Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 5: The Predator
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
iêu thị đầy ắp người, đủ mọi thành phần. Người già thì đủng đỉnh lết từng bước. Người có gia đình thì bỏ mấy đứa con nít la hét ỏm tỏi vào mấy chiếc xe đẩy to đùng. Mấy đứa nhóc học sinh thì ra vẻ rủng rỉnh. Mấy chú an ninh siêu thị thì làm mặt ngầu. Mấy cô xinh đẹp thì lượn lờ ở cửa hàng thời trang.
Một ngày thứ Bảy bình thường ở siêu thị.
“Cửa hàng Radio Shack nằm đâu vậy cà?” Jake thắc mắc.
“Mình cóc biết.” Tôi đáp.
“Hình như nó nằm ở tầng hai, bồ nhớ không, chỗ cửa hàng Sears đi xuống chút nữa đó.”
“Phải vậy không đó? Lỡ nó nằm ở khu khác thì sao?”
“Để mình dò sơ đồ siêu thị. Anh Ax ơi, đưa dùm cái…” Jake chợt khựng lại. “Marco! Anh Ax đâu mất tiêu rồi?”
Tôi dáo dác nhìn quanh. “Ủa, mới thấy đây mà!”
Chỗ nào cũng rặt người là người! Nhìn đâu cũng thấy người. Đàn ông, đàn bà, con trai, con gái, em bé, cụ già. Nhưng hổng có người hành tinh… bởi vì tôi tìm ảnh hổng ra. Ax đi lạc mất tiêu rồi!
Hai đứa tôi phải mất đến hai phút nháo nhác.
Bất chợt, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc đến lạ kỳ.
“Ax kia rồi! Trên thang cuốn á!”
“Sao mà ảnh ra tận đó vậy cà?” Jake thắc mắc.
Hai đứa vội lao theo ảnh. Nhưng người ngợm gì đâu mà đông quá, chen muốn ná thở luôn. Jake xông vô rẽ đường, còn tôi thì nắm chặt cánh tay nó.
“Đừng chạy nhe bạn hiền. Mấy cha an ninh siêu thị sẽ tưởng hai đứa mình chôm đồ. Với lại, làm vậy chỉ tổ gây chú ý. Ở đây dám có mấy cửa hiệu của dân Mượn xác lắm à nhe.”
Jake lập tức giảm tốc. “Ừ nhỉ. Đông thế này làm gì hổng có vài tên loại đó.”
Hai đứa lách tới, cố đi thật nhanh mà không quá lộ liễu. Tôi luôn miệng “xin lỗi, xin lỗi”, và cố không tông vào mấy chư vị có bộ dạng dễ nổi khùng.
Ra đến cái thang cuốn sao mà lâu lắc. Tới nơi thì Ax lại mất tăm.
“Ảnh còn chưa hiện hình thì hổng đến nỗi nào.” Jake thì thào. “Hổng biết ảnh còn dở trò gì nữa đây?”
“Jake, đừng nói toạc ra nhe. Mình hổng muốn nghe đâu.”
“Kia kìa!”
“Đâu?”
“Chỗ quán cà phê Starbuck á!”
Tôi không cao như Jake nên có thấy gì đâu. Nhưng khi đến gần quán Starbuck thì tôi trông thấy Ax. Ảnh đang kiên nhẫn đứng xếp hàng.
Hai đứa vọt tới vừa đúng lúc Ax lắp bắp. “Cho xin… xi… in một tách. Ta ách. Tách. Cà phê… Cà ê phê.”
“Chắc ảnh nghe người ta nói, rồi bắt chước.” Tôi thì thầm vào tai Jake.
“Có đường hay không đường?” Người bán hàng hỏi.
Ax ngẩn tò te. “Đường? Đư… ương… Đường.”
Jake vội móc túi rút lẹ ba đô la đặt xuống quầy. “Dạ, tiền đây ạ.”
Tôi nắm tay Ax lôi ra chỗ cửa sổ nhận cà-phê. “Ax, anh làm ơn đừng đi lung tung nữa có được không? Bọn tôi xém nữa lạc mất anh rồi đó.”
“Mất tôi? Nhưng tôi ở đây mà. Đơ…đây ma… mà.”
“Anh nghe nè, bọn mình phải bám sát nhau. Đồng ý hông?” Tôi lườm Jake. “Tại bồ đó. Ai biểu nói ‘thuận buồm xuôi gió’ làm chi.”
Nhân viên cửa hàng Starbuck trao cho Ax một cái ly giấy đựng cà-phê. Ax cầm lấy và đảo mắt nhìn quanh xem mọi người làm gì. Bắt chước họ, ảnh đậy nắp lên cái ly, rồi đưa lên miệng uống.
“Ơ… Anh Ax?” Tôi nói. “Anh phải uống chỗ cái lỗ ở trên nắp á.”
“Lỗ. Trên nắp. Không đổ! Đ… ổ!”
Coi bộ đây là trò hấp dẫn nhất mà Ax từng biết. Tôi đoán kỹ thuật pha cà-phê hổng được phát triển lắm ở xứ Andalite. Có lẽ vì họ hổng có miệng, vì vậy mà ăn uống là chuyện hổng ai quan tâm. Nhưng gì thì gì, Ax vẫn không cách chi im cái miệng giùm.
“Đơn giản! Gi… ản! Và rất hiệu quả!”
“Chứ sao, đó là một phép lạ công nghệ của loài người.” Tôi nói.
“Tôi muốn thử dùng miệng lần nữa. Uống. Ăn.” Như nghĩ ra điều gì đó, ảnh nói thêm “Xưự… ựccc.”
“Anh chỉ việc đưa cái lỗ nhỏ đó lên ngang miệng.” Tôi chỉ vẽ. “Lẹ đi, cửa hiệu Radio Shack kia kìa. Mất béng mười phút rồi đó.”
Ax bắt đầu nốc cà phê.
“A aaa! Ô ôôô! Cái gì? Cái gì vậy nè?”
“Cái gì là cái gì?” Tôi lo lắng hỏi, đầu giựt qua giựt lại xem có gì nguy hiểm không.
“Một cảm xúc mới. Nó… Tôi không thể giải thích. Nó… đến từ cái miệng.” Ax lấy tay trỏ vào mồm. “Nó diễn ra khi tôi uống cái chất lỏng này. Dễ chịu lắm. Rất dễ chịu.”
Phải mất vài giây, tôi và Jake mới hiểu ra Ax nói gì. “Mùi vị! Ax đang thưởng thức mùi vị.” Jake cắt nghĩa. “Ax đâu đã biết thế nào là mùi vị.”
“Cũng đỡ là ảnh bớt được cái vụ lắp bắp.” Tôi làu bàu.
“Mùi vị.” Ax phủ nhận cái rụp nhận xét của tôi. “Mu ùi. Vi ị.”
Không đợi Ax nốc xong ly cà phê, hai đứa tôi lôi ảnh tới cửa hiệu Radio Shack. “Nghe nè Ax, mình còn rất ít thời gian. Anh ngó lẹ giùm coi có thứ anh cần không?”
Có thể nói về Ax như thế này: Theo tiêu chuẩn người thì ảnh dị hợm thiệt, nhưng nói về chuyện kỹ thuật thì đúng là nghề của chàng. Vừa bước tới chỗ giá treo ở cuối cửa hiệu là ảnh nhấc ngay mấy món lên săm soi.
“Cái này chắc là một gairtmof dạng nguyên thủy.” Ax ngắm nghía một cái công-tắc và nhận xét. “Còn cái này chắc là một kiểu fleer. Rất sơ khai, nhưng xài cũng tàm tạm.”
Trong vòng mười phút, Ax đã gom được cả chục món, từ mấy sợi cáp đồng trục, bình điện cho đến mấy thứ của nợ gì đó mà tôi cóc biết.
“Tốt.” Cuối cùng Ax nói. “Tôi chỉ còn thiếu cái chuyển suy không gian Z. Cái chuyển suy nghĩ ấy mà. Chu… chuyể… su…y.”
“Cái gì?”
“Cái chuyển suy không gian Z. Nó chuyển tín hiệu vào không gian Zero.”
Tôi nhìn Jake. “Không gian Zero là cái quỷ gì vậy trời?”
Jake nhìn lại tôi, nhún vai. “Chưa từng nghe.”
Ax có vẻ nghi hoặc. “Không gian Zero đó mà.” Ảnh lặp lại. “Zeeero. Nó đối lập với không gian thực. Gọi là phản - thực”. Ax kiên nhẫn ngó hết tôi rồi lại đến Jake. “Không gian Zero là không gian không có chiều, nơi có thể bay nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng. Sáng. Ánh sang áng.”
“Ô.” Tôi cay cú nói. “Cái không gian Zero đó… hừm… Ax à… Xin lỗi vì chúng tôi kém cỏi, nhưng chúng tôi hổng có cách chi đi nhanh hơn vận tốc ánh sáng. Và cũng chưa bao giờ nghe nói về cái vụ không gian Zero.”
“Ồ.”
“Mình mua hàng đi đã, mấy chuyện kia tính sau.” Jake bình tĩnh nói, nhưng tôi thừa biết là nó bắt đầu sốt ruột. “Mình đi trả tiền đây.”
Ax hớp chỗ cà phê cuối cùng. “Vị.” Ảnh nói. “Tôi muốn có thêm vị.” Ảnh gật gật cái đầu. “Tôi ngửi thấy mùi. Tôi tin là ti… ti… in… là… giữa mùi và vị có liên quan với nhau.”
“Anh nói chí phải.” Tôi nói. “Tuy chúng tôi không thể bay nhanh hơn ánh sáng nhưng chúng tôi có thể làm một bữa tiệc hết ý, thơm điếc mũi luôn.”
“Hết ý.” Ax lặp lại. “Tôi mang theo cái này được không?” Ảnh chỉ vào ly cà phê rỗng.
“Không được, anh liệng béng nó đi.”
Chít mồ, dùng từ lộn bậy rồi. Ax giang tay ném mạnh ly cà phê. Nó trúng ngay đầu một nhân viên ở quầy bán.
“Ê!”
“Xin lỗi chú nhe.” Tôi phóng vội đến chỗ người nhân viên, miệng la lớn. “Nó… Nó bị bịnh. Nó… bị vậy đó. Chú biết hông, giống như là bị lên cơn ấy mà.”
Jake hùa theo, “Phải đó, đâu phải lỗi tại nó. Nó đâu tự kiểm soát được.”
Người nhân viên lấy tay xoa xoa đầu. “Thôi được, không sao. Với lại cậu đó đã đi mất rồi, tôi chỉ cần có vậy.”
“Nó đã sao ạ?”
Tôi và Jake quay phắt lại. Ax đã biến mất.
Jake chộp lấy cái túi đựng hàng rồi lao theo tôi về phía dòng người.
Vẫn chẳng thấy Ax đâu.
Nhưng tôi nhìn xuống tầng dưới thấy một đám người ùa ra, tất cả cùng lao về một hướng, như đang chạy lại xem cái gì đó.
“Họ đi lại khu ăn uống đó mà.” Jake nói.
“Ờ, nhưng mà sao mình linh cảm hổng hay ho chút nào.”
Hai đứa tôi chạy ra thang cuốn, xộc xuống đó mà chen lấn, cứ hai giây lại bắn ra một câu “xin lỗi”.
Đến khu ăn uống, tụi tôi lại luồn lách tiếp, chui qua một đám đông đang cười cợt, khúc khích, chỉ trỏ gì đó.
Ax đang đứng đó, chỉ có mỗi mình ảnh… bởi lẽ những ai tỉnh táo thì đã né thật xa.
Ax đang chạy nhảy như thằng khùng hết từ bàn này sang bàn khác, bốc mấy món ăn thừa và nhét tuốt tuột vào miệng. Lúc này Ax vừa chộp được một khúc bánh pizza ăn dở.
“Mùi vị!” Ax thốt lên sau khi cạp một miếng to đùng. Phần pizza còn lại, ảnh ném văng lên trời. Nó xém rơi trúng chú an ninh siêu thị đang lách tới.
Ax không để ý gì nữa. Ảnh vừa phát hiện ra một miếng bánh quế. “Mùi ơi là mùi!” Ảnh kêu lên rồi đút nguyên miếng bánh vô miệng. “Aaaa! Mùi vị! Đã quá! Quuá!”
“Một bữa tiệc hết ý thiệt.” Tôi lẩm bẩm.
“Phải đưa Ax ra khỏi đây ngay.” Jake thì thầm.
“Muộn rồi. Coi kìa! Ba ông an ninh siêu thị lận!”
Mấy chú an ninh đang lao bổ về phí Ax.
Ax hình như quyết định rằng đây là thời điểm để “liệng béng” Cả bữa tiệc. Một miếng bánh bay trúng mặt chú an ninh gần nhất.
“Ax! Chạy đi! Chạy lẹ đi!” Tôi hét lớn.
Chắc là Ax nghe thấy, vì ảnh bắt đầu chạy.
Rủi thay, ảnh chạy không được nhanh cho lắm trên đôi chân người.
Vì vậy mà trong khi vừa chạy vừa va vấp né tránh mấy chú an ninh đô con, mặt ngầu… Ax bắt đầu biến hình.
Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi - K. A. Applegate Animorphs - Tập 5: Thú Săn Mồi