Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uổi tối, trong quán cà phê nhạc, Nhật Thành ngồi bên cạnh Tú Anh. Gió ngoài bờ sông thổi vào mát rượi, mái tóc dài của Tú Anh chốc chốc lại bay lên.
- Em suy nghĩ kỹ chưa Tú Anh?
Tú Anh ngước lên nhìn anh:
- Đó chẳng phải là điều anh mong đợi hay sao?
Đôi mắt Thành nheo lại:
- Em làm theo ý anh?
- Em không biết.
Nhật Thành bực dọc:
- Có gì em nói hết ra đi. Anh không chấp nhận thái độ lơ lửng như vậy đâu Tú Anh.
- Em không có gì để nói:
- Sao hở?
- Anh có tin em đâu.
- Em không thể lấy lý do để trả lời kiểu mập mờ.
- Em đã xin nghi việc đó là sự thật.
- Nghỉ hay không, không quan trọng.
Tú Anh cau mày:
- Anh cần gì?
- Anh cần hình ảnh Việt Văn mãi mãi không lưu lại tim em.
Tú Anh kêu lên:
- Anh quá ích kỷ rồi Nhật Thành ạ!
- Anh không muốn em ngồi bên anh mà tâm hồn em nhớ đến Việt Văn.
- Vậy còn anh?
- Anh sao hả?
- Cái cô gái lần đó?
- Bảo Nghi, em gái họ của anh.
- Làm sao em tin được.
- Em có thể gặp con bé đó bất cứ lúc nào. Nói cho em hết mơ mộng, Việt Văn đang đeo đuổi Bảo Nghi đó.
Tú Anh không cần tìm hiểu tự Nhật Thành cũng nói ra cái điều mà cô cần biết.
- Vậy à!
- Phải, nhưng con bé đó gai góc lắm.
- Tại sao Việt Văn lại thích phiêu lưu như vậy chứ.
Nhật Thành nhìn cô.
- Em nói gì?
Tú Anh vở lẽ:
- Không, em không ngờ vậy mà.
Nhấp một ngụm trà, Nhật Thành nhìn mông ra bờ sông:
- Em định xin việc đâu chưa? Nếu vẫn chưa anh sẽ nói ba mẹ qua nhà rước em đó.
Tú Anh phì cườI:
- Anh làm em cử ngỡ mình ế đến nơi vậy.
- Còn phải nghi ngờ.
Nhật Thành nghiêng đầu hôn phớt lên má cô Tú Anh né anh.
- Đừng anh, đây là quán đông người.
- Vậy anh cho em nợ đấy nhé.
- Ai lại nợ nần kiểu này cơ chứ.
- Nếu không, anh...
Nhật Thành lại nghiêng qua, Tú Anh cười khúc khích.
- Em chịu.
Nhật Thành cầm bàn tay cô siết nhẹ:
- Anh nhớ em quá Tú Anh.
- Nếu vậy sao cứ chọc cho em giận.
- Nhưng đó là sự thật, chính em cũng thừa nhận kia mà.
- Nguyên nhân sâu xa là do anh.
- Mai mốt anh không thế nữa. Anh xin lỗi em.
Tú Anh nghe cay đắng. Một câu xin lỗi của anh đâu thể đẩy hình ảnh Việt Văn ra khỏi tim cô. Cô biết rất rõ con tim cô bảo gì, nó đang thôi thúc cô giành lại người đàn ông cô yêu.
- Tú Anh?
- Gì anh?
- Còn giận anh không?
- Không.
- Hình như em đang suy tính chuyện gì?
- Đâu có.
- Có những lúc em ngồi bất động, có phải em chưa chấp nhận làm lành với anh?
- Em mong anh cho em thời gian.
- Thời gian bao lâu cũng được nhưng thời gian để hàn gắn với anh chứ không phải thời gian để em tìm cách xa lánh anh.
- Anh luôn nghĩ xấu em.
- Anh chỉ sợ mất em.
- Nếu mất em, anh sẽ làm gì?
- Sẽ chết và hồn anh sẽ bám theo em suốt đời.
- Nói xàm.
Nhật Thành nhìn Tú Anh say đắm:
- Tú Anh, đừng để anh chờ lâu nhá em?
Tú Anh khẻ gật, Nhật Thành cười thật vui.
- Anh Thành nè, nói về em gái họ của anh đi!
- Sao em lại có hứng thú với nó vậy?
- Em cũng nên có chút hiểu biết về cô ấy để đến lúc gặp mặt còn trò chuyện nữa chứ.
Nhật Thành bật cười:
- Con bé đó cái gì cũng được nhưng hễ nói chuyện với đàn ông, con trai thì y như con nhím xù lông, khó gần lắm.
- Cô ấy như vậy sao lại quen Việt Văn?
- Con bé đó mê đọc sách, nó thường vào nhà sách Việt Văn để đọc miễn phí bị Việt Văn bắt gặp. Cứ tưởng nó xấu hổ mà độn thổ ai dè nó làm trận với Việt Văn vì cái tội dám thu hình của nó vào đĩa.
- Cô ấy thật quá đáng.
- Vậy mà Việt Văn lại thích nó mới lạ chứ.
- Thích ở điểm nào?
- Ở cái chỗ xù lông đó. Lông nhím mà xù lên thì có kẻ chảy máu vì nó.
- Cô ấy có xinh không?
- Em có gặp cô ấy rồi mà.
- Lúc đó lo giận anh, em đâu có thời gian.
- Ờ nhỉ, Bảo Nghi rất dễ thương nhưng thương thì không dễ.
- Anh có vẻ yêu quý cô bé này.
- Anh chỉ có hai anh em trai, dì anh chỉ có nó, tụi anh thương nó lắm. Anh Nhật Minh còn dọa Việt Văn nếu anh ta dám làm Bảo Nghi buồn hai anh em anh sẽ hỏi tội Việt Văn.
- Biết cô ấy có thể tự bảo vệ mình mà hai người còn bênh vực, hèn gì cô ấy không xù lông với người khác sao được.
- Em đang ganh tị đó hả?
- Ai thèm.
Giọng Thành đùa đùa:
- Nè, đừng vì Việt Văn mà xem Bảo Nghi là tình địch nhé.
Tú Anh chột dạ.
- Anh coi thường em quá!
Nhật Thành xỉ vào mũi cô:
- Đàn bà mà ghen thì ghê lắm đấy!
Tú Anh chống chế:
- Có yêu mới ghen.
- Nếu vậy sao em lên án anh?
- Chuyện qua rồi, nhắc hoài.
- Nhưng em nên ghen với những người phụ nữ xung quanh anh. Đừng ghen với những phụ nữ xung quanh Việt Văn là không đúng.
- Nói tới, nói lui anh cũng bảo vệ em gái mình.
- Không, anh bảo vệ anh.
- Bỏ đi!
- Tú Anh nè!
- Anh nói đi.
- Hay để anh nói với anh Nhật Minh anh ấy quan hệ rộng, nhiều bạn bè chắc sẽ tìm được cho em việc làm tốt.
- Em cảm ơn anh vậy.
- Em lại khách sáo với anh.
Nhật Thành, em...
Nhật Thành nhìn cô chờ đợi.
- Nói tiếp đi, Tú Anh!
Tú Anh định nói là cô yêu anh nhưng lời yêu không thể thốt ra lời. Cô đành hạ giọng:
- Em muốn về.
Tú Anh nhìn thấy nét thất vọng trong mắt anh.
Nhật Thành tính tiền rồi sánh bước Tú Anh rời khỏi quán.
- Em có muốn đi đâu nữa không?
- Em muốn về nhà...
- Còn sớm mà.
- Em hơi mệt.
Biết Tú Anh còn chưa toàn tâm toàn ý với mình. Nhật Thành đành đưa cô về. Nụ hôn tạm biệt cũng chỉ có anh cảm nhận còn Tú Anh như chịu đựng. Anh buồn vô cùng.
Tú Anh vào nhà rồi, Nhật Thành gọi điện cho Bảo Nghi:
- A- lô!
- Nghi hả, anh Thành nè!
- Có gì không?
- Đi chơi không?
- Đi đâu?
- Dance.
- Chị Tú Anh đâu?
- Cô ấy không thích cho ồn ào. Chuẩn bị, anh đến đón.
Nhật Thành phóng xe đến tìm Bảo Nghi sau khi anh gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Vừa thấy anh, Bảo Nghi đã lớn giọng:
- Hết thất tình rồi, tìm em làm gì?
- Em lộn xộn qua, có đi không?
- Đi thì đi nhưng không được giới thiệu em là bạn gái của anh.
- Như vậy an toàn cho em hơn. Không ai dám chọc ghẹo em.
- Mất cả tự do.
- Được rồi, tiểu thư.
Nhật Thành, Bảo Nghi đụng đầu với Việt Văn tại vũ trường. Bảo Nghi phớt lờ sự có mặt của anh, Việt Văn không tỏ ra săn đón như mọi khi.
- Nhật Thành, uống vài ly đi!
Nhật Thành nhìn Bảo Nghi.
- Em cứ chơi tự nhiên đi, Bảo Nghi!
Bảo Nghi lẫn nhanh vào đám đông, Nhật Thành nhìn Văn dò xét:
- Anh có vẻ buồn.
Việt Văn uống cạn cốc rượu:
- Buồn cũng đâu làm được gì.
- Bảo Nghi không chấp nhận tình cảm của anh.
- Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến tôi.
- Anh định bỏ cuộc?
- Bảo Nghi như hồn ma, tôi muốn quên nhưng càng thấy nhớ.
- Vậy lý do gì anh định thối lui?
- Tôi chỉ là kẻ đến sau.
Nhật Thành ngạc nhiên:
- Đến sau?
- Đến cậu mà còn sửng sốt như thế thì với tôi, có nỗi đau nào hơn.
- Tôi chưa bao giờ nghe nó nhắc tên người con trai nào.
- Cô ấy đáng nể, cô ấy ép tên người ta vào tim và luôn bảo vệ nó.
- Người đó là ai? Tại sao anh lại biết.
- Tôi nghi tôi không nên nói nhiều về chuyện riêng của cô ấy. Chính mẹ cô ấy đã cho tôi biết điều đó.
Nhật Thành thở dài:
- Nhìn con bé vô tư, hồn nhiên lại có mối tình thầm kín đến thế.
- Mẹ cô ấy động viên tôi yêu cô ấy.
- Sao hả?
- Vì bà ấy không chấp nhận mối tình kia.
- Dì rất yêu chìu Bảo Nghi kia mà.
Víệt Văn cười buồn:
- Chuyện đờI lắm trớ trêu.
- Vậy anh tính sao?
- Tiếp tục đeo đuổi trong thất vọng não nề.
- Không công bằng cho anh rồi.
- Tôi tình nguyện mà.
Nhật Thành chỉ ra sàn nhảy:
- Anh ra với Nghi đi!
- Cô ấy sẽ phản ứng.
- Chỗ đông người, con bé không dám làm càn đâu.
Việt Văn lẫn nhanh vào đám đông tìm Bảo Nghi. Nhật Thành lên sân khấu cầm micrô. Điệu nhạc vui trổi lên.
"Giữa đám đông xa lạ, tìm em vắng theo tiếng hát. Chợt nghe xao xuyến bâng khuâng, hởi em, biết chăng lòng anh. ".
Việt Văn nắm lấy bàn tay Nghi, cô rụt lại. Anh nắm chặt, mắt anh nhìn cô rực lứa. Giọng anh ngọt ngào:
- Anh nhờ tiếng hát Nhật Thành để tìm em đó, Bảo Nghi.
- Tôi không phải trẻ con.
- Nhưng muốn tìm tiếng nói chung với em quả không đơn giản.
- Anh say rồi.
- Anh say vì em.
- Tôi không muốn nghe những lời sáo rỗng.
- Em muốn nghe lời nói chân thành chứ gì? Anh nói, Bảo Nghi, anh...
Nghi giằng tay ra:
- Tôi không muốn nghe.
- Anh chỉ muốn nói, anh muốn em xem anh như bạn. Anh không cầu mong tình cảm của em.
Bảo Nghi nhìn anh nghi ngờ:
- Anh định giở trò gì hả?
- Làm bạn lúc người ấy đi vắng.
- Anh đã biết?
- Anh trân trọng em.
- Anh không sợ?
- Sợ gì?
- Buồn.
- Anh tự nguyện mà.
- Tôi không dám làm phiền anh.
- Không phiền...
- Không ai lại chịu khó ngồI nghe người khác nhắc tên người lạ mà người đó không phảI là mình.
- Anh chỉ muốn em vui, còn chuyên khác anh không nghĩ đến.
Bảo Nghi có vẻ dịu lại. Người đó có ảnh hưởng lớn đến cô nên mới khiến cô thay đổi như vậy. Việt Văn không biết mình có làm được như những gì mình nói không. Anh buồn vu vơ.
- Nhảy với anh bài này nha Nghi!
Bảo Nghi chịu để anh dìu trong điệu nhạc yêu dịu, du dương. Khuôn mặt Bảo Nghi rất gần với anh, anh thèm được đặt lên bờ môi ngạo nghễ kia nụ hôn nồng cháy. Nhưng anh cố kèm lại cơn sóng tình cứ chợt trao dâng.
- En còn ghét anh nữa không Nghi?
- Không biết.
- Lúc nào em cũng né tránh anh dù chưa biết anh đối xử với em ra sao.
- Phòng bệnh hơn trị bềnh.
- Nói vậy em cũng sợ có ngày em sẽ yêu anh à?
Nghi lườm anh:
- Không đời nào.
- Em là cô gái kỳ lạ mà anh chưa từng gặp.
- Hối hận hả?
- Không, anh chỉ tiếc.
- Anh hãy quên đều đó đi.
- Chỉ sợ con tim không nghe lý trí.
- Anh hãy thay tim đi, mọi chuyện sẽ trôi qua.
- Đâu cần phải thế, chỉ cần em đừng lạnh nhạt với anh.
- Điều đó không có lợi gì cho anh cả.
- Anh chỉ xin em có thế.
Bảo Nghi rời Việt Văn, cô đi tìm Nhật Thành. Không thấy anh đâu cô bấm máy.
- A- Lô.
- Anh đang ở đâu?
- Mấy đứa bạn rủ anh đi nhậu. Sao hả?
- Ai đưa em về?
- Anh Văn sẽ đưa em về.
- Em không biết, nếu mườI lăm phút nửa anh không đến đón em. Em sẽ quậy tưng anh đêm nay.
- Cho anh xin đi nhỏ.
- Có đến không?
- Sợ em luôn, chờ anh.
Việt Văn lắc đầu:
- Em luôn luôn bắt người khác làm theo ý mình.
- Tự anh ấy rủ thì anh ấy phải có trách nhiệm.
- Anh cũng có thể Đưa em về mà.
- Không cần đâu.
- Em cố giữ bức tường băng giá của em, sẽ có ngày bức tường đó vỡ vụn xem em làm sao đây.
- Cũng không đến lượt anh lo.
- Hãy đợi đấy!
Nhật thành trờ tới, Bảo Nghi đấm anh thùm thụp:
- Mai mốt không đi với anh nữa.
- Vìệt Văn, anh sao thế?
- Xin lỗi, tôi không dám đụng đến con ngựa bât kham này.
Bảo Nghi quắt mắt nhìn anh:
- Anh nói gì?
- Đừng quan tâm đến tôi. Hãy củng cố tinh kêồ căng, tự phụ của cô đi.
Bảo Nghi biết anh đang giận qua cách xưng hô, Cô cười một mình.
- Nhật Thành, mình về thôi.
Bảo Nghi cùng Nhật Thành ra về để lại nỗi hụt hẫng trong lòng Víệt Văn.
Bảo Nghi ơi, sao em tàn nhẫn như vậy chứ.
Qua sự giới thiệu của Nhật Minh, Tú Anh vào làm ở siêu thị của Tùng. Tú Anh là cô gái nhạy bén, năng lực, xinh đẹp nên tuy làm không bao lâu nhưng Tùng rất ưu ái cô.
Buổi chiều, chờ Tú Anh lưu trữ số liệu vào máy tính xong. Tùng khẽ hỏi:
- Tú Anh quen biết sao với anh em Nhật Minh vậy?
Tú Anh khẽ cười:
- Trước đây em làm ở nhà sách, cũng nhận hàng thường xuyên của công ty Thành Minh.
- Vậy à?
- Anh muốn biết chuyện gì?
- Ố, tôi chỉ muốn biết thông tin một người nhưng Tú Anh không làm ở công ty Thành Minh thì chắc không biết đâu.
- Anh cứ nói, em biết người bên ấy cũng nhiều lắm.
Thấy Hoàng Tùng do dự, Tú Anh nghiêng đầu:
- Sao hả?
- Ừ, tôi muốn biết thông tin về cô...
- Là con gái?
Hoàng Tùng có vẻ lúng túng:
- Lạ lắm à?
- Không, nhưng thích người ta sao anh không trực tiếp tìm hiểu, lại hỏi lòng vòng, không sợ thất lạc thông tin à?
Tùng cười:
- Cô ấy gai góc lắm!
Tú Anh kêu lên:
- Bảo Nghi?
Tùng tròn mắt:
- Cô cũng biết Bảo Nghi hả Tú Anh?
Tú Anh mím môi:
- Con nhím đó gặp ai cũng xù lông.
Hoàng Tùng đâu biết Tú Anh đang ghét cay, ghét đắng Bảo Nghi, anh cười thật tươi:
- Cô ấy trông hay hay.
- Có gì hay ngoài cái nết dữ như chằn.
- Cô không thích cô ấy.
Tú Anh vả lả:
- Con gái gì dữ quá, em cũng thấy sợ nữa là.
Đôi mắt Tùng mơ màng:
- Nhưng tâm hồn cô ấy rất dịu dàng.
- Sao anh biết?
- Vì tôi là đàn ông.
- Có khác biệt à?
- Dĩ nhiên, ngoài cá tính ương ngạnh Bảo Nghi rất thông thạo việc vặt của phụ nữ.
- Cụ thể?
- Hôm giao hàng, tôi sơ ý đứt tay, cô ấy chăm sóc vết thương của tôi một cách tỉ mỉ.
Chợt Hoàng Tùng nhìn Tú Anh:
- Tôi tò mò được hỏi, thường ngày túi xách của cô đựng những thứ gì trong ấy?
Tú Anh đỏ mặt:
- Anh hỏi làm gì?
- Ư, cô nói đi...
- Những thứ linh tinh của con gái ấy mà.
- Bảo Nghi khác cô ở chỗ đó, trong túi xách của cô ấy toàn là vật dùng dành xử lý những tình huống bất ngờ mà không ai biết trước nó xảy ra lúc nào.
- Anh càng nói càng khó hiểu.
- Vậy thí dụ bây giờ áo tôi đứt nút, cô làm gì?
Tú Anh lúng túng:
- Sao lại đứt, bất tử vậy?
- Đó, nếu là Bảo Nghi, chắc chắn cô ấy sẽ khâu lại cho tôi ngay vi trong túi xách cô ấy có kim chỉ đầy đủ.
Tú Anh chợt hỏi:
- Anh thích cô ấy vì lẽ đó?
Hoàng Tùng gật đầu:
- Đàn ông chúng tôi ra ngoài xã hội lo làm việc mà mọi người hay nói là việc lớn nên những thứ vặt vãnh đó chúng tôi rất trân trọng; phụ nữ thời hiện đại, mấy ai còn biết làm những chuyện rất phụ nữ ấy.
Tú Anh xụ mặt, Tùng vội nói:
- Tôi không cố ý đâu Tú Anh.
- Anh nói đúng, tôi chỉ thấy mình sơ sót qua.
Tùng cười:
- Bỏ chuyện đó đi. Cô có biết gì về cô ấy không?
- Em nghĩ anh biết về cô ấy nhiều hơn em.
- Điều quan trọng là cô ấy đã có bạn chưa?
Nghĩ đến Việt Văn. Tú Anh vui trong bụng vì nếu để Tùng tấn công Bảo Nghi, Việt Văn sẽ thối lui. Đến chừng đó cô sẽ theo an ủi, gần gũi Việt Văn.
- Cô ấy chưa có bạn.
- Vậy thì tốt rồi.
- Nhưng cô ấy khó gần lắm.
- Tôi biết, va chạm với tôi lần ấy. Cô ấy không đến đây nhận hàng nữa.
Tôi sẽ làm theo cách riêng của mình.
- Em mong anh sớm kết thân với cô ấy.
- Cám ơn, Tú Anh!
Nhìn Hoàng Tùng phấn khích khi nhắc đến Bảo Nghi, Tú Anh lấy làm ganh tị. Tại sao họ lại đam mê một con bé có cá tính chẳng giống ai như vậy chứ. Cả Nhật Minh, Nhật Thành cũng yêu quý con bé rất mực. Cô ta hơn mình ở điểm nào?
Từ bệnh Viện bước ra Mạnh Hùng có vẻ buồn. Cái buồn của đàn ông, trầm lắng đôi mắt u tư lẫn thẫt vọng. Hàm răng nghiến chặt, nắm đấm mạnh vào tường rớm máu.
Anh lấy điện thoại bấm vào số rồi chờ đợi.
- A- lô, Bảo Nghi đây.
Mạnh Hùng do dự rồi tắt máy; Lòng anh nặng trĩu. Anh lại bấm máy.
- A- lô, Bảo Nghi đây ai đó?
Dù đang buồn nhưng giọng Mạnh Hùng vẫn ngọt ngào, đầm ấm.
- Anh đây.
Bảo Nghi reo lên:
- Anh Hùng, anh đang ở đâu? Anh về bao giờ, anh có biết là em...
Tiếng Bảo Nghi nghẹn lại, Hùng đau đớn:
- Đừng khóc em.
- Sao anh bỏ mặc em?
- Anh có nỗi khổ riêng.
- Em không cần biết anh có nỗi khổ gì, anh hãy đến với em đi, Mạnh Hùng, em nhớ anh lắm.
- Anh cũng vậy Bảo Nghi.
- Em đang làm ở công ty Thành Minh, em chờ anh.
- Anh sẽ tìm em, nhưng không phải là lúc này...
- Anh định bỏ mặc em hả. Mạnh Hùng?
- Không, anh còn nhiều việc cần giải quyết. Anh sẽ tìm em.
- Anh có biết...
- Ba mẹ đã dời chỗ ở?
- Sao anh biết hả?
- Những gì xảy ra quanh Bảo Nghi, anh đều biết.
- Anh còn biết gì nữa?
- Làm gì hoảng hốt lên vậy cô bé?
- Hừ, ai hốt hoảng hồi nào?
- Có gì dấu anh phải không?
- Không, bao giờ gặp, em kể anh nghe.
- Chuyện vui hay buồn?
- Tùy vào tâm trạng của anh.
- Với anh, Bảo Nghi buồn anh buồn, Nghi vui, anh vui.
- Anh làm em phát khóc.
- Chờ anh, Bảo Nghi nhé!
- Vâng!
Mạnh Hùng tắt máy lòng anh buồi dịu vợi. Bảo Nghi ngây thơ, hồn nhiên quá. Anh yêu cô, một tình yêu rất lạ. Đến với cô, anh không có cảm giác buồn phiền, những lo toan, phiền muộn đều rủ bỏ sau lưng.
Đã bao lần cha mẹ Bảo Nghi đều lên tiếng với anh cũng đã bao lành anh cố né tránh. Nhưng càng né tránh sự thật càng hiển hiện. Tình yêu anh dành cho Nghi cứ lớn dần lên.
Gần đây, Mạnh Hùng phát hiện sức khỏe mình yếu kém. Anh tranh thủ ra nước ngoài thu hồi vốn liếng hùn hạp- với bạn bè. Anh trở về nước làm xét nghiệm và sửng sốt, bàng hoàng với kết quả.
Anh mang chứng bệnh ung thứ ở thời kỳ di căn. Anh đau đớn hiểu rằng anh sắp mất Bảo Nghi vĩnh viễn.
Buổi chiều, Mạnh Hùng ngồi yên lặng ở góc vắng quán cà phê như chờ đợi.
Ông Quốc Bảo đi vào một cách vội vả. Nhìn thấy Mạnh Hùng ông liền hỏi:
- Chú về nước bao giờ?
- Mới đây thôi anh ạ.
- Công việc bên ấy ổn không?
Mạnh Hùng rít một hơi thuốc, ông Bảo ngạc nhiên:
- Chú hút thuốc bao giờ thế? Chú có chuyện buồn à?
Mạnh Hùng dụi tàn thuốc:
- Anh Bảo, tôi có nhiều việc cần nói với anh.
- Chúng ta không phải người lạ, chú cứ nói. Ấp úng đâu phải là tác phong của chú.
- Chị Dung và Bảo Nghi có khỏe không anh?
- Họ rất khỏe, tôi cũng muốn nói với chú một chuyện. Nhà tôi...
Mạnh Hùng đưa tay ngăn lại:
- Tôi biết rồi, anh không nên áy náy. Tôi sẽ không làm anh chị khó xử đâu.
Ông Bảo chồm lên:
- Chú đã tìm cho mình một chốn đi về?
- Có lẽ vậy.
- Tại sao lại có lẽ.
Mạnh Hùng cười buồn:
- Anh cũng biết tính tôi mà.
- Chúng không nỡ xa con bé?
- Anh cũng biết tôi yêu Nghi nhưng không vì vậy mà tôi không xây tổ ấm riêng mình. Anh và chị dung nói đúng, thời gian trôi qua tôi sẽ qúa già để sống hạnh phúc bên cạnh Bảo Nghi.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu