Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Chương 5
Chương 5
Tên Hork-Bajir chĩa súng, hay thứ của nợ gì đó, vào bóng tối. Cái đầu rắn của hắn ngó nghiêng dòm dõ hết từ trái sang phải, như muốn xuyên thủng màn đêm.
“Im lặng!” người Andalite răn đe. “Bọn Hork-Bajir nhìn rất kém trong bóng tối, nhưng tai chúng thính ghê gớm.”
Tên Hork-Bajir tiến sát hơn nữa. Bây giờ hắn chỉ cách chúng tôi chừng hai mét qua bờ tường thấp. Hẳn là hắn nghe thấy tim tôi dộng thình thịch. Có thể hắn không hiểu đó là thứ tiếng ôn dịch gì. Có thể hắn không nhận ra âm thanh của năm đứa nhóc đang co quắp vì hãi hùng, đầu gối khua loạn xạ và răng gõ lộp cộp. Nín thở lâu chịu hết xiết, một đứa trong bọn tôi bất chợt há miệng hớp không khí rồi thở hổn hển.
Phút chốc tôi tưởng đời tôi đi tong. Tôi hình dung trong óc những cái cựa ghê tởm ở các khớp và khuỷu kia đang “xử lý” cáiđầu tôi.
Nếu bạn chưa từng biết sợ là gì thì hãy nghe tôi kể rồi ắt biết. Nỗi sợ xâm chiếm toàn bộ cơ thể và trí não của bạn. Bạn muốn gào thật to. Bạn muốn chạy thục mạng. Bạn muốn tè ra quần. Bạn muốn sụp xuống đất mà khóc, mà rên, mà xin xỏ: làm ơn làm phước tha mạng cho tôi!
Và nếu bạn vẫn cứ đinh ninh mình gan lì thì, tốt thôi, cứ thử đợi con quái đó sáp lại gần hơn chút và xắt chỉ bạn ra trong vòng ba giây.
Nhưng may thay, trong đầu tôi kịp thời vang lên giọng nói của người Andalite “Can đảm lên, các bạn.”
Có cái gì... ấm ấm... Cái... Tôi chẳng biết gọi nó bằng từ gì nữa. Nhưng chính cái cảm giác ấm ấm ấy đang lan tỏa khắp người tôi. Cứ hình dung bạn là một đứa trẻ gặp ác mộng, thức dậy vẫn còn đang hét toáng. Bạn sẽ có cái cảm giác ấm ấm ấy khi ba mẹ bật đèn và ngồi xuống cạnh bạn. Nó là thế đấy.
Thật ra tôi vẫn chưa hết kinh hãi. Tên Hork-Bajir vẫn đứng sờ sờ ở đó, nồng nặc mùi tử khí. Tôi nghe thấy hắn thở. Tôi ngửi thấy mùi tanh của hắn. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận thấy rằng mình đã kiềm chế được cơn hoảng loạn. Tôi cảm nhận được cái sức mạnh đang chảy tới từ người Andalite đang hấp hối. Ông ấy đã cho chúng tôi mượn một phần sự can đảm của mình, mặc dù bản thân ông chắc cũng đang hãi hùng.
Tên Hork-Bajir bước lui. Một sinh vật nữa vừa bước ra khỏi chiếc Lưỡi Dao.
Tuy run lập cập, tôi vẫn rán ngóc đầu lên vừa đủ để ngó qua bức tường thấp. Lúc này, mọi tên Taxxon và Hork-Bajir đều quay đầu về phía chiếc Lưỡi Dao.
“Chúngđang chuẩn bị nghênh đón,” tôi thì thào.
“Sao cậu biết?” Marco thì thầm hỏi lại. “Mấy con côn trùng mắt lồi, mấy đồ quỷ sứ rác rưởi ấy mà cũng đòi nghênh đón ai?”
Nhưng ngay lúc đó hắn xuất hiện.
“Visser Ba,” Người Andalite nói.
Visser Ba cũng là một người Andalite!
Nói đúng hơn, hắn là một người Andalite - bị mượn xác.
“Tíaơi...” Rachel thốt lên. “Hắn cũng là người Andalite sao?”
“Chỉ duy nhất một lần bọn Yeerk kiểm soát được cơ thể của người Andalite,” ông bạn của chúng tôi giải thích. “Chỉ có một Andalite - bị mượn xác duy nhất. Và kẻ đó chính là Visser Ba.”
Visser Ba khệnh khạng tới gần người Andalite bị thương. Tên Visser này giống ông bạn Andalite tới mức thoạt đầu không cách chi phân biệt nổi. Cũng khuôn mặt không có miệng, cũng những con mắt có cuống ẻo qua ẻo lại như dò xét khắp mọi hướng, cũng cái cơ thể bốn chân mượt mà cường tráng, và cũng cái đuôi đáng gờm.
Nhưng dù Visser trông giống một người Andalite, ở hắn vẫn toát ra sự khác biệt. Như thể hắn đang mang mặt nạ nhưng bạn biết tỏng rằng phía sau cái vẻ hiền lành giả tạo đó là sự nham hiểm, độc địa.
“Tốt! Tốt lắm!” Visser Ba nói.
Tim tôi muốn khựng lại khi phát hiện rằng tôi vừa nghe được ý nghĩ của Visser Ba.
“Hắn có nghe được ý nghĩ của mình không ta?” Cassie thì thào hỏi.
“Hắn mà nghe được thì toi cơm, tớ thậm chí không dám nghĩ tới điều đó,” Rachelđáp.
“Hắn không thể nghe ý nghĩ của các bạn,” người Andalite nói. “Nếu như các bạn không truyền ý nghĩ về cho hắn. Còn các bạn nghe được ý nghĩ của hắn là vì hắn đang phát ý nghĩ đến tất cả mọi người. Hắn coi đây là một thắng lợi lớn nên muốn tất cả mọi người phải nghe.”
“Ai đây nhỉ? Ồ, một chàng trai Andalite thích phá bĩnh!” Visser Ba ghé mắt nhòm phi thuyền của người Andalite. “A, nhưng hắn ra đâu phải là một chiến binh Andalite tầm thường. Hoàng tử Elfangor-Sirinial-Shamtul cơ đấy, nếu ta không lầm. Rất vinh dự được gặp ngài! Ngài quả là một huyền thoại. Ngài đã chơi của chúng tôi bao nhiêu phi thuyền rồi nhỉ? Bảy hả? Hình như là tám, khi trận chiến kết thúc?”
Ông hoàng Andalite không trả lời. Nhưng tôi có linh cảm ông đã hạ hơn tám chiếc.
“Hỡi tên Andalite cuối cùng ở phần vũ trụ này. Ta e rằng chiếc Mái Vòm của ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn. Hoàn toàn! Nghe thủng chưa? Ta đã chứng kiến nó bốc cháy khi rơi vào khí quyển của cái thế giới bé nhỏ này.”
“Sẽ còn những chiếc Mái Vòm khác,” hoàng tử Andalite nói.
Gã Visser tiến thêm một bước lại gần ông hoàng. “Đúng, nhưng khi chúng bay tới được thì đã quá muộn rồi. Thế giới này sẽ là của ta, là đóng góp của cá nhân ta cho vương quốc Yeerk, là cuộc chinh phục vĩ đại nhất của ta. Và sau đó ta sẽ trở thành Visser Một.”
“Bọn bay muốn làm gì loài người?” Ông hoàng Andalite hỏi. “Bọn bay đã có lũ đồng minh Taxxon, có đám nô lệ Hork-Bajir, và cả các nô lệ ở những thế giới khác. Bắt tội thêm loài người làm gì nữa?”
“Vì loài người rất đông mà lại yếu xìu,” Visser Ba cười đểu cáng. “Hàng tỉ cơ thể chứ ít sao! Mà chúng lại còn mù tịt trước các biến cố sắp diễn ra. Với bấy nhiêu cái xác mượn, bọn ta sẽ bành trướng khắp vũ trụ, không ai ngăn cản nổi! Bọn ta sẽ có hàng tỉ. Chỉ với nửa số cơ thể này, bọn ta cũng đủ xây dựng hàng vạn vũng Yeerk mới phục vụ cho giống nòi Yeerk. Hãy chấp nhận thực tế đó đi, tên Andalite kia! Ngươi đã chiến đấu rất dũng mãnh, nhưng ngươi đã bị đánh bại rồi.”
Visser Ba bước tới trước mặt ông hoàng. Tôi cảm thấy nỗi sợ ở ông, nhưng thay vì cúi đầu, ông nén đau, nhỏm dậy. Ông biết mình sắp chết. Ông muốn được chết trên bốn chân, mặt đối mặt kẻ thù.
Nhưng Visser Ba không bỏ lỡ dịp để châm chọc kẻ thù. “Ta hứa với ngươi một điều, hoàng tử Elfangor ạ, khi nào ta chiếm được hành tinh này và gặt hái xong vụ mùa bội thu cơ thể sống, ta nhất định sẽ trở lại thế giới Andalite. Cá nhân ta sẽ“chăm sóc” tận tình gia đình ngươi, và ta sẽ đích thân giám sát việc cài đặt những sĩ quan trung thành nhất của ta vào đầu vợ con ngươi. Ta hi vọng vợ con ngươi sẽ kháng cự, có thế ta mới được tận hưởng sự khoái trá khi nghe trí não của chúng rên xiết.”
Ông hoàng Andalite ra đòn!
Cái đuôi của ông nhoáng lên nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy. Gã Visser né đầu sang bên. Chiếc cựa trên đuôi của ông vút hụt qua đầu Visser trong gang tấc. Nhưng nó lại chém xuống một bên vai hắn. Máu - hay một thứ gì đó giống như máu - trào ra từ vết thương.
“Đã quá!” Tôi xuýt xoa.
“Aaaaa!” Trong đầu tôi nghe rõ mồn một tiếng tru đau đớn của gã Visser.
Cùng lúc, một tia sáng xanh chói lòa bắn ra từ đuôi chiếc tàu của ông hoàng Andalite. Nó giáng thẳng vào chiếc Con Rệp gần nhất. Đám Hork-Bajir và Taxxon chạy tán loạn.
Dù lom khom sau bức tường, tôi vẫn cảm nhận được một đợt sóng nhiệt nóng ran. Chiếc Con Rệp sôi lên xèo xèo rồi biến mất.
“Bắn!” Visser Ba gào lên. “Bắn nát con tàu của nó cho ta!”
Bầu trời đêm bỗng chói lòa ánh sáng. Những tia sáng đỏ liên tục phóng ra từ chiếc Lưỡi Dao và tàu Con Rệp còn lại. Con tàu của ông hoàng Andalite đỏ rực lên và, chậm chạp một cách đáng ngạc nhiên, nó bắt đầu tan ra.
Và rồi, trong vầng sáng của các tia Nghiệt, tôi đã thấy... hay có lẽ tôi nghĩ là tôi thấy... những con người. Một nhóm nhỏ, chừng ba bốn người, nép sau bóng của tên Visser.
“Có cả người ở đó nữa đấy,” tôi bảo Marco.
“Sao? Không lẽ họ là tù binh?”
“Tóm tên Andalite,” Visser Ba thét gọi bọn tay chân của hắn. “Tóm nó cho ta.”
Ba tên Hork-Bajir to bự túm lấy ông hoàng Andalite, đè ông dí xuống đất. Những cái cựa trên các khớp của chúng tì vào cổ ông, song chúng không ra tay kết liễu. Đó là đặc quyền riêng của Visser Ba.
Và rồi chúng tôi hiểu tại sao tên Yeerk hắc ám Visser Ba chọn cư ngụ trong thân thể người Andalite - Bị mượn xác duy nhất. Trước mắt chúng tôi, gã Visser bắt đầu biến hình.
Cái đầu Andalite của hắn nở to ra, to nữa, to hơn nữa. Bốn cái cẳng như cẳng ngựa nhập lại thành hai, rồi mỗi cẳng mới lại phình to ra bằng một cây gỗ đỏ. Những cánh tay mềm mại của giống người Andalite phút chốc sủi bọt, và trở nên sần sùi.
“Khủng khiếp quá,” Cassie thì thào. “Không thể tin nổi.”
Trên cái đầu gớm guốc sưng phồng bỗng xuất hiện một cái miệng đầy răng lởm chởm, cái nào cái nấy dài ngang cánh tay người. Cái miệng cứ thế há rộng ra, biến thành một cái hố ma quái ghê rợn.
Thân thể ông hoàng Andalite chẳng còn thấy đâu. Con quái thú đã che khuất hoàn toàn.
“R-r-r-r-r-r-a-a-a-a-g-g-g-g!” Tiếng gầm của quái thú Visser Ba làm rung chuyển cả đất trời.
Tôi lấy tay bịt chặt hai lỗ tai.
“R-r-r-r-r-r-a-a-a-a-g-g-g-g!”
Răng của tôi khua lộp cộp vì hãi hùng. Tôi nghe thấy tiếng ai đó thút thít khóc. Mèng ơi, kẻ đó chính là tôi.
Visser Ba đã trở thành một con quái vật mà, cạnh hắn, ngay cả bọn Hork-Bajir và Taxxon cũng trông như một đám đồ chơi vô hại. Bằng một cái vòi dày cui, hắn thộp cổ ông hoàng Andalite.
“Không, không,đừng,” tôi nghe tiếng Cassie lảm nhảm lặp lại và lặp lại mãi. “Không, đừng, đừng mà.”
“Đừng nhìn nữa, Cassie,” Rachel cố trấn an. Nó vòng tay qua vai Cassie, kéo nhỏ vào lòng. Rồi nó nhoài ra nắm chặt tay Tobias. Tôi dám nói bạn không thể hiểu người nào nếu chưa từng thấy họ sợ. Mặc dù sợ đến chết đi được, dù nước mắt lăn dài trên mặt, Rachel vẫn có đủ sức mạnh để chia sẻ.
Visser Ba nhấc bổng ông hoàng Andalite lên không, kéo căng ông ra trong tiếng hò reo của bọn Hork-Bajir. Ông hoàng Andalite vùng vẫy chống trả bằng cái đuôi của mình. Nhưng trước con quái vật khủng khiếp đó, mỗi đòn của ông chỉ như gãi ngứa.
Visser Ba nâng ông hoàng Andalite lên thật cao.
Và rồi hắn hả to cái miệng khổng lồ.