You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôi và Jake chơi video games ngoài siêu thị. Tôi dập nó te tua. Nó mất tập trung vì mải lo ăn.
Nó ăn một con bọ màu đỏ có những cái càng to đùng.
Tôi bảo nó đừng ăn món đó nữa, ăn vô đau bụng chết. Nhưng nó có nghe tôi đâu!
Cho nên bụng nó nổ cái đùng, phèo phổi bay tá lả. Tám cái chân nhện khổng lồ xuất hiện, như có con gì trong bụng nó đang chực chờ chui ra.
Tôi cố chạy thật xa, nhưng hơi nước vẫn rượt theo. Tôi bị bỏng ran khắp mình mẩy!
Tôi cố chạy tiếp, nhưng chân tôi đã biến mất, thay bằng một cái đuôi cứ liên tục ngọ ngậy, chỏi đạp.
Tôi hét lên.
Tôi hét.
“Marco, Marco, dậy đi con!”
Mắt tôi bừng mở. Tối thui. Ai đó đang đỡ hai vai tôi. Tôi thấy bối rối quá.
“Mẹ hả?” Tôi hỏi.
Im lặng. Một lúc sau mới có tiếng đáp… “Không phải.”
Bộ não của tôi trở về với thực tại. Tôi đang ở trong phòng tôi, nằm trên giường tôi. Ba tôi đang ngồi cạnh giường. Đôi mắt ba lo lắng và buồn rười rượi.
“Ba đây mà.” Ba nói và buông vai tôi.
Người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Ba đoán con gặp ác mộng.” Ba tôi nói.
“Dạ đúng.” Tôi run rẩy nói. “Con xin lỗi vì đã làm ba mất ngủ.”
“Ba có ngủ đâu.”
Tôi nhìn đồng hồ. Các con số màu đỏ chỉ ba giờ mười tám phút sáng. Tôi không cần phải hỏi ba thức khuya làm gì ban đêm. Ba thường ngồi lặng lẽ rất lâu. Có lúc ba xem TV, có lúc chỉ ngồi nhìn lên trời.
Ba cứ như vậy từ hồi mẹ tôi chết.
Ba có bề ngoài rất khác tôi. Chỉ riêng cái chuyện ba cao ngòng là đủ thấy rồi. Ba cũng trắng hơn tôi nữa. Mắt ba màu nâu, long lanh sáng. Mẹ tôi là người gốc Mêxicô, có mái tóc đen và cặp mắt nâu sậm. Ai cũng nói là tôi giống y mẹ. Tôi biết điều này đúng vì cứ thỉnh thoảng, khi ba nhớ mẹ, ba lại nhìn tôi giống như tôi không có ở đó, như tôi chỉ là hình ảnh của ai đó.
“Con không sao đâu.” Tôi nói. “Ba ráng ngủ một chút đi.”
Ba tôi gật đầu. “Ờ, ba sẽ ráng. Mà nè, Marco, con nằm mơ thấy mẹ phải không?”
“Dạ, không. Nhưng sao ba hỏi vậy?”
“Vì tiếng đầu tiên con thốt lên khi thức dậy là ‘mẹ hả?’”
“Chắc là con lẫn lộn gì đó.”
“Thế có bao giờ… Có bao giờ con nằm mơ thấy mẹ không?”
“Thỉnh thoảng.” Tôi thú nhận. “Nhưng đó không phải là ác mộng.”
Ba thoáng mỉm cười. Ờ, chắc vậy rồi. Ba cầm cái khung ảnh be bé có hình mẹ trên bàn ngủ của tôi, và rồi cái ánh mắt buồn thương ấy lại xuất hiện trên khuôn mặt ba. Nó cứ ngày ngày hiện lên từ suốt hai năm qua.
Mỗi lần thấy ba như vậy, một phần trong tôi muốn nổi điên, phần khác thì muốn nói: “Ba à, đừng có vậy nữa mà. Hãy để mẹ ra đi. Mẹ đã chết rồi mà. Mẹ đâu có muốn hai cha con mình ở lại than khóc cả cuộc đời.”
Nhưng tôi không bao giờ dám nói.
Nấn ná thêm vài phút rồi ba tôi đứng dậy. Ông dặn dò vài câu về việc tôi không nên lo lắng vớ vẩn, rồi bước ra. Tôi biết ba sẽ ra ngồi một mình ở phòng khách, rồi sẽ thiếp đi trên ghế.
Tôi nằm lại trong bóng tối, cố xua giấc mơ ra khỏi đầu. Nhưng đâu dễ gì quên được cơn ác mộng với bấy nhiêu chi tiết thật?
“Xong rồi đó.” Ax đưa bọn tôi xem một mớ hổ lốn các linh kiện điện tử đã lắp ghép xong. Nó trông như cái remote, có điều là nhỏ hơn.
Đó là ngày hôm sau cái bữa ba đứa tụi tôi đại náo siêu thị. Bọn tôi đang túm tụm ở trong rừng, ngồi dưới bóng của một cây sồi già to đùng. Một buổi dã ngoại kỳ quái. Jake và Cassie mang theo dụng cụ cho Ax xài tua-nơ-vít, súng hàn, máy khoan dùng bình, búa, kềm… Và dĩ nhiên, bọn tôi xách theo cả mấy thứ linh kiện điện tử mà tôi và Jake đã bỏ vào thùng rác ngay trước cái vụ hóa tôm.
Rachel mang theo bánh mì kẹp. Tôi mang mấy lon nước ngọt.
Đó là một ngày đẹp trời, nắng ấm. Tôi cần một ngày đẹp. Tôi cần ánh mặt trời. Tôi vừa trải qua một đêm thật tồi tệ, một giấc ngủ chập chờn.
“Cái gì vậy anh Ax?” Tôi hỏi.
“Đó là máy phát tín hiệu kêu cứu có thể bắt tần số của bọn Yeerk. Chúng tôi đã từng dùng nó để lừa chúng, bằng cách phát các hiệu lệnh giả.”
“Chỉ còn thiếu cái chuyển suy không gian Z nữa, đúng không?” Jake nhướn mắt nhìn tôi, hỏi bằng giọng mệt mỏi.
Tôi nghĩ nó cũng hơi bị oải sau vụ biến thành tôm. Nó có vẻ hơi gắt gỏng và thiếu tập trung. Hổng giống Jake thường ngày chút nào.
“Và chừng nào mình chưa có cái chuyển suy không gian Z đó thì mấy thứ này là vô dụng, đúng không?” Rachel hỏi.
“Đúng. Hoàn toàn vô dụng nếu không có cái chuyển suy.”
Rachel giang tay. “Mình phải làm gì đây hả trời?”
Jake nhún vai. Cassie len lén xích lại, khẽ chạm vào nó. Chẳng ai có vẻ nhận ra điều này, nhưng ngay lập tức ánh mắt cau có của Jake dịu đi đôi chút.
Điều này tuy vậy cũng chả làm tôi phấn chấn thêm chút nào. “Làm gì hả? Mình đợi thêm hai thế kỷ nữa, thế nào loài người cũng phát hiện được không gian Z và chế ra máy chuyển suy. Trong khi chờ đợi, mình ăn bánh mì kẹp đây.”
Tobias lặng lẽ xuất hiện từ trên các lùm cây. Nó đậu xuống một cành thấp của cây sồi. “Không có ai quanh đây.” Nó thông báo. “Có vẻ an toàn đó. Nhưng ở phía Nam, cách đây mấy trăm mét có một con đại bàng vàng. Mình phải tránh nó một lúc, cầu cho nó bay đi lè lẹ cho rồi.”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống của Tobias gay go biết chừng nào. Nó vừa chia sẻ những mối hiểm nguy với bọn tôi, đồng thời lại có riêng những mối hiểm nguy của giống diều hâu đuôi đỏ. Đại bàng vàng đôi khi săn cả diều hâu. Chúng bự hơn và nhanh hơn nó.
“Sao. Tới đâu rồi?” Tobias hỏi.
“Bọn mình có một chiếc máy phát tín hiệu kêu cứu hoàn toàn vô dụng.” Rachel đáp. “Cần có một cái chuyển suy mà có lẽ trong một hai thế kỷ nữa loài người vẫn chưa thể phát minh ra.”
“Còn lão Chapman thì sao?” Tobias hỏi.
“Lão Chapman thì mắc mớ gì ở đây?” Tôi vặn lại. Chapman là thầy hiệu phó của trường tôi, cũng là vật chủ cho một trong những nhân vật chủ chốt của bọn Mượn xác.
Tôi thù ghét thầy Chapman kể từ khi biết được thầy là vật chủ của một tên Mượn xác. Nhưng rồi bọn tôi phát hiện ra rằng thầy đã đầu hàng bọn Yeerk chỉ vì muốn đổi lấy sự an toàn cho Melissa, con gái thầy.
Thật khó mà căm thù ai đó đã hy sinh để bảo vệ con cái mình. Cho dù người đó đã trở thành một kẻ tàn tệ. Đây chính là điều kinh khủng nhất trong cuộc chiến chống bọn Yeerk. Kẻ thù thực sự là những con sên nhớp nhúa chui rúc trong não người. Còn các vật chủ thì hoàn toàn vô tội.
“Chapman thường liên lạc với Visser Ba, mấy bồ cũng biết mà.” Tobias nói. “Lão vẫn báo cáo với Visser Ba ở trên tàu mẹ của bọn Yeerk, hoặc trên chiếc Lưỡi Rìu, bất kể Visser Ba đang ở đâu đi nữa. Phải chăng đó là nhờ chiếc máy vô tuyến của lão Chapman có gắn cái chuyển suy không gian Z?”
“Đúng vậy!” Ax xác nhận liền. “Nếu gã Mượn xác đó liên lạc được với một con tàu Yeerk thì chắc chắn hắn phải có bộ chuyển suy không gian Z. Tàu của bọn Yeerk chiếc nào cũng tàng hình được. Kỹ thuật tàng hình đòi hỏi phải có bộ chuyển không gian Z.”
Jake nhìn vào mắt tôi. “Mình chỉ cần biết có vậy.”
Tôi mỉm cười, dù rằng tôi có linh cảm rất xấu về việc câu chuyện này sẽ đưa đẩy đến đâu.
“Cái chuyển không gian Z chi chi đó to cỡ nào vậy?” Cassie hỏi.
Ax ra hiệu là nó to cỡ hạt đậu. “Có rất nhiều chi tiết dự phòng trong một thiết bị chuyển. Mình có thể lấy bớt một cái mà chẳng ai để ý. Ít ra là không thể phát hiện ngay.”
Rachel đứng dậy. “Không thể trở vô nhà lão Chapman được đâu.” Nó nói chắc nịch. “Lần rồi, bọn mình xém nữa đã làm cho Melissa biến thành một tên Mượn xác. Cũng không thể biến thành vật chủ cho con mèo của nhỏ nữa vì lão Chapman đã cảnh giác rồi. Lần này không dễ như lần trước đâu.”
“Chuyện khó tin nhưng có thật.” Tôi chọc nhỏ. “Rachel lần đầu tiên không xung phong nhào vô.”
“Rachel có lý.” Jake ngắt lời. “Bọn mình không thể làm điều gì nguy hại cho Melissa lần nữa. Cho nên vụ biến thành mèo là miễn bàn. Với lại những kế hoạch khác đều có nguy cơ làm cho lão Chapman phát hiện ra bọn mình.”
Cả đám nín thinh mất một lúc.
Cuối cùng, Ax im lặng nói trong đầu bọn tôi. “Tôi không thể đòi hỏi người khác hứng chịu rủi ro vì tôi. Các bạn đã cứu tôi từ đáy đại dương. Các bạn đã che chở tôi. Sự điên rồ của tôi cũng đã xém làm cho hoàng tử Jake và bạn Marco bị giết chết hôm qua.”
Điều Ax nói làm tôi hơi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng Ax sẽ năn nỉ bọn tôi thử giúp ảnh lần nữa.
“Còn nếu như…” Cassie ngập ngừng.
Cả bọn quay sang Cassie. “Nếu như sao?” Jake hỏi.
“Nếu như làm cách nào đó không đi qua nhà lão Chapman mà lọt thẳng vào căn phòng dưới tầng hầm, nơi lão cất cái máy truyền tin, thì có được không? Và vụ này cũng có ít rủi ro bị bắt hơn…”
Tôi thấy tim mình sắp rụng. “Miễn đừng là con gì đó không có xương.”
Tôi định nói đùa vậy thôi, nhưng nhỏ Cassie lại nhìn tôi vẻ nghiêm trọng.
“Cái gì?” Tôi giãy nảy. “Thành tôm nữa hả? Tôm thì làm cách nào…”
“Không.” Nó ngắt lời. “Không phải tôm, mà nhỏ hơn rất nhiều. Rất, rất nhiều.”
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi