Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
Chương 16
Việc hóa thú được tiến hành vào sáng thứ Hai, trong hộc tủ của tôi ở trường học. Tôi biến thành một con thằn lằn.
Chính xác là một con thằn lằn xanh thuộc họ kỳ đà... nếu bạn nào quan tâm.
Tôi đợi chuông báo hết tiết đầu, môn Anh văn. Khi mọi người rời khỏi hành lang, tôi chui ngay vào hộc tủ, cố ra vẻ thản nhiên, phòng khi có ai bắt gặp.
Hộc tủ ngắn hơn tôi cỡ năm phân nên tôi phải cúi lom khom. Và nó chật không sao cục cựa được. Ánh sáng đến duy nhất từ ba rãnh thông hơi nho nhỏ. Trong cái không gian chật hẹp và tăm tối đó, tôi nghe tim mình đập dồn dập. Tôi sợ.
Hóa chó là chuyện khác. Nó ngồ ngộ, nó kỳ kỳ, nhưng nó cũng vui vui. Chó là một con vật dễ thương. Nhưng còn thằn lằn?
“Mình phải tập,” tôi thì thầm. “Phải luyện như Cassie mới được.”
Tôi bắt đầu tập trung để biến hình. Tôi nhớ lại cách hai đứa tôi bắt thằn lằn hai đêm trước đây. Tôi dùng đèn rọi vào nó, còn Cassie chụp cái xô lên con vật để nó khỏi chạy thoát.
Tôi nổi cả gai ốc khi phải sờ vào con vật để lấy mẫu ADN của nó. Giờ thì tôi đang sắp sửa biến thành nó.
Ấn tượng đầu tiên của tôi là hộc tủ đột nhiên nở rộng ra. Tôi không cần phải lom khom nữa. Hai vai tôi cũng khỏi phải so lại.
Tôi lấy một tay sờ mặt. Da tôi trở nên kém căng hơn và sờ vào thấy nham nháp.
Sờ lên đầu, thấy tóc đã đi đâu hết.
Mọi thứ bắt đầu tăng tốc. Chiếc tủ cứ to ra, to ra mãi, trở nên lớn như vựa lúa, rồi lớn như sân vận động!
Tôi giống như đang rơi. Rơi từ nóc một tòa nhà chọc trời và mãi không sao chạm tới đất.
Tôi thấy mình đứng trên vật gì đó dinh dính, lớn như một mỏm đá. Một mỏm đá thì chui tọt thế nào được vào tủ tôi? Và rồi tôi nhận ra đó chỉ là miếng bã kẹo cao su! Một miếng bã kẹo cao su đã cũ, dính ở đáy tủ.
Những tấm màn khổng lồ, lớn như những cánh buồm tàu, đang rủ xuống quanh tôi. Đó là quần áo của tôi. Trong ánh sáng le lói, tôi thấy hai vật khổng lồ trông dị dạng ở hai bên. Đó là đôi giày Nike của tôi, mỗi chiếc to bằng cả ngôi nhà.
Và rồi bộ não thằn lằn bắt đầu hoạt động.
Sợ quá! Có bẫy! Chạy! Chạy! Chạạyyy!
Tôi nhảy bắn sang trái. Một bức tường! Tôi leo lên. Thấy chân mình bám vào đó.
Bẫy! Tôi nhảy ngược lại. Một mặt cứng khác. Bẫy! Chạyyyy!
Tôi vật lộn để giữ bình tĩnh. Nhưng bộ não thằn lằn lại đang hoảng loạn. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi muốn ra ngoài. RA NGOÀI!
Ra chỗ ánh sáng! Tôi ra lệnh cho cơ thể mới của mình. Chỗ các khe thông hơi. Đó chính là đường ra.
Nhưng cơ thể tôi lại sợ ánh sáng. Nó đang khiếp sợ. Tôi nhảy qua nhảy lại các bờ tường. Tôi không cách chi trấn áp được bản năng hoảng loạn của cơ thể thằn lằn.
Ra chỗ ánh sáng! Tôi quát lên trong đầu. Thình lình, tôi ở đó. Tôi thò cái đầu ra ngoài. Thân tôi cũng trườn theo. Cái lưỡi của tôi thè dài ra. Và tôi có cảm giác kỳ lạ, giống như đang ngửi. Nhưng cũng không hẳn vậy. Nó cứ tiếp tục thụt ra thụt vô. Tôi nhìn thấy nó vọt ra khỏi miệng và liếm láp không khí.
Trong ánh sáng chói lòa, tôi nhận ra mắt thằn lằn dở tệ. Tôi không thể nhận ra bất cứ vật gì tôi nhìn. Mọi thứ đều tản mác và méo mó. Dưới là trên và trên là dưới.
Màu sắc cũng thay đổi hoàn toàn.
Tôi cố suy nghĩ. Nào, Jake. Giờ mắt của mi ở hai bên đầu cơ mà! Chúng thấy những vật khác nhau. Quen với điều đó đi!
Tôi cố diễn giải các hình ảnh bằng cách tâm niệm thực tế đó. Nhưng chúng vẫn không sao sắp xếp lại được. Có lẽ tôi không làm được điều này. Một mắt nhìn xuống phía trái căn phòng. Mắt kia nhìn xuống phía phải. Tôi thì đang đứng lộn ngược. Bám vào cánh cửa tủ mà với tôi có vẻ như một mảng sân màu xám dài bất tận.
Và bộ não thằn lằn cứ lăm le chống lại tôi suốt. Bây giờ, khi tôi ở ngoài tủ, nó quyết liệt đòi tôi trở vào trong.
Văn phòng lão Chapman. Tôi tự nhắc nhở. Nhưng nó ở đâu?
Bên trái. Lối này.
Bất chợt, tôi cắm cổ chạy như điên. Chạy một mạch đến chân tường. Vèo! Tôi ở trên sàn. Vèo! Ở mép một tập giấy dày gấp hai lần tôi. Mặt đất cứ trơn trượt dưới chân tôi. Giống như tôi bị cột vào một hỏa tiễn điên khùng, ngoài tầm kiểm soát.
Bộ não thằn lằn của tôi chợt “đánh hơi” thấy một con nhện. Lạ ở chỗ tôi không dám chắc mình đã nhìn thấy con nhện, nghe tiếng nó, ngửi thấy nó, thưởng thức nó bằng cái lưỡi thằn lằn nhấp nhá. Chỉ đơn giản là tôi thình lình biết con nhện đang ở đó.
Tôi nhổm phắt dậy, chạy với tốc độ hàng triệu cây số giờ, trước cả khi tôi kịp nghĩ đến chuyện dừng. Bốn chân tôi là cỗ máy thần kỳ. Chúng di động nhanh kinh khủng.
Có lẽ con nhện không lớn lắm. Không lớn nếu bạn là con người. Nhưng dưới con mắt thằn lằn của tôi, nó lớn bằng cỡ một đứa trẻ, có nghĩa là rất lớn. Tôi thấy những con mắt kép. Tôi thấy từng cái khớp trên tám chân của nó. Tôi thấy những cái càng gớm guốc đang khua lách cách.
Con nhện bỏ chạy. Tôi rượt theo nó. Tôi nhanh hơn nó.
Khôôônnnggg! Tôi hét lớn trong đầu. Nhưng quá muộn. Đầu tôi vọt lên trước nhanh như con rắn mổ. Tôi táp mạnh. Con nhện chợt nằm trong miệng tôi.
Tôi cảm thấy nó vùng vẫy. Tôi cảm thấy những chiếc chân nhện đang chỗi đạp để thoát khỏi miệng tôi.
Tôi muốn nhổ nó ra, nhưng không thể được. Cơn đói của con thằn lằn đã vượt qua tầm kiểm soát.
Tôi nuốt chửng con nhện, giống như người ta nuốt nguyên một miếng thịt nguội đóng hộp. Một miếng thịt nguội đang tiếp tục vùng vẫy trên đường trôi xuống bụng.
Không, không, không! Bộ não người của tôi thét lên kinh tởm. Nhưng đồng thời bộ não thằn lằn lại khoan khoái. Tôi cảm thấy con thằn lằn đang dịu xuống đôi chút.
Đủ rồi! Tôi tự nhủ. Phải thoát khỏi vụ biến hình này thôi!
Tôi muốn thoát khỏi cái cơ thể bé nhỏ và tởm lợm đó. Tôi chẳng màng ai sẽ trông thấy. Tôi phải hoàn hình thôi. Marco nói đúng. Thật là điên mới dính vô chuyện này. Điên cực kỳ!
Tôi chợt nghe mặt đất rung lên. Có tiếng ồn điếc tai như một người khổng lồ đang rảo bước.
Và đó quả là một người khổng lồ.
Một cái bóng đồ sộ làm tối mịt cả bầu trời. Hình như có kẻ định đè bẹp tôi bằng cách thả nguyên một tòa nhà lên đầu tôi.
Chiếc giày hạ xuống!
Tôi nhảy vọt sang trái.
Lại một chiếc giày nữa.
Đuôi của tôi! Chiếc giày đang đè lên đuôi tôi! Tôi dính chấu rồi!
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng