The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ây giờ chắc mình không bao giờ còn mùa đông như ngày xưa nữa, phải không mẹ?” Walter ủ dột nói.
Vì tuyết tháng Mười một đã tan từ lâu mà suốt tháng Mười hai Glen St. Mary vẫn là một miền đất âm u ảm đạm, nằm giữa vòng vịnh xám xịt lấm chấm những ngọn bọt biển cong cong trắng xóa như băng. Chỉ được vài ngày nắng, cảng biển lóng lánh trong vòng tay những ngọn đồi vàng rực: những ngày còn lại thì lạnh lùng khắc nghiệt. Nhà Bên ánh Lửa hoài công mong chờ tuyết cho Giáng sinh: nhưng các hoạt động chuẩn bị vẫn đều đều diễn ra và khi tuần lễ cuối đến gần thì Bên ánh Lửa đã đầy bí ẩn và bí mật cùng những tiếng thì thầm và mùi thơm phưng phức. Ngay trước hôm Giáng sinh mọi thứ đã sẵn sàng. Cây linh sam Walter và Jem đem từ Vùng Lòng Chảo lên đứng trong góc phòng khách, cửa lớn cửa sổ treo những vòng lá xanh lớn thắt nơ đỏ thật to. Lan can quấn vân sam leo còn kho lương thực của Susan thì chật ních ê hề. Thế rồi, cuối buổi chiều, khi ai nấy đành cam chịu một Giáng sinh “xanh” buồn tẻ thì ai đó nhìn ra cửa sổ và thấy những bông tuyết trắng lớn như lông chim rơi dày.
“Tuyết! Tuyết!! Tuyết!!!” Jem kêu toáng lên. “Cuối cùng thì cũng có Giáng sinh trắng rồi, mẹ ơi.”
Bọn trẻ Bên ánh Lửa sung sướng đi ngủ. Thích biết bao khi được rúc vào chăn ấm áp dễ chịu và lắng nghe bão hú bên ngoài suốt đêm tuyết âm u. Anne và Susan bắt tay vào trang hoàng cây Giáng sinh... “Chính họ cũng xử sự như hai đứa trẻ,” bà cô Mary Maria nghĩ đầy khinh miệt. Bà không bằng lòng trang trí nến trên cây... “Nhà bắt lửa thì sao.” Bà không tán thành mấy quả cầu đủ màu sắc... “Hai đứa sinh đôi ăn thì sao.” Nhưng chẳng ai để tâm tới bà. Họ đã biết được rằng càu nhàu là điều kiện duy nhất để bà cô Mary Maria thấy cuộc đời dễ sống hơn.
“Xong!” Anne kêu lên khi gắn chặt ngôi sao bạc thật lớn lên chóp cây linh sam nhỏ kiêu kỳ. “Ồ, cô Susan ơi, trông đẹp không này! Thật thích khi mỗi dịp Giáng sinh ta lại được là trẻ con mà không phải xấu hổ! Cháu thật mừng vì tuyết đã rơi rồi... nhưng cháu mong hết đêm nay bão sẽ tan.”
“Mai sẽ có bão cả ngày đấy.” Bà cô Mary Maria nói chắc chắn. “Cái lưng khốn khổ của cô bảo thế.”
Anne đi qua hành lang, mở cánh cửa lớn trước nhà nhìn ra. Vạn vật chìm trong một trận bão tuyết trắng xóa. Mấy ô kính cửa sổ xám xịt vì tuyết chất dày. Cây hồng tùng như một bóng ma trùm kín khổng lồ.
“Trông chẳng hứa hẹn gì mấy,” Anne rầu rĩ thừa nhận.
“Nhưng Chúa điều khiển thời tiết, cô bác sĩ thân yêu ạ! Chứ không phải bà Mary Maria Blythe,” Susan nói với ra sau vai.
“Cháu hy vọng ít nhất tối nay cũng không có điện thoại của bệnh nhân,” Anne quay đi và nói. Susan nhìn vào bóng tối ảm đạm để từ biệt rồi khóa đêm bão lại bên ngoài.
“Tối nay nhà chị đừng có mà sinh đấy nhé,” bà cay độc cảnh cáo về hướng Bắc Glen nơi bà George Drew đang chờ sinh đứa thứ tư.
Bất chấp cái lưng của bà cô Mary Maria, bão đã dịu đi trong đêm rồi sáng ra rót đầy thứ rượu đỏ mặt trời mùa đông xuống vùng trũng bí mật phủ tuyết trắng giữa các ngọn đồi. Bọn trẻ đều thức dậy sớm, mặt mũi sáng như sao và đầy vẻ háo hức.
“Ông già Noel có qua được bão không mẹ?”
“Không. Ông ấy bệnh nên không dám thử đâu,” bà cô Mary Maria nói, bà đang trong tâm trạng vui vẻ nên cảm thấy muốn đùa.
“Ông già Noel tới đây rồi,” Susan nói trước khi mắt chúng kịp nhòa đi, “ăn sáng xong các cháu sẽ thấy ông ấy đã làm gì cho cây thông nhà mình.”
Sau bữa điểm tâm bố biến đâu mất thật bí hiểm, nhưng không đứa nào thấy nhớ bố vì mải chơi với cây thông... cây thông tươi thắm, biết bao bong bóng vàng bong bóng bạc và nến thắp trong căn phòng vẫn còn tối, những gói quà đủ màu cột ruy băng duyên dáng nhất xếp xung quanh. Thế rồi ông già Noel xuất hiện, một ông già tuyệt đẹp mặc bộ đỏ có lông trắng, chòm râu trắng dài và cái bụng bự ơi là bự... Susan đã nhồi ba cái gối tựa vào chiếc áo thụng vải nhung đỏ Anne may cho Gilbert. Thoạt đầu Shirley thét lên kinh hãi, mặc dù vậy cũng không chịu cho dẫn ra ngoài. Santa phân phát quà cùng một câu ngắn ngộ nghĩnh cho tất cả bằng giọng nghe quen lạ lùng dù qua mặt nạ; thế rồi đúng phút chót bộ râu của ông bắt lửa ở cây nến, bà cô Mary Maria khá toại nguyện vì sự cố này dù vẫn chưa đủ để ngăn bà thở dài thảm não.
“Than ôi, Giáng sinh không còn như ngày cô còn bé.” Bà nhìn món quà bé Elizabeth gửi từ Paris về cho Anne với vẻ chê bai... một bức tượng đồng Artemis cầm cây cung bạc nhỏ xíu thật đẹp.
“Con đàn bà hư hỏng trơ trẽn nào thế?” bà nghiêm khắc hỏi.
“Nữ thần Diana đấy,” Anne nói, rồi cười toe toét với Gilbert.
“Ồ, ngoại đạo à! Vậy thì lại là chuyện khác. Nhưng Anne này, cô mà là cháu thì cô sẽ không để chỗ nào bọn trẻ có thể nhìn thấy được đâu. Đôi khi cô bắt đầu nghĩ trên đời chẳng còn gì như tính e lệ nữa. Bà ngoại cô,” bà cô Mary Maria kết luận theo kiểu chẳng đâu vào đâu đặc trưng của rất nhiều phát ngôn của bà, “không đời nào chịu mặc ít hơn ba cái váy lót, mùa đông cũng như mùa hè.”
Bà cô Mary Maria đã đan “găng tay hở ngón” cho bọn nhỏ bằng màu len đỏ tía đáng sợ, và cả một áo len dài tay cho Anne nữa; Gilbert nhận được chiếc cà vạt xấu phát bệnh còn Susan được một váy lót vải thô màu đỏ. Ngay cả Susan cũng thấy váy lót vải đỏ là lỗi thời rồi, nhưng bà cũng lịch sự cám ơn bà cô Mary Maria.
“Một nhà truyền giáo khổ hạnh chắc mới thích được thứ này,” bà nghĩ. “Ba váy lót, đúng là! Mình tự mãn cho mình là người đàn bà đoan chính nhưng mình cũng thích nhân vật Cung Bạc đó. Cô ta hầu như chẳng mặc gì nhiều, nhưng mình mà có thân hình như vậy thì chẳng biết mình có muốn che giấu đi không nữa. Nhưng giờ mình phải đi chuẩn bị đồ nhồi cho gà tây cái đã... nói vậy không có nghĩa là món đó sẽ có gì khác biệt vì đằng nào mà chả không có hành tây.”
Ngày hôm ấy Bên ánh Lửa tràn trề hạnh phúc, niềm hạnh phúc truyền thống, bình dị thôi, mặc dù có bà cô Mary Maria, một con người dứt khoát không thích thấy mọi người hạnh phúc quá.
“Xin cho thịt nhạt màu thôi. (James, ăn xúp khẽ thôi) A, cháu không phải người lạng thịt như bố cháu, Gilbert ạ. Ông ấy biết chia cho mọi người miếng người ấy thích nhất. (Hai đứa sinh đôi này, thỉnh thoảng người già cả cũng muốn có dịp chen vào một câu đấy. Bà được nuôi dạy bằng nguyên tắc là cần phải thấy mà không cần phải nghe trẻ con.) Không, cám ơn Gilbert, đừng lấy xà lách cho cô. Cô không ăn đồ sống. Vâng, Anne, cô muốn chút bánh pudding. Mấy cái loại bánh nhân thịt bằm quá ư là khó tiêu.”
“Bánh thịt bằm của Susan là thơ, cũng như bánh táo là ý nhạc” bác sĩ nói. “Cho anh mỗi thứ một miếng đi, cô gái Anne.”
“Ở tuổi mình cháu có thật lòng thích được gọi là cô gái không, Anne? Walter, cháu chưa ăn hết bánh mì bơ của cháu kìa. Rất nhiều trẻ em nghèo mà có được thì mừng lắm đấy. James thân yêu, hỉ mũi rồi làm sao cho dứt đi, bà không chịu nổi tiếng hỉ mũi.”
Nhưng đó là một Giáng sinh vui tươi đáng yêu. Sau bữa ăn bà cô Mary Maria cũng đã bớt lạnh nhạt một chút, gần như nhã nhặn nói là quà tặng cho bà khá xinh, và thậm chí còn chịu đựng Tôm với vẻ hy sinh nhẫn nhục khiến ai cũng thấy hơi xấu hổ vì yêu thương chú.
“Cháu nghĩ mấy nhóc nhà mình đã có một ngày vui vẻ.” Đêm đó Anne sung sướng nói khi nhìn cây cối đan vào nhau dệt nên những hoa văn trên mấy ngọn đồi trắng xóa và vòm trời hoàng hôn, bọn trẻ thì đã ra bãi cỏ mải mê rải vụn bánh cho chim trên mặt tuyết. Gió khẽ rì rào giữa những cành cây, gửi những trận mưa tuyết lên bãi cỏ và hứa hẹn ngày mai sẽ lại có bão, nhưng Bên ánh Lửa đã có một ngày của mình rồi.
“Cô cũng nghĩ vậy,” bà cô Mary Maria đồng tình. “Cô tin chắc là chúng đã được hét hò đủ rồi. Còn ăn uống thì thôi, ta chỉ trẻ có một thời, mà cô chắc trong nhà ta vẫn còn nhiều dầu thầu dầu.”
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa