Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Yukito Ayatsuji
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4313 / 172
Cập nhật: 2015-12-21 10:41:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: June (3)
Sáng hôm ấy, tôi tình cờ gặp cô Mikami ở cầu thang, hôm nay cô đã quay lại trường sau mấy ngày nghỉ. Đang là thứ Hai đầu tuần, mùng 8 tháng Sáu.
Tôi trông thấy cô khi đang đi lên bậc dẫn giữa tầng hai và tầng ba, còn cô Mikami đang đi xuống cầu thang. Lúc đó khoảng trước 8 giờ sáng.
“Ồ, em chào cô.”
Bối rối, tôi lí nhí mở lời chào. Cô Mikami dừng lại, nhìn tôi như trông thấy một sinh vật lạ, nhưng mau chóng quay mặt đi, ánh mắt ngập ngừng dừng ở cõi vô định.
“Buổi sáng tốt lành ạ! Cô đến sớm vậy. Chuông trước tiết còn chưa reo. Ý em là...”
Cô không chào lại hay đáp lời tôi. Dù lấy làm lạ, tôi cũng không thể hỏi han nhiều ở giữa thang thế này. Sau một thoáng khó xử, hay nói đúng hơn là ngượng ngùng, chúng tôi đi qua nhau, cô Mikami vẫn chẳng nói gì. Cũng vừa lúc tiếng chuông vang lên.
Câu hỏi hiển nhiên chính là: Tại sao một giáo viên lại đi xuống vào giờ này? Tiết chủ nhiệm sáng sắp bắt đầu cơ mà. Dù vậy cô vẫn rời khỏi lớp. Chuyện gì thế nhỉ?
Còn vài học sinh đang đứng ở hành lang tầng ba. Nhưng họ đều thuộc lớp khác, tôi chẳng nhận ra ai trong số đó.
Hôm nay Mei thế nào nhỉ? Tôi tự hỏi. Liệu cô có đến trường không?
Nghĩ ngợi vu vơ, tôi mở cánh cửa sau để vào phòng học. Và phải ngạc nhiên...
Trái ngược với kiểu ngạc nhiên hôm thứ Năm tuần trước, khi hai thám tử ở đội cảnh sát hình sự Yomiyama tra hỏi xong và cho tôi về lớp.
Hôm đó, tôi đã rất kinh ngạc vì giữa tiết thứ sáu trong phòng không có lấy một người. Lần này hoàn toàn ngược lại. Dù chuông báo trước tiết chỉ mới vừa reo, gần như mọi người đã ở trong lớp, im lặng và ngay ngắn ngồi vào bàn.
“Ồ.”
Tôi buột miệng thốt lên, khiến vài người quay lại nhìn. Nhưng họ không phản ứng gì thêm mà lại quay đi.
Thầy Kubodera đang đứng cạnh bục giảng. Ngoài ra có hai học sinh đứng trên bục: Kazami Tohiko, cùng nữ lớp trưởng vừa được chọn, Akazawa Izumi.
Hết sức bối rối trước không khí nghiêm trang đến lạ này, tôi lò dò về bàn.
“Chúng ta sẽ làm thế. Có câu hỏi nào... À không, cứ như vậy đi.” Kazami nói trên bục giảng. Giọng cậu ta như đang khiếp sợ. Đứng hơi xéo bên cạnh, Akazawa khoanh tay. Trông cô cứ như - nói theo kiểu thời xưa - một nữ tướng cướp.
Tôi đưa tay chọt nhẹ lên lưng cậu bạn Wakui ngồi bàn trên rồi hỏi, “Sáng nay có chuyện gì vậy?” Nhưng cậu ta chẳng màng quay lại hay trả lời.
Chắc đây là lý do khiến cô Mikami đi xuống thang.
Ít nhất thì tôi đoán được thế. Là phó chủ nhiệm, hẳn ban nãy cô đã dự buổi họp lớp, và rồi...
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Quả thật Mei không đến lớp. Ngoài ra còn có hai ghế trống: một của Sakuragi, và một của... phải rồi, anh chàng vừa đột ngột qua đời tuần trước, Takabayashi Ikuo.
Kazami và Akazawa rời bục giảng và trở về chỗ. Thầy Kubodera tới đứng ở giữa bục.
“Dù chỉ mới quen hai tháng, nhưng cũng đã là bạn học, chúng ta hãy cùng tưởng nhớ và cầu nguyện cho Takabayashi được yên nghỉ.” Thầy Kubodera thần sắc nghiêm trang nói ra những lời trên, nhưng chẳng hiểu sao nghe cứ như một câu văn mẫu trích trong sách. “Lễ tiễn đưa bạn ấy cử hành vào 10 giờ sáng nay, Kazami và Akazawa sẽ đại diện cả lớp đến dự. Thầy đi cùng hai bạn. Nếu cần gì trong khoảng thời gian ấy, cứ tìm cô Mikami. Còn ai hỏi gì không?”
Lớp học im phăng phắc.
Dù đang nói trước lớp, thầy Kubodera lại nhìn chằm chằm lên trần, “Bất chấp những chuyện buồn đau cứ dồn dập ập đến, nhưng không nên nản chí, nhất định không được buông xuôi, mọi người phải đồng lòng giúp nhau vượt qua.”
Nhất định không được buông xuôi? Mọi người đồng lòng giúp nhau vượt qua? Hừmm. Tôi chẳng hiểu thầy đang nói gì nữa.
“Giờ thì, mọi người phải tuân theo quyết định của lớp. Ngay cả cô Mikami, người ở một vị trí rất khó khăn, cũng đã bảo ‘sẽ làm tất cả những gì có thể’. Mọi người... đã rõ cả chưa?”
Sau ba lần lặp lại “Mọi người đã rõ chưa?”, thầy Kubodera rốt cuộc cũng hạ ánh mắt xuống nhìn học sinh. Hẳn là tất cả học sinh, trừ tôi, đều gật đầu với bộ dạng nghiêm túc.
Chậc. Quả thật tôi chẳng hiểu ý thầy là gì. Dù vậy, không khí nghiêm trang này cũng không thích hợp để tôi giơ tay phát biểu “Em muốn hỏi!”
Vài phút sau, thầy Kubodera ra khỏi lớp, chẳng nhìn đến tôi lấy một lần. Tôi không nghĩ đây là do mình tưởng tượng ra.
2
Tiết đầu là môn Xã hội. Học xong, tôi liền đứng dậy và cất tiếng gọi Mochizuki Yuya.
Hai ngày trước, hôm thứ Bảy, sau khi nhận được cuộc gọi báo Takabayashi đã chết, cậu ta vội vã ra về, gương mặt tái xanh. Tôi cũng có vài điều muốn hỏi cậu ta về chuyện hôm đó. Nhưng...
Nói thế nào thì, phản ứng của Mochizuki lúc này rõ ràng là kỳ quặc.
Chắc chắn cậu ta đã nghe tôi gọi, nhưng lại không phản ứng gì. Mochizuki nhìn quanh, có vẻ run sợ, rồi vội vã bước nhanh khỏi phòng như muốn trốn đi. Đuổi theo sẽ rất phiền phức, nên tôi đành tha cho cậu ta.
Cậu nhóc sợ chuyện gì thế? Bấy giờ tôi chỉ nghĩ cậu ta không muốn bị phát hiện đã lén lút đến nhà tôi hôm thứ Bảy.
Nhưng thế vẫn chưa phải là tất cả. Từ cuối tiết đến giờ nghỉ trưa, tôi bắt đầu nhận ra một sự thật khó chịu.
Không chỉ có Mochizuki. Một ví dụ là cậu Wakui ngồi phía trên tôi. Trước khi tiết hai bắt đầu, tôi chọt cậu ta lần nữa và hỏi, “Cậu rảnh không?” nhưng đối phương vẫn không quay lại.
Quái gì thế này? Tôi nhăn mặt.
Wakui bị hen suyễn, phải mang theo bình dưỡng khí cầm tay khi đi học. Ít nhất tôi đã thấy đồng cảm và thân thiết với cậu ta vì cùng mắc bệnh hô hấp, thế mà... Cách đối xử lạnh lùng này là sao? Dù hơi bực mình, tôi lại nhận ra cậu ta không phải trường hợp duy nhất. Nói cách khác...
Không một ai trong lớp đến nói chuyện với tôi. Ngay cả khi tôi mở lời, giống như Wakui, họ cũng tảng lờ, hoặc là bỏ đi mà không nói lời nào như Mochizuki. Kazami, Teshigawara cũng vậy, cả những người tuần trước tôi còn trò chuyện khá thoải mái nữa.
Giờ ăn trưa, tôi thử gọi điện cho Teshigawara, nhưng chỉ nhận được tin nhắn “Số điện thoại này hiện không liên lạc được...” Tôi gọi cậu ta đến ba lần, nhưng trước sau như một. Rồi tôi thấy Mochizuki cất tiếng gọi, nhưng kết quả vẫn hệt như tiết đầu giờ.
Cả ngày hôm ấy đều như thế.
Cuối cùng, tôi chưa hề thực sự trò chuyện với ai trong lớp. Thậm chí tôi còn không được giáo viên gọi lên bảng trong giờ học, ngoài những lúc lẩm bẩm một mình tôi chẳng có cơ hội để nói. Dù cất tiếng cũng không ai trả lời, và cứ thế...
Trước tình cảnh đó...
Tôi lại một lần nữa tự hỏi. Tự hỏi về những bất thường xoay quanh Misaki Mei mà tôi nhận ra từ sau tháng Năm, khi mới chuyển tới lớp 9-3, xem xét từng bí ẩn và đánh giá chúng trên một tổng thể. Tự hỏi về ý nghĩa những sự việc tôi vẫn mơ hồ suốt một tháng nay, lúc như đã biết mà lại chẳng biết gì. Tự hỏi về lý do đằng sau tất cả, về thứ “hiện thực” đang thôn tính cuộc sống quanh tôi.
3
Điều khiến tôi muốn đặt làm trọng tâm - có lẽ không cần phải nói cũng rõ - chính là Misaki Mei có thực sự tồn tại hay không.
Cô hiện hữu, hay không hiện hữu?
Liệu cô có tồn tại trong lớp 9-3 này, ở thế giới này?
Có quá nhiều vấn đề khiến tôi bận tâm kể từ khi chuyển tới đây. Giờ tôi còn chẳng liệt kê được mạch lạc nữa. Như chuyện không ai trong lớp tiếp xúc với Mei hay mảy may quan tâm đến. Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng thấy người nào đến gặp, nói chuyện, gọi tên, hoặc thậm chí là nhắc tới Mei.
Và phản ứng của mọi người khi tôi tới gặp cô ấy...
Ví dụ như phản ứng của Kazami và Teshigawara hôm đầu tiên, khi tôi thấy Mei ngồi ở ghế băng trước tòa nhà Khu o và để nói chuyện cùng cô. Hay phản ứng của Sakuragi Yukari khi tôi nhắc tên Mei trong cuộc trò chuyện giờ Thể dục. Cả phản ứng của Teshigawara và Mochizuki - vào hôm sau đó? - khi tôi đến thư viện phụ rồi gặp Mei. Còn nhiều trường hợp khác nữa.
Rốt cuộc Teshigawara đã tỏ ra quan tâm và gọi điện để cho tôi một lời cảnh báo.
Đừng để tâm đến những thứ không tồn tại nữa. Nguy hiểm lắm.
Và cả điều cậu em Takeru bảo với chị Mizuno.
“Tại sao chị hỏi thế? Lớp em không có người nào như vậy.” Vẻ mặt nó nghiêm túc đến mức chị chưa từng thấy bao giờ.
Liệu cô ấy có tồn tại?
Chuyện không một ai tiếp xúc với Mei, hay thậm chí là quan tâm đến, không chỉ xảy ra với các học sinh. Nhìn chung, tất cả giáo viên dạy lớp 9-3 đều như vậy. Không thầy cô nào điểm danh đầu giờ bằng cách gọi tên. Vì thế họ chưa từng nhắc đến cái tên “Misaki Mei”. Và tôi cũng chưa hề thấy Mei được chỉ định đọc đề hay giải bài tập.
Cũng chẳng trách tại sao cô lên sân thượng một mình trong giờ Thể dục thay vì ngồi gần đó. Ngay cả khi cô đến trễ, nghỉ học, rời khỏi lớp giữa giờ kiểm tra, vắng mặt nhiều ngày liền... Chẳng thầy cô hay bạn học nào để ý cả.
Tình huống khi tôi gặp Mei lần đầu ở bệnh viện hẳn cũng góp phần khiến cho đôi lúc tôi nghĩ tới khả năng “Misaki Mei không tồn tại”, dù bản thân tôi chẳng hề tin điều đó.
Bởi vì tôi không hiện hữu. Chính Mei cũng từng nói như vậy. Đối với họ, tôi là người vô hình. Sakakibara là người duy nhất thấy được tôi. Cậu sẽ làm gì?
Tôi cũng tận mắt thấy cô đột ngột xuất hiện và biến mất nơi tầng hầm ở “Ánh chiều tà của Yomi”.
Có lẽ Misaki Mei không hề có thật, không hề hiện hữu. Mei giống như một bóng ma chỉ mình tôi thấy và nghe được, một bóng dáng không tồn tại. Cả chiếc bàn của cô là chiếc cũ kỹ duy nhất trong lớp, và bảng tên trên ngực Mei nhàu nát, bẩn thỉu, cũng khớp với cách nghĩ trên.
Thế nhưng...
Nếu phân tích theo hướng thực tế, sẽ không thể có chuyện hoang đường như vậy. Tôi sẽ phải giải thích tất cả những sự kiện trên dưới lăng kính khác. Thật ra, có một kết luận hợp lý hơn rất nhiều, khi tôi nghĩ theo hướng ấy.
Misaki Mei tồn tại, và cô ấy là có thật. Nhưng mọi người xung quanh cố tình cư xử như thể không có người tên là Misaki Mei. Đó là kết luận của tôi.
Tôi còn tự hỏi đây có phải một dạng “bắt nạt” mà ta thường nghe thấy hay không. Bắt nạt bằng cách phớt lờ tập thể. Nhưng, tôi nhớ đã từng nói với chị Mizuno về chuyện này... ngay cả khi đó là sự thật, vẫn có những chi tiết rất lạ.
Năm ngoái tôi cũng gặp “sự cố” Sakakibara và đã trải qua cảm giác kinh khủng như vậy. Có lẽ vì thế nên tôi rất nhạy cảm với vấn đề học đường này. Đây không chỉ đơn giản là bắt nạt dưới dạng tẩy chay. Nghe qua thì hơi mơ hồ, nhưng quả thật có gì đó khiến nó rất khác. Hoàn toàn khác.
Có thể là bởi, họ sợ cô ấy. Ồ, đúng rồi. Chị Mizuno cũng từng nói thế.
Dù thế nào... Liệu Misaki Mei có thực sự tồn tại? Tôi đã phân tích triền miên về đúng, về sai, nhưng vẫn rất khó để tìm ra câu trả lời. Vấn đề là thế. Trừ phi tôi kiên quyết hành động.
Bị lung lạc giữa hai giả thuyết trái ngược, tâm trí tôi đã bao lần chao đảo theo những tình huống và trạng thái tâm lý khác nhau. Tôi tự nhắc rằng mình chẳng còn lựa chọn nào hơn. Nhưng...
Hôm nay, rốt cuộc tôi đã tìm ra một câu trả lời xác đáng nhờ vào trải nghiệm của chính bản thân. Khó mà nói là tôi nắm rõ, nhưng dường như tôi đã hiểu được “hình dáng” của cốt lõi vấn đề. Vấn đề ấy, nói cách khác, chính là tình cảnh này. Tình cảnh đang diễn ra với tôi.
Điều tương tự hẳn đã xảy ra với Mei từ đầu đến giờ.
Để kiểm chứng, vào tiết thứ sáu, giữa giờ Ngữ văn tôi đứng dậy mà không xin phép, rồi rời phòng học. Trong lớp có một thoáng chộn rộn, nhưng thầy Kubodera chẳng hề lên tiếng quở trách. À, vậy là tôi đã đúng.
Đi đến nơi cửa sổ ở góc hành lang, tôi nhìn lên bầu trời đang mưa với những đốm mây nặng trĩu. Cảm giác này thật chán nản, nhưng mặt khác thì tâm tình tôi đã nhẹ gánh đi đôi chút. Tôi nghĩ mình đã phần nào hiểu được “nó là thứ gì?”.
Câu hỏi kế tiếp sẽ là “tại sao?”.
4
Tiết thứ sáu kết thúc, tôi lặng lẽ trở về lớp. Thầy Kubodera bỏ đi không nói lời nào, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn tôi. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khi tới bàn học lấy cặp, tôi tình cờ thấy Mochizuki đang thu dọn để về. Vẫn như khi trước, cậu ta vội nhìn lảng đi chỗ khác, nhưng lần này thì đôi môi mấp máy. Qua khẩu hình, tôi nhẩm được hai từ “xin lỗi”.
Sắp có chuyện diễn ra khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hôm thứ Bảy cậu ta đã nói thế.
Nhưng ngay cả khi có chuyện tồi tệ xảy ra, bọn tớ muốn cậu thử chấp nhận nó.
Mochizuki đã nói vậy, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Cậu ta còn thở dài bất lực.
Tớ chỉ muốn nói việc này là để tốt cho mọi người. Xin cậu đấy.
Tốt cho mọi người. Có lẽ lời giải cho câu hỏi “tại sao?” nằm ở đây.
Tôi trở lại bàn, nhét sách vở vào cặp, nhìn vào hộc bàn để kiểm tra xem có bỏ quên thứ gì không, và...
Nhận ra một vật mình không nhớ có để bên trong. Là hai tờ giấy khổ A4 được gấp làm đôi.
Khi lôi ra và mở xem, tôi đã không khỏi lẩm bẩm.
“Ồ...” Tôi vội nhìn quanh, nhưng Mochizuki đã đi mất. Hai tờ giấy ấy chính là danh sách học sinh lớp 9-3. Hẳn Mochizuki đã gửi chúng, giữ đúng lời hứa với tôi hôm thứ Bảy.
Ở mặt sau tờ thứ nhất, cậu ta có viết gì đó bằng mực xanh lá. Nét chữ xấu quá, hơn nữa còn viết vội, nhưng ít ra cũng đủ cho tôi đọc được:
Tớ xin lỗi.
Cậu hãy hỏi Misaki về chuyện đang diễn ra.
Nhìn quanh lần nữa, tôi thì thầm, “Được rồi.” Cậu ta đã ghi rõ “Misaki” trên giấy. Tên cô được một thành viên trong lớp viết hẳn ra. Sự tồn tại của “Misaki Mei” vừa chính thức được xác nhận. Và tôi tin đây là lần đầu tiên. Vậy ra là Mei có thật. Cô thực sự hiện hữu.
Đã tỉnh khỏi cơn mê, tôi cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.
Lật lại mặt trước tờ giấy, tôi kiểm tra tên từng học sinh trong danh sách. Chẳng khó để tìm thấy. Tên “Misaki Mei” được viết trong đó, rõ như ban ngày. Nhưng tên cô lại viết giữa hai hàng với địa chỉ và số điện thoại ở bên cạnh đều bị gạch ngang bằng hai đường thẳng. Thế tức là sao? Tôi phải giải thích chuyện này thế nào?
Dù bị gạch đi, cũng không khó để đọc ra địa chỉ và số điện thoại.
Số 4-4 Khu Misaki, Yomiyama.
Đây là địa chỉ nhà Mei. Hiển nhiên tôi biết khu “Misaki”, và cũng thầm đoán được vị trí căn nhà số 4-4. Tôi khá chắc chắn.
“Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi.” Tòa nhà có phòng trưng bày búp bê, thực chất chính là nhà Mei.
5
Một phụ nữ, hẳn là mẹ Mei, nghe điện.
“Ừm, bạn Misaki... Mei có nhà không ạ? Cháu là Sakakibara, bạn học cùng lớp.”
“Xin lỗi?” Bà trả lời, giọng có phần kinh ngạc, hoặc có thể là bất an. “Sakakibara, đúng không?”
“Sakakibara Koichi ạ. Cháu học lớp 9-3 trường Bắc Yomi. Đây là số điện thoại nhà Misaki, phải không ạ?”
“Đúng...”
“Ừm, bạn Mei có nhà không cô?”
“Tôi cũng không rõ.”
“Hôm nay bạn ấy không đến trường, nên... À, nếu được, cô gọi bạn ấy nghe máy nhé?”
Khi đã có địa chỉ nhà và số điện thoại, tôi chẳng thể làm ngơ. Rời khỏi dãy phòng học, tôi đến một góc sân trống trải trong trường, và gọi đến số điện thoại vừa tìm được từ danh sách lớp.
Người phụ nữ có thể là mẹ Mei ngập ngừng, xem chừng rất bối rối. “Không biết nó ở đâu nữa.”
Tôi lại giục, “Xin cô đấy.”
Một lúc sau, bà nói, “Thôi được. Cháu đợi một chút nhé.”
Phải đợi khá lâu - trong lúc đó tôi được nghe đoạn điệp khúc của bài Fur Elise(1) (đến tôi còn nhớ tên bản nhạc này) - cuối cùng...
(1) Một trong những bản nhạc piano nổi tiếng của Beethoven.
“A lô?”
Nghe được giọng Mei, tôi nắm di động chặt hơn. “À, Sakakibara đây. Xin lỗi đã đường đột gọi cho cậu.”
Một khoảng lặng kỳ lạ kéo dài hai ba giây, rồi giọng cô cộc lốc, “Cậu muốn gì?”
“Tớ muốn gặp cậu.” Tôi kiên quyết đáp. “Có chuyện tớ muốn hỏi.”
“Cậu muốn hỏi tôi?”
“Ừ.” Tôi liền nói tiếp. “Chỗ đó là nhà cậu sao? Phòng trưng bày búp bê ở khu Misaki ấy.”
“Tôi tưởng cậu biết rồi.”
“Đại khái tớ cũng ngờ ngợ, nhưng vẫn không chắc cho đến khi xem danh sách lớp. Mochizuki đã gửi cho tớ một bản. Cậu ấy còn bảo hãy hỏi cậu về chuyện đang diễn ra.”
“Ồ, thật sao?”
Phản ứng của cô hoàn toàn thờ ơ, hay nói đúng hơn là cố tình tỏ ra bất cần. Ngược lại, tôi càng lớn tiếng. “Cậu đã nghe chuyện Takabayashi Ikuo mất chưa?”
“Sao?!”
Lần này thì phản ứng của Mei có thành thật hơn, một thoáng kinh ngạc. Hẳn là chưa hay tin.
“Một cơn đau tim bất ngờ vào trưa thứ Bảy trước. Dù mọi người bảo là cậu ấy ốm đau suốt.”
“Ồ.” Giờ thì Mei trở lại với giọng điệu xa cách, có phần lạnh nhạt hơn. “Người thứ hai chết trong tháng Sáu.”
Người thứ hai chết trong tháng Sáu. Vậy chị Mizuno là người thứ nhất?
“Và hôm nay...” Tôi nói tiếp, chẳng mấy bận tâm. “Khi tớ đến lớp, mọi người cư xử rất lạ. Giống như họ đã đồng thuận xem tớ như không tồn tại.”
“Cậu á?”
“Ừ. Cả ngày luôn, từ khi tớ bước vào lớp. Vì vậy tớ nghĩ chuyện này cũng giống những gì họ làm với cậu.”
Lại một khoảng lặng, và cuối cùng... “Vậy ra họ đã quyết định làm thế,” Mei nói, giọng trĩu xuống.
“Ý cậu là gì?” Tôi hỏi, đặt thêm sức nặng vào từng lời “Tại... Tại sao mọi người làm vậy?”
Cố đợi cho sự im lặng qua đi, tôi vẫn không nhận được câu trả lời. Lần này tôi gằn giọng hơn. “Nói tóm lại, vì thế nên tớ muốn gặp cậu để làm rõ mọi chuyện.”
Vẫn không có câu trả lời.
“Bây giờ gặp nhau có được không?”
“Misaki này...”
“Thôi được.” Mei khẽ nói. “Giờ cậu đang ở đâu?”
“Vẫn còn trong trường. Tớ sắp về.”
“Vậy cậu tới đây nhé? Biết đường rồi chứ?”
“À, ừ.”
“Tốt. Ba mươi phút nữa chúng ta gặp mặt tại căn phòng dưới tầng hầm. Được chứ?”
“Hiểu rồi. Tớ đi đây.”
“Tôi sẽ nói trước một tiếng với bà Amane. Và đợi sẵn ở đó.”
Sau này tôi được biết tên “Amane” trong chữ Hán là “Thiên Căn”. Còn từ “bà” lập tức khiến tôi nghĩ đến bà lão ngồi đón khách ở chiếc bàn cạnh lối vào.
6
Thế là tôi đến “Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi” thêm lần thứ ba.
Chuông cửa lại vang lên khô khốc. Kế đó là giọng tiếp đón khàn khàn của bà lão tóc bạc trắng. Và sự u ám trước lúc hoàng hôn trong phòng trưng bày.
“Mei đang ở dưới nhà,” bà nhìn tôi và nói. “Cứ vào đi. Không cần phải mua vé.”
Chẳng có vị khách nào ở tầng trệt.
Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách. Phải rồi. Bà lão đã hai lần nói vậy khi tôi đến đây. Rằng không có người khách nào khác. Ấy thế mà...
Lần nào tôi bước xuống, Mei cũng đã ở sẵn dưới tầng hầm. Tôi luôn thắc mắc nguyên nhân tại sao, và cảm thấy rất lạ, cũng vì thế nên suy luận của tôi có phần nghiêng về giả thuyết “Misaki Mei không tồn tại.”
Nhưng lời giải đáp lại đơn giản nhất có thể. Một khi đã biết, bạn sẽ thấy chẳng có gì lạ. Lời bà lão không hề hàm chứa bí mật nào, bà chỉ đơn giản nói ra sự thật hiển nhiên vào thời điểm đó.
Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách...
Miêu tả hoàn toàn chính xác. Bởi lẽ Mei không phải là khách. Ngôi nhà này, bao gồm cả phòng trưng bày - là nhà cô ấy.
Tôi nhẹ nhàng len qua đội quân búp bê, hướng đến cầu thang ở phía sau. Và một lần nữa, tôi ý thức được mình đang hít thở thật sâu thay cho những con búp bê vô hồn. Nhạc nền ngày hôm nay không phải tiếng đàn, mà là một giọng ca nữ đầy ám ảnh. Cũng mờ ảo như điệu nhạc, ca từ thì chẳng phải tiếng Nhật, cũng không phải tiếng Anh, có lẽ là tiếng Pháp.
Đã gần 4 giờ rưỡi chiều. Bên trong căn phòng trưng bày giống như hầm mộ, lạnh lẽo hơn phía trên tầng trệt. Ở ngay giữa phòng...
Mei đứng đó, một mình. Cô vận một chiếc áo đen dài tay cùng quần jean đồng màu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mei mặc đồ khác ngoài bộ đồng phục.
Chống chọi với sự căng thẳng đang nhộn nhạo trong tim, tôi vẫy tay chào, “Tớ đây.”
“Sao?” Cô hỏi, vẫn với nụ cười trốn tìm ấy. “Được làm người không tồn tại thấy thế nào?”
“Không sung sướng cho lắm,” tôi đáp, cố ý bĩu môi. “Nhưng... dù vậy, tớ có cảm giác như đã trút được gánh nặng.”
“Ồ? Tại sao thế?”
“Vì giờ tớ biết rằng Misaki Mei có tồn tại.”
Tuy nhiên... Dù là thế, vẫn có khả năng rằng cô gái trước mắt tôi thực sự không hiện hữu... Nghi hoặc ấy cứ bám lấy tâm trí tôi, tựa như một lời thì thầm không dứt. Chớp chớp mắt để xua tan ý nghĩ này, tôi tập trung chú ý tới Mei rồi bước đến gần hơn.
“Lần đầu tớ gặp cậu ở đây,” tôi cất tiếng, cốt để bản thân mình thỏa mãn. “Cậu đã bảo. ‘Đôi lúc tôi xuống đây. Vì tôi không ghét nơi này.’ Hôm đó cậu không đeo cặp, dù chỉ vừa từ trường về, đủ thấy cậu sống ở tầng trên và ‘đôi lúc chạy xuống đây’. Nghĩa là hôm đó cậu về nhà, cất cặp và xuống tầng hầm vì thấy có hứng.”
“Tất nhiên rồi.”
Mei gật đầu, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt.
Tôi nói tiếp. “Khi được hỏi cậu sống ở gần đây phải không, cậu đã bảo ‘Cứ cho là thế.’ Đó là...”
“Bởi vì, tầng ba của tòa nhà là nơi tôi ở. Không phải đó chính là ‘gần đây’ sao?”
À, hóa ra ý cô ấy là thế.
“Bà cụ luôn ngồi cạnh cửa, cậu gọi là ‘Bà Amane’ gì đó thì sao?”
“Bà là dì của mẹ tôi. Vì bà ngoại tôi đã mất từ sớm, nên tôi coi bà như bà ngoại vậy.” Mei điềm đạm giải thích. “Mắt bà kỵ sáng, nên phải đeo kính râm bất cứ lúc nào. Bà nói mình vẫn phân biệt được ai là ai, nên tôi nghĩ nó không cản trở công việc mấy.”
“Người nghe điện thoại ban nãy là mẹ cậu?”
“Cậu đã làm cho mẹ phát hoảng. Chưa có bạn học nào gọi điện cho tôi bao giờ.”
“Ồ. À, tớ chỉ đoán bừa thôi, nhưng có phải mẹ cậu...”
“Mẹ tôi làm sao?”
“Mẹ cậu là người làm ra những con búp bê này? Người tên Kirika?”
“Ừ.” Mei gật đầu thẳng thắn. “Chắc cậu cũng đoán được, Kirika chỉ là nghệ danh. Tên thật của bà cũng bình thường thôi. Hầu hết thời gian bà tự nhốt mình trong xưởng trên tầng hai để làm búp bê và vẽ tranh. Thật kỳ dị!”
“Vậy chữ ‘M’ trong ‘Studio M’ là viết tắt của Misaki?”
“Đơn giản quá, phải không?”
Lần thứ hai đến đây, tôi từng gặp một người phụ nữ đứng tuổi mặc áo vàng tươi ở trên bậc thềm cầu thang. Tôi đã đoán ra bà là người làm trong xưởng búp bê, liệu có phải đó chính là mẹ Mei - nghệ nhân Kirika?
“Còn bố cậu?”
Mắt Mei đảo đi. “Cũng như bố cậu thôi,” cô đáp.
“Ý cậu là, ông ấy ở nước ngoài?”
“Chắc giờ bố đang ở Đức. Bố thường ở ngoại quốc nửa năm, còn nửa năm thì quay về Tokyo.”
“Bố cậu là thương gia à?”
“Chẳng rõ. Tôi không thực sự biết bố làm gì. Nhưng hẳn phải kiếm được rất nhiều tiền, vì chính bố đã xây nơi này và để mẹ làm những gì mình thích.”
“Vậy sao?”
“Dù là một gia đình, chúng tôi lại không thân nhau mấy. Nhưng thế cũng tốt.”
Làn mây mù như sương sớm vẫn luôn phủ kín lấy nhân vật tên Misaki Mei. Không hiểu sao tôi lại thấy bối rối khi lớp sương này dần tan đi.
“Cậu muốn lên tầng ba không?” Mei hỏi. “Hay muốn nói chuyện ở đây?”
“Ừm, thế cũng được.”
“Cậu không chịu được nơi này, phải không Sakakibara?”
“Chẳng phải là tớ không chịu được.”
“Nhưng cậu chưa quen, đúng không? Với không gian chìm trong sự trống rỗng của lũ búp bê? Hẳn cậu vẫn còn nhiều câu hỏi.”
“Ừ, đúng là vậy.”
“Thế thì...”
Mei lặng lẽ quay gót. Cô đi ra sau phòng, đến một bên góc cỗ quan tài màu đen có con búp bê giống hệt mình, rồi biến mất. Chậm mất vài nhịp, tôi vội đi theo.
Phía sau quan tài là tấm rèm đỏ thẫm, đung đưa trên tường dưới lực đẩy của khí lạnh từ máy điều hòa. Mei quay đầu nhìn tôi, rồi lẳng lặng mở tấm rèm. Và...
Một cánh cửa thép màu kem hiện ra. Có một nút nhựa hình chữ nhật bên cạnh cửa.
“Cậu biết nó nằm ở đây?” Mei vừa hỏi vừa bấm nút.
Tôi nghiêm nghị gật đầu. “Lần trước cậu biến mất tại đây. Nên tớ đã kiểm tra đằng sau tấm rèm.”
Sau một tiếng “đinh” khe khẽ, cửa thang mở ra. Đây là cánh cửa thang máy dẫn từ tầng hầm lên bên trên.
“Đi nào, Sakakibara.” Mei bước vào trong rồi ra hiệu cho tôi. “Chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện ở tầng trên.”
7
Ba chiếc sofa bọc da màu đen đặt quanh một cái bàn thấp có mặt thủy tinh. Hai ghế đơn, một ghế đôi. Sau khi ngồi phịch xuống một chiếc ghế đơn, Mei khẽ thở dài rồi nhìn tôi, “Cứ tự nhiên. Ngồi đâu tùy thích.”
“Ừ, phải.”
“Cậu muốn uống gì?”
“À, không, thế này được rồi.”
“Nhưng tôi khát. Cậu muốn uống trà chanh hay trà sữa?”
“Cái nào cũng được.”
Thang máy đưa chúng tôi lên tới tầng ba, nơi ở của gia đình Misaki. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi này là một không gian thiếu sự sống.
Hai chúng tôi đang ở phòng khách kiêm phòng ăn rộng rãi. Nội thất có phần thưa thớt so với không gian rộng lớn nơi đây, hơn nữa, mọi chi tiết trong phòng đều được bài trí một cách tỉ mỉ. Ngay cả chiếc điều khiển ti vi đặt bừa trên bàn cũng tạo ra cảm giác sắp đặt thiếu tự nhiên.
Mọi cửa sổ đều đóng kín, máy điều hòa đang bật. Dù mới đầu tháng Sáu, điều hòa có vẻ đã chạy với công suất cao.
Mei đứng dậy bước vào bếp, sau đó trở ra cùng hai lon hồng trà. “Đây,” cô đặt một lon trước mặt tôi, bật nắp lon còn lại rồi ngồi phịch xuống ghế.
“Sao nào?” Mei uống một ngụm, nhìn tôi, ra chiều rất thoải mái. “Cậu muốn nói chuyện gì trước?”
“À, ừm...”
“Cậu có thể đặt câu hỏi với tôi. Như vậy sẽ tiện hơn.”
“Tớ tưởng cậu không thích bị tra hỏi.”
“Đúng là vậy. Nhưng hôm nay xem như ngoại lệ.”
Giọng Mei ra vẻ kẻ cả, rồi cô cười thích chí. Bị lung lạc, tôi thấy bớt căng thẳng hơn, nhưng cũng nhanh chóng tự nhận ra và giữ thẳng người.
“Rồi. Để tớ xác nhận lần nữa,” tôi nói. “Misaki Mei, cậu có tồn tại, đúng không?”
“Cậu tưởng tôi là ma sao?”
“Nói thật, đôi lúc tớ cũng không chắc.”
“Cũng khó mà trách được cậu.” Mei lại cười khoái chí. “Nhưng giờ hy vọng là cậu đã hết nghi ngờ. Nếu nói đến chuyện tôi có tồn tại hay không, tất nhiên là tôi đang ở đây. Một người sống, bằng xương bằng thịt. Chỉ có các thành viên của lớp 9-3 trường Bắc Yomi nghĩ rằng ‘tôi không tồn tại’. Mặc dù nếu đúng, lẽ ra cả cậu cũng phải nghĩ thế đấy, Sakakibara.”
“Cả tớ?”
“Ừ. Nhưng kế hoạch đó đã sớm thất bại. Giờ thì cậu cũng như tôi. Thật khó giải thích.”
Tôi ghi nhận những từ mấu chốt như “thất bại”, “cũng như tôi” vào trong đầu, và hỏi tiếp. “Tình trạng này bắt đầu từ khi nào? Từ khi nào mà cả lớp vờ như không có người tên Misaki Mei? Trước giờ vẫn thế sao?”
“Trước giờ, ý cậu là gì?”
“Chẳng hạn, ngay khi cậu lên lớp Chín? Hay là trước đó?”
“Đương nhiên là từ khi chúng tôi vào lớp Chín. Nhưng không xảy ra ngay.” Mei trả lời, không còn cười cợt nữa. “Khi năm học mới bắt đầu, bọn tôi nghĩ năm nay cũng là ‘năm không phát sinh’. Nhưng khi nhận ra nó không như vậy, trong tháng Tư đã có nhiều cuộc bàn luận. Và, nói chính xác hơn, nó bắt đầu diễn ra từ ngày 1 tháng Năm.”
“Tháng Năm?”
“Cậu xuất viện và đến trường Bắc Yomi lần đầu vào ngày mùng 6, đúng không?”
“Ừ.”
“Thứ Sáu tuần trước đó là ngày đầu tiên. Sau hôm ấy là kỳ nghỉ ba ngày, nên thực sự thì, hôm cậu đến là ngày thứ ba bắt đầu thực hiện việc này.”
Nó chỉ mới diễn ra gần đây thôi? Tôi không khỏi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ chuyện này đã diễn ra từ trước - ít nhất là trước khi tôi chuyển đến thị trấn - một sự việc lâu dài.
“Chắc cậu đã thấy rất nhiều điều lạ sau ngày hôm đó.”
“Ừ, đúng thế.” Tôi gật đầu tán đồng. “Mỗi khi tớ nói chuyện với cậu hay nhắc tên cậu, Kazami, Teshigawara, và mọi người xung quanh sẽ phản ứng rất lạ. Giống như họ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.”
“Họ muốn kể cho cậu biết, nhưng không làm được. Tôi đoán là thế. Rốt cuộc mọi chuyện diễn ra như thế họ tự lấy dây trói mình lại vậy. Lẽ ra nên nói hết với cậu ngay từ trước khi cậu tới trường. Giờ thì họ phải trả giá.”
“Ý cậu là gì?”
“Lẽ ra cậu nên làm giống mọi người và xem như tôi ‘không ở đó’. Nếu không kế hoạch sẽ thất bại, nhưng tính đến lúc ấy, tôi nghĩ không một thực sự tin. Nhớ những gì tôi kể chứ? Rằng cả tôi cũng chỉ bán tín bán nghi. Rằng, thực tâm tôi không hoàn toàn tin chuyện này.”
Đúng rồi, tôi có nhớ đã từng nghe Mei nói, nhưng...
“Cậu có chắc đây không đơn giản chỉ là ‘trò bắt nạt’?” Tôi lại hỏi.
“Không. Tôi không nghĩ mọi người định làm vậy.”
“Tại sao họ lại chọn cậu?”
Mei ra chiều nghĩ ngợi. “Ai biết được? Mọi chuyện chỉ diễn ra một cách tự nhiên. Dù gì tôi cũng chẳng nói chuyện cùng ai, hơn nữa tên của tôi lại là Misaki. Chắc họ thấy tôi vô cùng thích hợp. Dù sao, nó cũng khiến nhiều việc dễ thở hơn với tôi.”
“Dễ thở hơn? Đừng bảo...”
“Đừng bảo gì?”
“Đừng bảo thế. Làm gì có chuyện tất cả bạn học, và cả thầy cô cùng có chủ đích phớt lờ một học sinh là tốt.” Giọng tôi đanh lại, nhưng Mei chẳng để tâm.
“Tôi tin chắc các thầy cô dạy lớp 9-3 được thông báo một cách khác so với các học sinh.” Giọng Mei càng đều đều lãnh đạm. “Ví dụ, họ không điểm danh bằng cách gọi tên. Có nhiều người gọi tên khi điểm danh ở lớp khác. Nhưng họ không làm thế trong lớp 3. Như vậy họ sẽ không phải gọi tên tôi. Lớp 3 cũng là lớp duy nhất không phải đứng dậy chào thầy cô. Đây cũng là lý do giáo viên không gọi trả bài theo thứ tự, bất kể chúng ta đang học môn nào. Tôi chưa hề được gọi lên bảng, và nếu có nghỉ học hay tự động rời lớp giữa tiết cũng chẳng ai nói gì. Cũng không phải trực nhật hay làm việc gì khác. Tất cả giáo viên đã tự giao kèo với nhau. Khi thi giữa kỳ, hẳn họ không thể loại tôi ra, nhưng cũng chẳng quan tâm tôi viết đại vào bài làm để được ra ngoài, đúng không? Và còn nhiều chuyện nữa...”
“Và cả giờ Thể dục?”
“Giờ Thể dục thì sao?”
“Vì tiết Thể dục tách riêng nam nữ, nghe nói là lớp 1 và lớp 2 học chung, lớp 4 và lớp 5 học chung, chỉ có lớp 3 được dạy riêng. Tớ nghĩ như thế rất lạ. Có thể nói vì số lớp lẻ nên phải có một lớp bị tách ra, nhưng tại sao là lớp 3?”
“Để những lớp khác không phải dính líu đến. Và số học sinh bị ảnh hưởng không tăng lên. Có lẽ trường xếp lớp vì lo như thế. Mặc dù đã có ‘sự dàn xếp’ rằng học sinh ‘không hiện hữu’ sẽ không tham dự bất cứ tiết Thể dục nào.”
“Một sự dàn xếp?”
Từ đó gợi lại một điều.
Phải tuân theo quyết định của cả lớp.
Quy tắc cơ bản thứ ba ở Bắc Yomi mà dì Reiko đã dạy. Cũng trong thứ Năm tuần trước, khi lớp học không còn ai, thầy Kubodera đã nói, Chúng ta nhất định phải tuân theo quyết định của lớp. Được chứ?
Tôi thở dài thườn thượt, cảm giác choáng váng, rồi với tay lấy lon hồng trà Mei đưa. Vị trà chanh lạnh đến tê lưỡi. Tôi mở nắp, uống một hơi hết nửa lon.
“Nếu cứ kể ra mọi điều, e rằng sẽ không bao giờ xong mất.” Tôi nhìn Mei. “Tóm lại, điều xảy ra với cậu từ đầu tháng Năm, đến sáng nay đã tái diễn với tớ. Nhờ tự mình nếm trải, tớ đã phần nào nắm được chuyện đang diễn ra. Nhưng điều tớ chưa hiểu là tại sao họ làm thế?”
Đúng vậy. Câu hỏi chính là, tại sao?
Đây không đơn giản chỉ là bắt nạt. Ngay cả Mei, người đã gánh chịu nó, cũng nói như vậy. Tôi đồng ý. Nhưng mặt khác thì...
Tất cả học sinh và giáo viên cùng đồng thuận đối xử với một học sinh như người đó “không hiện hữu.” Xét theo lẽ thường, đây không thể chỉ là trò bắt nạt thông thường, mà là một sự bắt nạt rất tàn nhẫn. Đó là lý do giọng tôi không kìm lại được khi bảo “Chuyện này không thể coi là tốt được.” Nhưng...
Cũng không đúng khi áp đặt khái niệm của hai từ “bắt nạt” vào nó. Không hợp lý. Điều này thì tôi chắc chắn. Hẳn các thầy cô và học sinh không có ác ý như trong hành động “bắt nạt”. Không có sự thù hằn hay châm chọc đối tượng, họ cũng không định loại trừ Mei ra khỏi cộng đồng. Tôi chỉ nghĩ được đến thế.
Điều họ biểu hiện ra, thay vào đó, là sự sợ hãi và khiếp đảm. Tôi cũng thấy được thế.
Lúc trước, tôi từng nghĩ là họ sợ Mei, nhưng thực sự không phải vậy. Thay vào đó, nỗi sợ và sự khiếp đảm của họ dành cho một thứ không thấy được.
“Giờ mọi người đang loạn lên.” Mei nói.
“Loạn?”
“Sakuragi và mẹ cùng chết vì tai nạn trong tháng Năm, nên họ chẳng thể khăng khăng là không tin được nữa. Sang tháng Sáu, lại có thêm hai cái chết. Chắc chắn nó đã bắt đầu.”
Nói thế này thì tôi chịu không hiểu được.
“Rốt cuộc là tại sao?” Tôi hỏi, ngắt từng từ để hít chút không khí vào phổi. “Những chuyện ấy có liên hệ gì đến nhau? Tại sao chúng khiến mọi người phải xem một người như ‘vô hình?’ Thật khó hiểu.”
“Tại sao ư? Chắc cậu băn khoăn chuyện này lắm?”
“Đương nhiên là băn khoăn.”
Hai cánh tay trần vì mặc đồng phục mùa hè ngắn tay của tôi bất giác sởn gai ốc. Mãi không lặn cho. Mà không chỉ vì điều hòa quá lạnh.
“Cậu còn nhớ câu chuyện về Misaki của hai mươi sáu năm trước?” Mei từ tốn hỏi, đưa tay trái áp lên băng mắt bên trái như muốn giấu nó đi.
Hai mươi sáu năm trước? Ồ, vậy ra chuyện ấy thực sự có liên quan.
“Tất nhiên rồi,” tôi đáp, ngồi nhoài người tới trước trên sofa.
Tay vẫn đặt trên băng mắt, Mei khẽ khàng kể lại câu chuyện.
“Misaki, học sinh nổi tiếng ở lớp 9-3, đột ngột qua đời. Và mọi người cứ vờ như ‘Misaki vẫn sống’. Rồi đến ngày tốt nghiệp, hình ảnh của Misaki, người lẽ ra không thể ở đó, đã xuất hiện trong bức ảnh chụp cả lớp. Tôi nhớ đã kể đến đây.”
“Đúng.”
“Cậu vẫn chưa nghe phần còn lại?”
“Chẳng ai chịu kể hết.”
“Vậy tôi sẽ kể tiếp.” Nói đoạn, Mei đưa lưỡi liếm ướt môi. “Chuyện xảy ra hai mươi sáu năm trước là sự khởi đầu, và kể từ đó, lớp 9-3 của trường Bắc Yomi đã bị cuốn đến gần ‘cái chết’.”
“Gần cái chết...?”
Thật ra, vào ngày đầu tôi đến trường, Mei đã từng đề cập đến điều tương tự khi chúng tôi nói chuyện ở sân thượng Khu C. Tôi vẫn còn nhớ rõ.
Lớp 9-3 là nơi gần với cái chết hơn cả. Hơn mọi lớp học khác. Hơn rất rất nhiều.
“Thế tức là sao?” Tôi hơi nghiêng đầu, ôm lấy tay mà chà xát.
“Sự cố xảy ra lần đầu vào hai mươi lăm năm trước, khi bạn học của Misaki đều đã tốt nghiệp. Ở lớp 9-3 khóa tiếp theo. Sau này tình cảnh cũng lặp lại, nhưng không theo từng năm. Có lẽ là khoảng hai năm một lần.”
“Và sự cố ấy là...”
“Tôi sẽ kể như thể mình tận mắt chứng kiến, nhưng đừng hiểu sai nhé. Tất cả đều là nghe lại từ người khác. Nhiều năm qua, chuyện này đã được rất nhiều người kể lại.”
Nói cách khác, đây là một truyền thống. Nhưng hiện thực khiến người ta chẳng thể nhìn nhận đơn giản như vậy được nữa. Gật đầu thành thật, mắt tôi dán vào đôi môi Mei đang mấp máy.
“Học sinh có những cách riêng để lưu truyền câu chuyện, tách biệt với giáo viên. Lớp 9-3 khóa trước sẽ kể lại cho lớp 9-3 khóa sau. Đó cũng là cách giúp tôi nắm bắt hầu hết các thông tin trên. Dù câu chuyện lan sang lớp khác hay năm học khác như một lời đồn thổi, về cơ bản nó vẫn là bí mật mà chỉ người dính líu đến lớp 9-3 hiểu được, và họ nhất quyết không kể cho ai.”
“Thôi nào, rốt cuộc nó là gì?” Tôi chà tay. Cơn gai ốc vẫn không chịu biến đi.
Another Another - Yukito Ayatsuji Another