However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh Thư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3347 / 7
Cập nhật: 2015-11-24 20:27:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iếng lao xao ngoài phòng khách, tiếng chân rộn rịp ngang phòng, những âm thanh đó cứ va vào đầu Bảo Nghi làm cô sợ hãi. Cô lấy mền trùm kín đầu, nằm im ỉm.
- Bảo Nghi, ra chào khách đi con.
Bảo Nghi rên rỉ:
- Con bệnh rồi.
- Đừng đùa nữa con, có anh Thông muốn gặp con nè.
- Con bệnh mà.
Tiếng con trai vang lên rất rõ:
- Bác để con thăm bệnh cho Nghi.
Bảo Nghi hoảng hồn:
- Anh biết gì mà đòi thăm?
Bà Dung nói lớn:
- Con nè, anh Thông là bác sĩ đó, Nếu bệnh con nên để cậu ấy xem.
Bảo Nghi thầm la:
chết cha, kiểu này tiêu đời rồi. Anh ta mà biết mình giả bộ thì quê chết đi được, lại thêm ba mẹ mắng mình trước mặt anh ta nữa. Biết làm sao đây.
- Bảo Nghi, anh vào được không?
- Không, tôi đau bụng.
- Để anh khám xem.
- Không được đâu.
- Hay anh đưa em vào bệnh viện?
- Không.
Bà Dung bực mình:
- Mẹ vào với con.
- Dì, để con.
Tiếng Nhật Minh khiến Bảo Nghi mừng rỡ:
- Anh Minh, em đau bụng thật mà.
Nhật Minh nói:
- Hôm nay đi làm Nghi cũng thế dì ạ.
- Nhưng lúc nãy...
- Dì lo tiếp khách đi, để con nhờ bạn con đưa Nghi đi khám.
- Cháu Thông là bác sĩ, cháu ấy có thể xem bệnh cho nó mà.
Thông cũng đống tình:
- Tôi có thể xem bệnh cho Nghi.
Nhật Minh lắc đầu:
- Dì, Thông là người lạ, đến đây đâu đem theo dụng cụ y khoa còn nếu khám Bảo Nghi có vấn đề gì Thông sẽ có ấn tượng đó dì.
Bà Dung nghe có lý nên gật đầu:
- Vậy con lo cho nó giùm dì.
Quay sang Thông bà dịu giọng:
- Cháu Thông đừng buồn, hôm khác cháu sẽ được nói chuyện với nó mà.
- Dạ!
Chờ hai người đi khuất, Bảo Nghi tung mền ôm chầm lấy cổ Nhật Minh:
- Cám ơn anh.
Nhật Minh liếc cô:
- Đau gì thế hả?
Bảo Nghi cười:
- Đau bụng vì tức cười.
- Phải rồi, gặp y là bác sĩ có đau bằng trời y cũng nói ra vanh vách, xem cái mặt cắt để đâu.
- Vậy mới nói, anh Minh của em là nhất mà.
- Bây giờ theo anh.
- Đi đâu hả?
- Đi khám bệnh chứ đi đâu.
- Nhưng em đâu có bệnh.
- Vậy ở nhà tiếp ông bác sĩ ấy đi.
- Không chịu.
- Bây giờ đi hay ở?
Bảo Nghi ỉu xìu:
- Đi.
- Phải mặc áo ấm, lấy khăn trùm kín đầu đó.
- Làm gì thấy ghê vậy?
- Chẳng lẽ đau bụng lại nhảy chân sáo hay sao?
Thấy Bảo Nghi cứ do dự, Nhật Minh gọi:
- Thông à!
Bảo Nghi nói như hét:
- Em đi!
Bảo Nghi mặc áo ấm, - lấy khăn trùm kín đầu mặt. Nhật Minh dìu cô đi cửa sau. Nếu Thông thấy cô chắc không dám đem lòng yêu cô gái bệnh hoạn như vậy.
Nhật Minh mở cửa xe, đẩy cô lên. Bảo Nghi kêu lớn:
- Thoải mái quá!
Cô giở tung cái khăn ra, miệng cười khúc khích. Nụ cười của cô chợt tắt khi cô phát hiện trên xe có người, Môi cô mấp máy:
- Anh...
Nhật Minh cười:
- Việt Văn, bạn anh.
Bảo Nghi nhìn cách ăn mặc của mình xốc xổ, la lên:
- Dừng xe?
Nhật Minh ngạc nhiên:
- Sao hở?
- Em muốn về nhà.
- Về đó em sẽ bị tên Thông phát hiện là em đau giả. Hắn sẽ không tha cho em đâu.
- Mặc em.
Nhật Minh tấp xe vào lề; Bảo Nghi mở cửa xe nhưng cánh tay cô đã bị Việt Văn nắm chặt.
- Đừng tự ái nữa Bảo Nghi?
Nhật Minh nhìn Việt Văn kinh ngạc:
- Cậu quen nó?
Việt Văn khẽ gật đầu.
- Cái người cậu nói đó hả?
Việt Văn chưa kịp nói gì, Bảo Nghi đã lên tiếng.
- Các người nói gì về tôi?
Nhật Minh cười xòa.
- Nghi ơi, Việt Văn thích em đó con ngốc.
Nghi la lên:
- Nhưng em không thích anh ấy.
- Tại sao?
- Không sao cả.
Việt Văn buông tay cô ra:
- Có lẽ Nghi thích anh chàng ở nhà, Nhật Minh, cậu đưa cô ấy về đi.
Bảo Nghi ngồI im trên xe, không đòi về nữa, Nhật Minh hất hàm.
- Sao. Bảo Nghi?
Nghi liếc Văn bén ngót.
- Ở đây hai người là bạn, em cãi được hả?
Minh phì cười:
- Lúc nào cũng lên án nguời khác. Nếu em thích anh chàng bác sĩ đó, hai người bạn này sẽ đưa em về liền.
Nhìn nụ cườI Việt Văn, Bảo Nghi thấy tưng tức nhưng về đó thì cô không muốn.
- Anh đưa em đi gặp Nhật Thành.
Nhật Minh nhìn cô:
- Em định làm gì?
Việt Văn phì cười.
- Có lúc họ còn là tình nhân của nhau nữa Nhật Minh tròn mắt:
- Có chuyện đó nữa à?
Bảo Nghi mờ cửa xe bước xuống đường, Việt Văn xuống theo. Nhật Minh háy hắt với Văn, anh lái xe chạy mất.
Bảo Nghi cởi áo ấm, giận dỗi ném xuống đất, Việt Văn nhặt lên, lẻo đẽo sau lưng cô.
- Bảo Nghi!
-!
- Giận hả?
-!
- Anh không cố ý chọc giận Nghi đâu. Nói chuyện với anh đi.
Nghe giọng nói quá ư ngọt ngào của Việt Văn, Bảo Nghi hét to:
- Anh muốn tôi nói cái gì hả?
- Chuyện gì cũng được.
Nghi quay lại xỉ vào ngực anh:
- Tôi nói, tôi ghét anh, tôi ghét anh, Việt Văn.
Việt Văn cười tủm tỉm, cô lớn giọng.
- Anh cười cái gì?
- Nghi dữ thật đó.
- Bây giờ anh mới biết hả?
- Biết lâu rồi. Bảo Nghi là cô gái không dễ ăn hiếp. Nhưng tại sao lại phát ốm khi có ai đó muốn coi mắt. lạ nhỉ!
- Tôi là vậy đó, sao hả?
Việt Văn gật đầu:
- Nghi làm anh.
- Thất vọng hả?
- Không, thích thú.
Nghi quay lưng:
- Nói câu hối hận vẫn còn kịp đó.
- Không bao giờ.
Nghi quay lại:
- Anh thích tôi hả?
- Không được hả?
- Được chứ! Về nhờ ba mẹ đến coi mắt tôi đi.
Việt Văn cười mỉm:
- Để Nghi lại bỏ chạy hả?
- Không, tôi sẽ tiếp ba mẹ anh chu đáo và thưa rằng:
Thưa hai bác, hai bác làm ơn đem con trai hai bác về đưa vào viện tâm thần.
Việt Văn bật cười:
- Anh sẵn sàng làm ngườI điên bên cạnh Bảo Nghi.
Bảo Nghi lườm anh:
- Còn tội thì không thích người điên bên cạnh.
- Sao cũng được.
- Anh quyết bám theo Nghi, Nghi không ngã cũng liêu xiêu.
Nghi trợn mắt:
- Anh đã gặp Nhật Thành, đúng không?
- Liên quan gì?
- Nhật Thành xúi anh bám theo tôi để chị Tú Anh quay lại với anh ấy.
- Nhật Thành khỏi xúi anh cũng quyết bám theo Nghi.
- Người gì dai như đỉa.
Bảo Nghi ngồi bệt xuống vỉa hè.
- Nghi nè! Có đói không?
Nghe nhắc đến mới nhớ, xảy ra bao nhiêu chuyện cô chưa có gì vào bụng, cái bụng đang biểu tình. Nhưng nói đói thì quê quá.
Việt Văn níu tay cô đứng lên rồi lôi cô vào một quán ăn gần đó. Anh gọi thức ăn rồi vô tư ngồi ăn chẳng thèm mời cô một tiếng. Bảo Nghi vừa đói vừa giận, cô muốn bỏ đi nhưng mùi thức ăn xộc vào mũi thật hấp dẫn. Cô cầm đũa, ăn vô tư không đợi Văn mời.
Việt Văn ngước lên nhìn cô:
- Không giận nữa hả?
Nghi đáp bừa:
- Thức ăn không có tội.
- Đứng, nhưng ăn mà không có tiền trả mới là có tội đó.
Bảo Nghi ngừng nhai:
- Anh nói gì?
Văn nhún vai:
- Tôi không có mang tiền theo.
Nghi nhìn vào trong quầy:
- Trời ơi!
Cô đứng lên đi nhanh ra ngoài. Văn cười, anh móc lấy tiền dằn lên bàn rồi xách hai túi nước đi tìm Bảo Nghi.
- Bây giờ thì anh lại biết lúc lâm trận Nghi bỏ của chạy lấy người.
- Tôi không bỏ cái gì cả.
- Bỏ anh đó.
- Lỗi đó do anh mà, không có tiền còn lôi tôi vào quán làm gì.
- Tại thấy Nghi đói.
- Ai nói?
- Cái mặt đói muốn rũ người mà còn nói cứng.
Nghi dừng lại:
- Thật ra tôi nói sao anh mới đừng theo tôi nữa.
- Đơn giản:
Nghi nói là Nghi cũng thích anh.
- Đừng có mơ.
Nghi vẫy taxi, cô leo lên bỏ mặc Việt Văn đứng đó nhìn theo. Việt Văn gọi điện cho Nhật Minh rước anh. Cô bé thật là kiêu.
Buổi trưa, trời nắng như đổ lửa. Bảo Nghi tay cầm hóa đơn, tay cầm viết kiểm hàng cho lên xe.
- Tập học sinh Tiến Phát, một nghìn bút bi Thiên Long một trăm nghìn...
Chợt thấy nãy giờ có một người đứng đằng xa, không tham gia bốc hàng, Bảo Nghi kêu to:
- Anh kia, sao không phụ một tay:
Anh ta nhìn quanh, Bảo Nghi la lên:
- Tôi kêu anh đó, phụ một tay trời nắng thế này, anh muốn tôi chết cháy hay sao hả?
Anh ta xoa hai bàn tay vào nhau rồi xông xáo bốc hàng, nhưng anh ta có vẻ không thạo lắm. Bảo Nghi đến gần:
- Anh mới vào làm hả?
Anh ta khẽ gật:
- Vâng.
- Hèn gì trông anh lườm thượm quá.
- Vậy à?
Bảo Nghi trợn mắt:
- Trời ơi, còn hỏi vậy à. Anh dở mà không biết sao? Anh tên gì đó?
- Cô hỏi làm gì?
Bảo Nghi nhướng mắt:
- Để tôi đề nghị giám đốc cho anh nghỉ việc.
- Lý do?
- Anh thật là rắc rối, làm không được thì đuổi còn hỏi lý do.
- Tôi đâu phải làm công việc này. Tại cô kêu tôi làm, cô trả tiền bốc xếp cho tôi đó.
- Ái chà! Làm hư đồ của tôi, tôi chưa bồi thường còn đòi trả tiền công. Nè, đừng tưởng tôi dễ bắt nạt nhé.
- Còn tôi cũng không để cô lường công tôi đâu. Nếu không trả tiền, tôi không cho xe rời kho.
Bảo Nghi cắn môi:
- Anh làm khó tôi?
- Tôi chỉ muốn công bằng.
- Anh là nhân viên ở đây, phụ xếp hàng hóa là chuyện bình thường, sao lại đòi tiền công.
- Với người khác có lẽ tôi không đòi. Nhưng với cô, tôi đòi.
- Có chuyện đó nữa hả?
- Ừm!
- Tại sao?
- Vì cô phách lối.
Bảo Nghi giận xanh mặt, cô cầm điện thoại bấm bấm. Đối diện, điện thoại của anh ta reo lên. Bảo Nghi lầm bầm:
Bốc xếp cũng trang bị điện thoại thật không biết ai phách lối hơn ai. Cô quay mặt đi.
- A- lô?
- Anh là giám đốc phải không?
- Vâng.
- Tôi nhờ anh đến giải quyết một chuyện.
- Xin lỗi, cô là ai?
- Tôi là nhân viên công ty Thành Minh đến nhận hàng, công nhân anh đang làm khó tôi.
- Vậy à? Cô tên gì, đang ở kho nào?
- Tôi là Bảo Nghi, đang ở kho B:
- Chào cô Bảo Nghi.
Bảo Nghi giật mình vì tiếng chào đó không phát ra từ điện thoại mà ở ngang cạnh cô. Bảo Nghi quay phắt ngườI lại, anh ta đưa cao chiếc điện thoại đung đưa chọc tức Bảo Nghi.
- Thì ra anh là...
- Giám đốc ở đây, cô cần giải quyết việc gì, Bảo Nghi.
Mặt Bảo Nghi không biết vì nắng hay xấu hổ mà đỏ bừng.
- Tôi đề nghị anh trả tiền cho tôi.
- Tiền gì?
- Tiền điện thoại tôi gọi cho anh.
- Nhưng tôi đâu có yêu cầu cô gọi cho tôi.
- Anh là giám đốc sao anh không nói?
- Cô đâu có hỏi tôi.
Bảo Nghi không ngờ có người lại còn ngang hơn cô. Chắc là đối thủ của mình đây.
- Vậy huề.
- Huề là sao?
- Tiến công anh đòi và tiền tôi gọi điện thoại, huề.
- Không huề. Cô kêu tôi làm việc và tự cô gọi điện. Cô phải trả tiền công cho tôi.
Bảo Nghi níu tay anh ta đến tấm bảng trước cổng:
- Anh có biết chữ không?
- Dĩ nhiên.
- Hãy đọc to lên.
- Vui lòng khách đến, vừa lòng, khách đi.
- Còn đây!
- Khách hàng là thượng đế.
Báo Nghi hĩnh mũi.
- Còn anh đanh định làm gì khách hàng đây?
- Cô là nhân viên đi nhận hàng cho chủ, chứ không phải đến đây mua hàng, thưa cô Bảo Nghi.
Bảo Nghi nghe lùng bùng lỗ tai.
- Có phân biệt sao?
- Dĩ nhiên.
Anh ta cười đắc chí. Bảo Nghi nhìn vào tờ hóa đơn. cô đưa tờ hóa đơn lại cho anh ta:
- Bây giờ tôi không nhận số hàng này nữa, thưa giám đốc Lưu Hoàng Tùng.
Tùng sững người nhìn cô. Trên đời sao lại có một cô gái đanh đá đến thế chứ.
- Nếu vậy phiền cô trả tiền bốc xếp hàng trở lại kho.
Bảo Nghi đâu kém:
- Hàng anh, anh tự lo. Xe tôi phải đem về nhà.
Hoàng Tùng đành nuốt cục tức vào lòng. Anh hạ giọng:
- Mình có thể thương lượng lại mà.
Bảo Nghi nhìn anh nữa con mắt:
- Thương lượng gì hả?
Tùng cười, nụ cườI thật đẹp:
- Tôi không tôi tiền công nữa.
- Không được.
- Tôi sẽ trả tièn điện thoại cho cô.
- Cũng không.
- Cô muốn gì?
- Số hàng còn lại tự tay anh bốc lên xe cho tôi.
- Cô thật là quá đáng.
- Sao hả?
- Tôi, đồng.. ý!
Bảo Nghi cho nhóm công nhân nghỉ hết, cô cầm tờ hóa đơn đọc một hơi.
Hoàng Tùng mồ hôi đổ ra như tắm, anh nhìn cô oán trách. Bảo Nghi trơ cái mặt ra, chẳng thèm đếm xỉa đến anh.
- Úi cha!
Bảo Nghi giật mình, chạy đến. Cô thấy bàn tay anh có dòng máu đỏ nhỏ từng giọt xuống đất Cô kẻo anh về phía vòi nước, rửa bàn tay anh thật sạch sau đó cô mở túi xách trút ra tờ báo một số vật dụng.
Hoàng Tùng đưa mắt nhìn, anh lấy làm lạ vì vật dụng trong túi xách của cô nào là kim chỉ, dao kéo, bông băng, cồn, oxy già, dầu. Nhìn thao tác rửa vết thương và băng bó của cô, Tùng thấy cô thật lạ, Chờ cô băng vết đứt cho anh xong, anh tò mò hỏi:
- Tôi cứ ngỡ trong túi xách của cô phải là son, phấn, dầu thơm, sữa rửa mặt, nói chung là đồ mỹ phẩm làm đẹp của phụ nữ chứ.
Bảo Nghi bất ngờ gở nón ra, mái tóc dài xõa xuống bờ ai. Cô nhìn anh, hỏi:
- Anh nhìn kỹ tôi chưa?
Hoàng Tùng nhìn cô không chớp mắt, khuôn mặt thanh tú thêm mái tóc dài buông xõa mới xinh làm sao.
- Sao hả?
lloàng Tùng càng không ngờ những lờI đanh đá chanh chua kia lại được thốt ra bởi bờ môi hồng chúm chím thật dễ thương này.
- Tôi có cần dùng mỹ phẩm như anh vừa nói không?
Tùng lắc đầu:
- Không cần.
Bảo Nghi cuộn tóc cho gọn gàng:
- Nào, nói giá đi.
- Giá gì?
- Vì tôi anh bị thương, cùng phải tính tiền thuốc men chứ.
Tùng không đáp mà lại hỏi:
- Cô có học qua khóa sơ cấp cứu hả?
Bảo Nghi chợt cười:
- Tôi cấp cứu cho bản thân riết rồi quen chứ có học bao giờ.
Tùng tròn mắt nhìn cô, cô hỏi:
- Lạ lắm hả?
- Phải.
- Tính tôi rất hiếu động nên chuyện đứt tay là thường tình. Có gì làm anh kinh ngạc.
- Sao hôm nay cô không hiếu động lại để cho tôi phải đố máu vậy?
Bảo Nghi bĩu môi:
- Công chúa đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Anh trách tôi à?
- Chẳng lẽ khen cô.
Bảo Nghi chẳng chịu thua:
- Anh có nghĩ là vì hôm nay, sau này anh làm gì sẽ cẩn thận hơn không?
- Có nghĩa là tôi phải cám ơn cô?
- Hình như là vậy.
- Bài học này khá đắc đấy.
- Tất cả đều có cái giá của nó. Tôi băng vết thương cho anh thành thạo như vậy thì bàn tay của tôi cũng đầy vết đứt. Đừng oán trách tôi nữa.
- Tôi dám oán cô sao?
Bảo Nghi đứng lên:
- Tôi phải về.
- Bảo Nghi à!
- Tôi còn nợ anh hả?
- Không có, cám ơn cô.
- Không dám nhận.
Bảo Nghi leo lên xe, Tùng còn đứng tần ngần nhìn theo.
Bảo Nghi giao hóa đơn cho Nhật Thành kiểm hàng nhập kho. Cô gặp phải Nhật Minh trong phòng.
- Anh Minh à, mai mốt...
Nhật Minh tiếp lời:
- Đừng kêu em đi nhận hàng ở chỗ Tùng chứ gì?
Bảo Nghi ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
Nhật Minh nhìn cô rồi cười:
- Những chàng trai em tiếp xúc, ai em cũng để lại ấn tượng. Đến lúc người ta để ý đến em là em tìm cách thoát thân.
Bảo Nghỉ nhăn mặt:
- Anh nói đi đâu vậy? Ai mà muốn để ý em.
- Đừng vờ vĩnh nữa. Trước là Việt Văn, bây giờ Hoàng Tùng.
- Anh ta nói gì với anh?
- Toàn là khen em thôi.
- Em không thích nói chuyện này. Con trai gì mới gặp lần đầu đã toan dờm ngó.
Nhật Minh bẹo má cô:
- Xem ra em gái anh cũng xinh lắm chứ bộ.
- Lâu rồi, mới phát hiện, thiệt là tệ.
- Nhưng kẹt một cái, kiêu quá.
- Con gái đẹp phải chảnh một chút chứ.
- Tùng không phải tay vừa, em hạ hắn bằng cách nào?
- Đỗ máu.
Minh kêu lên:
- Cái gì?
Bảo Nghi cười cười rồi xách túi đeo lên vai:
- Anh phiền phức quá!
- Em đi đâu vậy?
- Về nhà.
- Việt Văn muốn gặp em.
- Em không rảnh.
- Cho nó cơ hộI đi Nghi.
Nghi giơ cao cánh tay vẫy vẫy:
- Bye. Bye!
- Tú Anh!
- Dạ!
- Em với Nhật Thành huề rồi phải không?
Tú Anh quay lại nhìn Việt Văn.
- Có phải anh mỉa mai em?
- Không, anh mừng.
- Nếu anh không từ chốI em, em sẽ không quay lại với Nhật Thành.
- Tú Anh, đừng nói chuyện đó nữa.
- Đúng. em đang muốn nói với anh một việc.
- Việc gì?
- Em xin nghỉ làm.
Việt Văn mở to mắt nhìn cô:
- Tại sao?
Tú Anh cười buồn:
- Anh đâu phải phụ nữ mà lại hỏi em tại sao.
- Có phải tại anh không?
- Nếu còn nhìn thấy anh thì em không chắc là mình quên anh được.
- Em không thể xem anh như bạn à?
- Duy nhất:
bạn tình.
Việt Văn thở dài:
- Nếu em vì anh mà phải nghỉ làm, anh cảm thấy ái nấy lắm. Hay em chuyển đến chi nhánh khác của anh.
Tú Anh lắc đầu:
- Anh đừng lo lắng cho em như thế. Đã không thể yêu em thì đừng quan tâm em làm gì.
- Anh không thể không quan tâm em.
- Em không cần sự thương hại đó của anh.
- Nếu em đã quyết anh không cản. Sau này có cần gì em cứ gọi điện cho anh.
Em định bao giờ nghỉ?
- Cuối tháng.
- Nhanh vậy à?
- Em muốn xa anh càng sớm càng tốt.
- Em ghét anh đến thế sao?
- Càng yêu càng hận.
- Em không sợ mình làm tổn thương Nhật Thành à?
- Từ khi yêu anh, hình ảnh Nhật Thành mờ nhạt trong em.
- Đừng Tú Anh.
- Hãy để cho em nói. Em và anh ấy đã làm lành nhưng nó chỉ như vết thương chỉ lành bên ngoài còn bên trong vẫn đau âm ỉ.
- Anh hy vọng với thời gian và tình yêu của Nhật Thành vết thương lòng của em sẽ lành Tú Anh buồn hiu hắt:
- Không có vết thương nào không rỉ máu. Không có vết sẹo nào không chứa trong đó một nỗi đau. Em mãi mãi nhớ anh, Việt Văn.
Tú Anh quay người đi vừa kịp Văn nhìn thấy hai giọt nước mắt tràn mi.
Lòng anh xốn xang.
Chuông điện thoại reo, Việt Văn cầm máy:
- A- lô!
- Văn hả, Minh đây.
- Có gì không?
- Con bé không chịu gặp cậu.
- Tớ sẽ tìm đến nhà xem cô ấy trốn đi đâu.
- Văn à!
- Sao hả?
- Hay là cậu bỏ ý đồ đeo đuổi nó đi Văn.
- Cậu nghĩ tớ xoàng vậy à?
- Cậu có biết Tùng không?
- Tùng nào?
- Công ty Hoàng Tùng, Tùng có mấy cái siêu thị ấy mà.
- Sao hả?
- Nó cũng ranh ma lắm, ấy vậy mà gặp Bảo Nghi có một lần đã bị con bé đốn ngã.
- Vậy à?
- Nghe đâu đổ máu.
- Như vậy tớ phải càng tranh thủ.
- Con bé đó... ương ương làm sao ấy.
Có tiếng Văn cười:
- Cuộc chinh phục càng cam go thì thành công càng rực rỡ. Phụ nữ nếu mình không biết chinh phục, họ như bức vạn lý trướng thành.
Nếu biết cách chỉ cần một ngón tay đụng nhẹ, cả trường thành sẽ sụp đổ.
- Chỉ sợ nó chưa đổ mà cậu te tua rồi.
- Tớ nói trước, cậu đừng vì em gái mà đau lòng nha.
- Cậu định làm gì Bảo Nghi?
- Yêu thôi, làm gì la dữ vậy?
- Dù sao nó cũng là em tớ đấy.
- Cô ấy được cậu và Nhật Thành bảo vệ kỹ quá làm tớ cũng sợ theo.
- Được rồi, nhưng nhớ đừng làm gì quá đáng đó.
- Yên tâm đi anh Hai.
Nhật Minh cười xòa.
Việt Văn định đi tìm Bảo Nghi thì anh bắt gặp Tú Anh đang khóc ở ngay cửa ra vào.
- Tú Anh!
Cô vẫn còn khóc rấm rức, Việt Văn vội dìu cô vào trong.
- Em sao vậy?
Tú Anh nghẹn giọng:
- Có phải anh đang yêu?
Việt Văn gật đầu:
- Em nghe hết rồi phải không?
- Tại sao người ta không yêu anh mà anh lại tốn công tìm kiếm. Còn em, em yêu anh thật lòng anh lại tránh né em?
- Tú Anh, con tim có lý lẽ riêng của nó như em vậy, đã biết anh không thể đến với em tại sao em còn mơ tưởng.
- Em có gì không tốt?
- Không, chỉ có một điều là anh không yêu Em mong anh nghĩ lại.
Việt Văn dứt khoát:
- Em nên thu xếp để bàn giao.
Việt văn quay lưng, Tú Anh chết đứng trong lòng. Nỗi đau bị từ chối cứ như ngàn cây kim châm vào tim. Tú Anh muốn xem cô gái kia là ai. Cô không nghe Văn nói tên chỉ nghe là có liên quan đến Nhật Thành.
Tú Anh sắp xếp mọi thứ chuẩn bị bàn giao. Lòng cô quặn đau khi nghĩ đến việc phải xa Việt Văn. Thật ra Nhật Thành không tệ nhưng vì anh ghen nên đẩy Tú Anh đến gần Việt Văn hơn. Tú Anh yêu Văn từ bao giờ không rõ, chỉ biết ngày nào không nhìn thấy anh lòng cô rất buồn. Việt Văn chọn mấy quyển sách mới cho vào túi xách. Anh hăm hở lái xe đến nhà Bảo Nghi. Văn sửa lại áo quần cho chỉnh tề, anh bấm chuông chờ đợi.
- Anh tìm ai?
Giọng nói quen thuộc của Bảo Nghi nhưng cô chưa nhận ra anh vì quyển sách trước mặt cô. Bảo Nghi vô tư tay cầm sách, tay cầm trái ổi to tướng, mắt dán vào sách, miệng dán vào trái ổi. Việt Văn lắc đầu.
- Anh tìm ai hả?
Vừa hét vừa hạ quyển sách xuống, Bảo Nghi sững sờ nhìn anh. Cô nhìn nhớn nhác ra ngoài.
- Nghi tìm ai vậy?
Nghi trố mắt:
- Anh không chở ba mẹ anh đến coi mắt tôi chứ?
Việt Văn chống tay vào cánh cổng nhìn cô, giọng đùa đùa:
- Tương lai thì sẽ nhưng không phảì là bây giờ?
Bảo Nghi dùng ngón tay xỉ vào ngực anh:
- Vậy anh đến đây làm gì?
- Thăm bạn.
- Ở đây đâu có ai là bạn anh.
- Là cô đó.
Nghi chống nạnh:
- Tôi có nhận làm bạn anh bao giờ? Anh mau về đi!
Việt Văn đùa dai:
- Không về.
- Anh muốn gì?
- Muốn gặp cô, Bảo Nghi.
- Nhưng tôi không muốn gặp anh, anh nghe rõ chưa?
Văn đưa cao túi sách:
- Nhưng cô có muốn gặp cái này không?
Bảo Nghi nhìn mấy quyển sách mà nao cả lòng. Cô hạ giọng:
- Sách nhảm nhí gì thế?
Văn phì cười:
- Sách dạy cách ứng xử với người lớn.
Bảo Nghi đỏ mặt:
- Tôi không cần đọc.
- Cô nên đọc để biết lịch sự tối thiểu khi khách đến nhà phải làm gì.
Bảo Nghi nói ngang:
- Nhưng anh không phải là khách của tôi.
- Còn tôi thì muốn là khách của cô đấy Bảo Nghi.
Tiếng bà Dung sau lưng Nghi:
- Có bạn đến sao con không mời vào nhà lại đứng đây hả Nghi?
Nghi lườm Văn:
- Anh ta hỏi thăm địa chỉ mẹ ạ?
- Anh ta là ai?
- Việt Văn bạn anh Nhật Minh.
Bà Dung cườI xoà.
- Bạn thằng Minh cũng là chỗ quen biết sao con lạI tỏ ra không quen người ta vậy?
Quay sang Văn bà vui vẻ:
- Vào nhà chơi đi cháu.
Việt Văn cười cười nhìn Bảo Nghi, cô liếc anh một cái bén ngót.
- Cháu là bạn thằng Minh à?
- Dạ!
- Cháu làm việc ở đâu?
- Dạ cháu đang quản lý mấy nhà sách của gia đình.
- Chà, tuổi tre các cháu bây giờ giỏi quá đấy Hai anh em Minh, Thành cũng giỏi như cháu đấy.
- Dạ? Còn cô Nghi bác?
Bà Dung thở dài:
- Hai bác chỉ có mình nó nên cưng chìu lắm. Đến bây giờ mà còn như trẻ con, chưa sống độc lập được.
- Cháu thấy cô ấy cứng cỏi lắm mà.
- Ôi nó bướng bỉnh lắm Mai mốt cháu sẽ thấy nó hành cháu mệt bở hơi tai.
- Cháu nghe Minh nói bác định gả cô ấy à?
- Hai bác chỉ có nó nên cũng muốn nó sớm lập gia đình để còn tạo dựng sự nghiệp. Nhưng con bé này cứng đầu, bác chọn bao nhiêu đám mà nó có ưng đám nào đâu. Tính tình như con trai.
- Thế cô ấy có bạn trai chưa bác?
Thấy bà Dung ngập ngừng Việt Văn nóng lòng. Tự dưng anh lo sợ xa xôi.
- Cậu Văn à. tôi hỏI thật, cậu có thích con Nghi nhà tôi không?
Việt Văn giật mình. Mới gặp lần đầu sao bác ấy lại hỏi mình như vậy. Có vấn đề gì sao.
- Bác à, cháu...
- Không sao, cháu cứ nói ra đi.
- Dạ, cháu muốn làm bạn với Nghi. Nhưng Nghi cứ từ chối cháu.
Bà Dung chép miệng:
- Nó là thế đấy.
- Hình như bác lo lắng?
- Phải nói là rất lo.
- Có chuyện gì à?
Bà Dung định nói nhưng Bảo Nghi đã xuất hiện.
- Anh vẫn chưa về à?
Bà Dung rầy cô:
- Bảo Nghi, con không nên ăn nói với cậu Văn như thế.
- Mẹ à, anh ấy.
- Mẹ không muốn nghe. Trong mắt con ai cũng xấu cả chỉ có Mạnh Hùng là tốt thôi.
- Mẹ!
Bảo Nghi giận dỗi hét lên, Víệt Văn nghe tê tái trong lòng. Vậy là hết, là chấm dứt rồi.
Bảo Nghi đùng đùng bỏ đi, cô nói vọng lại:
- Con không muốn mẹ nhắc tên người ta.
Bà Dung xởi lởi:
- Cậu Văn, tôi xin lỗi.
- Cô ấy giận bác rồi.
- Không sao, nó vẫn thường như thế.
- Mạnh Hùng, là ai vậy bác?
- Là bạn làm ăn với ba nó, đáng ra nó phải gọi bằng chú.
Việt Văn nóng lòng:
- Thật ra giữa họ xảy ra chuyện gì?
Bà Dung chép miệng:
- Con bé trẻ người non dạ, lớn lên bên cạnh Hùng nên nó đem lòng yêu cậu ấy.
- Thế chú ấy có yêu Nghi không bác?
- Mạnh Hùng tuy là bạn làm ăn với ba nó nhưng cậu ta kém ông nhà tôi nhiều tuổi lắm. Nhưng cậu ta là người đàn ông từng trải, con bé bị choáng ngộp với bế ngoài lịch lãm của cậu ấy. Mạnh Hùng lớn hơn Bảo Nghi nhiều tuổi nên tỏ ra kín đáo. Tôi không biết cậu ta nghĩ gì. Tôi và ba nó lo sợ mối tình chênh lệch tuổi tác sẽ không mang đến cho nó hạnh phúc, nên đành bán nhà dời chỗ ở cà tìm cách gả chồng cho nó. Nhưng cậu cũng nghe Nhật Minh nói, đám nào nó cũng tìm cách từ chối. Tôi lo lắng lắm.
- Thế sau này chú ấy có liên lạc gì với Bảo Nghi không bác?
- Mạnh Hùng đang ở nước ngoài.
- Chú ấy không có vợ à?
- Điều đó mới làm tôi lo ngại.
- Hèn gì lúc nào Bảo Nghi cũng tạo cho mình vỏ bọc thật cứng để mọi người không tiếp cận cô ấy được.
- Cậu Văn à, nếu cậu cũng thích nó thì cậu mau tìm cách gần gũi nó, tranh thủ tình cảm của có. Tôi sợ Mạnh Hùng tìm về sẽ rắc rối lắm.
Việt Văn cũng rối rắm như bà. Lần đầu biết rung động bởi một người con gái anh lại nhận ra mình chỉ là đến sau.
- Bác à, nếu chú ấy có ý với Bảo Nghi, sao hai bác không tác hợp cho họ.
Bà Dung buồn rầu:
- Bây giờ họ có thể yêu nhau, nhưng mười năm nữa con Nghi ba mươi tuổi xuân tràn trề thì Mạnh Hùng lại ở độ năm mươi về già. Làm sao có hạnh phúc chứ. Còn tôi và cậu ấy xấp xỉ nhau, để cậu ấy gọi tôi một tiếng mẹ, tôi đã sờn tóc gáy.
- Tính Bảo Nghi như thế cháu thấy khó lòng thuyết phục.
- Hãy giúp bác đi Văn.
- Cháu sẽ cố.
Việt Văn từ giã bà Dung, anh trao cho bà túi xách làm quà cho Nghi. Văn ra về với nhiều tâm sự.
Ảo Mộng Tình Yêu Ảo Mộng Tình Yêu - Hoàng Anh Thư Ảo Mộng Tình Yêu