I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
iana sung sướng quá chừng. Thì ra mẹ không ganh tị... mẹ không ích kỷ giữ cho riêng mình... mẹ hiểu. Cuối tuần bố mẹ sẽ lên Avonlea nên mẹ nói cô có thể mời Delilah Green ở lại Bên Ánh Lửa thứ Bảy và Chủ nhật.
“Tôi thấy Delilah ở buổi dã ngoại của lớp giáo lý rồi,” Anne nói với Susan. “Con bé xinh, như quý cô... dù tất nhiên chắc chắn nó hay phóng đại. Có lẽ mẹ kế cũng hơi khắt khe với nó... tôi còn nghe bố nó khá quyết đoán và nghiêm khắc. Chắc là con bé ấy có những nỗi buồn nên thích tìm kiếm sự đồng cảm cho trầm trọng thêm.”
Susan có hơi hồ nghi.
“Nhưng ít ra ai sống trong nhà Laura Green cũng sẽ sạch sẽ,” bà ngẫm nghĩ. Không có chuyện dùng lược dày ở đây.
Diana có rất nhiều kế hoạch tiếp đãi Delilah.
“Mình làm gà nướng được không, Susan... nhồi thật nhiều? Bánh nướng nữa. Bà không biết đứa trẻ tội nghiệp đó ước ao được nếm bánh nướng thế nào đâu. Nhà họ không bao giờ có bánh nướng... mẹ kế nó bần tiện lắm.”
Susan rất tử tế về chuyện đó. Jem và Nan đã đi Avonlea còn Walter ở dưới Ngôi Nhà Mơ Ước với Kenneth Ford. Sẽ chẳng có gì làm u ám việc Delilah tới chơi và rõ ràng mọi chuyện mở đầu có vẻ rất suôn sẻ. Sáng thứ Bảy Delilah tới, mặc áo muslin hồng thật đẹp... hình như ít ra mẹ kế cũng tử tế với nó trong chuyện quần áo. Còn con bé, Susan liếc cái đã thấy ngay, tai và móng tay sạch không chê vào đâu được.
“Hôm nay đúng ngày quan trọng trong đời tớ,” nó trịnh trọng nói với Diana. “Trời, đây đúng là một ngôi nhà lớn! Hai con chó sứ kìa! Ôi, chúng tuyệt vời quá!”
Cái gì cũng tuyệt vời. Delilah cứ nhắc đi nhắc lại mãi hai chữ ấy. Con bé giúp Diana dọn bàn ăn và hái đầy cây đậu hoa cắm trong giỏ thủy tinh nhỏ trang trí chính giữa bàn.
“Ồ, cậu không biết đấy chứ tớ muốn làm này làm kia chỉ vì tớ thích,” nó nói với Diana. “Còn gì cho tớ làm nữa không, đi mà?”
“Cháu tách quả hạch để chiều bà làm bánh cũng được” Susan nói, chính bà cũng bị vẻ đẹp và giọng nói của Delilah hớp hồn. Suy cho cùng, có lẽ Laura Green là người Tartar. Ta không thể cứ đánh giá thiên hạ theo những gì họ thể hiện nơi công cộng. Đĩa của Delilah đầy ắp gà với đồ nhồi và nước xốt, rồi con bé được miếng bánh nướng thứ hai mà không cần phải bóng gió gì.
“Tớ thường thắc mắc nếu được ăn mọi thứ một lúc thì thế nào. Cảm giác đó thật tuyệt vời,” nó nói với Diana khi cả hai rời bàn.
Chúng có một buổi chiều thật vui. Susan cho Diana hộp kẹo thì Diana chia với Delilah. Delilah trầm trồ một con búp bê của Di nên Di tặng cho con bé. Chúng làm sạch luống păng xê và cuốc bỏ bồ công anh mọc lan vào bãi cỏ. Chúng giúp Susan lau bóng đồ bạc rồi giúp bà chuẩn bị bữa tối. Delilah làm việc đâu đó và ngăn nắp đến mức Susan đầu hàng hoàn toàn. Chỉ hai thứ làm hỏng buổi chiều... Delilah xoay xở sao đó mà làm lấm mực vào áo và mất chuỗi hạt bẹt giả trai. Nhưng Susan dùng muối với chút chanh tẩy sạch mực thật gọn gàng... làm phai màu một chút... còn Delilah nói xâu chuỗi thì không có gì quan trọng. Ngoài chuyện nó đang ở Bên Ánh Lửa với Diana thân yêu nhất ra thì chẳng có gì quan trọng cả.
“Không phải bọn cháu ngủ trong phòng dành cho khách à?” đến giờ ngủ Diana hỏi. “Nhà ta luôn xếp cho khách ngủ trong phòng dành cho khách mà, Susan.”
“Tối mai dì Diana sẽ về với bố mẹ cháu,” Susan nói. “Phòng của khách đã dọn cho dì ấy. Cháu cho Tôm vào giường cháu thì được nhưng không được để nó trong phòng dành cho khách đấy.”
“Trời, ra giường của cậu có mùi thơm quá!” Delilah nói khi chúng rúc dưới mền.
“Susan luôn ngâm nước sôi với rễ cây diên vĩ thơm mà,” Diana nói.
Delilah thở dài.
“Tớ thắc mắc không biết cậu có biết mình là đứa con gái may mắn thế nào không, Diana. Tớ mà có một mái nhà như cậu nhưng đó là số phận của tớ trong đời này rồi. Tớ phải gánh chịu thôi.”
Susan, lúc đi một vòng quanh nhà mỗi đêm trước khi lui về nghỉ, vào bảo chúng đừng huyên thuyên nữa mà ngủ đi. Bà cho mỗi đứa một chiếc bánh đường nhựa thích.
“Cháu sẽ không bao giờ quên lòng tốt của bà, bà Baker,” Delilah nói, giọng run run xúc động. Susan đi ngủ mà ngẫm mình chưa từng thấy con bé nào cư xử đàng hoàng hơn, dễ thương hơn. Chắc chắn bà đánh giá sai về Delilah Green rồi. Dù lúc ấy Susan chợt nghĩ rằng, một đứa trẻ không bao giờ có đủ ăn thì xương của Delilah Green vậy là được bọc da thịt rất tròn trĩnh!
Chiều hôm sau Delilah về còn bố mẹ và dì Diana đêm mới về tới. Hôm thứ Hai thì sét đánh ngang tai. Diana, quay lại trường giờ trưa, bước vào hiên thì nghe tên mình. Trong lớp Delilah Green ngồi chính giữa một nhóm con gái hiếu kỳ.
“Ở, Bên Ánh Lửa tớ quá ư thất vọng. Theo kiểu Di khoác lác về nhà nó thì tớ tưởng sẽ thấy một tòa lâu đài chứ. Dĩ nhiên nó cũng khá to đấy, nhưng một số đồ đạc cũ sờn cả rồi. Mấy ghế thì cũ rách kinh khủng.”
“Cậu có thấy mấy con chó sứ không?” Bessy Palmer hỏi.
“Chúng chẳng có gì tuyệt vời cả. Lông còn chẳng có. Tớ đã nói với Diana ngay lúc đó là tớ thật thất vọng.”
Diana đang đứng “chôn chân xuống đất”... hay ít ra thì cũng xuống mặt hiên. Cô bé không nghĩ mình đang nghe lén... cô bé điếng người đến không còn nhúc nhích được.
“Tớ thấy tội cho Diana,” Delilah nói tiếp. “Cái kiểu bố mẹ nó sao nhãng gia đình thật đáng hổ thẹn. Mẹ nó thích lông bông kinh khủng. Cái kiểu bà ta đi bỏ mấy đứa nhỏ có mình Susan già đó trông coi thì thật khủng khiếp...mụ ấy lại kiểu như dở hơi nữa chứ. Mụ sẽ cho cả đám vào trại tế bần thôi. Cảnh phung phí diễn ra trong bếp mụ ta thì ôi mấy cậu không tin nổi đâu. Vợ bác sĩ lẳng lơ và lại lười biếng lắm nên có ở nhà thì cũng chẳng nấu nướng, nên Susan toàn quyền muốn làm gì thì làm. Mụ định cho bọn mình ăn trong bếp nhưng tớ đứng lên nói với mụ ta, Tôi có phải là khách hay không đây? Susan nói tớ mà hỗn thì mụ sẽ nhốt tớ lại trong phòng kho sau nhà. Tớ nói, Bà chẳng dám đâu, thế là mụ chẳng dám. Bà vênh váo với bọn trẻ Bên Ánh Lửa thì được, Susan Baker, nhưng bà không vênh váo với tôi được đâu, tớ nói với mụ ấy. Ồ, để tớ kể mấy cậu nghe tớ đã đứng lên phản kháng Susan. Tớ không để mụ ta cho Rilla uống xi rô an thần. Bà không biết nó độc hại cho trẻ con sao? tớ nói.
Nhưng đến giờ ăn thì mụ trút giận lên đầu tớ. Trời ơi mụ chia phần ăn cho ta mới cỏn con bủn xỉn làm sao chứ! Có gà đấy nhưng tớ chỉ được cái phao câu còn thậm chí chẳng ai mời tớ thêm miếng bánh nữa. Đáng lẽ Susan để tớ ngủ trong phòng của khách nhưng Di nó nhất quyết không chịu... chỉ vì nhỏ nhen. Nó ganh lắm. Nhưng tớ vẫn thấy tội cho nó. Nó kể tớ là Nan véo nó dễ sợ lắm. Hai cánh tay nó tím bầm cả. Bọn tớ ngủ trong phòng nó rồi có một mèo đực già nua ghẻ lở nằm dưới chân giường cả đêm. Vậy thì không được vệ sinh nên tớ nói với Di thế. Còn xâu hạt trai của tớ biến đâu mất. Dĩ nhiên tớ không nói là Susan lấy. Tớ tin mụ ta trung thực... nhưng mà ngộ quá. Còn Shirley thì ném lọ mực vào tớ. Làm hỏng váy tớ nhưng tớ không quan tâm. Mẹ tớ sẽ mua cho tớ cái mới thôi. À, nhưng dù sao tớ cũng giúp họ cuốc sạch bồ công trên bãi cỏ rồi còn đánh bóng đồ bạc nữa. Đáng lẽ mấy cậu phải thấy. Tớ không biết nó được chùi rửa khi nào nữa kìa. Tớ bảo Susan vợ bác sĩ đi vắng rồi thì cứ thong thả đi. Tớ để mụ ta biết là tớ đã nhìn thấu ruột gan rồi. Sao bà chẳng chịu chùi rửa nồi khoai tây vậy, Susan? tớ hỏi. Mấy cậu phải thấy mặt mụ kìa. Nhìn chiếc nhẫn tớ mới có này, mấy cô. Một thằng tớ quen ở Lowbridge tặng đấy.”
“Ồ, tớ vẫn thấy Diana Blythe đeo mà,” Peggy MacAllister nói khinh khỉnh.
“Còn tớ chẳng tin chữ nào cậu nói về Bên Ánh Lửa, Delilah Green à,” Laura Carr nói.
Delilah chưa kịp trả lời trả vốn gì thì Diana, đã nhúc nhích và nói lại được, ào vào lớp.
“Judas” cô bé nói. Sau đó cô ăn năn nghĩ lại rằng nói vậy thì không được quý cô lắm. Nhưng lòng cô đau đớn và khi mọi cảm xúc rối bời cả lên thì ta không làm sao cân nhắc lời lẽ cho đúng được.
“Tớ không phải Judas!” Delilah ấp úng, đỏ mặt, có lẽ lần đầu tiên trong đời.
“Phải! Trong con người cậu chẳng có lấy một tia thành thật nào cả! Ngày nào cậu còn sống thì đừng bao giờ nói chuyện với tớ nữa!”
Diana ào ra khỏi lớp học chạy về nhà. Cô không thể ở lại trường chiều hôm ấy... cô không thể! Chưa bao giờ cánh cửa trước Bên Ánh Lửa đánh sầm như thế.
“Con yêu có chuyện gì vậy?” Anne hỏi, đang hội ý với Susan trong bếp thì bị cắt ngang vì một cô con gái sụt sùi nức nở úp mình lên vai mẹ.
Đầu đuôi câu chuyện được nức nở tuôn ra, có hơi thiếu mạch lạc.
“Mọi tình cảm cao quý trong con đều bị tổn thương quá rồi, mẹ ơi. Con sẽ không bao giờ tin ai nữa đâu!”
“Con yêu, đâu phải bạn con ai cũng thế. Pauline đâu có vậy”
“Chuyện này hai lần rồi,” Diana chua chát nói vẫn đau đớn vì cảm giác bị phản bội và mất mát. “Sẽ không có lần thứ ba nào nữa.”
“Tôi tiếc là Di đã mất niềm tin ở con người,” Anne khá rầu rĩ nói khi Di đã lên lầu. “Đây đúng là một thảm kịch đối với nó. Quả thật con bé không được may mắn với vài con bạn thân. Jenny Penny... rồi giờ là Delilah Green. Rắc rối là Di luôn mê mấy đứa con gái biết kể những câu chuyện thú vị. Mà cái kiểu Delilah chịu đọa đày khổ sở đã mang đến một câu chuyện thật hấp dẫn.”
“Bà bác sĩ thân mến ơi, nếu bà hỏi thì tôi sẽ nói con bé nhà Green đúng là một đứa tinh ranh,” Susan nói, càng quả quyết hơn vì bản thân bà đã bị đôi mắt và cách xử sự của Delilah tài tình đánh lừa. “Con bé gọi mèo nhà ta là ghẻ lở, đúng là một ý! Tôi không nói là không có thứ gì như mèo đực, bà bác sĩ thân mến ạ, nhưng mấy cô bé không nên nói về chúng. Tôi không mê mèo, nhưng Tôm đã được bảy tuổi rồi nên ít nhất cũng phải được tôn trọng. Còn về cái nôi khoai tây của tôi...”
Nhưng thật ra Susan không biết diễn đạt cảm nghĩ thế nào về cái nồi khoai tây.
Trong phòng riêng Di đang ngẫm nghĩ rằng suy cho cùng thì có lẽ làm “bạn thân nhất” với Laura Carr vẫn chưa quá muộn. Laura chân thật, dù con bé không thú vị cho lắm. Di thở dài. Hương sắc cuộc sống đã biến mất cùng với niềm tin của cô vào số phận đáng thương của Delilah.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa