Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Caprice Crain
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1123 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 16:42:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ôm sau, tôi gặp phải Heaven khi ra ngoài. Cô nàng đang cầm một ly Starbucks trong tay. “Cái đó là để giễu cợt tôi đấy à?”, tôi hỏi.
“Ồ, thế vì những chuyện đó mà bây giờ tôi phải ngưng uống cà phê à?” “Không… nhưng ít nhất cô cũng nên mang cho tôi một ít.”
“Xin lỗi”, cô nàng nói. Rồi cô nàng mở khóa cửa, Strummer chạy vào hành lang, về phía tôi. Tôi vỗ đầu nó. Nó nép người vào chân tôi. “Chúa ơi, tôi nhớ anh chàng bé nhỏ này quá.”
“Ừ, có nó ở cạnh rất vui”, cô nàng nói. “Tối nay chúng ta đi chơi được không?”
“Ồ… nghe vui đấy…” Tôi dám chắc sẽ có từ nhưng theo sau. “Nhưng tối nay tôi có kế hoạch rồi.” “Ồ… được rồi. Không sao”, tôi nói. “Chúng ta sẽ đi chơi lúc khác.”
“Chắc chắn rồi”, cô nàng đáp. “Ồ, tôi đã nói chuyện với cậu bạn Bart của tôi, tôi nói rằng mình sẽ lập công ty PR riêng. Tôi cũng nói với cậu ta về ban nhạc. Cậu ta nói có thể tạo website cho ban nhạc giúp chúng ta.” “Thật không? Tuyệt quá!”
“Ừ, cậu ta rất giỏi và biết mình nên làm gì. Cậu ta thậm chí còn đang thiết kế logo cho tôi nữa đấy.” “Quá đã”, tôi đáp. “Tôi rất muốn xem.”
“Ừ, tôi cũng vậy!”, cô nàng nói. “Tôi vừa tải phiếu đăng ký để thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn. Dù sao… tôi định dắt Strummer tới Staples để mua vài tập đựng hồ sơ.” “Wow. Xem ra cô rất có phong thái doanh nhân đấy.”
“Này… tôi đâu phải kẻ lười. Chỉ là cậu gặp tôi đúng lúc tôi mất việc thôi. Tin tôi đi… cậu vừa có được công ty PR xịn nhất đời rồi.” “Tôi không nghi ngờ gì đâu”, tôi đáp lại.
“Biết không, cậu quá đúng luôn. Tôi đã nghĩ cả trong đầu rồi. Tôi có rất nhiều mối quan hệ. Mọi thứ sẽ rất ổn.” Heaven đeo dây buộc cổ cho Strummer. Tôi nhìn họ đi vào thang máy.
Kế hoạch gì đấy nhỉ? Cách đây không lâu, cô nàng này là quỷ Satan. Giờ thì tôi không thể đẩy cô nàng ra khỏi tâm trí. Tôi quá quen với việc ở cạnh cô nàng tới mức khoảng mười phút sau, tôi thấy mình đang đi bộ ra bên ngoài (tình cờ lại gần chỗ Staples), và chạm trán Heaven.
“Chào”, cô nàng gọi. “Chào cô.”
“Cậu làm gì ở đây?” “Tận hưởng một ngày thôi. Đi dạo. Muốn ăn kem không? Tôi thấy họ có vị bánh Oreo ở Tasti D-Lite đấy.” Tôi biết thứ này sẽ khiến cô nàng cắn câu.
“Thật không? Trời ơi, tất nhiên, tôi muốn ăn kem!” Thế là chúng tôi đi đến tiệm Tasti D, ở ngay góc đường. Họ đặt quanh chiếc bánh quế một vành bao bằng nhựa dẻo điên khùng, khiến tôi bực bội kinh khủng. Lại thêm một lời nhắc rằng tôi cần nói chuyện với ai đó về phát minh Catch-It Cone. Mang quá nhiều ý tưởng phát minh trong đầu thật là chuyện không dễ dàng chút nào. “Thấy cái này không?”, tôi hỏi Heaven.
“Ừ?” “Tôi phát minh đấy”, tôi nói.
“Chà, vậy mà giờ cậu mới nói.” “À, không phải cái này, chỉ là một phiên bản khác. Cô lại đây”, tôi nói, không muốn ai khác nghe được câu chuyện. “Nó được gọi là Catch-It Cone.”
“Ừ?” “Khi tôi phát minh ra, nó thậm chí còn không có cái thứ bằng nhựa dẻo vô danh này. Nhưng tôi nghĩ ra toàn bộ phần vành!”
“Tôi không hiểu…”, cô nàng nói. “Được rồi, phát minh của tôi, gọi là Catch-It Cone, có cái vành nhựa dẻo như thế này nhưng được gắn vào vỏ bánh. Và không phải làm bằng nhựa dẻo. Mà làm bằng… bánh quế… gì cũng được. Nên, đúng, nó cũng thực hiện chức năng tương tự như thứ này… nhưng ăn được! Thêm bánh. Thêm các thứ ngọt ngào ngon lành. Không còn vết kem dính vào chiếc áo ba lỗ mùa hè mới tinh của cô nữa. Thật quá tuyệt vời!”
“Cậu nghĩ ra thứ đó từ đâu vậy?”, cô nàng hỏi. “Tôi cũng không biết nữa. Biết đâu tôi có mọi ý tưởng… Tôi không biết. Nhưng mà, chẳng có ý tưởng nào trong đó tiến xa cả.”
“Cậu đã từng nói với ai về nó chưa?” “Không, tôi tập trung vào Sữa quế. Và cô thấy việc đó hiệu quả tốt cỡ nào với tôi rồi đấy.”
“Này”, cô nàng nói. “Đừng tiêu cực vậy. Cậu đâu biết mình sẽ có được gì.” “Tôi nghĩ là tôi biết. Hoàn toàn chẳng có gì.”
“Này, còn có những nhà đầu tư khác mà”, cô nàng khuyên. “Với lại, còn có ý tưởng Giật nước MP3 kia nữa, rồi ý tưởng Viền bánh này. Một trong số chúng sẽ thành công rực rỡ.” “Nói đến thành công rực rỡ… họ có bìa đựng hồ sơ chứ?”
“Có, ngay đây.” Cô nàng giơ chiếc túi Staples lên, rồi nhìn xuống cánh tay mình. “Cái gì kia?” “Cái gì là cái gì?”
“Đó”, cô nàng chỉ vào thứ gì đó trên cánh tay mình, tôi chả thấy gì cả. “Tôi phải nhìn vào thứ gì đây?”
“Vết đỏ đó!”, cô nàng kêu lên. “Đó là tàn nhang mà!”
“Lúc trước nó không có ở đó…”, cô nàng săm soi cả cánh tay. “Dễ thương đấy chứ.”
“Không dễ thương.” “Vậy nó là của tôi”, tôi đáp. “Nếu cô không thích, tôi sẽ sở hữu nó. Tôi sẽ gọi nó là Brady.”
“Vết tàn nhang của tôi ấy à?” “Ừ.”
“Cậu đang đặt tên mình cho vết tàn nhang của tôi?”, cô nàng hỏi. “Vậy mà cậu nghĩ tôi bị điên?” “Giống như một ngôi sao thôi. Mọi người vẫn mua các ngôi sao trong chòm sao rồi đặt tên mình cho chúng đấy. Để làm quà.”
“Vậy tại sao cậu lại mua tàn nhang của tôi? Vì tôi không nghĩ là cậu đủ tiền trả đâu. Tàn nhang của tôi không rẻ đến vậy.” “Tôi đã tuyên bố chủ quyền rồi”, tôi nói. “Không cần tranh luận nữa. Cứ ăn kem của cô đi. Và đừng có làm nhỏ lên Brady đấy.”
“Hừ, tôi có thể bảo đảm việc đó nếu có Catch-It Cone… nhưng có một gã quá lười biếng nên chẳng thèm nhấc thân lên mà đi phát minh nó.” Lúc 7 giờ 29 phút, tôi đang mang rác ra ngoài thì thấy Darren Rosenthal Chết tiệt đang bước đi quanh hành lang, nhìn vào cửa các căn hộ như một con khỉ. Ban đầu, tôi ngỡ gã đến để chúc mừng tôi vì đã đánh bại gã và giành được ban nhạc, nhưng gã lại dừng chân trước cánh cửa nhà Heaven.
“Darren?”, tôi nuốt miếng kem xuống cổ họng. Gã này là kế hoạch tối nay của cô nàng sao? “Chào, anh bạn!”, gã đáp. Bạn à? Tôi không phải bạn của gã, cũng không phải anh em, họ hàng gì cả.
“Cậu làm gì ở đây?”, tôi hỏi. “Đến đón cô gái của tôi”, gã đáp. Đầu tôi lập tức bốc hỏa. Tôi muốn đấm cho gã một phát rụng hết răng. Đừng có mà nói “cô gái của tôi”. Cô ấy không phải cô gái của gã. Cô ấy không là gì của gã cả. Có thể cô ấy từng là cô gái của gã. Nhưng thời đó đã qua rồi.
“Cô gái của cậu à?”, tôi giả ngu. “Thế cậu thì làm gì ở đây?” Gã làm ngơ tôi. “Ồ, phải rồi… cậu là hàng xóm.” Bỗng dưng tôi chỉ còn là một gã hàng xóm. Chúng tôi còn hơn cả hàng xóm. Hơn rất nhiều. Đúng không?
“Đúng, chúng tôi là hàng xóm”, tôi đáp. “Thật tình… tại sao cậu lại ở đây?” “Tôi vừa nói rồi. Tôi đến đón Heaven đi chơi.”
“Tại sao?” Bỗng dưng tôi lại nói năng hệt như một cô bé tuổi teen đanh đá mới nghe cha mẹ đáp rằng mình không được ngủ lại buổi tối ở nhà Becky. “Vì tôi muốn thế”, gã đáp. “Vì cô ấy từng là bạn gái tôi. Và ai mà biết được… có thể cô ấy sẽ lại là…”
“Tôi không nghĩ đó là ý hay. Ý là, hẳn phải có lý do khiến hai người chia tay chứ, đúng không? Tại sao lại phải quay ngược về quá khứ? Đừng bao giờ đi ngược lại. Cậu phải tiến tới chứ.” “Tôi nhớ cô ấy”, gã nói.
Khỉ gió. “Này, mấy năm qua cậu đâu có nhớ cô ấy. Cậu vẫn ổn cho tới khi thấy cô ấy ở L.A.” “Được rồi… tôi biết. Tôi hiểu rồi.”
“Vậy sao?”, tôi hỏi lại. “Đúng, anh bạn, không sao đâu”, gã đáp. “Ý tôi là… cô ấy rất tuyệt. Làm sao cậu có thể không thích được chứ nhỉ?” Trong một thoáng, tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn. Cho tới khi gã tiếp, “Nhưng nghiêm túc này, cậu bạn… cậu không nghĩ mình sẽ có được cô nàng đấy chứ?”
Hả? “Chỉ là tôi không nghĩ ý tưởng đó hay đâu… cậu với cô ấy”, tôi nói.
“Chà, tôi thì lại nghĩ thế.” “Cho tôi một lý do hay ho xem nào.”
“Được”, gã nói. Gã ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười. “Được… một lý do. Heaven và tôi từng sống cùng nhau, đúng nghĩa đen. Tôi muốn nói là… chúng tôi ở cạnh nhau suốt. Và chúng tôi về thăm nhà vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh, cậu hiểu đấy… để gặp người nhà.” “Chẳng phải nhà Rosenthal là người Do Thái sao?”
“Đúng rồi”, gã đáp. “Vậy thì sao? Mà, vào kỳ nghỉ đông…” “Được. Nói tiếp đi.”
“Thế là tôi rời khỏi trong hai tuần… tới ngày quay lại, tôi rời sân bay và đến thẳng nhà Heaven… cô ấy đang chờ tôi.” “À ha…”
“Thế nên tôi bấm chuông…”, gã giơ tay lên trước mặt, làm như đang bấm chuông, “cô ấy ra mở cửa, khỏa thân. Hoàn toàn không một mảnh vải… với một bông hồng ló ra giữa hai chân. Thế thì… làm sao cậu có thể không yêu một cô gái như thế nhỉ?” Ngay lúc đó, Heaven mở cửa, trông rất dĩ nhiên như thể hai năm rõ mười.
“Tôi có nghe tiếng nói ngoài này”, cô nàng nói. “Chào”, cô nàng chào Darren. “Hai người biết nhau, đúng không?” Tôi trở vào căn hộ của mình, ánh sáng nhấp nháy nơi chiếc máy trả lời điện thoại tự động, như đang trêu chọc tôi, bằng con mắt đỏ chói quỷ quái bé xíu của nó. Tôi không muốn phải nghe một lời nhục mạ nào từ Sarah nữa.
Tôi nhấn nút Play. “Chào, tôi là Brady Gillbert. Tôi bỏ lỡ cuộc gọi của bạn, nhưng bạn lại bỏ lỡ cơ hội quý báu được nói chuyện với tôi. Nếu muốn có cơ hội đó… hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại cho bạn.” Bíp.
“Brady… Sam đây… từ nhóm Superhero. Sam. Này… bọn em muốn báo với anh là bọn em rất xin lỗi, nhưng bọn em sẽ làm việc với Darren Rosenthal. Vấn đề không phải do anh hay hợp đồng, chỉ là làm với Darren thì tốt hơn cho bọn em trong thời gian này. Ở giai đoạn này. Và… cho nên, dù sao… xin lỗi anh. Và… chắc là lúc khác bọn em sẽ gặp anh.” ***
“Nếu có người không tin vào tôi, tôi cũng không thể tin vào người đó.” - Andie, Pretty in Pink.
“Cô ấy đi rồi. Cô ấy cho tôi một chiếc bút. Còn tôi cho cô ấy một trái tim… vậy mà cô ấy chỉ cho tôi một chiếc bút.” - Lloyd, Say Anything.
Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối - Caprice Crain Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối