Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
iến! Đó là ý tưởng “sáng giá” Của nhỏ Cassie. Kiến với chả kéo!
Mà thiệt, thử nghĩ coi, kiến có thể lọt vô tầng hầm nhà lão Chapman dễ như bỡn. Và kiến cũng có thể tha cái chuyển suy bé tí ấy.
Kiến!
Cuộc đời tôi đã đến mức mạt hạng như thế đó! Bọn tôi thảo luận suốt vài giờ về việc nên biến thành kiến vàng hay kiến đen. Cuối cùng, tôi phát ớn mà bỏ đi. Tôi hổng muốn thành kiến vàng, kiến đen, hay kiến đỏ kiến tím gì hết ráo.
Hôm sau, tôi gặp Jake ở trường. Tôi vừa học xong tiết lịch sử, và bị bí mấy câu hỏi trắc nghiệm nhanh.
Tất nhiên tôi hổng thấy vui vẻ gì.
Tôi đang mở cái tủ của tôi, miệng làu bàu tự hỏi vì cớ gì mọi người bị buộc phải nhớ sự khác biệt giữa cuộc chiến thành Mỹ - Mêxicô với cuộc chiến đòi độc lập ở Texas.
“Chào bồ.” Jake nói. “Câu trả lời là ‘đen’. Thì ra hầu hết bọn kiến quanh nhà lão Chapman đều là kiến đen.”
Tôi nhìn qua vai nó, xem có ai đứng gần đó không. “Jake à, mình hổng muốn làm mấy con côn trùng đâu. Mình đã từng là khỉ đột, ó biển, cá heo, cá hồi và cuối cùng là tôm… Là khỉ đột thì vui đó. Cá heo cũng vui. Ó biển vui. Còn kiến hả? Hổng vui. Nói chung, làm côn trùng chẳng bao giờ là ý hay.”
Jake nhún vai. “Mình đã từng là bọ chét và thấy mọi thứ đều be bét cả.” Nó nhoẻn cười, làm như vừa nói câu gì đó tếu lắm không bằng. “Nghiêm chỉnh mà nói, giống như mọi thứ đều trống rỗng. Mình chả thấy gì, chả nghe gì, chỉ cảm được những rung động. Mình chỉ biết là mình khoái các cơ thể nóng và khi nào mình đói, mình sẽ khoét một lỗ vào làn da nóng của ai đó.”
“Để hút máu chứ gì.”
Jake nhìn tôi vẻ khó chịu.
“Jake à, bồ có bao giờ tự lắng nghe chính mình không?”
“Mình đã cố tránh chuyện này.” Nó thú nhận. “Nhưng bồ thấy đó, tất cả bọn mình đều muốn giúp anh Ax về nhà. Với lại, ngày nào ảnh còn ở đây thì bọn mình còn bị nguy, vì phải giấu một người Anda…” Nó đảo mắt nhìn quanh để kiểm tra xem có bị ai nghe thấy không. Rồi nó hạ thấp giọng. “Lỡ ai thấy ảnh thì sao? Bất cứ tên Mượn xác nào cũng biết ảnh là gì. Và chúng sẽ thắc mắc tại sao ảnh lại ở khu đất nhà Cassie cho coi.”
Tôi gật đầu. “Ừ, bồ nói đúng. Nhưng mình đã xém chết hôm trước. Xém nữa là mình bị luộc sống rồi. Mình biết bồ là người hùng, Jake à, nhưng mình thì hổng phải vậy.”
Tối lấy cuốn sách ra khỏi tủ, đóng sầm cánh cửa lại, và bỏ ra hành lang, Jake bám theo tôi.
“Bồ biết Chủ nhật tới là ngày gì không?” Tôi đột nhiên hỏi Jake, dù không định tâm sự gì với nó.
“Chủ nhật á? Mình không biết. Ngày gì vậy?”
“Ngày giỗ của mẹ mình. Và mình vẫn chưa biết phải làm gì. Mình không biết có nên nhắc ba cái ngày đó không, hay cứ để nó trôi qua luôn. Nhưng mình biết rõ một điều: Đó sẽ là một tuần lễ hổng hợp chút nào để mình trở thành một xác chết.”
Tôi tiếp tục bước tới. Jake không đi theo tôi nữa.
Hai năm.
Mẹ tôi đã lấy một chiếc tàu ở bến cảng du lịch rồi lái thẳng ra biển đông. Không ai biết lý do vì sao. Trước đây bà chưa từng làm thế. Chúng tôi bao giờ cũng bên nhau: Ba, mẹ và tôi…
Đêm hôm đó, sau một đợt gió lớn, người ta tìm thấy chiếc tàu đâm vào đá, vỏ tàu bị dập nát. Không có dấu vết gì của mẹ tôi, chỉ trừ bộ váy xác xơ còn vương lại.
Không ai tìm ra xác của bà. Các chú biên phòng nói đó là lẽ thường tình. Đại dương là cả một thế giới bao la.
Vũ trụ cũng thế, một giọng nói cất lên trong đầu tôi.
Đâu đó ở rất xa, rất xa nơi này, nơi quê hương của người Andalite, một bà mẹ và một người cha cũng đang trăn trở không biết con mình gặp chuyện gì.
Đã một thời gian dài, tôi cố dựng lên những câu chuyện để cho rằng mẹ tôi vẫn còn sống. Có thể bà bị lạc trên một hoang đảo hay gì đó. Nhưng khốn nỗi tôi lại là một đứa trẻ rất thực tế, cho nên, sau nhiều tháng trăn trở, tôi đã chấp nhận sự thật.
Sau nhiều tháng trăn trở, ba mẹ của anh Ax cũng sẽ chấp nhận rằng ảnh và anh của ảnh, hoàng thân Elfangor, không bao giờ trở lại nữa. Rằng họ đã vĩnh viễn mất tích trong vũ trụ. Rằng họ đã bị đánh bại trong cuộc chiến bảo vệ Trái Đất, vì loài người vì cả tôi nữa.
Tôi bắt gặp Cassie ở phía trước, đang đi cùng mấy đứa bạn. Nhỏ thoáng cười khi thấy tôi. Bọn tôi đã giao hẹn rằng, ở trường, đứa nào cũng phải lờ tịt nhau đi, coi như là xa lạ nhỏ để không ai ngờ rằng tôi, Jake, Cassie và Rachel vẫn thường xuyên tụ tập với nhau. Khi đi ngang qua nhỏ, tôi khẽ thì thầm: “Nói với Jake là mình đồng ý việc đó.”
Đôi lúc sao mà tôi thù địch cái lương tri của mình đến thế!
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi