Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ăm học này tớ làm bạn thân nhất của cậu được không?”, giờ ra chơi chiều hôm đó Delilah Green hỏi.
Delilah có đôi mắt xanh sẫm tròn xoe, mái tóc quăn nâu nhạt óng ả, đôi môi hồng chúm chím, và một giọng nói hấp dẫn hơi rung rung. Diana Blythe đáp lại sức quyến rũ của giọng nói đó ngay.
Trong trường Glen ai cũng biết lúc này Diana Blythe không có bạn thân. Cô và Pauline Reese làm bạn nối khố được hai năm nhưng rồi gia đình Pauline dọn đi nên Diana cảm thấy thui thủi lắm. Pauline là kiểu bạn tốt. Nói đúng ra thì con bé thiếu hẳn cái sức quyến rũ kỳ lạ của Jenny Penny giờ gần như đã bị quên lãng nhưng nó thực tế, ngộ nghĩnh, biết phải trái. Tính từ cuối cùng đó là của Susan và là lời khen cao nhất Susan có thể ban phát. Bà hoàn toàn vừa ý chuyện Pauline làm bạn của Diana.
Diana nghi ngại nhìn Delilah rồi liếc qua Laura Carr bên kia sân chơi, cũng là một cô bé mới đến. Trong giờ ra chơi buổi chiều Laura và cô vừa chơi với nhau và cả hai đều thấy rất dễ chịu. Nhưng Laura thì khá bình thường, đầy tàn nhang và mái tóc màu hung hung bất trị. Cô bé chẳng có vẻ đẹp của Delilah Green mà cũng không có chút xíu gì long lanh hấp dẫn như nó.
“Cậu mà thương nó thì cậu không được thương tớ. Chọn một trong hai đứa tớ đi,” Delilah nói, chìa hai bàn tay ra thật ấn tượng. Giọng nó quyến rũ hơn bao giờ hết... rõ ràng làm Diana lạnh cả sống lưng. Cô bé để hai bàn tay vào hai bàn tay Delilah và chúng nhìn nhau long trọng, cảm thấy như chỉ dành cho nhau và gắn kết với nhau rồi. Ít nhất thì Diana cảm thấy thế.
“Cậu sẽ mãi mãi thương tớ, đúng không?” Delilah tha thiết hỏi.
“Mãi mãi,” Diana cũng thề tha thiết như vậy.
Delilah vòng hai tay ôm Diana rồi cả hai cùng đi xuống suối. Mấy đứa còn lại trong lớp bốn hiểu rằng một liên minh đã được ký kết. Laura Carr khẽ thở dài. Cô bé thích Diana Blythe lắm. Nhưng cô biết mình không địch với Delilah.
“Tớ rất mừng là cậu sẽ để tớ được thương cậu.” Delilah nói. “Tớ rất tình cảm... tớ không thể nào thôi yêu thương mọi người được. Xin cậu, tử tế với tớ nhé, Diana. Tớ là đứa trẻ buồn đau. Tớ chịu lời nguyền từ lúc lọt lòng mẹ. Không ai... không một ai yêu thương tớ cả.”
Bằng cách nào đó Delilah đã xoay xở đưa được hàng bao năm đơn độc và đáng yêu vào cái “không một ai” đó. Diana siết chặt tay nó.
“Từ đây cậu sẽ không bao giờ phải nói như vậy nữa đâu Delilah. Tớ sẽ mãi thương cậu.”
“Mãi mãi nhé?”
“Mãi mãi,” Diana trả lời. Chúng hôn nhau, như trong một nghi thức. Hai thằng con trai bên hàng rào hò reo chế giễu nhưng ai mà thèm quan tâm?
“Cậu sẽ thích tớ hơn Laura Carr nhiều lắm,” Delilah nói. “Giờ mình đã là bạn thân rồi nên tớ mới cho cậu biết một điều tớ còn chẳng dám mơ sẽ kể nếu cậu chọn nó. Con bé đó là kẻ giả dối. Giả dối kinh khủng. Trước mặt thì nó vờ là bạn nhưng sau lưng nó cười cợt ta và nói những thứ hèn hạ nhất. Con bé tớ quen đi học chung với nó ở Mowbray's Narrows kể tớ nghe. Cậu suýt tí thì tiêu rồi đó. Tớ thì khác vậy nhiều lắm... tớ thật như đếm vậy, Diana.”
“Tớ tin chắc mà. Nhưng cậu nói mình là đứa trẻ buồn đau là sao hả, Delilah?”
Mắt Delilah dường như giương ra cho đến khi to hết cỡ. “Tớ có mẹ kế,” con bé thì thầm.
“Mẹ kế hả?”
“Khi mẹ cậu chết rồi cha cậu cưới lần nữa thì bà đó là mẹ kế,” Delilah nói, giọng còn hồi hộp hơn nữa. “Giờ thì cậu biết chuyện rồi đấy Diana. Giá mà cậu biết tớ bị đối xử thế nào. Nhưng tớ không hề kêu ca. Tớ âm thầm chịu đựng.”
Nếu Delilah thật sự âm thầm chịu đựng thì có thể thắc mắc không biết Diana lấy đâu ra mọi thông tin cô kể tới tấp cho người nhà Bên Ánh Lửa trong vài tuần sau đó. Cô bé đang say sưa thán phục và đồng cảm dành cho Delilah trĩu nặng sầu đau và bị ngược đãi, nên cô phải kể về con bé cho bất cứ ai chịu nghe.
“Cháu nghĩ đến lúc nào đó cái cơn mê mẩn mới này cũng sẽ hết thôi,” Anne nói. “Delilah này là ai vậy, Susan? Cháu không muốn bọn trẻ trở thành những đứa nhóc hay làm cao... nhưng sau những gì ta trải qua với Jenny Penny...”
“Nhà Green đáng kính lắm, cô bác sĩ thân mến ạ. Ở Lowbridge ai cũng biết họ. Họ dọn đến nhà cũ của Hunter hồi mùa hè. Bà Green là vợ hai và có hai con riêng. Tôi không biết nhiều về bà ta nhưng hình như bà ta đối xử với nó thoải mái, tử tế, dễ chịu. Tôi khó mà tin bà ta đối xử với Delilah như Di nói.”
“Con đừng tin nhiều vào mọi điều Delilah nói,” Anne căn dặn Diana. “Có thể con bé có khuynh hướng phóng đại một chút. Cứ nhớ Jenny Penny...”
“Chao ôi, mẹ, Delilah chẳng giống Jenny Penny chút nào mà mẹ,” Di phẫn uất nói. “Không chút nào cả. Nó chân thật cực kì. Mẹ à, mẹ mà thấy nó thôi thì mẹ sẽ biết nó không thể nào nói dối. Ở nhà ai cũng chê cười nó vì nó khác biệt lắm. Bản chất của nó lại rất tình cảm. Nó bị bạc đãi từ lúc chào đời. Mẹ kế căm ghét nó. Nghe những nỗi khổ của nó mà con đau lòng quá. Chao ôi, nó không đủ ăn, thật thế mà. Nó chưa hề biết không bị đói là sao. Mẹ ơi, nhiều lần họ để nó đi ngủ mà không được ăn tối nên nó khóc đến khi thiếp đi. Mẹ đã bao giờ khóc vì đói chưa mẹ?”
“Thường lắm con ạ,” mẹ nói.
Diana ngây nhìn mẹ, những cánh buồm trong câu hỏi hoa mỹ của cô không còn ngọn gió nào cả.
“Trước khi đến Chái Nhà Xanh, ở viện mồ côi, mẹ vẫn thường đói meo... và trước đó nữa. Mẹ có bao giờ cần nhắc đến những ngày ấy đâu.”
“À, nếu vậy mẹ phải đủ sức cảm thông với Delilah chứ,” Di nói, đầu óc hoang mang đã trấn tĩnh lại. “Mỗi khi đói quá nó cứ ngồi xuống rồi tưởng tượng ra những thứ để ăn. Cứ nghĩ chuyện nó tưởng tượng ra những thứ để ăn xem!”
“Con với Nan cũng thường làm vậy mà,” Anne nói. Nhưng Di không chịu nghe.
“Nó không chỉ chịu đựng về thể xác mà còn tinh thần nữa. Chao ôi, nó muốn thành một nhà truyền giáo mẹ à... hiến dâng đời mình... nhưng cả nhà ai cũng cười cợt nó.”
“Họ nhẫn tâm quá,” Anne đồng tình. Nhưng trong giọng cô có gì đó khiến Di sinh nghi.
“Mẹ, tại sao mẹ lại nghi hoặc như vậy?”, cô bé hỏi trách móc.
“Lần thứ hai,” mẹ mỉm cười, “mẹ phải nhắc con chuyện Jenny Penny. Con
cũng đã tin nó mà.”
“Hồi ấy con chỉ là con nít nên dễ bị lừa,” Diana nói hết sức trang nghiêm. Cô cảm thấy khi nói về Delilah Green thì mẹ không cảm thông và hiểu biết như mọi ngày. Từ đó Diana chỉ nói với Susan, vì nghe nhắc đến tên Delilah thì Nan chỉ gật thôi. “Đúng là ghen ghét rồi,” Diana buồn bã nghĩ.
Cũng không phải Susan đồng cảm gì đáng kể. Nhưng Diana phải nói cho ai đó nghe về Delilah và vì Susan chế giễu thì không làm ta đau lòng như mẹ. Ta đâu thể mong Susan hiểu hết được. Nhưng mẹ đã từng là con gái... mẹ thương yêu dì Diana... tấm lòng mẹ đằm thắm thế mà. Sao câu chuyện Delilah thân yêu tội nghiệp bị bạc đãi lại làm mẹ thờ ơ thế được?
“Chắc mẹ cũng hơi ganh tị nữa, vì mình thương Delilah quá nhiều,” Diana ngẫm nghĩ thật thông thái. “Người ta nói các bà mẹ vẫn thường đâm ra như thế. Kiểu như là khư khư ấy.”
“Nghe cách mẹ kế đối xử với Delilah mà máu cháu sôi lên,” Di kể cho Susan. “Nó là kẻ chịu đọa đày, Susan à. Nó chưa bao giờ có gì ngoài chút cháo cho bữa sáng và bữa tối... chút xíu xiu thôi. Nó cũng không được ăn cháo với đường. Susan ơi, cháu đã thôi không lấy đường ăn cháo nữa vì chuyện đó làm cháu cảm thấy có tội.”
“Ồ, ra là vậy. Thôi được, đường đã tăng một xu, nên vậy cũng tốt.”
Diana thề sẽ không kể cho Susan nghe gì về Delilah nữa, nhưng chiều hôm sau cô bé lại giận đến không nhịn được
“Susan ơi, tối qua mẹ Delilah cầm ấm trà nóng hổi rượt nó đấy. Nghĩ mà xem, Susan. Dĩ nhiên Delilah nói không phải lúc nào bà ta cũng làm vậy... chỉ khi nào bà ta bực lắm. Thường thì bà ta chỉ nhốt Delilah trên gác xép tối... gác xép có ma. Mấy con ma mà những đứa trẻ tội nghiệp thấy đó, Susan. Vậy là không lành mạnh cho nó đâu. Lần họ nhốt nó trên gác xép vừa rồi nó đã thấy sinh vật đen đen nhỏ xíu kỳ quặc chưa từng thấy ngồi trên guồng quay tơ, đang kêu ư ử.”
“Loại sinh vật gì,” Susan nghiêm trang hỏi. Bà đang bắt đầu thích thú nghe những nỗi khổ của Delilah và những chữ nhấn nhá của Di, rồi bà với cô bác sĩ cười lén mấy chuyện đó.
“Cháu cũng không biết nữa... nó chỉ là một sinh vật. Nó làm con bé muốn tự tử luôn. Nhưng cháu sợ nó sẽ bị dồn đến mức đó thật đấy. Bà biết không, Susan, nó có ông chú tự sát hai lần.”
“Một lần chưa đủ à?”, Susan tàn nhẫn hỏi.
Di dằn dỗi bỏ đi, nhưng hôm sau cô phải quay lại cùng một chuyện đau lòng nữa.
“Chưa bao giờ Delilah có búp bê cả, Susan à. Giáng sinh năm ngoái nó ước ao có một con trong tất. Mà bà nghĩ thử xem thay vào đó nó thấy gì hả Susan? Một cây roi! Bà biết không, hầu như ngày nào họ cũng quất nó. Thử nghĩ đứa bé tội nghiệp đó bị quất xem, Susan.”
“Hồi còn bé bà bị quất nhiều mà giờ bà có bị làm sao đâu” Susan nói, có trời biết bà sẽ làm gì nếu có ai thử quất bọn trẻ nhà Bên Ánh Lửa.
“Khi cháu kể cho Delilah nghe về mấy cây Giáng sinh nhà mình thì nó khóc thút thít, Susan à. Nó chưa có cây Giáng sinh bao giờ. Nhưng nó chắc chắn năm nay phải có một cây. Nó tìm được cây dù cũ chỉ còn trơ gọng nên nó sẽ đặt vào cái xô và trang trí để làm cây Giáng sinh. Vậy không đáng thương sao, Susan?”
“Chẳng phải ở đó có sẵn rất nhiều cây linh sam non sao? Mấy năm sau này linh sam sau lưng nhà Hunter cũ đã gần lớn rồi,” Susan nói. “Bà thật lòng ước gì đứa con gái đó tên gì chứ không phải Delilah. Tên như vậy cho một đứa trẻ Cơ Đốc giáo ư!”
“Sao vậy Susan, tên đó có trong Kinh Thánh mà. Delilah rất tự hào về cái tên Kinh Thánh của mình. Hôm nay ở trường, Susan à, con nói Delilah là tối mai nhà ta sẽ ăn gà thì nó nói... bà nghĩ nó nói gì, Susan?”
“Bà chắc mình chẳng bao giờ đoán ra,” Susan nói dứt khoát. “Mà cháu chẳng có việc gì phải nói chuyện trong lớp cả.”
“Ồ, bọn cháu đâu có nói. Delilah nói bọn cháu không bao giờ được vi phạm nội quy. Chuẩn mực của nó cao lắm. Bọn cháu viết ngoáy rồi gửi cho nhau mà. À, Delilah nói, Cậu đem theo cho tớ một miếng xương được không, Diana? Chuyện đó làm cháu khóc. Cháu sẽ đem cho nó một miếng xương... còn dính thật nhiều thịt. Delilah cần được ăn uống tử tế. Nó phải làm lụng như nô lệ... một nô lệ, Susan à. Nó phải quán xuyến hết mọi việc nhà... à thì cũng gần hết. Mà nếu làm không đúng thì nó sẽ bị đánh cho tan xương... hay bị bắt ăn trong bếp với đám gia nhân.”
“Nhà Green chỉ có một thằng bé giúp việc người Pháp thôi mà.”
“Thì nó phải ăn cùng thằng bé đó. Thằng đó ngồi ăn mà chỉ mang tất và mặc sơ mi thôi. Delilah nói giờ đã có cháu yêu thương nên nó không để tâm đến mấy chuyện đó nữa. Ngoài cháu ra chẳng có ai yêu thương nó cả, Susan ơi?”
“Kinh khủng!” Susan nói, diện mạo hết sức trầm trọng.
“Delilah nói nếu có một triệu đô thì nó sẽ cho cháu hết, Susan à. Dĩ nhiên cháu sẽ chẳng lấy đâu nhưng điều đó chứng tỏ nó tốt bụng thế nào.”
“Khi ta không có thì cho đi một triệu hay một trăm gì cũng dễ thôi,” Susan chỉ nói chừng đó.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa