Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 2: The Visitor
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1105 / 20
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
oi kìa! Một cái lỗ mèo chui!” anh Jake chỉ tay.
“Đâu? Ở đâu?” Marco hỏi.
“Thấy những vệt sáng không? Dưới chân cửa ra vào ấy!”
“Ờ, ờ,” Marco nói. “Ước gì có trăng nhỉ. Tớ chẳng nhìn thấy cái quái gì hết.”
Bốn đứa chúng tôi đang lom khom đằng sau cái hàng rào sát bãi cỏ nhà lão Chapman. Gia đình lão sống trong một ngôi nhà ngoại ô trông khá bình thường. Bạn biết rồi đấy: hai tầng, một nhà để xe, một bãi cỏ. Chẳng có gì khiến bạn nghĩ được rằng con người đang sống trong nhà này lại là một phần trong cái âm mưu to lớn nhằm thôn tính Trái đất của những kẻ ngoài hành tinh.
“Cho tớ hỏi một điều thôi nhá,” Marco thì thào. “Vì sao lại cứ phải là lão Chapman nhỉ? Ngay cả khi chưa phát hiện ra ổng là một tên Mượn xác thì tớ đã sợ ổng hết vía rồi.”
“Cậu vẫn chưa hết ấm ức vì bị ổng phạt cấm túc chứ gì?” tôi hỏi. “Nè, nếu đã lén giấu ear-phone dưới tóc để nghe đĩa CD trong giờ toán, thì phải nhớ là đừng hát theo chớ.”
“Ờ, kể ra làm thế cũng hơi ngu đấy, Marco ạ.” Anh Jake tán thành.
“Tớ vẫn cứ nói rằng nếu lão Chapman hoàn toàn có tính người thì lão đã chẳng phạt cấm túc tớ suốt một tuần lễ như vậy.”
“Tớ có một câu hỏi,” Cassie lên tiếng. “Làm sao tụi mình lừa được con mèo của Melissa ra ngoài bây giờ?”
Cả bọn nhìn nó.
“Câu hỏi hay đấy,” tôi thừa nhận.
“Ý tớ muốn nói, tụi mình có thể núp trong bụi cây này một hồi lâu, nhưng sớm muộn gì những người hàng xóm cũng sẽ để ý thôi.”
“Con mèo ấy trông ra sao?”
Tobias đang đậu vắt vẻo trên một cành cây gần đấy. Cậu ấy ở khá gần, đủ để nghe được chúng tôi nói.
Tôi cố vắt óc. “Tên nó là Fluffer, mình nhớ có vậy. Fluffer McKitty.”
“Cậu lại đùa rồi.” Câu ấy dĩ nhiên là của Marco.
Tôi ráng nhớ lại cái hồi mình hay cặp kè với Melissa. “Nó là con mèo đốm. Các cậu biết chứ, đen đốm trắng.”
“Tớ sẽ ngó quanh coi sao. Có lẽ nó đã ra ngoài rồi.”
Tobias dang hai cánh, lặng lẽ sà xuống trên đầu chúng tôi rồi vỗ cánh bay đi trong đêm tối.
“Các cậu biết bọn mình cần gì không?” tôi nói. “Bọn mình cần có một con mèo khác để dụ con Fluffer ra ngoài. Lẽ ra bọn mình phải nghĩ đến việc này từ trước mới phải.”
Marco quay sang nhìn xói vào tôi. “Mèo nọ, mèo kia, mèo tới chơi với mèo, hả?”
“Tobias đã biến thành mèo từ hồi đầu, phải không nào?” tôi hỏi.
“Phải rồi,” anh Jake đáp. “Đó là lần biến hình đầu tiên của cậu ấy, cũng là lần biến hình đầu tiên của một đứa trong bọn mình.”
“Rachel, bồ cần nhớ rằng nếu như bồ vô trỏng đêm nay thì bồ phải giữ cho đúng tính cách của loài mèo đấy,” Cassie nói. “Thấy một con mèo xử sự khác thường, phần lớn mọi người chỉ nghĩ bụng: sao kì quá ta; nhưng lão Chapman có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra nếu con Fluffer đột ngột xử sự chẳng ra kiểu mèo chút nào.”
“Vậy là bồ bảo mình không nên thử dùng nĩa trong lúc ăn hoặc nên thử bấm nút chuyển kênh tivi chứ gì?”
Tất cả cùng cười - tiếng cười lặng lẽ và căng thẳng, nhưng dẫu sao cũng vẫn là tiếng cười.
Thình lình Tobias từ trên trời nhào xuống, liệng trên đầu chúng tôi một vòng lười biếng và kêu xuống “Thấy nó rồi”.
Tobias đậu lại trên cành cây. Cậu ấy đúng là một con vật đáng kinh ngạc, nếu như bạn xem cậu ấy như một con chim chứ không phải một chú bé bị giam hãm trong lốt chim. Ý tôi muốn nói, ánh mắt của một con diều hâu khi nó nhìn thẳng vào bạn là ánh mắt đầy đe doạ. Anh chàng Tobias nhã nhặn giờ đây lại có một vẻ hoàn toàn dữ tợn.
“Cậu đùa đấy à? Cậu tìm thấy con Fluffer rồi sao?” tôi hỏi.
“Dễ ợt. Phát hiện con mồi là nghề của tớ mà. Hay nói cho đúng là nghề của loài diều hâu. Thực ra có sáu bảy con mèo đang chạy lung tung trong khu này. Còn có ba con chó và cả một đống phát khiếp chuột cống với chuột nhắt nữa.”
“Chuột cống á?” Điều này thu hút sự chú ý của Marco. “Chuột cống? Ở đây sao?
Đây là vùng ngoại ô mà. Ý tớ muốn nói, đây là khu vực ngon lành hơn chỗ tớ ở nhiều. Vậy mà cũng có chuột cống à?”
“Chỗ nào mà chả có chuột cống,” Tobias nói. “Chuột cống, chuột nhắt và mọi loài múp míp, ngọt thịt….” cậu ta bỗng im bặt, vẻ bối rối.
“Cố kiềm chế nha, Tobias.” Marco nói. “Chớ có bắt đầu đi xơi chuột cống đấy. Tớ không biết mình có nên kết bạn với một kẻ ăn thịt chuột cống không nữa.”
Đôi khi Marco rất tiếu lâm, nhưng cũng có lúc quá trớn. Lần này thì đúng là như thế. “Im miệng đi Marco,” tôi cằn nhằn.
“Tớ đã xơi tái một chú nhện còn sống,” anh Jake sừng sộ. “Như vậy có nghĩa là cậu và tớ không thể làm bạn với nhau chứ gì?” Nghe giọng nói của anh ấy có thể cam đoan là anh ấy cũng đang tức giận.
Chẳng ai trong bọn chúng tôi biết được Tobias đã phải trải qua những gì. Chẳng ai trong bọn chúng tôi từng biến hình quá hai tiếng đồng hồ. Mà Tobias thì đã thành diều hâu đến hơn một tuần lễ rồi.
Marco nhận ra rằng mình đã đi quá đà. “Thôi thôi, các cậu có lý,” cậu ta lẩm bẩm. “Với lại, các cậu cũng biết là tớ đã từng xơi cà tím. Lẽ ra tớ không nên phê phán người khác.”
Đó là một lời xin lỗi, hay là gần với cái mà Marco có thể coi là một lời xin lỗi thực sự.
“Con mèo mà tụi mình kiếm đang ở cách đây nửa dãy nhà.” Tobias nói. “Theo tớ nè.”
Cậu ta là đà bay đi. Chúng tôi theo sát phía sau. Dù Tobias chỉ bay với tốc độ tối thiểu, nhưng cũng vẫn là quá nhanh khiến chúng tôi không sao đuổi kịp, vì thế cậu ấy phải bay vòng trở lại vài lần. Chúng tôi thật vất vả mới không để mất hút cậu ấy.
“Kể ra cũng chưa đến nỗi quá kì quặc đâu nhỉ,” Cassie hài hước. “Coi kìa, bốn đứa tụi mình vừa chạy dọc phố vừa nghển cổ lên trời.”
“Kia kìa,” Tobias gọi với xuống. “Thấy cái sân có hai cái cây kia chứ?”
“Thấy. Ngay phía trái tụi mình phải không?”
“Đúng rồi đấy. Con mèo mà các cậu tìm đang rình một con chuột, ngay đằng sau thân cây gần nhất.”
“Được rồi, tụi mình không thể kéo cả lũ vô sân nhà người ta,””tôi lưu ý. “Để tớ với Cassie đi thôi.”
Marco giơ cái lồng mèo mà chúng tôi đã mang theo. “Các cậu không cần đến cái này sao?”
“Chưa đâu. Tớ sẽ tóm lấy Fluffer và đem nó về đây. Hai cậu cứ đứng đây đề phòng bất trắc.”
Cassie và tôi rón rén từng bước trên bãi cỏ. Ngôi nhà tối om. Có lẽ không có ai ở nhà. Như vậy càng tốt.
“Sang trái,” tôi gợi ý với Cassie. Hai đứa đi vòng ra sau cái cây.
“Fluffer nè,” tôi lấy cái giọng eo éo nựng thú cưng. “Lại đây, meo meo. Mày có nhớ tao không?”
“Nó đây này.”
“Mình thấy nó rồi.” Tôi ngồi xuống và đưa bàn tay về phía con mèo. “Fluffer, Fluffer nè. Chị đây, Rachel đây mà.”
Fluffer cụp tai ép sát hai bên đầu. Nó hết nhìn tôi lại nhìn Cassie.
“Nào nào, Fluffer, chị đây mà. Nào, cậu bé.”
“Nó là mèo đực hả?” Cassie nói.
“Ờ, mình nghĩ là thế.”
“Chết mồ,” Cassie rên rỉ. “Làm ơn nói rằng nó đã được thiến rồi đấy chứ.”
“Mày đã bị thiến chưa hả Fluffer McKitty?” tôi thì thầm. “Tại sao phải quan tâm đến chuyện ấy?” tôi hỏi Cassie.
“Bởi vì chắc chắn con mèo đực là một trong những con vật nhỏ dữ nhất, nguy hiểm nhất ở quanh chúng ta.”
“Ai kia, Fluffer ấy hả? Bạn miu nhỏ Fluffer của tớ ấy hả?”
“Dù cho nó đã được thiến chăng nữa, thì một con mèo đực đang lồng đi săn mồi ban đêm thế này…” Cassie lắc đầu. “Lẽ ra mình phải mang găng tay.”
“Thôi đi nào. Nó là một con mèo đực dễ thương lắm.” Để chứng tỏ Fluffer dễ thương đến thế nào, tôi chìa một bàn tay ra cho nó.
“Xxxììiiiiiii!”
Nhanh đến mức mắt người không thể thấy, Fluffer vung chân quào. Ba vết quào rớm máu xuất hiện trên mu bàn tay tôi và Fluffer tót ngay lên cây.
“Ui da!” Tôi đưa vội bàn tay bị thương lên miệng.
“Găng tay dứt khoát là một ý hay đấy,” Cassie nói.
“Làm ăn ra sao rồi?” anh Jake thì thầm đủ cho tôi nghe.
“Tuyệt lắm,” tôi nói qua kẽ răng. “Em bị thương còn con Fluffer thì ở trên cây.”
Tôi nghe tiếng Marco cười khúc khích. Tôi đoán thế. Nhưng rồi tôi cũng nghe thấy tiếng anh Jake cười nữa.
Tôi nhìn lên và thấy trong bóng tối của cái cây lóe lên hai con mắt màu xanh vàng từ trên cao nhìn xuống.
“Việc dễ nhất mà còn thế này đây,” tôi nói. “Thế mà tớ cứ nghĩ lấy mẫu ADN của con Fluffer xong rồi mới bắt đầu công đoạn gay go.”
“Tụi mình có một con mèo trên cây,” Cassie nói giọng sầu thảm. “Các cậu có biết dụ một con mèo trên cây xuống đất khó khăn thế nào không?”
“Tớ có một kế hoạch,” tôi nói. “Tobias, cậu ở ngay trên ấy hả?”
“Ngay phía trên cậu. Nhưng tớ không sẵn sàng tìm cách vồ một con mèo đực đang tức giận ở trên cây đem xuống dưới ấy đâu.”
“Tớ không yêu cầu cậu làm việc đó,” tôi nói và hít một hơi thật sâu. Cái đêm hôm nay mới nhanh chóng trở nên kì quặc làm sao. “Cái tớ cần là một con chuột nhắt.”
Animorphs - Tập 2: Người Khách Lạ Animorphs - Tập 2: Người Khách Lạ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 2: Người Khách Lạ