We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
Chương 14
“Họ đi họp kín cả rồi,” tôi nói. “Tất cả các thành viên chính thức ấy mà. Tớ thực sự muốn biết họ làm gì trong cuộc họp đó.” Tôi cố giữ giọng bình thường nhưng trong lòng thì cứ sôi sục.
“Tớ thấy có mấy người đi lối này,” Rachel đưa tay chỉ.
“Để coi có cách nào lại gần được không,” tôi nói.
“Có chuyện gì vậy?” Marco sửng sốt. “Tớ tưởng bọn mình vừa thống nhất là mọi thứ ở đây đều bình thường cơ mà.”
Chính Cassie là đứa lên tiếng trả lời. “Không có gì bình thường ở đây cả. Cậu không cảm thấy điều đó sao?” nó khẽ rùng mình. “Tất cả những kẻ gọi la ̀thành viên chính thức đều tốt một cách không chê được. Họ ân cần quá thể. Họ bình thường một cách hoàn hảo... đến mức trở thành không bình thường. Và ánh mắt họ luôn luôn theo dõi bọn mình, quan sát bọn mình, nhòm ngó bọn mình. Hệt như... con chó đói đang nhìn một khúc xương.”
“Eoơi, khiếp!” Rachel hùa theo. “Họ khiến tớ sởn gai ốc.”
“Họ đúng là hơi vui vẻ quá mức,” Marco thừa nhận. “Nhiều người cứ lải nhải với tớ là mọi rắc rối của họ tiêu tan khi trở thành thành viên chính thức của Chia Sẻ. Nghe y như một giáo phái hay gì gì đó.”
“Tớ sẽ lẻn vào cuộc họp kín đó,” tôi nói. Tôi cần phải biết. Tôi muốn biết chắc.
“Nào, chúng ta hãy rời đống lửa. Ta ra sau trạm cứu hộ đi.”
“Cậu định làm cách nào để lọt vào cuộc họp đó hả?” Marco hỏi.
“Chắc họ sẽ chẳng để ý một con chó hoang đi lang thang ngoài bãi biển đâu,” tôi đáp.
“Chó hoang...ồ!” Marco thốt lên.
“Ý hay!” Cassie lên tiếng. “Tớ cũng muốn làm thế, nhưng tớ chỉ biến được thành ngựa. Mà ngựa thì lộ tẩy mất.”
Tôi kiểm tra xem có ai nhìn thấy cả bọn không, rồi đưa tay lên cao vẫy. Vài giây sau, Tobias lặng lẽ sà xuống ngay từ bầu trời tỏ ánh sao. Nó đáp xuống ngay trên trạm cứu hộ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Các thành viên chính thức bỏ đi họp riêng cả rồi,” tôi bảo nó. “Cậu có biết họ đi đâu không?”
“Dĩ nhiên là biết. Với cặp mắt này tớ còn thấy cả chuột chui ra khỏi các đụn cát nữa kìa. Ôi, những con vật mũm mĩm, thơm ngon.”
“Tobias! Tỉnh lại coi! Bộ tính ăn thịt chuột chỉ vì đang trong xác diều hâu hả? Cậu thấy gì nữa nào? Đụng xe chăng?”
Nó nín thinh.
“Bọn thành viên chính thức đang ở đâu?” tôi lặp lại câu hỏi.
“Cách bãi biển chừng trăm mét. Ở đó có một khu đất trũng lọt giữa những đụn cát. Có nhiều người đứng quanh đó, có vẻ như lính gác.”
Tôi gật đầu. “Làm tốt lắm, Tobias. Cậu đã ở trong cái xác đó trên một tiếng rồi. Hoàn hình đi!”
“Không, để tớ quan sát từ trên thêm một lúc nữa,” nó nói.
“Không được, Tobias!” tôi nghiêm giọng. “Cậu phải hoàn hình lại. Cậu đã làm xong việc mà bọn tớ cần.”
“Ơ... nhưng... có một vấn đề nhỏ... trên người tớ... không có quần áo.”
“Marco có đem theo quần áo của cậu trong túi kìa. Rachel và Cassie sẽ quay mặt đi khi cậu hoàn hình.”
Cassie cười toét. “Chắc tớ phải ra tay dạy vài khóa để lũ con trai các cậu hoàn hình cùng quần áo.”
Nhưng Tobias vẫn do dự. “Tớ ghét hoàn hình lại. Sao giống như trở vô nhà tù quá hà. Tớ không muốn bị mất đôi cánh chút nào.”
“Thôi mà Tobias, sau này cậu muốn làm diều hâu lúc nào mà chả được?” Rachel dỗ dành. “Nào, hai ông tướng, làm việc đi. Tớ sẽ nhìn chỗ khác để khỏi làm quý vị mắc cỡ.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Đây là lần biến hình thứ hai của tôi. Thế mà tôi vẫn cảm thấy cái ý nghĩ hóa chó nó kỳ cục làm sao. Ngay khi tôi tập trung tinh thần, tôi liền cảm thấy sự ngứa ngáy khó chịu do ADN của con Homer đang kết hợp với công nghệ Andalite làm biến đổi cơ thể tôi.
Cùng lúc, tôi nhìn thấy các ngón tay mọc ra từ chóp cánh của thằng Tobias.
“Nhớ đừng để lạc mất khía cạnh người,” Cassie dặn dò. “Bọn tớ không cần cậu rượt mèo đâu đấy. Cậu phải ráng tập trung để kiểm soát bản thân.”
Tôi định nói “Được, tớ biết!” nhưng âm thanh bật ra lại là “gâu, gâu, gâu”. Tôi đã biến đổi nhiều đến mức không còn nói được tiếng người.
Tôi bèn trả lời bằng suy nghĩ: “Được, tớ biết mà, Cassie. Cậu đừng lo.”
“Nhưng tớ vẫn cứ lo đấy,” Cassie nhỏ nhẹ nói.
Tôi hít hít bàn tay nó bằng cái mũi ẩm của mình, còn nó thì vỗ nhẹ lên đầu tôi.
Và thế là tôi chồm dậy, chạy băng băng trên bãi cát.
Cassie cảnh giác tôi không sai chút nào. Các đụn cát mịn màng, bọt sóng biển lăn tăn, tiếng ríu rít của chim biển từ các ổ ẩn kín... Tất cả các thứ tuyệt vời đó thật dễ làm mất tập trung một bộ não chó.
Tôi nghe có tiếng thở trong đám cỏ ven biển, và rồi có con gì nhào ra chạy! Tôi vùng chạy theo nó trước cả khi kịp định thần. Nó chạy, và thế là tôi rượt. Tôi đoán nó là một con sóc chuột hay con gì giống vậy. Nhưng tôi không bao giờ biết nó là con gì vì nó đã kịp tìm thấy một cái hố và chui tọt vào đó.
Tôi đào cát như điên như dại mất một lúc lâu, cho đến khi bộ óc người trong tôi chợt lên tiếng: Nào, Jake, đó đâu phải là nhiệm vụ mi phải làm. Dẹp đi!”
Thế là tôi buộc mình phải đến gần chỗ họp. Tôi nghe được những giọng nói thì thào. Tôi bèn trườn đến gần hơn, nhưng bỗng nhận ra rằng làm như vậy thật là ngốc. Chó không trườn như thế. Chó chỉ đi hoặc chạy mà thôi. Nếu tôi cứ lòng vòng, hành xử như “chó mật thám” thì chỉ tổ làm người ta thêm chú ý.
Tôi bèn đi long rong như những con chó hoang lang thang dọc bãi biển lúc ban đêm. Lưỡi tôi le dài ra khỏi miệng. Đuôi tôi thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy. Điều duy nhất mà tôi phải dè chừng là làm sao đừng để Tom nhìn thấy rõ. Nói gì thì nói, tôi vẫn giống con Homer như đúc.
Về cơ bản, tôi là con Homer.
Tôi sáp đến bên rìa khu đất trũng. Xung quanh nó là những đụn cát lớn. Khoảng hai ba chục người đang quây quần nơi đó. Rủi thay, đôi mắt chó kèm nhèm khiến tôi khó lòng thấy rõ họ trong màn đêm.
Nhưng tôi nghe được họ. Tôi nghe họ rõ đến kinh khủng. Những âm thanh mà tai người khó nghe lọt thì với tôi lại ầm ầm như trống trận.
Và tôi cũng ngửi được nữa. Ngửi là một cái thú. Loài người chẳng biết gì nhiều về cái thú này đâu. Khi tôi nằm xoài ra mặc cho cái bản năng chó làm việc, thì mùi vị trở nên chẳng thua kém gì hình ảnh. Khác thì khác đấy, nhưng hiệu quả thì vẫn như nhau trong một số trường hợp.
Tôi nghe thấy giọng của Tom. Tôi ngửi thấy sự hòa trộn tinh vi của các vật thể nói lên rằng anh ấy không ở xa tôi lắm.
Có một gã đang canh gác, nhưng hắn ta chỉ làm mỗi việc là nhìn tôi và nhìn đi nơi khác. Chẳng ai để ý tới một con chó hoang.
Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao ông hoàng Andalite trao cho chúng tôi quyền năng biến hình. Có những thứ bạn chỉ làm được khi là thú mà không thể làm được khi là người.
Các thành viên có vẻ như đang chờ đợi ai đó. Tôi nghe giọng Tom nói: “Ôngấy sắp đến, cứ chờ đi. À, ổng đến kia rồi!”
Có những âm thanh rột roạt và những tiếng xì xầm. Tôi nghe có tiếng bước chân đi đến. Tôi nhích lại gần hơn, nhưng vẫn ở ngoài vùng sáng.
“Tất cả, im lặng. Chúng ta đang gặp rắc rối.”
Giọng nói! Tôi biết giọng nói này! Đó là giọng nói ở khu công trường. Chính giọng nói này đã phát ra câu: “Nhớ giữ nguyên cái đầu. Đem nó lại cho tao để tao biết đứa nào.”
Tôi nhích lại gần thêm chút nữa. Đôi mắt chó của tôi phải nheo lại mới trông thấy hắn. Nhưng chỉ khi hắn quay đầu lại, tôi mới thấy rõ. Vâng, tôi đã nhận ra hắn. Đó là người tôi quen, người mà tôi gặp lại hàng ngày ở trường học.
Người đó không ai khác hơn là thầy hiệu phó Chapman.
Thầy hiệu phó của tôi là một kẻ Bị mượn xác!
“Điều một. Chúng ta vẫn chưa tìm ra đám nhóc ở khu công trường,” Chapman gằn từng tiếng. “Tôi muốn tìm ra chúng. Visser Ba muốn tìm ra chúng. Ở đây có ai tìm thấy dấu vết gì không?”
Một lúc lâu, không có ai trả lời. Nhưng rồi tôi nghe một giọng nói quen thuộc thứ hai.
“Có thể là bất cứ ai,” Tom nói. “Và cũng có thể là em trai tôi, Jake. Tôi biết thỉnh thoảng nó có đi qua khu công trường. Chính vì vậy mà đêm nay tôi đưa nó đến đây. Như vậy chúng ta có thể dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó.
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng