủ say ở nhà người anh họ Anh yên tâm đi.
Mạnh Hùng ngồi phịch xuống ghế.
- Có lẽ Bảo Nghi hận tôi Iắm.
- Cô ấy một mình tìm đến vũ trường uống như chưa từng được uống, nhảy như điên như dại. Tôi đến đó lúc cô ấy bị một kẻ vô lại ôm ấp lúc cô ấy say khước. Anh nghỉ xem nếu tôi không đến đó thì chuyện gì sẽ xảy ra cho cô ấy?
Mạnh Hùng đau khổ gục mặt xuống bàn.
- Tôi đã hại cô bé rồi.
- Tôi nghĩ anh nên tìm có ấy rút lại những lời mà anh đã nói tình yêu của hai người không thể vì một ly do nào đó mà chia cắt được.
- Tôi có nổi khổ riêng.
- Anh đã lỡ quan hệ với người phụ nữ khác?
- Không?
- Ba mẹ cô ấy ngăn cấm.
- Không.
- Vậy thì vì lý do gì chứ? Chỉ trừ khi anh sắp chết.
- Đúng!
Việt Văn không tin vào tai mình, anh hỏi lại:
- Anh vừa nói gì?
- Tôi sắp chết.
Việt Văn bật cười:
- Không ai đem sinh mạng mình ra đùa cả. Anh đừng dùng cách này để chạy trốn Bảo Nghi.
Giọng Mạnh Hùng chùn xuống:
- Trong hai người theo đuổi Bảo Nghi, cậu và Hoàng Tùng. Tôi tin ở cậu Việt Văn ạ. Lời tôi nói hôm nay là sự thật, tôi mong cậu hãy giữ kín cho tôi.
Phải, tôi sắp vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này. Tôi không đành lòng nhìn Bảo Nghi đau khổ vì tôi, tôi không muốn Bảo Nghi nhìn thấy tôi dần đi vào cõi chết.
Nên tôi nói lời chia tay. Tôi cầu xin cậu hãy vì tôi vì tình yêu cậu dành cho cô ấy mà chăm sóc Bảo Nghi. Bảo Nghi còn ngây thơ, hồn nhiên lắm, tôi sợ cái chết của tôi sẽ để lại ấn tượng không hay cho cô ấy. Bây giờ cô ấy hận tôi, cậu có thể gần gủi xẻ chia dùng tình yêu của cậu xóa nỗi đau trong lòng cô ấy. Cô ấy sẽ vì tình cảm của cậu mà quên tôi đi. Có vậy tôi mới thanh thản mà ra đi.
Việt Văn xúc động:
- Tôi xin lỗi anh, Mạnh Hùng!
- Cậu đừng nói những lời như thế. Bảo Nghi gặp được cậu tôi yên tâm lắm rồi. Số điện thoại của cậu tôi đã lưu giữ. Tôi sẽ thường xuyên liên hệ với cậu, nhưng cậu nhớ đấy, không để lộ một chút thông tin nào của tôi cho cô ấy biết.
- Mạnh Hùng, tôi...
- Cậu đừng áy náy gì cả. Tình yêu của cô ấy tôi sẽ làm hành trang mang theo. Chỉ cầu mong sao, cậu hãy vì tôi mà yêu thương cô ấy thật nhiều.
- Tôi hứa với anh.
- Sáng mai tôi bắt đầu nhập viện để điều trị. Tôi sẽ liên lạc với cậu. Mọi chuyện sau này tôi trông chờ ở cậu. Hoàng Tùng cũng là một thanh niên tốt nhưng cô gái bên cạnh anh ta thì cậu nên đề phòng.
- Anh muốn nói Tú Anh?
- Cô ta vì cậu mà bất chấp thủ đoạn. Bảo Nghi sẽ lao đao vì cô ấy.
- Cám ơn anh đã cho tôi biết mọi chuyện.
- Bây giờ tôi phải về chuẩn bị mọi thứ.
- Tôi xin lỗi những gì đã nghỉ về anh.
- Đừng khách sáo với nhau như vậy. Tôi giao trọng trách năng nề lại cho cậu, tôi cám ơn cậu mới phải.
- Tôi hy vọng với tình yêu của Bảo Nghi anh sẽ vươt qua mọi cơn đau. Căn bẻnh sẽ đầu hàng, tôi mong anh quay lại với cô ấy.
- Cảm ơn cậu. Tôi cũng hy vọng là vậy.
Việt Văn nhìn theo dáng đi lầm lũi của Mạnh Hùng, anh chợt chạnh lòng. Để nói những câu khiên Báo Nghi đau lòng chắc hẳn anh ta cũng đau khổ lắm. Sự ly biệt của hai kẻ yêu nhau nồng thắm và cái thứ đau thương tuyệt vời nhất.
Tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ làm cả căn phòng sáng hẳn lên. Bảo Nghỉ cựa mình, dụi mắt rồi ngồi bật dậy.
- Mình ở đâu đây?
Cô nhảy xuống đất nhìn qua ô cửa số mới biết mình ở nhà của dì. Vào nhà vệ sinh, Bảo Nghi thốt kinh hồn vía khi một Bảo Nghi xinh xắn biến mất mà một phù thủy đầu tóc rối bù, mặt mày hốc hác, hai mắt sưng hụp trông kinh sợ làm sao.
Vòi nước mát dần làm cô tỉnh hẳn Cô nhớ lai mọi chuyện, nhớ lại mọi chuyện lại ngồi bệch xuống sân nhà khóc ròng.
- Bảo Nghi, em có trong đó không?
Tiếng Nhật Minh kéo cô bên ngoài. Cô vẫn ngồi im nghe nỗi đau gặm nhắm tâm hồn. Lời anh nói vẫn còn vẳng bên tai cô. Mạnh Hùng mà cô yêu đâu bao giờ nặng lời với cô hay thô bạo với cô như vậy. Chỉ có thể anh đã phản bội cô thật rồi. Cô đã làm gì khiến anh phải bỏ rơi cô. Anh có biết 1à cô yêu anh đến thế nào không.
- Bảo Nghi! Ra đi em.
Bảo Nghi thất thểu đi ra, đầu tóc ướt sủng. Việt Văn đã nhanh tay lấy khăn vò cho tóc cô khô, dùng lược chải nhẹ mái tóc cho cô. Bảo Nghi không phản ứng gì cả, cô ngồi im mặc cho Việt Văn chăm sóc.
Nhật Minh nhăn nhó:
- Em sao vậy Nghi?
- Em không sao.
- Em nhìn em kìa, người không ra người.
- Em đáng chết lắm phải không?
- Không có, nhưng em ra nông nỗi này dì dượng sẽ buồn.
Việt văn chen vào:
- Cậu đừng hạch hỏi Nghi nữa, Nhất Minh.
Nhật Minh đứng lên:
- Tối qua Việt Văn đã đưa em về, mà không đưa cái xác không hồn của em mới phải. Em coi mà nói chuyện với người ta.
Nhật Minh đi khỏi, Việt Văn múc cháo từ gà mên ra chén. Anh ân cần đưa cho Bảo Nghi:
- Em ăn chút đi, Bảo Nghi!
Nghi nhoẻn cười:
- Không đòi tiền em chứ?
- Không.
Nghi ăn ngon lành. Thái độ bình tĩnh của Nghi làm Việt Văn lo lắng.
- Em muốn ra ngoài.
- Em định đi đâu.
- Uống cà phê.
- Anh sẽ pha cho em.
- Anh không muốn trò chuyện với em à?
- Ở đây cũng được. Em chưa tỉnh hẳn đâu.
- Anh đừng xem em như con bệnh được không?
- Được, anh chờ em dưới xe.
Bảo Nghi cũng nhanh chóng theo xuống. Cô đề nghị Việt Văn chạy đến địa chỉ mà cô yêu cầu. Đứng bên ngoài nhìn căn nhà, Bảo Nghi cứ cầm cái ổ khóa to đùng như muốn bóp nát nó trong tay mình.
- Người ta đi vắng rồi Nghi à?
Bảo Nghi không đáp, cô lấy điện thoại bấm số, máy không liên lạc được.
Nghi đi tới, đi lui rất sốt ruột. Cô lại bấm số, bên kia vẫn yên lặng. Bảo Nghi vứt cái điện thoạt xuống đất, cô dùng chân giẫm nát nó.
Bảo Nghi lên xe, Vlệt Văn nhìn cô lạ lẫm:
- Em sao vậy, Bảo Nghi?
- Em muốn về nhà.
Việt Văn biết Bảo Nghi còn hy vọng tìm lại Mạnh Hùng. Xem ra Mạnh Hùng cương quyết quá.
Theo Bảo Nghi vào nhà, Việt Văn gặng hỏi:
- Em không sao chứ Bảo Nghi?
Nghi nhìn anh:
- Em rất bình tĩnh, anh đừng lo cho em.
- Anh không an tâm lắm, anh có chỗ này em có muốn đi không?
- Đi đâu?
- Đến một chỗ mà khi trở về em sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
- Có chỗ này sao?
- Có chứ.
- Vậy thì đi.
Việt Văn chở Bảo Nghi đến trường dạy trẻ em khuyết tật. Bảo Nghi giẫy nảy:
- Anh chờ em đến đây làm gì?
- Em đừng có phản ứng như vậy. Vào đây.
Việt Văn nắm chặt tay Bảo Nghi kéo vào. Các sơ ở đây thấy anh đều cúi đầu chào.
- Anh quen họ?
- Anh vẫn thường gởi tập viết cho các em nhỏ ở đây.
Bảo Nghi đứng lại:
- Em không có tấm lòng từ thiện như anh.
- Vào đi hãy nói.
Nhìn các em nhở, đứa đui, đứa cụt tay hoặc chân, nói chung là không lành lặn đang nô đùa, chơi giỡn trong sân. Bảo Nghi rơm rớm nước mắt.
- Em nhìn đi, các em nhỏ này đâu có tội tình gì mà ông trời lại bắt các em phải sống trong sự thiếu thốn một phần trên cơ thể. Nhưng em cũng nên cảm nhận ở các em một điều là các em không đầu hàng số phận. Cái đau cơ thể không thể bắt các em ngừng phấn đấu Cáe em đàn, hát, học rất giỏi.
- Việt Văn, em hiểu rồi.
- Em hiểu gì?
- Anh muốn nói với em rằng nỗi đau trong lòng em không phải là nỗi đau to lớn. Em không cần phải ủ rủ đúng không?
- Anh đâu có nói gì, chỉ tại em quá nhạy cảm.
- Anh đưa em đến đây sao không nói trước, em không có quà cho các em.
Việt Van ra xe, mở cốp xe, lôi ra một túi lớn nào bánh, kẹo, sôcôla. Anh trao cho Bảo Nghi. Nghi cười thật tươi:
- Anh chu đáo thật.
Bảo Nghi lấy bánh kẹo phát cho các em nhỏ, các em vây lấy hai người.
Tiếng cười vang lên trong nắng.
Bao Nghi bị cảm xúc dâng trào, cô cứ muốn nghẹn lại khi nhìn thấy các em được lành lặn lột kẹo đút cho đứa thiếu tay, Đứa nhìn thấy giúp đứa không thấy gì.
Ngồi trên xe. Bảo Nghi cứ im lặng không nói lời nào. Việt Văn để cho cô tự giải tỏa tâm lý. Có lẽ cô đã bớt đau khổ hơn lúc ban sáng.
- Em còn hứng thú uống cà phê?
- Vâng, một ly cà phê khiến người ta tỉnh táo hơn. Nhưng hôm nay anh có mang tiền theo không đấy?
Việt Văn cười:
- Em còn nhớ lần đó...
- Anh làm em sợ xanh cả mặt.
Chọn một chỗ ngồi thích hợp, Việt Văn hỏi:
- Em uống chanh nóng, nhé?
- Sao không cho em uống cà phê.
- Anh thấy em không cần dùng cà phê đầu óc em cũng tỉnh táo lắm rồi. Con gái uống cà phê da sẽ xấu.
Bảo Nghi mỉm cười:
- Anh không hỏi em gì à?
- Chuyện riêng tư của em, anh không nên tò mò.
- Cám ơn anh.
- Về điều gì?
- Tất cả.
- Anh có làm gì đâu.
- Anh luôn làm cho em yên tâm.
Việt Văn quậy tan đường, đẩy ly chanh nóng cho cô.
- Em uống đi.
- Em thèm...
- Đọc sách phải không?
- Sao anh biết?
- Có lẽ nhà sách của anh cũng nhớ em lắm. Uống xong, anh đưa em về đó, em tha hồ mà đọc. Anh hỏi thật em nhé, đọc sách nhiều như thế, em đã rút ra được gì cho bản thân Bảo Nghi mỉm cười:
- Em không biết mình đã học được gì qua mớ sách vở đó chỉ biết từ chỗ đó em có được một người bạn tốt như anh.
- Em biết cách nói cho người khác vui lòng từ bao giờ vậy Nghi?
Nghi đỏ mặt:
- Có lẽ nhờ mấy quyển sách chết tiệt của anh.
- Cám ơn mấy quyển sách dễ thương.
Nghi bật cười. Việt Văn yên tâm. Cô không còn ủ rủ, bước đầu khá tốt đẹp.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu