Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
illa ngồi trên mấy bậc thềm Bên Ánh Lửa, chân bắt chéo... hai đầu gối nâu nhỏ xíu mũm mĩm thật dễ thương!... Cô bé đang buồn ơi là buồn. Nếu ai hỏi sao con mèo nhỏ hờn dỗi không vui thế thì ắt người hỏi đã quên mất tuổi thơ, khi mà những chuyện nhỏ nhặt nhất đối với người lớn lại là bi kịch âm u đáng sợ đối với trẻ con. Rilla chìm trong tận cùng tuyệt vọng vì Susan nói bà sẽ nướng ổ bánh bạc vàng cho buổi họp mặt của Viện Mồ côi lúc tối nên chiều nay cô bé, Rilla, phải mang bánh đến nhà thờ.
Xin đừng hỏi tôi vì sao Rilla thấy thà chết còn hơn phải xách ổ bánh qua làng đến nhà thờ Giáo hội Trưởng lão ở Glen St. Mary. Đôi lúc trong mấy cái đầu bé bỏng của trẻ nhỏ có những ý niệm lạ lùng, và không hiểu sao trong đầu Rilla nghĩ rằng bị người ta thấy mang bánh đi đâu cũng thật xấu hổ và bẽ mặt. Có lẽ vì, khi chỉ mới lên năm, một hôm bé gặp bà cụ Tillie Pake đang cầm ổ bánh đi trên đường còn cả đám con trai trong làng theo sát gót mà hét lên giễu bà. Bà cụ Tillie sống dưới Cửa Vịnh và là một bà lão rách rưới bẩn thỉu ghê lắm.
“Bà Tillie Pake già
Ăn cắp bánh kem
Cho nên đau bụng,”
Bọn con trai ê a thế đấy.
Bị xếp ngang hàng với Tillie Pake là điều Rilla không làm sao chịu nổi. Trong đầu bé đã ăn sâu ý nghĩ ta là “quý cô,” thì không thể nào cầm bánh đi được. Nên đó là lý do bé ngồi chán nản trên thềm và cái miệng nhỏ xíu thân thương, mất một răng cửa, vắng bóng nụ cười mọi ngày. Thay vì trông như thể bé hiểu mấy bông thủy tiên đang nghĩ gì hay chia sẻ với bông hồng vàng một bí mật chỉ hai đứa biết thôi, bé lại trông như người đang tan nát cõi lòng. Ngay cả đôi mắt to nâu nhạt gần như nhắm tít mỗi khi bé cười cũng đau đớn giày vò, thay vì là hai hồ nước quyến rũ mọi ngày. “Đúng là mấy bà tiên đã chạm khẽ vào mắt con,” có lần bà dì Kitty MacAllister nói với bé thế. Bố cam đoan bé sinh ra đã quyến rũ và mới chào đời được nửa giờ đã nhoẻn cười với bác sĩ Parker. Thế nhưng Rilla biết nói chuyện bằng mắt giỏi hơn lưỡi vì bé bị ngọng thấy rõ. Nhưng rồi bé sẽ hết tật đó thôi... bé đang lớn nhanh như thổi. Năm ngoái bố đo bé ngang khóm hồng; năm nay thì ngang cây trúc đào; chẳng mấy chốc sẽ bằng đám thục quỳ và bé sẽ đi học. Rilla vẫn vui vẻ mãn nguyện lắm cho đến lúc Susan ra cái thông báo khủng khiếp này. Thật tình Rilla phẫn uất nói với bầu trời, Susan chẳng biết xấu hổ gì cả. Thật ra thì Rilla phát âm là “bít thấu ổ” nhưng bầu trời xanh mềm mại yêu kiều trông như thể đã hiểu.
Sáng hôm ấy bố mẹ đi Charlottetown còn mấy đứa kia đi học cả, nên chỉ còn Rilla với Susan ở Bên Ánh Lửa. Thường thì trong hoàn cảnh như vậy Rilla sẽ thích thú lắm. Không bao giờ bé thấy lẻ loi; bé sẽ rất sung sướng được ngồi đó trên mấy bậc thềm hay trên phiến đá rêu xanh đặc biệt của riêng mình trong Thung Lũng Cầu Vồng, có một hai chú mèo con xinh đẹp bầu bạn, rồi dệt nên những điều tưởng tượng về mọi thứ bé thấy... góc bãi cỏ trông như một xứ bướm nhỏ vui tươi... anh túc rung rinh bên vườn... đám mây mềm mại tuyệt vời một mình một cõi trên bầu trời bầy ong nghệ to vo ve trên đám sen cạn... cây kim ngân cúi xuống chạm ngón tay vàng lên mấy lọn tóc nâu đỏ của bé... ngọn gió đang thổi... nó thổi đi đâu vậy kìa?...Chim cổ đỏ, đã về lại và đang khệnh khạng đầy vẻ quan trọng dọc lan can trên hiên, băn khoăn không hiểu vì sao Rilla lại không chịu chơi với chú... Rilla chẳng thể nghĩ đến điều gì khác ngoài cái thực tế kinh khủng là bé phải mang ổ bánh... một ổ bánh... qua làng đến nhà thờ cho buổi họp người ta tổ chức để giúp đỡ lũ trẻ mồ côi. Rilla biết lờ mờ rằng trại trẻ mồ côi ở Lowbridgel và lũ trẻ tội nghiệp sống ở đó không cha không mẹ. Bé thấy thương xót cho các bạn ấy ghê lắm. Nhưng ngay cả... là làm vì đứa trẻ mồ côi nhất trong những trẻ mồ cô Rilla Blythe bé bỏng cũng không sẵn lòng để người ta thấy mình đang mang một ổ bánh.
Có lẽ nếu trời mưa thì bé không phải đi. Trông trời không giống như là sẽ có mưa nhưng Rilla chắp hai tay lại ngón tay nào của bé cũng có một lúm nhỏ vì mũm mĩm... tha thiết cầu xin:
“Chúa iu dấu, xin hãy làm cho trời mưa thật to. Làm cho trời mưa như chút. Ông chì...” Rilla nghĩ đến một khả năng cứu vãn khác, “làm cho cái bàn của Thusanth cháy... cháy thành tro.”
Than ôi, đến giờ ăn thì ổ bánh đã sẵn sàng, nướng vừa chín tới, có lớp nhân và kem trang trí, đắc thắng chễm chệ trên bàn bếp. Đó là loại bánh Rilla mê nhất... “Bánh bạc vàng” nghe đúng là rất hoa mỹ... nhưng bé cảm thấy mình sẽ không bao giờ ăn miếng nào được nữa.
Thế mà... chẳng phải đang có sấm rền trên những ngọn đồi thấp bên kia cảng sao? Có lẽ Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của bé... có lẽ trước lúc phải đi thì sẽ có động đất. Liệu bé có thể giả vờ đau bụng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra không? Không. Rilla rùng mình. Vậy đồng nghĩa với dầu thầu dầu đấy. Động đất còn hơn!
Mấy đứa kia không nhận thấy là Rilla, ngồi trên ghế ưa thích nhất, có chú vịt trắng ngộ nghĩnh bằng len sợi nơi lưng ghế, im lìm ghê lắm. Tụi heo ít kỵ! Mẹ mà ở nhà thì mẹ đã nhận thấy rồi. Cái ngày đáng sợ khi hình bố xuất hiện trên tờ Doanh nghiệp mẹ đã thấy ngay bé khổ sở thế nào. Rilla đang nằm khóc thảm thiết trên giường thì mẹ vào và vỡ lẽ ra Rilla tưởng chỉ bọn hung thủ mới có hình trên báo. Mẹ giải quyết êm xuôi chuyện đó ngay. Mẹ có muốn thấy con gái của mình cầm ổ bánh đi khắp Glen như bà lão Tillie Pake không?
Rilla thấy khó mà nuốt trôi bữa trưa, dù Susan đã dọn cái đĩa xanh dễ thương có vòng nụ hồng mà bà Rachel Lynde gửi tặng bé sinh nhật vừa rồi và thường bé chỉ được dùng vào ngày Chủ nhật. Đĩa màu xanh với nụ hồng! Khi mà ta phải làm một việc xấu hổ như thế ư! Nhưng mà bánh xốp trái cây Susan làm để ăn tráng miệng thì lại ngon quá.
“Thuthan ơi, đi học về Nan mới cả Di mang bán đi không được sao?”, bé khẩn khoản.
“Sau giờ học Di sẽ đi chơi với Jessie Reese luôn còn Nan thì đã mệt rã rời rồi,” Susan nói, có cảm tưởng là mình đang đùa. “Vả lại lúc ấy thì muộn quá. Ban tổ chức muốn có đủ bánh trước ba giờ để họ cắt ra và dọn bàn rồi còn về nhà ăn tối. Sao cháu lại không muốn đi hả, Hột Mít? Cháu vẫn thấy đi lấy thư là vui mà.”
Rilla có béo lùn một tí thật nhưng bé ghét bị gọi như vậy.
“Cháu ông muốn làm tổn thương tình cảm của cháu,” bé cương quyết giải thích.
Susan cười. Rilla bắt đầu nói những thứ làm cả nhà phải cười ồ. Bé chẳng bao giờ hiểu nổi sao họ cười vì bé nói nghiêm chỉnh mà. Chỉ có mẹ là không cười bao giờ, mẹ không cười ngay cả khi mẹ biết Rilla tưởng bố là quân giết người.
“Buổi họp mặt nhằm quyên tiền cho các cô bé cậu bé nghèo không có cha hay mẹ gì cả” Susan giải thích... như thể bé là em bé không hiểu chuyện vậy!
“Cháu cũng gần giống chẹ mồ côi mà,” Rilla nói. “Cháu chị có một cha và một mẹ”.
Susan lại cười. Chẳng ai hiểu cả.
“Cháu biết mẹ cháu đã hứa với ban tổ chức cái bánh ấy rồi, cục cưng. Bà thì không rảnh mang đi mà bánh thì Phải đem đi. Vậy nên mặc cái đầm vải bông kẻ xanh vào rồi đi đi.”
“Búp bê của cháu mới độ bện,” Rilla tuyệt vọng nói. “Cháu phải cho em đi ngụ và ợ lại mí em. Chắc là em bị mất ngụ hay thao ấy.”
“Búp bê của cháu sẽ ổn cả cho đến khi cháu về. Cháu đi rồi về chỉ trong nửa giờ thôi mà,” là câu trả lời tàn nhẫn của Susan.
Hết hy vọng rồi. Ngay cả Chúa cũng phụ lòng bé, chẳng có vẻ gì là sắp mưa cả. Rilla, nước mắt chực tràn ra rồi, không phản đối gì được nữa bèn đi lên phòng mặc chiếc váy vải bông mịn mới thêu kiểu tổ ong và đội chiếc mũ đi lễ có viền hoa cúc. Nếu bé trông khả kính thì biết đâu thiên hạ sẽ không nghĩ bé giống bà lão Tillie Pake.
“Cháu nghĩ mặt múi cháu sẽ thạch nếu bà vui lòng nhìn thau tai cho cháu,” bé nói với Susan vẻ trịnh trọng vô cùng.
Bé sợ Susan quở vì mặc chiếc váy và mũ đẹp nhất. Nhưng Susan chỉ kiểm tra tai cho bé, đưa bé một giỏ đựng ổ bánh, bảo bé để ý cư xử lễ phép và vì Chúa đừng dừng lại nói chuyện với mọi con mèo bé gặp.
Rilla làm “mặt” nổi loạn với Gog và Magog rồi bước đi Susan trìu mến nhìn theo bé.
Cứ nghĩ bé nhà ta đã đủ lớn để tự mang ổ bánh đến nhà thờ xem,” bà nghĩ, phần tự hào, phần buồn bã khi quay lại làm việc, sung sướng chẳng hay biết gì nỗi đau đớn ghê gớm mình giáng xuống một đứa bé mà vì nó bà sẽ sẵn sàng hy sinh tính mạng.
Từ sau lần ngủ gật trong nhà thờ ngã khỏi ghế đến giờ chưa bao giờ Rilla thấy nhục nhã như thế. Thường thì bé thích xuống làng, có biết bao nhiêu thứ thú vị để xem: nhưng hôm nay dây phơi quyến rũ của bà Carter Fagg, bao hiêu là chăn may dễ thương treo trên đó, hông giành được cái liếc nhìn nào của Rilla, và bé hoàn toàn dửng dưng với con nai bằng gang mới ông Augustus Pamer dựng trong sân. Trước đây mỗi lần đi ngang bé vẫn luôn ước ao có một con như thế trên bãi cỏ nhà Bên Ánh Lửa. Nhưng giờ thì nai gang là cái gì chứ? Nắng nóng tràn như sông xuống dọc con đường và ai ai cũng đổ ra phố. Hai đứa con gái đi ngang, to nhỏ với nhau. Có phải nói về bé không? Bé mường tượng ra chúng đang nói gì. Một ông đánh xe dọc đường nhìn bé. Thật ra ông đang tự hỏi có phải đó là bé nhà Blythe không và trời ơi, bé xinh xắn đáng yêu quá chừng! Nhưng Rilla cảm thấy mắt ông nhìn xuyên qua cái giỏ và thấy ổ bánh. Rồi khi Annie Drew đánh xe qua cùng bố nó thì Rilla đinh ninh nó đang cười bé. Annie Drew mười tuổi mà trong mắt Rilla đã là cô bé lớn lắm rồi.
Thế rồi có cả đám con trai con gái đang đứng ở góc nhà Russell. Bé phải đi qua trước mặt chúng. Thật đáng sợ khi cảm thấy cả đám đưa mắt nhìn bé rồi lại nhìn nhau. Bé bước qua, liều lĩnh kiêu hãnh đến mức cả bọn nghĩ bé làm cao và phải làm cho bé bỏ thói vênh váo đi. Chúng sẽ cho cái thứ mặt mèo đó thấy. Một đứa vẫn luôn kiêu căng như hết thảy mấy đứa con gái nhà Bên Ánh Lửa thôi mà! Chỉ vì chúng sống trong ngôi nhà to!
Millie Flagg khệnh khạng đi theo sau bé, nhại bước đi của bé và xới từng đám bụi lên cả hai.
“Cái giỏ với con bé đi đâu đó?” Drew “Bảnh Chọe” quát lên.
“Mũi mày dính tèm lem kìa, Mặt Mứt,” Bill Pahner giễu.
“Mèo ăn mất lưỡi mày rồi hả?” Sarah Warren nói.
“Nhãi ranh!” Beenie Bentley cười khẩy.
“Tấp vào lề đường không tao bắt mày ăn bọ bây giờ,” Sam Flagg bự con ngừng nhai củ cà rốt sống đủ lâu để nói.
“Nhìn nó đỏ mặt kìa,” Mamie Taylor cười rúc rích.
“Cá là mày mang bánh đến nhà thờ Giáo hội Trưởng lão” Charlie Warren nói. “Bột sống như bao nhiêu bánh của Susan Baker thôi mà.”
Niềm kiêu hãnh không cho Rilla khóc, nhưng sức chịu đựng của ta cũng phải có giới hạn. Suy cho cùng, bánh nhà Bên Ánh Lửa...
“Lần thau đứa nào làm quá tao thé nói bố tao không cho tụi bay thuốc thang gì nữa,” bé nói thách thức.
Rồi bé nhìn ngây kinh hoảng. Không thể nào là Kenlleth Ford rẽ vào góc đường Cảng được! Không thể nào! Đúng rồi!
Chuyện đó thì không làm sao chịu nổi. Ken với Walter là bạn thân và trong trái tim bé bỏng của mình Rilla nghĩ Ken là cậu bé tử tế nhất, đẹp trai nhất thế giới. Chẳng mấy khi cậu để ý đến bé lắm... mặc dù có lần cậu cho bé một con vịt sô cô la. Và một ngày không thể nào quên cậu đã ngồi xuống cạnh bé trên phiến đá rêu trong Thung Lũng Cầu Vồng và kể bé nghe câu chuyện về ba chú gấu và ngôi nhà nhỏ trong rừng. Nhưng bé bằng lòng tôn thờ từ xa. Vậy mà giờ con người tuyệt vời này lại bắt gặp bé xách ổ bánh!
“Ô kìa, Hột Mít! Trời nóng khiếp quá, há? Hy vọng tối nay anh được một lát bánh.”
Vậy ra anh biết là bánh mất rồi! Ai cũng biết cả!
Rilla đi qua làng và tưởng chuyện tồi tệ nhất đã qua rồi thì điều tồi tệ nhất xảy đến. Bé nhìn xuôi một con đường nhánh thì thấy cô giáo dạy giáo lý của mình, cô Emmy Parker, đang đi dọc vệ đường. Cô Emmy Parker vẫn còn cách một quãng khá xa nhưng Rilla nhận ra cô nhờ chiếc váy... chiếc váy vải bông mịn xếp nếp màu xanh non có những chùm hoa trắng bé xíu... “váy hoa anh đào”, Rilla thầm gọi thế. Cô Emmy mặc trong giờ giáo lý Chủ nhật vừa rồi và Rilla nghĩ đó là chếc váy xinh nhất bé từng thấy. Nhưng nghĩ lại thì cô Emmy lúc nào cũng mặc những chiếc váy xinh như thế mà... khi thì ren và xếp nếp, khi thì có nét mềm như lụa.
Rilla tôn thờ cô Emmy. Cô rất xinh xắn và thanh nhã, làn da trắng ơi là trắng còn đôi mắt nâu ơi là nâu còn nụ cười thì u buồn,đáng yêu... buồn, ngày nọ một cô bé khác đã rỉ tai với Rilla, vì người cô sắp cưới đã chết. Bé rất mừng vì được học trong lớp của cô Emmy. Bé sẽ rất ghét học trong lớp cô Flome Flagg... cô Flome Flagg xấu mà Rilla thì không chịu nổi cô giáo xấu.
Khi Rilla gặp cô Emmy ngoài lớp giáo lý và cô Emmy mỉm cười nói với bé thì đó là những thời khắc quan trọng trong đời đối với Rilla. Được cô Emmy gật đầu chào ngoài đường không thôi thì lòng bé cũng đã chợt phơi phới kỳ lạ và khi cô Emmy mời cả lớp đến tiệc bong bóng xà phòng nơi chúng làm bong bóng đó bằng xirô dâu, Rilla chỉ còn muốn chết được vì sung sướng.
Nhưng gặp cô Emmy khi đang cầm ổ bánh thì đúng là không chịu nổi nên Rilla sẽ không chịu đâu. Vả chăng, cô Emmy sắp tổ chức một buổi tập đối thoại cho buổi hòa nhạc của lớp giáo lý tới mà Rilla thì đang thầm ôm ấp hy vọng được mời tham gia... cô tiên mặc áo đỏ đội mũ chóp xanh nhỏ xíu. Nhưng mọi hy vọng sẽ chỉ là vô ích nếu cô Emmy thấy bé xách một ổ bánh.
Cô Emmy sẽ không thấy đâu! Rilla đang đứng. trên cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối khá sâu như một con lạch, Bé giật ổ bánh trong giỏ ra ném xuống con suối nơi mấy cây tống quán sủi giao nhau trên vũng nước tối đen. Cái bánh bị ném qua mấy cành cây rồi rơi bùm và kêu ùng ục. Rilla bất chợt cảm thấy nỗi nhẹ nhõm và tự do và giải thoát vô cùng, bé quay lại thì gặp cô Emmy, mà giờ thì bé thấy, đang mang một gói giấy nâu cồm cộm.
Cô Emmy mỉm cười với bé, từ bên dưới cái mũ xanh nhỏ có cọng lông chim màu cam bé xíu.
“Ôi, cô thinh đẹp quá, cô giáo… đẹp quá,” Rilla há hốc trầm trồ.
Cô Emmy lại mỉm cười. Ngay cả khi tim ta tan vỡ... mà cô Emmy thật lòng tin tim mình đang tan vỡ... thì nhận được một lời khen chân thành như thế cũng không phải không dễ chịu.
“Cô nghĩ chắc là vì cái mũ mới đấy, em yêu. Lông mịn mà. Cô nghĩ”... liếc cái giỏ trống không... “em đang mang bánh đến cho buổi họp mặt. Thật tiếc là em chỉ đến mà không dự. Cô cũng đem bánh của cô đây... một ổ bánh sô cô la thật to.”
Rilla nhìn lên thảm thương, không thốt nên lời. Cô Emmy đang đem bánh, do vậy cầm bánh không thể là chuyện mất mặt được. Vậy mà bé... ôi, bé đã làm gì vậy chứ? Bé đã ném ổ bánh bạc vàng ngon lành của Susan xuống suối... và bé đã đánh mất cơ hội được đi cùng cô Emmy tới nhà thờ, cả hai cùng mang bánh!
Khi cô Emmy đi tiếp thì Rilla về nhà cùng điều bí mật đáng sợ. Bé vùi mình trong Thung Lũng Cầu Vồng cho đến giờ ăn tối, khi lại chẳng ai nhận thấy bé rất ít nói. Bé sợ kinh khủng, Susan sẽ hỏi bé đưa bánh cho ai, nhưng không có câu hỏi nào làm ta lúng túng được nêu ra. Sau bữa tối mấy đứa kia bỏ đi chơi trong Thung Lũng Cầu Vồng nhưng Rilla ngồi một mình trên bậc thềm cho đến khi mặt trời lặn, cả bầu trời vàng rực đầy gió đằng sau Bên Ánh Lửa và ánh đèn trong làng dưới kia vụt sáng. Rilla vẫn luôn thích nhìn chúng bừng sáng, đây đó, khắp Glen, nhưng đêm nay bé chẳng màng. Cả đời bé chưa bao giờ buồn bã như vậy. Bé không biết mình sống làm sao đây nữa. Buổi chiều thẫm lại thành màu tím và bé còn buồn hơn nữa. Mùi bánh mì tròn phết đường nhựa thích khoái khẩu nhất thoảng lại... Susan đã chờ đến chiều tối mát mẻ để nướng bánh cho gia đình... nhưng bánh đường nhựa thích, cũng như mọi thứ khác, chỉ là hư ảo. Bé khổ sở lên cầu thang vào giường dưới tấm trải mới có hoa màu hồng bé đã từng rất ư tự hào. Nhưng bé không ngủ được. Bé vẫn bị con ma bánh dìm dưới nước ám ảnh. Mẹ đã hứa cái bánh ấy với ban tổ chức... họ sẽ nghĩ sao về mẹ vì không gửi bánh tới? Mà đáng ra đó là ổ bánh lộng lẫy nhất ở đấy rồi! Tối nay gió nghe lẻ loi quá chừng. Nó đang trách móc bé. Nó nói, “Ngốc... ngốc... ngốc,” không biết bao lần.
“Chuyện gì làm cháu thao thức vậy, cưng?” Susan hỏi khi bước vào cùng một chiếc bánh đường nhựa thích.
“Ôi Thuthan, cháu... cháu chán mình quá.”
Susan trông lo lắng. Nghĩ mà xem, trong giờ ăn tối đứa bé đã có vẻ mệt mỏi.
“Mà tất nhiên cậu bác sĩ lại đi vắng rồi. Gia đình bác sĩ chết còn vợ thợ đóng giày đi chân đất,” bà nghĩ thầm, rồi nói ra:
“Để bà xem cháu có bị sốt không nhé, cháu cưng.”
“Không, không, Thuthan. Chỉ là... cháu vừa làm một chuyện rất kinh khủng, Thuthan... Thathan khiến cháu làm vậy. Không, không, không phải hắn, Thuthan... chính cháu làm, cháu... cháu ném cái bánh xuống con lạch rồi.”
“Trời ơi!” Susan sững sờ nói. “Cái gì khiến cháu làm thế?”
“Làm gì?” Đó là mẹ, từ thị trấn về đến nhà. Susan mừng rỡ rút lui, thấy thật may vì là cô bác sĩ đã về để tiếp quản tình huống. Rilla nức nở kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Con yêu, mẹ không hiểu đấy. Sao con lại nghĩ mang bánh đến nhà thờ là chuyện khủng khiếp như vậy?”
“Con tưởng nó giống như bà lão Tillie Pake, mẹ ơi. Con làm thấu mặt mẹ rồi! Ôi mẹ, nếu mẹ tha thứ cho con thì con thé không bao giờ hư nữa... con sẽ nói với ban tổ chức là mẹ có làm một ổ bánh...”
“Đừng để ý ban tổ chức, con yêu ạ. Họ đã có nhiều bánh lắm rồi... bao giờ cũng thế. Chắc chẳng ai để ý là ta không gửi bánh đến đâu. Chỉ cần ta không nói chuyện này với ai. Nhưng sau chuyện này, Bertha Marilla Blythe, hãy luôn nhớ một điều là Susan hay mẹ không bao giờ bảo con làm chuyện gì mất mặt cả.”
Cuộc đời lại đáng yêu rồi. Bố đến cửa để nói, “Chúc ngủ ngon, Mèo Con,” còn Susan đi nhẹ vào để nói bữa tối ngày mai họ sẽ có món bánh nướng nhân thịt gà.
“Nhìu nước sốt hạ, Thuthan?”
“Ê hề luôn.”
“Với lại điệm tâm cháu có được phép ăn một quả trứng luộc không, Thuthan. Cháu không hứng...”
“Cháu sẽ có hai quả trứng luộc nếu cháu muốn. Còn giờ cháu phải ăn bánh mì tròn rồi ngủ đi, bé cưng.”
Rilla ăn bánh mì nhưng trước khi đi ngủ bé lẻn khỏi giường và quỳ xuống.
Rất thành khẩn bé nói:
“Chúa thương mến ơi, thin làm ơn cho con thành đứa chẹ luôn ngoan và bít vâng lời, dù con đươc bạo làm gì. Và thin phù hộ cho cô Emmy thân iu cùng hết mọi trẹ mồ côi.”
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa