Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ọn tôi đã đụng tường. Tôi biết đó là phần tường bê-tông ở móng. Cứ theo logic mà suy ra thì ở phía trên, cách đầu tôi khoảng ba tấc, bức tường sẽ chuyển thành kết cấu gỗ. Nhưng tôi không thấy được cái khoảng cách này.
Thứ mà tôi nhìn thấy, cảm thấy và “ngửi”. Thấy là thế giới theo chiều ngang đã kết thúc mất rồi. Thế giới đã trở nên có góc. Toàn bộ thế giới của tôi giờ đây là cái góc giữa bê-tông và cát, một ở chiều ngang và một ở chiều đứng. Bức tường bê-tông có đầy những kẽ nứt và hố đủ lớn để tôi có thể lọt thỏm vô trỏng.
“Trở đầu xuống dưới.” Jake nhắc nhở. “Tìm đường lần theo bức tường mà đi xuống dưới.”
“Có một đường hầm ở đây nè.” Rachel reo lên. “Nhưng sao có mùi… tệ lắm. Rất tệ.”
Nhỏ nói đúng. Tôi cũng đã thấy cái đường hầm. Đó là một đường hầm của chúng, đường hầm của kẻ thù.
“Tôi biết có kẻ thù. Tôi đánh hơi thấy vậy.” Ax nói. “Nhưng kẻ thù đó là ai vậy? Là gì vậy?”
“Tôi làm sao mà biết được.” Jake rầu rĩ nói. “Cầu cho chúng đừng quanh quẩn đâu đây.”
Bọn tôi theo đường hầm đi xuống. Mùi kẻ thù mỗi lúc một nồng nặc, bao bọc cả bọn. Tụi tôi là những kẻ xâm nhập. Tụi tôi đang đi sâu, rất sâu, vào lãnh thổ kẻ thù.
Đường hầm rất hẹp. Bụng tôi thường xuyên cạ vào những hạt cát. Các cẳng của tôi cứ thỉnh thoảng lại phải đẩy chúng đi. Ax và mấy đứa kia phải đi cách tôi ra. Lẽ ra tôi phải căng thẳng và sợ hãi đến mức ám ảnh, vì quanh tôi chỉ có đất đá và trước sau chỉ có vài đứa bạn, thế nhưng bộ não kiến trong tôi lại tỏ ra rất quen thuộc với các đường hầm.
Tôi tiếp tục đi xuống. Tôi biết đầu tôi đang cắm ngược xuống, nhưng lực trọng trường lại hoàn toàn không đáng kể so với lúc là người.
“Đằng trước có một nhánh hầm.” Rachel nói. Nhỏ đang dẫn đầu cả đám. Chuyện lạ đây… “Có hai nhánh hầm lận. Chúng bắt đầu tách ra nè. Mình nên đi theo… Á á á á!”
“Gì vậy? Gì vậy?”
“Ối trời ơi, con kiến!”
“Gì vậy, Rachel?”
“Nó đang chạy! Nó chạy mất đất rồi. Không sao. Không sao cả. Nó nhỏ con hơn mình. Nó chạy vào một nhánh hầm rồi.”
“Có lẽ bọn mình là những con kiến dữ dằn nhất trong đường hầm này.” Tôi cố gắng gượng đùa để xua đi nỗi sợ hãi rất người đang đột nhiên dâng lên.
“Hy vọng là vậy.” Jake nói.
“Tôi cảm thấy có không khí rồi đó.” Ax lên tiếng. “Một luồng gió nhẹ. Từ nhánh hầm phía bên kia kìa.”
“Mình theo lối đó đi!” Jake quyết định.
Chúng tôi nhanh chóng thoát khỏi những tảng cát và lọt vào một khe núi. Nói sao thì nói, tôi nghĩ là nó giống vậy, giống một hẻm núi sâu thiệt sâu. Đó là một vết nứt ở phần móng bê-tông.
Chúng tôi trèo qua những “mỏm đá”. Cheo leo và nép mình đi dọc theo vết nứt hẹp. Suốt thời gian này, làn gió mỗi lúc một mạnh hơn.
Và rồi, chúng tôi ra khỏi cái khe, tới được một mặt phẳng nhẵn nhụi, thẳng đứng.
“Chắc tới nơi rồi đó.” Cassie nói. “Mình cảm thấy được không gian rất rộng. Có nhiều không khí, mà lại tối thui.”
“Chờ chút! Phải bò xuống mặt đất trước đã.” Tôi nói. “Người đâu có bám được vào vách tường, mà bọn mình thì có trời biết đang ở độ cao là bao nhiêu.”
“Marco nói đúng đó. Cần có người xung phong thử trước mới được.”
“Tớ xin tình nguyện.” Tôi nói trước sự ngạc nhiên của cả bọn.
Thật ra. Tôi chỉ mong thoát khỏi cái cơ thể kiến ấy càng sớm càng tốt.
Thoạt tiên, tôi tách khỏi đám bạn. Xung quanh tối đen như mực nên tôi sẽ khỏi phải ngắm nghía cái cảnh biến hình của mình. Nhưng, tin tôi đi, chỉ cần cảm nhận các thay đổi đó thôi cũng đủ mắc ói rồi.
Khi đã trở lại thành người, tôi bắt đầu đi tìm đèn.
“Vô việc thôi. Đánh nhanh rút gọn.” Jake sốt ruột nói. “Ax! Anh tìm giùm cái chuyển suy đó đi!”
Ax, giờ đây đã hoàn toàn là người Andalite, lập tức bắt tay vào việc giở nắp của cái mà tôi tưởng là máy fax.
Tôi tiếp tục thám sát bàn giấy của lão Chapman. Chẳng có gì nhiều. Không có giấy tờ, cũng chẳng có hồ sơ.
Ax nhìn tôi và nhoẻn một nụ cười Andalite, vốn chỉ nhận ra được qua những con mắt. Ảnh đưa tay khẽ chạm vào một khối vuông nho nhỏ mà tôi cứ tưởng là cái chặn giấy. Cái khối vuông đó chợt lóe sáng và phát lên một hình ảnh trong không khí, ngay trước mắt tôi.
“Bá cháy.” Tôi nói. “Cái máy tính hả?”
“Phải. Máy tính.”
Tôi đưa tay nhấn vào một ký hiệu có vẻ như ngầm chỉ mục hồ sơ. Nó lập tức mở ra. Hồ sơ được viết bằng những ký tự trăm phần trăm “vũ trụ”.
“Các bạn sử dụng được máy tính không đó?”
“Được chứ!? Tuy cái này tân tiến hơn của loài người cả trăm năm, nhưng…”
“Khoan đã!” Ax thốt lên. “Trở lại cái hồ sơ vừa rồi coi.”
“Anh đọc được mấy cái bùa này hả?”
“Được.” Ax chăm chú nhìn một hồi. “Đây là một bản thông báo. Bọn Yeerk sắp tiếp đón một vị khách quan trọng. Visser Một.”
“Visser Một hả? Nghe chừng là sếp của Visser Ba, phải vậy không Ax?”
“Phải. Visser Một còn hùng mạnh hơn cả Visser Ba. Giống như Visser Ba hùng mạnh hơn Visser Bốn. Trong vương quốc Yeerk có cả thảy bốn mươi bảy Visser. Tôi nghĩ là cỡ đó.”
“Ác chiến!” Tôi nói. “Bốn mươi bảy tên đồ tể. Hy vọng hổng phải tất cả đều giống ông bạn Visser Ba của bọn mình.”
Ax trở lại công việc tìm kiếm cái chuyển suy trong chiếc máy như máy fax đó. “Không giống đâu.” Ax nói. “Chỉ Visser Ba mới có cơ thể Andalite. Trong bọn Yeerk, chỉ mình hắn có khả năng biến hình. Visser Một mang cơ thể của người, tôi nghĩ vậy. A! Đây rồi.”
Ax rút ra một cái đĩa tí xíu, sáng lấp lánh, không lớn hơn cái hạt đậu bao nhiêu.
“Tốt lắm, bọn mình rút thôi.” Jake nói. “Ax, anh đặt giùm cái của nợ ấy gần vết nứt đi, cho khỏi phải khiêng xa. Mọi người chuẩn bị biến hình nha. Rút lẹ đi thôi!”
Đó là cái khoảnh khắc tôi hãi nhất. Tôi không muốn trở lại cái cơ thể ấy. Nghĩ đến điều đó mà tôi muốn khóc. Nhưng còn cách nào khác đâu? Nếu tìm cách thoát khỏi căn hầm qua lối vào nhà thì chắc cú là sẽ bị tóm cả nút.
“Mình hổng muốn làm vụ này chút nào.” Tôi thì thào, nhưng đồng thời cũng tập trung vào hình ảnh con kiến. Đưa mắt nhìn quanh, tôi thấy các bạn tôi cũng bắt đầu biến đổi.
Khi cả bọn đã thu nhỏ bằng kích cỡ loài kiến thì cái chuyển suy trở thành một vật khổng lồ. Nó bự hơn chúng tôi nhiều. Khi đứng cạnh nó, chạm vào nó bằng mấy cái cẳng và cọng râu, tôi cảm thấy nó phải bự cỡ một chiếc gara cho hai xe.
“Ai cũng nói là kiến rất khỏe so với kích cỡ của chúng.” Cassie nói. “Để coi người ta nói có đúng không.”
Có vẻ như đó là chuyện thần thoại, nhưng Cassie, Rachel và Jake đã nhấc được cái vật to tướng ấy lên khỏi mặt đất. Tôi nghĩ vụ này cũng na ná như ba người đang khiêng nguyên một cái xe buýt tổ chảng. Nó phải bự cỡ vậy. Người ta khen kiến quả không sai. So về kích cỡ thì chúng đích thị là những đại lực sĩ côn trùng.
Khi đến chỗ bức tường, ba đứa nó lấy đầu vừa đẩy vừa lăn cái chuyển suy lên trên vách, như đủn một quả tạ khổng lồ.
Tới chỗ vết nứt, cả bọn xúm vào đẩy cái chuyển suy vô đó. Tôi và Jake đi đầu.
Cả năm chúng tôi kéo cái cục chì ấy qua những “mỏm đá”. Cheo leo của cái “khe núi” Bê-tông. Cái chuyển suy bự đến mức nó bít cả đường hầm. Y như một cục nghẽn trong một cái ống hút. Nhưng với Ax, Rachel và Cassie đẩy ở phía sau, còn tôi và Jake dọn dẹp các hạt cát ở phía trước, chúng tôi vẫn nhích tới được.
Chuyện đó xảy ra một cách đột ngột.
Không một dấu hiệu báo động.
Một giây trước, đường hầm còn trống rỗng. Một giây sau, nó đã đầy nghẹt.
Đầy nghẹt những con kiến đang xô nhau lao tới như cả một binh đoàn.
Kẻ thù, bộ não kiến trong tôi thốt lên.
Giờ thì cuộc giết chóc đang chuẩn bị khởi đầu.
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi