Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
Chương 7
Chẳng hiểu thế quái nào tôi về được tới nhà. Sau cái hình ảnh cuối cùng về tên Hork-Bajir, tôi chẳng còn nhớ gì cả.
Nói cho ngay, tôi cũng chỉ cầu cho mình đừng nhớ gì cái đêm hôm ấy. Giá như tôi rũ sạch được nó ra khỏi đầu...
Tôi gọi một vòng cho mấy đứa kia. Đứa nào cũng bần thần, nhưng quan trọng là chúng đều sống cả. Rachel cứ ân hận mãi về chuyện nó bỏ tôi ở lại. Marco thì cứ thắc mắc đó có phải là giấc mơ hay không.
Tôi cũng chỉ ước sao đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất đời, nhưng nó không phải vậy. Cơn ác mộng tồi tệ nhất chỉ là trò đùa so với thực tế mà tôi vừa trải qua.
Nhưng sáng hôm sau, một ngày thứ Bảy, tôi lại thấy bán tín bán nghi không biết mình có nằm mơ không. Thứ duy nhất có vẻ thật... đích thực là thật... chính là cái cách cười bằng mắt của ông hoàng Andalite.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu cửa của mẹ tôi.
“Jake, con đã dậy chưa đấy?”
Tôi tỉnh hẳn.“Ơ... dạ,” tôi làu bàu. “Con dậy rồi!”
“Có Tobias, bạn con, tới chơi nè.”
“Tobias hả mẹ?” Nó mò tới đây làm chi vậy ta?
“Tớ nè!” Giọng của Tobias. “Tớ vào được không?”
“Ơ, được chứ.” Tôi ngồi dậy, dụi mắt liên tục cho hết ghèn. Cửa mở. Tôi nghe tiếng Tobias cám ơn mẹ tôi.
Mặt Tobias tươi rói. Tôi thề là mặt nó tươi rói. Có bị nhiễm xạ thần kinh không đấy, thiệt hết hiểu nổi thằng này. Không chỉ có đôi mắt nó sáng rỡ, cái miệng nó cười toe toét, mà cả con người nó như sôi sục, không cách chi đứng yên.
“Tớ thử rồi đấy!” Tobias nói.
Tôi lấy ngón tay vẹt tóc sang một bên.
“Cậu nói gì thế?”
Đang lúc tôi ngáp, nó vô đề luôn:
“Tớ đã biến thành con Dude!”
Tôi ngưng ngáp luôn. Cái miệng mới há trở thành há hốc. Dude là tên con mèo của Tobias. “Hả?”
Tobias đảo mắt nhìn quanh như sợ có gián điệp trong phòng không bằng. “Tớ đã biến thành con Dude. Y như cái ông Andalite ấy nói.”
Tôi trố mắt nhìn nó.
“Hay lắm. Không đau đớn gì đâu. Nghe nè: tớ đang ngồi vuốt ve con Dude thì nhớ chuyện hồi hôm. Tớ nghĩ, sao không thử cho biết?” Nó phấn khích đi tới đi lui trong phòng, bật ngón tay tanh tách. Thiệt chẳng giống thằng Tobias cù lần chút nào.
“Tớ chẳng biết bắt đầu ra sao nữa. Rồi tớ ra coi cửa phòng tớ khóa chưa. May quá, cậu tớ còn ngủ.”
Tobias là đứa có hoàn cảnh gia đình tội nghiệp nhất trong đám bạn của tôi. Nó chưa từng biết mặt cha, còn mẹ nó thì bỏ nó đi mất biệt mấy năm nay. Từ đó, nó bị đá qua đá lại giữa ông cậu và bà dì của nó, người thì sống ở đây, người ở tuốt bên kia bờ biển. Mà cậu và dì nó thì không hạp nhau, cho nên thằng Tobias giống như một thứ của nợ mà bên này muốn trút cho bên kia. Tôi có cảm tưởng cả hai người này chẳng có ai quan tâm đến nó.
“Thế là tớ yên tâm vọt lên giường ngồi nghĩ về chuyện đó. Tớ ráng tập trung, tưởng tượng sẽ biến thành con Dude. Rồi tớ nhìn xuống cánh tay.” Nó nhăn nhở cười. “Cậu biết tớ thấy gì không, Jake?”
Tôi lắc đầu chầm chậm.“Thấy gì?”
“Thấy có lông. Có móng mọc ra nữa. Giá mà cậu thấy con Dude thật. Nó cứ ngẩn tò te ra. Tớ phải liệng nó ra ngoài, chớ để biến hình xong thì sinh chuyện. Coi, nó cào tớ dữ ghê chưa,” Tobias đưa ngón tay bị xước lên miệng mút.
Tôi nặng nhọc nuốt nước miếng. Chà, bây giờ thì đúng là loạn cào cào rồi. “Hừm, tớ nói này, Tobias, có khi nào đây là chuyện nằm mơ của cậu không?”
“Không mơ đâu,” nó cả quyết. Bây giờ thì nó trở lại đích thực là thằng Tobias nghiêm nghị. Nụ cười nhăn nhở biến mất. “Sự thật là vậy đó, Jake. Đúng y như thế.”
Bốn mắt chúng tôi đụng nhau. Tôi hiểu nó muốn nói gì. Nó cũng từng hy vọng đó là một cơn ác mộng. Nhưng đó lại là sự thật. Tôi nhìn đi chỗ khác. Tôi không muốn mình bắt đầu tin toàn bộ chuyện đó là có thật. Tôi muốn nó chỉ nằm yên ổn trong đầu tôi như một giấc mơ dữ. Giấc mơ dữ thì chỉ nằm trong đầu chứ không thể nhảy xổ ra đời thực.
“Tớ tiếp tục tập trung vào việc biến hình,” Tobias kể tiếp. “Và vài phút sau tớ... không còn là chính mình nữa.”
Nó nhìn tôi không chớp mắt. “Jake, cậu có biết nó như thế nào không. Làm kiếp mèo ấy mà... Nó như là... Tớ không biết nói sao nữa. Đầu tiên là cảm thấy rất khỏe. Rồi đến sự dẻo dai và khả năng di chuyển ngoài tưởng tượng. Cậu biết tớ làm gì không? Tớ nhảy lên chiếc tủ sập. Nó cao cả mét, thế mà tớ đáp lên tủ nhẹ như không. Một mét chứ ít đâu! Cậu có tưởng tượng một mét đối với mèo là cỡ nào không? Chẳng khác gì cậu nhảy cao được đến 10 mét.”
Tobias chợt khựng lại, nhìn tôi. “Cậu không tin tớ sao?” Nó hỏi.
“Cậu biết đấy, Tobias. Đôi khi rất khó phân biệt cái gì là thật và cái gì cậu tưởng tượng ra hay nằm mơ.”
“Vậy là cậu đang nghĩ tớ bị điên.”
Tôi lặng thinh mất một phút. “Tớ cũng không biết nữa. Ta ôn lại thử coi. Cậu nói cậu biến thành con Dude nhà cậu. Có nghĩa là cậu biến thành một con mèo thực sự. Thiệt, tớ thấy chuyện này nghe điên điên.”
Tobias gật đầu, vẻ thông cảm. Nó cười nhẹ: “Tớ hiểu cậu, Jake. Cậu vẫn chưa muốn tin điều đó là sự thật.”
“Sao cơ? Cậu định hỏi tớ có muốn tin rằng cậu đã biến thành mèo không ấy à? Còn những chuyện khác sao không hỏi luôn đi: tớ có muốn tin rằng Trái đất đang bị xâm lăng bởi những giống sên nhầy nhụa chui vào não người và biến họ thành nô lệ; tớ có muốn tin là... Đủ rồi! Dẹp đi! Tớ không muốn tin cái gì hết!”
“Thế còn ông hoàng Andalite?” Tobias nhỏ nhẹ hỏi.
Tôi lúng túng. Chẳng hiểu duyên cớ gì tôi lại không muốn bỏ khỏi đầu hình ảnh ông hoàng ấy.
Tobias khẽ chạm lên tay tôi. “Đứng yên đó!”
“Sao? Cậu định làm gì?”
“Tớ sẽ giúp cậu xác định những chuyện đó là thật hay giả.”
“Tobias...”
“Chờ một chút. Và nhớ là đừng có la toáng lên đấy!”
Thế là tôi chờ.
Mất vài giây, chẳng có chuyện gì xảy ra. Tobias vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi liếc nhìn khuôn mặt nó. Cặp mắt... cặp mắt nó sao khang khác. Con ngươi không còn tròn vo nữa. Tôi thề là trong đó có những tia xanh xanh. Coi cái miệng nó kìa! Miệng nó đang thu nhỏ lại, chu ra phía trước.
Nó đang co rút. Người nó thu nhỏ lại ngay trước mắt tôi.
Cổ áo nó lỏng ra. Cái quần tuột xuống tận mắt cá. Nó đang teo dần. Và đồng thời là... đúng vậy, lông! Lông mọc trên tay nó, trên cổ, trên mặt nó. Bộ lông màu xám, có vằn đen, y như con Dude.
Tôi chợt có mong ước kì cục là được cười sặc lên. Thằng Tobias biến thành con mèo mướp! Nhưng tôi biết rằng nếu bật cười, tôi sẽ cười nữa, cười mãi và chẳng bao giờ dừng được.
Giờ đây Tobias trông giống mèo hơn là người. Đôi tai nhọn dựng thẳng trên đầu. Hàng ria mọc dài ra bên dưới cái mũi xinh màu hồng. Nó đã chuyển sang đứng bằng bốn... chân, một nửa người bị quấn trong quần áo. Cái đuôi của nó ve vẩy. Phải, nó đã mọc đuôi!
Tôi không rõ cảm giác lo lắng của tôi đến từ cái cổ khô khốc hay từ trái tim đập liên hồi. Và tôi cũng không rõ mình có còn đang mơ ngủ hay không.
Nhưng nếu đó là mơ thì giấc mơ đó lại quá thật.
Tôi vẫn đứng lù lù ở đây, trong căn phòng của tôi, mắt nhìn xuống con mèo xám vằn đen mà mới chỉ hai phút trước còn là thằng bạn Tobias của tôi.
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng