Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - Megamorphs #1: The Andalite's Gift
Dịch giả: Hoàng Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 256 / 7
Cập nhật: 2020-04-16 22:17:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - Rachel
ôi trở nên rất, rất lớn.
Mấy ông bà cảnh sát vẫn bước rầm rập bên ngoài, la hét ầm ĩ, lệnh cho tôi phải chui ra.
Thế là tôi quyết định làm theo ý họ.
Tôi nhăm nhe cánh cửa trước. Chỉ một phút nữa thôi, ngay khi biến hình xong…
B-b-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!
Đằng sau tôi bỗng có tiếng ầm ầm khủng khiếp, nghe muốn dựng tóc gáy! Tiếng ồn như tiếng cưa máy đang chạy xè xè qua thanh thép!
“Hhhhrreeeuuhhh!” Tôi gầm lên như tiếng kèn đồng, đầy sợ hãi và tức tối.
B-b-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!
Thình lình, bức tường phía sau ngôi nhà bị tróc bật ra. Quái vật! Quái vật!
Tôi cuộn vòi lại, húc đầu vào cửa trước.
CRẮCK! Cánh cửa bục ra. Bộ khung quanh cửa nổ văng thành những mảnh vụn. Tiếp theo, chỗ tường bao quanh cửa cũng phồng lên rồi bể phụt ra như mụn nhọt vỡ.
Thế là tôi ào ra ngoài. Tôi nặng gần chục tấn, một sự kết hợp hoang dại giữa người và voi châu Phi. Sự bất hoàn chỉnh, không thể đoán trước được của phép biến hình đã sinh ra một sinh vật khổng lồ, có cái vòi dài loẵng ngoẵng, đôi tai người tí nị, những cẳng chân to như cột đình và mái tóc vàng hoe óng ả.
Những viên cảnh sát tá hỏa vì ngạc nhiên.
“Hhhhhrrruuuuhhh!” Tôi lại rống tướng lên, vươn cái vòi nghều ngào lên không. Bốn cảnh sát đứng chết trân, cùng trố mắt lên kinh ngạc. Bốn cái miệng há ra tròn vo. Họ điếng ngây người. Một người vội đưa tay lên dụi mắt.
Tôi ù té chạy. Phải đến hai mươi dặm một giờ là ít. Phiền một nỗi, voi to lớn dềnh dàng quá, vừa khó uốn éo né tránh hay quẹo cua, vừa khó ẩn nấp.
Cứ thế, tôi chạy lơn tơn trên đường phố của vùng ngoại ô im ắng. Vừa chạy vừa biến hình nốt. Nhưng tôi biết mình khó lòng mà trốn thoát.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cảnh sát vãi đạn tung tóe. Bắn tôi chăng? Hay là bắn quái vật bụi? Tôi không biết, mà tôi cũng cóc cần bận tâm. Những viên đạn chẳng nhằm nhò gì đối với tôi cả, cũng chẳng xi nhê gì đối với con quái vật đang hùng hục đuổi theo tôi. Nó chỉ còn cách tôi khoảng ba chục thước, trông hệt một bức tường đang bay - khổng lồ, đen đủi, gắn đầy răng nghiến trèo trẹo và có hàng đống lưỡi gươm khua vung vít.
Tôi lụp chụp băng đại qua vườn nhà ai đó, dẫm nát bét mấy luống hoa và phá tan một hàng rào dưới những bàn chân đồ sộ, tròn u. Tôi quẹo, chui vào lối đi giữa hai nhà. Giữa tôi và quái vật chỉ còn cách nhau có mỗi một chiếc xe Winnebago đang đậu!
B-b-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!
Chiếc Winnebago biến mất tăm! Xẹt qua khóe mắt, tôi thấy một bánh xe lăn tưng tưng trên đường. Đó là thứ duy nhất của chiếc xe vừa bị nghiến nát.
Ngay lúc ấy, tôi biết thế là hết. Nếu tôi cứ tiếp tục chạy trốn như thế này, quái vật sẽ xay nát tất cả các thứ trên đường đi, nó sẽ xuyên qua những căn nhà có bao nhiêu người vô tội đang ngon giấc. Tôi không thể để điều đó xảy ra.
Tôi quyết định quay lại, đối mặt với nó.
Quái vật sà thấp xuống, bay lơ lửng, đung đưa trước mũi tôi. Một cơn ác mộng gồm cả đống răng kinh dị, những con mắt hoang dại và những lưỡi gươm khua khoắng. Từ trong lòng quái vật có những sợi dây leo thòi ra. Chúng giống như những sợi dây thừng sống động, ngo ngoe quấn quanh cơ thể khổng lồ của tôi.
Tôi cảm thấy ngộp thở, nghẹn ứ. Không thể thở nổi nữa!
Tôi vùng vẫy, nhưng càng quẫy đạp tôi càng bị những sợi dây thừng ma quái thít chặt hơn. Quái vật bụi gừ gào quanh tôi, gói trọn tôi lại. Và rồi, nó cố nhấc tôi lên… cách mặt đất chừng ba tấc, nó không nhấc nổi nữa, đành nặng nề thả tôi rớt oạch xuống đất.
Nó lại cố nhấc tôi lên một lần nữa. Lần này tụi tôi lên được chừng sáu, có khi bảy chục tấc. Và rồi tôi lại rớt oạch xuống đất một lần nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong tôi. Tôi đã từng đọc đâu đó trong một cuốn sách - con voi bự nhất hành tinh nặng chừng mười một tấn. Đa phần voi nặng trong khoảng từ ba tấn rưỡi đến sáu tấn rưỡi. Tôi không biết tôi trong hình hài voi này nặng bao nhiêu, chắc chắn là không tới mười một tấn rồi. Nhưng tôi lớn, rất lớn. Tôi đủ lớn để quái vật không thể khiêng bắt đi được. <Ha, ha, ha. Quá nặng đối với mi phải không, con quái thú kia?>
Đột nhiên, có tiếng âm thanh nghe hệt tiếng bánh xe rú rít. Hình như một tài xế lái ẩu đang phóng hết tốc lực về phía chúng tôi.
Animorphs - Megamorphs 1 - Món Quà Của Người Andalite Animorphs - Megamorphs 1 - Món Quà Của Người Andalite - Katherine Alice Applegate Animorphs - Megamorphs 1 - Món Quà Của Người Andalite