"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 6: The Capture
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1148 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:34:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ón gì đó hay hay một chút, miễn đừng quá mười lăm đô là được.” Tôi nói.
“Hai tháng nữa là sinh nhật ba mình, mình không được để lấn lố đâu.”
Lúc này là sau buổi học. Tôi, Cassie và Rachel - đang trên đường đến siêu thị. Sắp tới là sinh nhật mẹ tôi. Tôi đã ký cóp được mười lăm đôla để mua quà tặng mẹ. Món quà lần trước tôi tặng, coi bộ mẹ tôi không được ưng ý cho lắm.
Ai mà biết được là mẹ không khoái cuốn Người Nhện tập 3 gần như mới cứng.
Ờ, từ hồi đó tôi nhỏ hơn bây giờ một tuổi mà lại còn khờ dại đi nhờ thằng Marco giúp lựa quà cho mẹ mới chết chứ.
Lần này thì tôi nhờ Cassie lựa quà giùm. Vụ nhờ vả này coi bộ cũng ngốc hổng kém gì vì nhỏ Cassie cũng mù tịt chuyện quần áo và mấy món quà xinh xinh. Chính vì thế Cassie mới cầu cứu Rachel.
“Cửa hàng này được không?” Tôi trỏ vào một cửa hàng quần áo phụ nữ.
“Ừ được đó. Lựa đúng rồi đó, nhưng vô đó anh phải dằn túi ít nhất một trăm đôla mới được.” Rachel nói.
“Còn nếu như...” Cassie mở lời.
“Xời ơi, Cassie, bồ nghĩ lại coi.” Rachel rõ ràng hơi bực mình về sự khờ khạo của hai đứa tôi. “Nhìn lại bảng hiệu đi. Nó là loại cửa hàng dành cho phụ nữ trung niên và béo. Jake, anh muốn nói với mẹ anh là bà bị béo phì hay sao vậy?”
“Đâu có.” Tôi lắc đầu lia lịa. Nhưng tôi chợt nghĩ câu hỏi này chắc là có cạm bẫy gì đây.
“Ý anh đâu phải vậy.”
“Ai nghĩ vậy hồi nào đâu?” Rachel nheo mắt. “Thì có ai nói anh nghĩ vậy đâu. Ngốc ơi là ngốc. Bộ hai người chưa đi mua sắm bao giờ hả? Sao mình thấy mấy bồ giống Ax quá hà. Mấy bồ có phải là người Trái Đất không đó? Mình đang kiếm thứ gì có thể nói thay anh rằng: 'Mẹ ơi, con luôn nghĩ rằng mẹ trẻ trung và tuyệt vời'. Một món cổ điển thôi, nhưng phải có gu. Mình phải bàn xem đi gian hàng nào.” Rachel giảng giải. “Mấy quầy hàng ở tầng hai á. Ra chỗ mặt tiền, bên phải. Đó chính là nơi cần đến. Nhớ nhìn mấy bảng hiệu giùm nhe. Bảng nào màu đỏ ghi chữ đen á.”
Cassie toét miệng cười với tôi. “Thấy chưa? Nhỏ Rachel giống như làm chủ cái siêu thị này vậy.”
“Mua sắm và choảng nhau quả là nghề của Rachel mà.” Tôi thân thiện nói. Ba đứa đi bọc quanh siêu thị và, chỉ trong vòng mười phút, Rachel đã tìm được một chiếc áo lụa. “Giá lúc đầu của nó là ba mươi ba đôla.” Rachel liến thoắng nói. “Ba mươi ba hạ giá còn hai mươi lăm. Rồi lại giảm giá tiếp ba chục phần trăm trong ngày khuyến mãi hôm nay. Vậy là chỉ còn có mười bảy đô rưỡi hà! Chừng phân nửa giá ban đầu thôi đó! Thấy chưa, áo vậy mà chỉ có mười bảy đô rưỡi! Đã nhe! Em mà mua hàng là trùm luôn!”
“Khỏi nói rồi, nhưng anh chỉ chi được có mười lăm đôla thôi hà.” Tôi ỉu xìu nói.
“Anh đâu phải chi gì nhiều. Bộ không hiểu gì sao? Anh tiết kiệm được mười lăm đôla rưỡi lận đó. Anh lời hơn mười lăm đô còn gì!”
“Anh chi tiền thì tiết kiệm cái nỗi gì?”
Cassie khẽ chạm lên tay tôi. “Thôi, đừng có thắc mắc nữa. Rachel chuyên trị dùng phép toán lộn tùng phèo để mua sắm đó mà. Tìm hiểu làm chi cho mất công.”
Rachel phớt lờ câu ghẹo của Cassie.
“Nè, trong khi anh thanh toán, em đi xem hàng ở cửa hiệu Juniors đây. Hẹn gặp lại ở gian thực phẩm nha.”
Rachel biến luôn, để lại tôi và Cassie trơ trọi giữa một đống các giá áo.
“Nè, khi nào bồ mới định tiết lộ cái ý tưởng của bồ đó?” Tôi hỏi.
“Ủa, Marco chưa nói cho bồ hả?”
Tôi lắc đầu. “Không hề. Nó chỉ nói 'nghĩ thử về một đống phân coi'. Mình đã làm theo lời nó. Kết quả là mình cảm thấy rất tệ.”
Cassie có vẻ dỗi. “Bồ nghĩ coi, đó là con vật duy nhất mà mình nghĩ có thể ra vô bệnh viện mà không bị dẫm lên hay xịt độc. Có khi chẳng ai thấy bọn mình nữa là. Ý mình là chúng đi được khắp nơi. Ai thèm để ý chúng làm gì?”
“Cassie à, đến giờ mình đã từng biến hình thành ba loại côn trùng. Bọ chét thì ổn. Kiến thì dứt khoát không ổn. Rồi gián thì... Mình bắt đầu thấy ganh tỵ với Tobias rồi đó.Nó bị kẹt trong lốt diều hâu, nhưng chí ít cũng đỡ phải chạy vòng vòng biến thành đủ thứ loại bọ.”
“Thế bồ có ý gì hay hơn không hả Jake? Mình tôn trọng cảm xúc của bồ mà. Mình chỉ muốn hỗ trợ thôi. Đó chỉ là một gợi ý thôi mà.”
Tôi hít một hơi thiệt sâu. “Chà, mình chẳng có ý gì hay ho đâu. Mình chỉ... mình muốn nói... Cái thời huy hoàng trước đây, hồi bọn mình là cọp, là sói hay con gì vui vui ấy... Mình chẳng muốn làm ruồi chút nào. Mình đã xem bộ phim đó rồi. Phim Con ruồi ấy mà. Cả hai bản phim lận đó. Luôn cả bản cũ lẫn bản mới do Jeff Goldblum đóng. Làm ruồi á? Khiếp!”
“À bộ phim đó... Mình quên nó rồi.”
Cassie nhăn mặt nói. “Phải bộ phim có anh chàng mang cái đầu người tí tẹo gắn trên thân hình ruồi, rồi chàng ta bị sa mạng nhện, hét lên bằng cái giọng nhỏ chút nhéo cưứuu tôôiii vơớớiii, đúng không ta? Sau đó gã kia thấy tởm quá nên đạp chàng ta bẹp dí luôn, phải vậy không?”
Cả hai đứa đứng ngẩn ra đó, trông như là muốn ói.
“Làm bướm vậy nha?” Cassie gợiý.
“Chậm chạp quá.” Tôi nói. “Mà lại quá bự. Chúng phát hiện ra liền hà.”
“Hay là... ơ... làm ong vậy?”
“Chớ có dại. Không có vụ làm côn trùng có tổ chức xã hội nữa đâu nha. Ong với kiến chắc chẳng khác gì nhau...” Tôi rùng mình khi mường tượng lại cái hồi làm kiến. Kiến không có gì là cá nhân. Nó chỉ là một phần của cỗ máy lớn hơn.
“Ruồi không có tổ chức xã hội.” Cassie nói.
“Chị giúp các em nhé?” Cô bán hàng đến gần chúng tôi và thân mật hỏi.
“Dạ, không cần đâu ạ.” Cassie nói. “Cảm ơn chị.”
Hai đứa tôi bắt đầu dợm bước về phía gian thực phẩm để gặp Rachel.
“Miễn làm sao vào được trong bệnh viện thôi mà.” Tôi nói ra thành lời ý nghĩ của mình. “Nếu chúng dùng bệnh viện để gài bọn Yeerk vào những xác mượn, thì có nghĩa là chúng phải có một vũng Yeerk ở trong đó. Đó chính là thứ mình cần tìm. Phải làm sao tìm ra vũng Yeerk này và xóa sổ nó đi.”
“Cho nên tụi mình chỉ cần biến thành ruồi một thời gian ngắn thôi mà.” Cassie nói. “Ý mình là nếu như cả bọn quyết định biến thành ruồi ấy mà... Rồi bọn mình sẽ hoàn hình lại rồi phá một trận tanh bành.”
“Sau đó, nếu làm cho chúng rối lên được thì mình có thể thoát ra theo lối khác. Đâu nhất thiết phải biến lại thành ruồi.”
“Đúng đó.” Cassie tán đồng. “Chắc tụi mình phải làm ruồi vài phút thôi hà.”
“Ừ.”
“Vậy thì làm ruồi nhé?”
“Tới luôn!”
Không ai bảo nhau, cả hai đứa cùng lúc thốt lên “Cưứuuu tôôôiii!”
TRÊN ĐE DƯỚI BÚA
Animorphs - Tập 6: Tù Nhân Animorphs - Tập 6: Tù Nhân - K. A. Applegate Animorphs - Tập 6: Tù Nhân