Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Bản Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:18:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Sinh Bệnh
eta ♥ Nhã Vy
Ngày đó chịu lạnh quá lâu, Thanh Vi trở về liền bị cảm. Bình thường uống thuốc là khỏi rồi, có thể gần đây công việc bề bộn, uống thuốc nghỉ ngơi không đủ nên bắt đầu phát sốt.
Gần đây vụ án cần so sánh vân tay tổng cộng hơn một trăm người, đây là phần việc của cô, lại là tình tiết đẩy mạnh vụ án, thời khắc mấu chốt, không hợp để xin nghỉ phép.
Thanh Vi chỉ có thể kiên trì đi làm, còn phải tăng ca. Ban ngày còn khá tốt, buổi tối phát sốt, nhiệt độ bắt đầu cao lên. Cô ở trong đội, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, không ai có thời gian để ý đến cô.
Sau hai ngày phát sốt, bật máy tính lên, còn chưa làm gì đã cảm thấy đầu nặng trĩu xuống, nhiệt độ tăng cao, nói chung là không đủ tỉnh táo. Cô dứt khoát đứng dậy rót ình ly cà phê, nghĩ đến công việc bề bộn trong tay đã xong, tranh thủ thời gian đi bệnh viện chích thuốc.
Chạng vạng tối sẽ phân tích tình tiết vụ án, Thanh Vi cũng tham gia. Cô báo cáo kết quả phân tích của mình một lần, Lưu chi đội gật gật đầu: “Tiểu Yến làm tốt lắm.”
Tan họp rồi, Thanh Vi đứng lên muồn thu dọn văn kiện, đột nhiên người đứng không vững, sau đó trước mắt tối sầm rồi gục xuống, tay của cô trên mặt bàn rơi xuống, điện thoại trên bàn đầu bị rơi trên mặt đất. Bên người có đồng chí nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cô, ấn huyệt nhân trung, còn có người tóm lấy lỗ tai cô.
Là ai dùng sức như vậy, thù oán gì với tôi hả? Thanh Vi chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, lỗ tai đau. Bên cạnh là Lưu Húc Dương vừa buông bàn tay đang niết trên vành tai cô.
Lưu chi đội lập tức mời người đến đưa Thanh Vi đi bệnh viện.
Thân thể Thanh Vi xem như tốt, có bệnh uống thuốc liền khỏi, rất ít đến bệnh viện, cô thật sự không có ấn tượng tốt với nơi đó. Nhưng lúc này phản đối cũng không có hiệu quả nữa, vẫn bị người nhét vào đi nhập viện rồi.
Cô nhìn nước biển chậm rãi chảy vào mạch máu, cười khổ một tiếng, như cô mà cũng có ngày diễn tiết mục nữ sinh mảnh mai yếu đuối ngất xỉu cơ đấy, Thanh Vi để cho Tiểu Vị trở về nghỉ ngơi, nghĩ mình truyền xong sẽ trở về nhà.
Tiểu Vi lo lắng còn chưa đi, đã có người nôn nóng tiến vào phòng bệnh, sau đó ánh mắt tập trung trên người Thanh Vi, bước đi đến trước giường cô.
Là Thập Tam.
Hai mắt Tiểu Vị đã tỏa sáng, chủ động nói: “Anh đến rồi.”
??? Thanh Vi nhìn Tiểu Vị một cái.
Tiểu Vị nói: “Lưu chi đội bảo em thông báo cho người nhà chị. Em gọi điện là anh ấy tiếp đó. Biết chị bị bệnh liền nhanh chóng đến đây.”
Thập Tam căn bản không thèm chú ý đến mắt sói của Tiểu Vị đang sáng nhấp nháy lên, chằm chằm nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Thanh Vi, lại nhìn ống truyền dịch, lo lắng đau lòng lộ ra.
Thanh Vi mỉm cười, nói với Thập Tam: “Cảm xíu mà thôi, không có gì đâu.”
Tiểu Vị nói: “Yến Ngự thật quan tâm chị. Nghe chị té xỉu liền lập tức chạy tới rồi.” Nói xong đẩy Thập Tam ra ghế gỗ dưới giường: “Anh ngồi đi.”
Thập Tam nói với Tiểu Vị: ”Không cần, cảm ơn. Vừa rồi làm phiền cô chăm sóc Thanh Vi rồi.” Ý là tôi đến rồi, cô đi được rồi.
Tiểu Vị bị anh khách khí, lạnh nhạt khiến cho có phần không được tự nhiên, nói: “Không có gì, nước sôi đã chuẩn bị rồi, buổi tối không muốn về có thể ăn ở căn tin bệnh viện, có thể gọi tới hoặc tự đi, ừ, ở đằng sau lầu đó.”
Thập Tam lại nói cảm ơn, Tiểu Vị vốn tự mình cho là bạn tốt của Thanh Vi, bây giờ lại như người ngoài vậy, đành phải giao lại khi nào cho uống thuốc, khi nào đo nhiệt độ, rồi ra ngoài.
Tiểu Vị đi rồi, Thập Tam vẫn không chịu ngồi, đứng ở đầu giường của Thanh Vi, nhìn chằm chằm vào tốc độ chảy của ống truyền dịch, nghiên cứu một hổi rồi thò tay điều chỉnh tốc độ chạy chậm chút.”
Tuy thân thể Thanh Vi khó chịu, nhưng biểu lộ của anh nghiêm túc như vậy vẫn buồn cười nói: “A Ngự, không cần khẩn trương như vậy, còn phải ở đây một tiếng nữa, cạn tới đáy là được.”
Thập Tam không nói lời nào, vẫn nhìn cái chai. Thanh Vi kinh ngạc, hạ thấp người nhìn chính diện anh: mắt phượng của Thập Tam nghiêng nghiêng, đôi mắt sắc thật sâu, trên mặt cứng nhắc, thậm chí còn có điểm tức giận.
Cô đã thành bệnh nhân rồi, anh còn tức giận cái gì?
Chẳng lẽ công việc gần đây không thuận lợi? Thanh Vi muốn hỏi một chút lại bắt đầu phát sốt, ánh sáng trong phòng trước mắt đều tối xuống, ngọn đèn trên nóc nhà đặc biệt chói mắt. Cô khó chịu tựa đầu vào gối.
Thập Tam tuy không nhìn chằm chằm vào cô nhưng lại thấy được phản ứng của cô. Đưa tay tới vịn cô nằm ngửa, sau đó nhẹ nhàng kìm huyệt vị trên đầu cô.
Ngón tay anh mát lạnh, mang đến cho cô cảm giác thoải mái, Thanh Vi vô lực mà nhắm mắt lại.
Một lúc sau, bác gái bên cạnh giường đi kiểm tra sức khỏe trở về. Trông thấy Thập Tam đứng đầu giường, cong người xuống mát xa cho Thanh Vi, không khỏi nói: “Chàng trai đứng đấy làm gì, không sợ mỏi à?”
Thanh Vi mở mắt ra, trông thấy Thập Tam còn đứng đó, dùng ngón tay chỉ ghế, ra hiệu anh ngồi.
Thập Tam không trả lời, vẫn đứng đấy cho cô dựa đầu vào. Thanh Vi đành nói: “A Ngự, ngồi đi.”
Thập Tam tránh ánh mắt của cô, không nói lời nào, cũng không ngồi.
“Anh có nói cho ba mẹ em không?” Thanh Vi sợ bọn họ lo lắng.
“Anh chỉ nói trong điện thoại em bị cảm mạo rồi, qua đây chăm sóc em vài ngày.” Thập Tam chỉ có cùng cách nghĩ với cô ở điểm này.
Thanh Vi trông thấy ánh mắt anh lập tức tránh đi, không thể che dấu tức giận.
Tên nhóc này, rốt cục là đang tức cái gì vậy?
Thanh Vi cảm thấy độ nóng bắt đầu lên cao, vô lực cùng Thập Tam xoắn xuýt vấn đề tâm lý của anh, chỉ nói lần nữa: “Ngồi đi.”
Thập Tam động bờ môi: “Em không yêu quý chính mình.”
Thì ra anh tức giận vì cái này sao. Thanh Vi mỉm cười: “Cảm mạo đến khi tăng ca, té xỉu là ngoài ý muốn.”
“Anh đây cũng không yêu quý chính mình.” Ý là anh không ngồi.
Thanh Vi cảm thấy đầu càng choáng thêm, tính tình Thập Tam trẻ con như vậy từ bao giờ vậy? Trước kia anh rất nghe lời, bây giờ còn dám công nhiên phản kháng. Anh không ngồi, như vậy có phải còn không định ăn cơm ngủ hay không? Đây là đang làm gì chứ, trừng phạt mình?
Cô ngăn tay Thập Tam, nhàn nhạt nói: “Không cho phép cáu kỉnh, em còn cần anh chăm sóc đây này.”
Phải nói, Thanh Vi chỉ cần bắt đầu mở miệng …, Thập Tam đều nghe theo, lần này cũng không ngoại lệ. Thập Tam rốt cuộc cũng không được tự nhiên nổi nữa, mặt không biểu tình ngồi xuống, lấy nhiệt kế ra, dùng nước sát trùng lau người cho cô, cẩn thận với quần áo bên trong của cô.
Tay Thập Tam chạm vào làn da của Thanh Vi, cảm giác mát rượi lại để cho cô run nhè nhẹ, như nổi da gà.
Thập Tam cảm giác thân thể cô nóng hổi, chân mày cau lại. Mấy phút đồng hồ sau lại lấy nhiệt kế ra xem, 39 độ 4.
Thập Tam đi tìm bác sĩ. Đáng tiếc lại trở về rất nhanh, bác sĩ nói vừa mới chích thuốc… đợi một tý xem kết quả, bảo Thập Tam hạ nhiệt cho Thanh Vi, anh thuận tay mở miếng dán hạ nhiệt cùng một ít rượu tinh.
Thập Tam dán miếng hạ nhiệt lên đỉnh đầu Thanh Vi, lau rượu cồn cho lòng bàn tay, gan bàn chân của cô, dùng khăn mặt lau trên người cô.
Luồn tay vào quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của Thanh Vi, lau sát cánh tay cô, lại vén ống quần sát bắp chân. Bận rộn hơn một giờ, không biết là thuốc hay lau người có hiệu quả, cuối cùng nhiệt độ cơ thể hạ một chút, nhưng vẫn còn phát sốt.
Căn tin bệnh viện đưa món ăn đến, Thập Tam chọn mấy thứ, cơm tối đến điểm tâm đều chọn xong rồi. Cơm đưa tới sau, Thập Tham đỡ Thanh Vi dậy, bắt đầu cho cô ăn cháo.
Có lẽ do bệnh nên Thanh Vi cảm thấy cảm giác hôm nay khó chịu hơn so với bình thường, phát sốt sớm hơn, nóng hơn. Cô không có khẩu vị, dưới ánh mắt tha thiết của Thập Tam mới đành miễn cưỡng uống mấy muỗng canh đã thấy ăn không vô rồi.
Thập Tam sốt ruột: “Không ăn cơm làm sao có sức? Em muốn ăn gì anh về làm.”
Thanh Vi lắc đầu, vị giác trong miệng cứng đơ, đầu lưỡi đắng nghét, giống như ngậm nước thuốc, bây giờ sơn hào hải vị bày trước mặt cũng ăn không trôi. Vì vậy cô từ chối.
Thập Tam đành phải đỡ cô nằm xuống, sau đó lau người cho cô.
Thanh Vi nói mệt vốn chỉ là lấy cớ, không ngờ nằm xuống thật sự bắt đầu mơ hồ, lúc đầu còn có cảm giác khăn mặt lau nhè nhẹ, về sau càng ngày càng mơ hồ, không hay biết mà thiếp đi rồi.
Ngủ mãi, Thanh Vi lại bắt đầu khó chịu… trong lúc ngủ ác mộng liên tục, thân thể cũng khó chịu nói không nên lời, muốn động tay lại cảm thấy nặng trịch, không nhúc nhích được.
Cô giãy dụa nhiều lần, rốt cuộc mới tỉnh một chút, ngón tay giật giật. Lập tức có bàn tay nắm chặt lấy tay cô, giọng nói Thập Tam truyền đến: “Thanh Vi, rất khó chịu sao?”
Thanh Vi cuối cùng cũng tỉnh lại, phát hiện trong phòng đen sì, bác gái giường bên cạnh đã ngủ, ngáy ầm ỹ, ngọn đèn hành lang xuyên qua cánh cửa thủy tinh.
Thập Tam thấy cô tỉnh, với tay mở đèn giường, rót ly nước cho cô uống. Thanh Vi cảm thấy khát, uống hết một hơi, hơi thở mới thông thuận chút ít.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã bị lấy xuống rồi. Thập Tam lấy xuống từ tủ đầu giường nói: “Đồng hồ hả? Sợ cấn phải em.” Anh nhìn thời gian nói: “Vừa tới một giờ.”
Lúc này Thanh Vi mới phát hiện, không chỉ đồng hồ, cài tóc, bít tất đều bị tháo ra hết rồi, điện thoại trong túi quần áo bệnh nhân cũng rút ra.
Thập Tam thật đúng là cẩn thận mà.
Thập Tam sờ soạng trán cô nói: “Lại sốt rồi, đo nhiệt độ xem.” Thập Tam lại đi tìm bác sĩ – 39 độ 5.
Tại văn phòng, bác sĩ trực ban không mở cửa, nói anh không cần hoảng hốt, nếu như không phải tình huống khẩn cấp thì tốt nhất không nên kê đơn thuốc. Nhưng Thập Tam không ngừng gõ cửa, bác sĩ bất đắc dĩ đứng lên nhìn ca bệnh, lại đến phòng bệnh nhìn Thanh Vi rồi nhìn xuống đơn thuốc.
Trong phòng, đèn sáng rõ, bác sĩ, y tá đi qua, chích thuốc khiến bác gái cũng bị đánh thức. Bà nhìn Thập Tam vội Thanh Vi bên người, bĩu môi đi ngủ, người trẻ tuổi đúng là tinh lực tràn đầy, đối xử với bạn gái như bảo bối vậy.
Trong lúc nằm viện, những thứ khác đều dễ nói, điều làm Thanh Vi khó chịu nhất chính là buổi sáng đại tiểu tiện lấy mẫu kiểm tra. Cô mỗi lần đều nghĩ cách kiên quyết ngăn Thập Tam cùng vào buồng vệ sinh, về sau lấy mẫu, lại là Thập Tam kiên quyết ngăn Thanh Vi tự đi đưa.
Mỗi lần nhìn thấy Thập Tam cẩn thận mà cầm lấy mẫu chén nhỏ từng li từng tí, đưa đến cho y tá đang đứng đợi lấy mẫu, Thanh Vi đều xấu hổ vô cùng. Càng mất mặt chính là, bởi vì không ăn được, nên “đại sự” không ra, hao tâm tổn sức mới ra được chút chút, kết quả đã qua thời gian, lấy mẫu kiểm tra đo lường đã đưa đến.
Thanh Vi không muốn kiểm tra, Thập Tam không đồng ý, liền hỏi y tá, trực tiếp đưa cái kia đến trung trung tâm xét nghiệm. Cách hai tòa nhà, tư thế Thập Tam giống như đang che chở cho bảo vật gia truyền vậy, Thanh Vi xấu hổ vô cùng, ý muốn nhảy lầu cũng xuất hiện qua ấy chứ.
Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi - Bản Sắc