They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
úc nãy, tôi đã sợ phát khiếp, khi con Taxxon chuẩn bị nuốt sống bọn tôi. Tôi đã sợ hãi cho mạng sống của bản thân và của các bạn mình.
Bây giờ, khi vũng Yeerk bị treo lại giữa dòng thời gian, tôi còn thấy khiếp sợ hơn. Đầu tôi vẫn bơi trong những hình ảnh mà người Ellimist đã cho bọn tôi thấy.
“Ông tới đây chỉ để nói cho bọn tôi biết rằng bọn tôi là những xác chết chưa chôn hay sao?” Tôi gượng hỏi.
“Bọn ta tặng cho các cô cậu một điều.” Người Ellimist nói. “Bọn ta có thể cứu một nhóm nhỏ làm mẫu cho giống người. Bọn ta có một hành tinh để tái định cư họ ở đó. Các cô cậu… và một số thành viên trong gia đình các cô cậu, với một ít người khác, được lựa chọn để có mẫu di truyền tối ưu. Cũng như một vài giống loài khác của Trái Đất mà bọn ta đặc biệt quan tâm.”
Tôi bất ngờ khi nghe Cassie bật cười. “Ổng là một kiểu nhà hoạt động môi trường.” Nhỏ bình luận. “Đúng như vậy đó. Bọn mình là những loài vật lâm nguy, và ổng là nhà hoạt động môi trường đang tìm cách cứu bọn mình.”
“Bọn ta có một hành tinh dành riêng cho các cô cậu.” Người Ellimist nói. “Nó rất giống Trái Đất. Các cô cậu có thể tự do tiến hóa một cách tự nhiên, giống như cách loài người tiến hóa.”
“Khùng quá đi mất.” Marco kêu. “Cứ như là con thuyền Noe ấy. Cơn đại hồng thủy Yeerk đang tràn tới và tụi mình phải dzọt lên thuyền.”
“Không.” Tobias nhìn trừng trừng vào người Ellimist. “Đó là một vườn thú. Cái mà ổng dành cho bọn mình - là một vườn thú.”
Người Ellimist ôn tồn. “Bọn ta không áp đặt ý chí của mình lên những giống loài có ý thức. Các cô cậu có quyền quyết định. Ta đã lựa chọn các cô cậu vì trong số những con người tự do chỉ có các cô cậu là biết chuyện gì đang xảy ra. Các cô cậu phải quyết định - ở lại Trái Đất và chiến đấu trong một cuộc chiến mà các cô cậu cầm chắc thua. Hoặc bỏ hành tinh này lại và làm thành một tập đoàn người mới.”
“Bọn tôi có bao nhiêu thời gian để quyết định?” Anh Jake hỏi.
“Các cô cậu phải quyết định ngay bây giờ.” Người Ellimist đáp.
“Sao?” Tôi hét lên. “Ông tính làm cái gì vậy? Ông muốn nói, chúng tôi phải quyết định ngay bây giờ?”
Thiệt quá sức điên khùng. Đây là một giấc mơ, chứ không thể nào có thiệt. Tôi đang tưởng tượng ra mọi sự thì có.
“Nếu các cô cậu quyết định trả lời đồng ý, thì các cô cậu, và một số người thân của các cô cậu sẽ được đưa tới chỗ ở mới ngay lập tức. Nếu câu trả lời là không, ta sẽ cho mọi sự trở về đúng như khi ta ngưng thời gian lại.”
“Ý ông là chúng tôi sẽ trở lại là những con gián đang chui vô họng con Taxxon?” Tôi hỏi.
“Mọi thứ đều như cũ.” Người Ellimist nói. “Bọn ta không có ý định can thiệp.”
Tôi ngó sang Tobias. Gương mặt cậu ấy không biểu lộ gì hết. Có lẽ Tobias đã quên cả cách biểu lộ cảm xúc rồi.
“Thế còn bạn Tobias của bọn tôi thì sao?” Cassie nhẹ nhàng hỏi.
“Mọi thứ đều như cũ.” Người Ellimist nhắc lại.
“Ồ, ông chơi công bằng thiệt.” Marco mỉa mai. “Ông yêu cầu bọn tui điều đó đúng vô lúc bọn tui sắp trở thành bữa chén của con Taxxon?”
“Thiệt là lố bịch.” Anh Jake tức giận. “Ông không thể khăng khăng đòi bọn tôi quyết định như vậy. Bọn tôi không phải là những kẻ có thể quyết định kiểu đó. Tôi muốn nói: Có lẽ là ông tìm cách làm điều tốt cho bọn tôi, nhưng việc này hóc búa quá đi.”
“Người Ellimist chẳng quan tâm tới chuyện công bằng đâu.” Ax giải thích. “Họ cho bạn một sự lựa chọn mà chẳng có gì để chọn hết. Thế là họ có thể tuyên bố rằng họ không can thiệp. Họ sẽ lấy cớ là chính con người quyết định.”
Thiệt khó mà cãi lại ý kiến của Ax. Người Ellimist đã hoàn toàn dàn dựng sự quyết định này. Nhận ra điều ấy, tôi càng muốn cưỡng lại. Người Ellimist muốn chúng tôi nói vâng, muốn chúng tôi bỏ dở cuộc chiến đấu chống quân Yeerk.
Lại còn… một nơi chốn cho chúng tôi hưởng thái bình nữa chớ. Ở đó chẳng còn phải đấu tranh, ở đó chúng tôi được là những đứa nhóc bình thường. Chẳng còn phải quyết định, chẳng còn phải uýnh nhau nữa…
Người Ellimist đã nói chúng tôi có thể đem theo một số người thân. Là những ai? Những ai có thể được cứu thóat?
“Mình biểu quyết chống.” Tobias tuyên bố với giọng thách thức, sắc nhọn và giận dữ. “Ông đã lợi dụng tôi, lợi dụng tình cảm bạn bè đối với tôi để làm công cụ. Tôi không chịu như vậy đâu.”
“Trước hết tụi mình phải nghĩ cho kỹ đã, Tobias.” Cassie đề nghị. “Ý mình là đừng chỉ vì nóng nảy mà quên rằng đây là quyết định cho toàn thể loài người. Bồ có hiểu không? Ổng đã nói về việc nhân loại đứng trước nguy cơ tuyệt chủng.”
“Tobias, chính bồ sẽ mất mát nhiều đó.” Anh Jake nhắc cậu ta. “Nếu bọn mình nói không, bồ sẽ lập tức trở lại lốt chim.”
“Vậy là chúng ta có hai phiếu chống của Tobias và Rachel, một phiếu thuận của Cassie.” Marco nói.
Nhưng tôi chưa biểu quyết mà. Marco chỉ đoán mò thôi… Và cậu ấy đã đoán trúng, tôi nhận rõ điều ấy và ruột gan tôi thắt lại. Marco đã đoán trúng bụng tôi. Tôi phải biểu quyết chống. Nếu Tobias đã sẵn sàng ở lại chiến trường với tất cả mọi mất mát hy sinh, thì tôi đâu thể thua kém.
“Cái nhà ông này thực ra chỉ muốn chúng ta bỏ chạy mà thôi.” Tôi nhận định. “Ổng muốn chúng ta bỏ rơi hành tinh của mình chỉ để cứu lấy bản thân và những người thân thích riêng của mình.”
Ánh mắt Tobias gặp ánh mắt tôi, và trên môi cậu ấy hiện ra một thóang mờ nhạt của nụ cười ngày trước.
“Đây là quyết định dành cho con người.” Ax lên tiếng. “Tôi chống lại quân Yeerk. Tôi đi theo hoàng tử Jake. Nhưng tôi không tin tưởng người Ellimist này, dù cho quyền lực của ổng có lớn đến đâu cũng vậy.”
“Nè mấy bồ, hãy suy nghĩ về chuyện này đã” Cassie nói. “Chúng ta thậm chí không thể sống sót mà ra khỏi vũng Yeerk nữa đó. Và nếu chúng ta chết, thì lúc ấy loài người liệu có cơ may chống lại được quân Yeerk không? Với lại ổng đã nói, dẫu gì thì loài người cũng sẽ thua mà. Vậy thì thà cứu lấy một số người chả hơn là mất tất tần tật sao?”
Anh Jake và Marco vẫn chưa biểu quyết. Tôi để ý thấy cả hai đang ngoái lại phía tòa cao ốc mà bọn tôi vừa từ đó đi ra. Và nhìn xa quá cả tòa nhà, đằng đó có một cái gì trông giống như cây cột cao hình tròn dựng thẳng đứng tới tận trần hang bằng đá.
Cậy cột làm bằng hỗn hợp thép và kính trong. Bên trong đó có một người đàn bà của phe Mượn xác như bị đông cứng giữa lưng chừng trời. Trông bà ấy như đang rớt xuống dọc theo cây cột. Hoặc là đang bay lên.
Một cái thang máy! Bọn tôi đã sử dụng một cái như thế trên phi thuyền mẹ của bọn Yeerk. Loại thang máy này dùng một lực vô hình khiến bạn rớt hoặc bay một cách an toàn từ tầng này qua tầng khác.
Nhưng cái thang này lên hay xuống? Đó là vấn đề. Người đàn bà ở trong đó đang rớt xuống hay đang bay lên?
Anh Jake nháy tôi một cái rồi lại nhìn cây cột để chắc ăn là tôi chú ý đến nó.
Tôi quan sát thật kỹ người phụ nữ bị đông cứng kia. Bà ta có mái tóc dài ngang vai. Nếu bà ta rớt xuống thì tóc bà ta phải hất lên trên, đằng này tóc bà ta buông xuôi quanh cổ.
“Thưa ngài Ellimist.” Marco nói, “Xin cảm ơn ngài đã gia ân. Nhưng tui hổng nghĩ như ngài đâu. Tui hổng nghĩ rằng tui muốn vô trong vườn thú của ngài. Và tui hổng ưa bị cưỡng ép như vầy. Tui rất vui thấy ngài yêu mến Trái Đất, song tụi tui sẽ chăm nom nó theo cách tốt nhất trong khả năng của tụi tui.”
Vậy là bốn phiếu chống. Tôi, Marco, Tobias và Ax. Tôi tính cả Ax, mặc dù ảnh nói chuyện này hổng ăn thua đến ảnh.
Cassie chỉ có một mình trong việc nhận đặc ân của người Ellimist.
“Mấy bồ đều biết là mình chăm nom rất nhiều thú bị bịnh. Chúng bao giờ cũng sợ mình mặc dù mình đang tìm cách giúp đỡ chúng. Nói không là can đảm lắm sao? Hay chỉ là ngốc nghếch khi chống lại một người đang tìm cách cứu mình?”
Điều Cassie nói khiến tôi suy nghĩ. Đột nhiên tôi hình dung lại những bộ phim về tự nhiên mà mình đã coi. Tôi nhớ một phim có cảnh những nhà hoạt động môi trường toan bắt mấy con hổ. Họ tìm cách di chuyển chúng tới một khu bảo tồn mà ở đó chúng sẽ được an toàn. Hổ là loài sắp tuyệt chủng, và con người tìm cách cứu lấy vài con.
Nhưng những con hổ đã kháng cự quyết liệt. Chúng gầm gào, chống trả và tránh xa những chiếc lưới.
Bọn tôi cũng vậy sao? Bọn tôi cũng là những con vật sắp tuyệt chủng đang kháng cự lại người tới cứu mình chăng?
Tôi tự hỏi, nếu như mình đổi ý… Cứu lấy bản thân, cứu lấy gia đình mình. Những người thân của mình sẽ nói sao nếu họ được biểu quyết? Mẹ tôi? Mẹ sẽ không bao giờ hy sinh mạng sống của con cái. Mẹ sẽ biểu quyết thuận.
Còn ba? Nếu như cả nhà được phép lạ chuyển tới một nơi an toàn và tôi phải giải thích việc mình đã làm? Nói rằng mình đã biểu quyết cứu cả nhà và bỏ dở cuộc chiến đấu? Ba sẽ nghĩ thế nào về quyết định ấy?
“Ông có biết điều gì làm tôi băn khoăn không?” Tôi nghe anh Jake hỏi người Ellimist. “Ông bảo loài người sẽ thua quân Yeerk, nhưng tôi không tin là ông có khả năng tiên tri. Này nha, ông đâu biết tụi tôi sẽ biểu quyết thế nào. Nếu biết thì ông đã chẳng mất công lôi tụi tôi tới đây, đúng không?” Ảnh nói và ngó từng đứa bọn tôi.
Cassie mỉm cười buồn bã. “Nếu các bạn biểu quyết ở lại thì mình cũng theo.”
Anh Jake giơ tay ra nắm lấy tay nhỏ. “Ngài Ellimist nè, tôi đoán rằng ông đã có câu trả… lời.”
LỰA CHỌN SINH TỬ
Animorphs - Tập 7: Kẻ Lạ Mặt Animorphs - Tập 7: Kẻ Lạ Mặt - K. A. Applegate Animorphs - Tập 7: Kẻ Lạ Mặt