Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ao cháu không ăn gì cả vậy, cháu yêu?” Susan hỏi tại bàn ăn tối.
“Con chơi ngoài nắng lâu quá phải không, con yêu?” mẹ lo lắng hỏi. “Con nhức đầu hả?”
“D...ạ,” Nan nói. Nhưng không phải cô bé nhức đầu. Có phải cô bé đang nói dối mẹ không? Nếu là vậy, cô bé còn phải nói dối bao nhiêu lần nữa đây? Vì Nan biết mình sẽ không bao giờ ăn được nữa... chừng nào cô bé còn phải giữ sự thật kinh khủng này một mình. Cô bé cũng biết mình sẽ không bao giờ nói cho mẹ biết được. Không phải vì lời hứa... chẳng phải có lần Susan nói rằng hứa sai thì nên bỏ hơn là giữ sao?... mà vì điều đó sẽ làm mẹ đau lòng. Không hiểu sao, Nan biết chắc chắn không nghi ngờ gì là điều đó sẽ làm mẹ đau lòng kinh khủng. Mà mẹ thì không nên như vậy... không nên... đau lòng. Bố cũng thế.
Vậy nhưng... còn Cassie Thomas. Cô bé sẽ không gọi nó là Nan Blythe đâu. Cứ nghĩ Cassie Thomas là Nan Blythe là Nan lại cảm thấy khủng khiếp không tả được. Cô bé thấy như thể chuyện đó làm cô bị xóa nhòa. Cô mà không phải Nan Blythe thì cô sẽ không phải ai cả! Cô bé sẽ không là Cassie Thomas.
Nhưng Cassie Thomas cứ ám ảnh cô bé. Cả tuần cô bị con bé ấy ám ảnh... một tuần khốn khổ khi Anne và Susan thật sự lo cho đứa bé, không ăn không chơi, và, như Susan nói, “chỉ ủ rũ quanh quẩn”. Có phải vì Dovie Johnson về nhà rồi? Nan nói không phải. Nan nói không vì gì cả. Cô bé chỉ cảm thấy mệt. Bố chăm sóc cho cô và kê một liều thuốc mà Nan ngoan ngoãn uống. Nó không khiếp như dầu thầu dầu nhưng giờ thì thậm chí dầu thầu dầu cũng chẳng nghĩa lý gì nữa. Ngoài Cassie Thomas ra không còn gì có ý nghĩa nữa... và từ trong đầu óc rối bời câu hỏi khủng khiếp đã nổi lên xâm chiếm cô bé.
Chẳng phải Cassie Thomas nên lấy lại những quyền thuộc về mình sao?
Có công bằng không khi mà cô, Nan Blythe... Nan cuống cuồng bám chặt danh tính mình... có mọi thứ mà Cassie Thomas bị khước từ và có quyền được hưởng? Không, vậy là không công bằng. Nan chắc chắn một cách tuyệt vọng vậy là không công bằng. Đâu đó trong Nan có một ý thức công bằng và chơi đẹp mạnh mẽ. Và nó mỗi lúc một đè nặng trong cô đến mức phải nói cho Cassie Thomas thì mới công bằng.
Suy cho cùng, có lẽ sẽ không ai để tâm gì lắm. Tất nhiên mới đầu bố mẹ sẽ buồn bực một chút, nhưng ngay khi họ biết Cassie Thomas là con mình thì mọi yêu thương sẽ dành cho Cassie còn cô, Nan, sẽ chẳng là gì đối với họ. Mẹ sẽ hôn Cassie Thomas và hát cho nó nghe trong ánh hoàng hôn mùa hè... hát bài Nan thích nhất...
“Em đã thấy có một con tàu, dong buồm đi, dong buồm đi trên biển,
Ô kìa, tàu chất đầy những món quà xinh xắn cho em.”
Nan và Di vẫn thường nói về cái ngày con tàu của chúng cập bến. Nhưng giờ thì những thứ xinh xắn... phần của cô bé trong số đó... sẽ thuộc về Cassie Thomas. Cassie Thomas sẽ đóng vai nữ hoàng đẹp như tiên trong buổi hòa nhạc lớp giáo lý sắp tới và đeo băng đô kim tuyến lấp lánh của cô bé. Nan đã trông chờ vai diễn đó biết chừng nào! Susan sẽ làm bánh xốp trái cây cho Cassie Thomas còn Pussywillow sẽ rù rù cho nó. Nó sẽ chơi búp bê của Nan trong nhà chơi trải thảm rêu của Nan trong rừng thích, và ngủ trên giường của cô. Di có thích chuyện đó không? Di có thích Casssie Thomas làm chị không?
Đến một ngày Nan biết cô bé không chịu nổi điều đó nữa. Cô bé phải làm điều công bằng. Cô bé sẽ xuống Cửa Vịnh nói cho nhà Thomas biết sự thật. Họ sẽ nói cho bố mẹ. Nan cảm thấy rằng cô bé không thể tự mình làm điều đó.
Khi đã đi đến quyết định này rồi thì Nan cảm thấy khá hơn một chút, nhưng buồn ơi là buồn. Cô bé cố ăn chút bữa tối vì đó sẽ là bữa cuối cùng cô ăn tại Bên Ánh Lửa.
“Mình sẽ luôn gọi mẹ là ‘mẹ’,” Nan tuyệt vọng nghĩ. “Và mình sẽ không gọi Jimmy Sáu Ngón là ‘bố’. Mình chỉ rất kính cẩn gọi ‘ông Thomas’. Chắc chắn ông ta sẽ không phiền gì chuyện đó.”
Nhưng có gì đó làm cô bé nghẹn ngào. Nhìn lên cô đọc thấy dầu thầu dầu trong mắt Susan. Susan tội nghiệp chẳng hề nghĩ cô sẽ không còn ở đây nữa để uống trước giờ đi ngủ. Cassie Thomas sẽ phải uống. Đó là một thứ mà Nan không ganh tị với Cassie Thomas.
Nan đi ngay sau bữa tối. Cô bé phải đi trước khi trời tối nếu không cô sẽ không còn can đam. Cô bé đi mà mặc áo đầm chơi vải bông kẻ ô, không dám thay, sợ Susan hay mẹ hỏi vì sao. Vả chăng, thật ra mọi áo đầm đẹp của cô bé đều thuộc về Cassie Thomas. Nhưng cô bé mặc cái tạp dề mới mà Susan may cho cô... cái tạp dề nhỏ xíu xinh xắn có viền trang trí vỏ sò, viền vỏ sò màu đỏ Thổ Nhĩ Kỳ. Nan thích cái tạp dề đó. Chắc hẳn Cassie Thomas sẽ không giận cô bé lắm.
Cô bé đi xuống làng, băng qua làng, ngang con đường cầu tàu, xuống đường cảng, một bóng dáng bé nhỏ hào hiệp, bất khuất. Nan không hề biết mình là một anh hùng. Trái lại cô cảm thấy rất xấu hổ về mình vì thật khó làm điều gì đúng và công bằng, khó mà không giận Cassie Thomas, rất khó mà không sợ Jimmy Sáu Ngón, rất khó mà không quay đầu lại chạy về Bên Ánh Lửa.
Đó là một buổi chiều tối sầm. Một đám mây đen nặng nề lơ lửng ra đến tận biển, như một con dơi đen lớn. Ánh chớp từng hồi chập chờn bên trên cảng và mấy ngọn đồi cây cối um tùm xa hơn. Cụm nhà ngư dân ở Cửa Vịnh thấm đẫm ánh sáng đỏ thoát ra từ dưới đám mây. Đây đó từng vũng nước lấp lánh như những viên hồng ngọc khổng lồ. Một con tàu buồm trắng lặng lẽ đang lững lờ trôi qua mấy đụn cát mù sương về đại dương bí ẩn gọi mới, lũ mòng biển kêu kỳ lạ.
Nan không thích cái mùi của nhà dân chài hay mấy đám trẻ con lem luốc đang chơi đùa đánh nhau la hét trên cát. Chúng tò mò nhìn Nan khi cô bé dừng lại hỏi chúng đâu là nhà của Jimmy Sáu Ngón.
“Nhà đằng kia kìa,” một thằng nhỏ vừa nói vừa chỉ. “Mày có chuyện gì với ông đó?”
“Cám ơn” Nan nói, quay đi.
“Mày không biết xử sự khá hơn hả?” một đứa con gái la lên. “Hợm quá không trả lời nổi một câu cho lịch sự!”
Thằng bé sấn tới trước mặt cô.
“Thấy cái nhà sau lưng nhà Thomas kia không?” Nó nói. “Trong đó có con rắn nước nên tao sẽ nhốt mày trong đó nếu không chịu nói tao nghe mày cần gì ở Jimmy Sáu Ngón.”
“Lại đây, cô Kiêu Kỳ,” một đứa con gái to xác chọc. “Mày từ Glen đến, mà dân Glen ai cũng nghĩ mình là nhân vật quan trọng. Trả lời câu hỏi của thằng Bill đi!”
“Nếu mày không coi chừng,” một thằng khác nói, “Tao sẽ trấn nước vài con mèo con rồi tao nhúng mày vào luôn đó.”
“Mày mà có một hào thì tao sẽ bán cho mày một cái răng,” một đứa con gái lông mày đen nói, cười toe. “Hôm qua tao mới nhổ một cái.”
“Tao không có một hào và răng của mày không giúp gì được tao cả,” Nan nói, cố gom chút can đảm. “Mày để tao yên đi.”
“Đừng có hỗn xược với tao!” con lông mày đen nói. Nan toan chạy. Thằng rắn biển chìa một chân ra làm cô bé vấp. Cô bé ngã sóng soài trên cát lăn tăn những lớp thủy triều. Mấy đứa kia ré lên cười.
“Tao chắc giờ mày sẽ không còn ngẩng cao đầu vậy nữa,” lông mày đen nói. “Mặc cái thứ vỏ sò đỏ đó mà vênh váo ở đây há.”
Rồi có đứa kêu lên, “Thuyền của Jack Xanh vào kìa” thế là cả bọn chạy đi. Đám mây đen đã sà xuống thấp hơn và mọi vũng hồng ngọc đã thành màu xám.
Nan nhỏm dậy. Áo cô bé lấm tấm cát còn tất thì lấm lem. Nhưng cô bé đã thoát được những kẻ hành hạ. Chúng là bạn chơi của cô bé trong tương lai sao?
Cô không được khóc... cô không được! Cô bé leo lên mấy bậc thang ván cót két dẫn tới cửa nhà Jimmy Sáu Ngón. Như mọi căn nhà ở Cửa Vịnh, nhà của Jimmy Sáu Ngón dựng trên mấy khối gỗ để tránh xa những con nước lên cao bất thường, khoảng không bên dưới thì ngổn ngang hỗn độn bát đĩa vỡ, lon rỗng, bẫy tôm hùm cũ và đủ thứ rác rưởi. Cửa mở nên Nan nhìn vào một cái bếp cô chưa từng thấy có gì giống thế bao giờ. Sàn trơn bẩn thỉu, trần lem nhem bám bẩn ám khói, chậu chén đầy bát đĩa chưa rửa. Thức ăn thừa trên chiếc bàn gỗ cũ ọp ẹp và ruồi đen to khủng khiếp bu đầy. Một bà có mớ tóc muối tiêu bù xù đang ngồi trên ghế xích đu chăm một đứa bé bụ bẫm... một đứa bé xám ngoét vì ghét bẩn.
“Em mình,” Nan nghĩ.
Không thấy tăm hơi Cassie hay Jimmy Sáu Ngón đâu và chuyện xảy ra tiếp theo làm Nan thấy mừng vì điều đó.
“Mày là ai và mày muốn gì?” người đàn bà nói khá là bất lịch sự.
Bà ta không mời nhưng Nan vẫn bước vào. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa và một hồi sấm chớp làm rung chuyển căn nhà. Nan biết mình phải nói điều cô bé đến để nói trước khi lòng can đảm không còn, nếu không cô bé sẽ quay đầu mà chạy khỏi ngôi nhà đáng sợ đó và đứa bé đáng sợ đó và lũ ruồi đáng sợ đó.
“Vui lòng cho cháu gặp Cassie,” cô bé nói. “Cháu có chuyện quan trọng muốn nói với nó.”
“Chứ gì nữa!” người đàn bà nói. “Nhìn tướng mày thì phải quan trọng rồi. Hừm, Cass không có nhà. Bố nó dẫn nó đi Bắc Glen một vòng rồi mà bão sắp đến này thì chẳng biết khi nào họ mới về. Ngồi xuống đi.”
Nan ngồi xuống một cái ghế gãy. Cô bé biết dân Cửa Vịnh nghèo nhưng cô không biết ai trong họ thế này. Bà Tom Fitch ở Glen nghèo nhưng nhà bà Tom Fitch gọn gàng và ngăn nắp như Bên Ánh Lửa. Dĩ nhiên, ai cũng biết Jimmy Sáu Ngón uống sạch bao nhiêu tiền lão làm ra. Và từ giờ thì đây sẽ là nhà của cô bé!
“Dù sao thì mình cũng sẽ cố dọn dẹp nó cho sạch sẽ,” Nan buồn bã nghĩ. Nhưng tim cô bé nặng như chì. Ngọn lửa hy sinh bản thân mình cao cả vẫn mời gọi cô bé giờ đã tắt.
“Mày muốn gặp Cass làm gì?” bà Jimmy Sáu Ngón tò mò hỏi, lau cái mặt bẩn thỉu của đứa bé bằng một cái tạp dề còn bẩn hơn.
“Nếu là chuyện buổi hòa nhạc lớp giáo lý thì nó không đi được đâu, mà dứt khoát là vậy. Nó chẳng có lấy một miếng giẻ rách cho tử tế. Sao mà tao kiếm cho nó được cái nào? Tao hỏi mày đó.”
“Không ạ, không phải về buổi hòa nhạc,” Nan ủ rũ nói. Cô bé cũng nên cho bà Thomas biết toàn bộ câu chuyện. Dù gì bà ta cũng phải biết.” Cháu đến để nói nó là... để nói nó là... nó là cháu còn cháu là nó!”
Có lẽ bà Sáu Ngón cần được tha thứ khi nghĩ chuyện này không minh mẫn cho lắm.
“Chắc mày bị khùng rồi,” bà ta nói. “Mày muốn nói cái quái gì vậy hả?”
Nan ngẩng đầu lên. Điều tồi tệ nhất giờ đã qua.
“Cháu muốn nói là Cassie và cháu sinh ra cùng một đêm rồi... rồi... cô y tá đã đánh tráo tụi cháu vì cô ta ghét mẹ cháu, rồi... rồi... đáng ra Cassie phải sống ở Bên Ánh Lửa... và được những lợi thế.”
Câu cuối này cô bé nghe cô dạy giáo lý dùng nhưng Nan nghĩ nó có cái kết cao quý cho một câu nói chẳng đâu ra đâu.
Bà Sáu Ngón ngây nhìn cô.
“Tao điên hay mày điên? Cái mày nói chẳng có nghĩa lý gì cả. Ai lại bảo mày một chuyện tào lao như vậy?”
“Dovie Johnson ạ.”
Bà Sáu Ngón ngửa cái đầu tóc bù xù ra sau cười. Bà ta có thể lấm lem bẩn thỉu nhưng bà có tiếng cười thật quyến rũ. “Đáng ra tao phải biết rồi chứ. Cả mùa hè tao giặt đồ cho dì nó và đứa nhóc đó đúng là khó ưa! Trời, nó nghĩ đi lừa thiên hạ là khôn ngoan sao chứ! Thôi, cô bé Chẳng-biết-tên-gì này, mày không nên tin mọi điều Dovie thêu dệt nếu không con đó sẽ làm mày gặp rắc rối đó.”
“Ý bà nói chuyện đó không có thật sao?” Nan há hốc.
“Không hề. Trời đất, hẳn mày non nớt lắm mới đi tin cái gì như vậy Cass chắc còn già đời hơn mày nhiều. Nhưng dù sao thì mày là đứa nào vậy hả?”
“Cháu là Nan Blythe.” Ôi, ý nghĩ tuyệt hay. Cô bé là Nan Blythe!
“Nan Blythe! Một trong hai đứa sinh đôi ở Bên Ánh Lửa sao! Ủa, tao còn nhớ cái đêm mày chào đời mà. Tao tình cờ ghé Bên Ánh Lửa có chút chuyện. Hồi đó tao chưa cưới Sáu Ngón... chưa bao giờ đáng thương như vậy... mẹ của Cass còn sống và khỏe mạnh, còn Cass mới biết đi. Mày trông giống bà nội mày... đêm đó cũng có bà ấy ở đó nữa, dương dương tự đắc về hai đứa cháu gái sinh đôi. Nghĩ coi mày mất trí rồi mới đi tin chuyện bịa khùng điên như vậy.”
“Cháu có thói quen tin người,” Nan vừa nói vừa đứng lên với cung cách hơi đĩnh đạc, nhưng cô bé đang mừng quá nên không muốn chỉnh bà Sáu Ngón gay gắt cho lắm.
“Chà, trong cái thế giới này thì tốt nhất là mày bỏ cái thói quen đó đi,” bà Sáu Ngón nói vẻ nhạo báng. “Và đừng có chạy lông nhông với bọn con nít ưa đi gạt thiên hạ nữa. Ngồi xuống đi, nhóc. Cơn mưa này tạnh mày mới về được. Trời đang mưa như trút và tối nhẻm như một bầy mèo đen. Ủa, nó đi rồi... con nhỏ đi mất rồi.”
Nan đã nhạt nhòa trong cơn mưa như trút. Chỉ có niềm vui sướng cuồng điên nhờ những lời cam đoan của bà Sáu Ngón mới đưa được cô về nhà qua cơn bão đó. Gió dập vùi cô bé, mưa chảy ròng ròng trên người cô, tiếng sét kinh hoàng làm cô nghĩ vũ trụ đã nổ toang rồi. Chỉ có cái ánh chớp xanh lạnh soi đường cho cô bé. Không biết bao lần cô bé trượt chân ngã xuống. Nhưng rồi cuối cùng cô bé cũng loạng choạng, nước mưa nhỏ long tong, vào hành lang ở Bên Ánh Lửa.
Mẹ chạy ra và đỡ được cô trong vòng tay.
“Con yêu, con làm cả nhà kinh hãi quá chừng! Ôi, con đi đâu vậy?”
“Bà chỉ mong sao Jem và Walter không chết trong cơn mưa đó khi đi tìm con,” Susan nói, giọng bà căng ra gay gắt quá. Nan gần như đã cạn không còn hơi thở. Cô bé chỉ còn biết há miệng hổn hển khi cảm thấy vòng tay mẹ ôm lấy cô:
“Ồ, mẹ ơi, con là con... đúng là con. Con không phải Cassie Thomas và con sẽ không bao giờ là ai cả mà lại là con thôi.”
“Bé cưng tội nghiệp bị mê sảng rồi,” Susan nói. “Chắc con bé ăn phải cái gì không hợp.”
Anne tắm cho Nan và cô bé vào giường rồi mới cho cô bé nói. Rồi cô nghe đầu đuôi câu chuyện.
“Ôi, mẹ ơi, con có đúng là con mẹ không?”
“Tất nhiên, con yêu. Làm sao con có thể nghĩ gì khác đi được?”
“Con không bao giờ nghĩ Dovie sẽ bịa chuyện với con... Dovie thì không. Mẹ ơi, mình còn biết tin ở ai đây? Jen Penny kể cho Di những chuyện khủng khiếp...”
“Chúng chỉ là hai trong bao cô bé con quen, con yêu ạ Trong mấy bạn chơi với con chưa bao giờ có ai nói với con điều gì không thật. Ở đời có những người như thế, người lớn cũng như trẻ con. Bao giờ lớn hơn chút nữa con sẽ phân biệt được vàng thau.”
“Mẹ, con ước gì Walter và Jem và Di không biết con ngốc ra sao.”
“Chúng không cần biết đâu. Di đi Lowbridge với bố, còn mấy anh con chỉ cần biết con đi quá xa xuống đường Cảng rồi gặp bão. Con đã ngu ngốc tin Dovie nhưng con là cô bé rất can đảm khi đi dâng cho Cassie Thomas bé bỏng tội nghiệp cái con nghĩ đúng là chỗ của nó. Mẹ tự hào về con.”
Bão đã tan. Trăng đang nhìn xuống một trần gian hạnh phúc tuyệt vời.
“Ôi mình rất mừng mình được là mình” là ý nghĩ cuối cùng của Nan khi cô bé ngủ thiếp đi.
Sau đó Gilbert và Anne vào nhìn những gương mặt bé nhỏ đang ngủ sát bên nhau thật dễ thương. Diana ngủ mà hai khóe môi nhỏ rắn rỏi mím lại còn Nan ngủ thiếp đi mà miệng mỉm cười. Gilbert nghe câu chuyện và giận đến mức may cho Dovie Johnson là nó đã xa anh cả năm chục cây số rồi. Nhưng Anne cảm thấy lương tâm dằn vặt.
“Đáng ra em phải biết cái gì làm con bé khổ sở. Nhưng tuần này em lại mải bận tâm đến những chuyện khác những thứ thật ra có quan trọng gì so với nỗi đau của một đứa trẻ. Cứ nghĩ con yêu tội nghiệp đã chịu đựng những gì xem.”
Cô ăn năn cúi xuống, chăm chăm nhìn chúng không muốn rời. Chúng hãy còn là của cô... hoàn toàn của cô, cho cô làm mẹ và yêu thương che chở. Chúng vẫn tìm đến cô cùng mọi tình yêu và nỗi đau trong trái tim bé bỏng. Vài năm nữa chúng vẫn là của cô... thế rồi? Anne rùng mình. Được làm mẹ thật ngọt ngào biết mấy... nhưng cũng khủng khiếp biết mấy.
“Em không biết cuộc sống sẽ dành điều gì cho chúng” cô thì thầm.
“Ít nhất thì hãy hy vọng và tin tưởng rằng đứa nào rồi cũng sẽ được một tấm chồng tốt như mẹ nó,” Gilbert chọc ghẹo.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa