Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Caprice Crain
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1123 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 16:42:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
EAVEN.
Khi chúng tôi hạ cánh xuống New York, thực tế nhanh chóng ập tới. Điều tốt đẹp là thời tiết rất dễ chịu, nhưng tôi không muốn quay trở về nhà. Nấm mốc, mọi thứ. Tôi sẽ quên đi vụ nấm mốc. Brady và tôi nhận lại Strummer. Brady cùng nó chạy một vòng quanh sân bay. Hai cậu bé vui đùa như phát cuồng. Tôi tìm thấy họ, cả hai đều đang thở dốc tại quầy lấy hành lý. Túi của tôi ra trước tiên, còn túi của Brady thì ở mãi phía sau. Cuối cùng, chúng tôi cũng xong xuôi mọi thứ, bắt một chiếc taxi và quay trở về nơi ở khiêm tốn của cả hai.
Tòa nhà của chúng tôi vẫn hệt như khi rời đi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi thì không như thế nữa. Thì cũng chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi đã ngủ cùng phòng với Brady suốt năm đêm, nên bây giờ tách ra sẽ khá kỳ cục. Khi lên tầng trên, chúng tôi bước về hai cánh cửa khác nhau, và không nhìn vào nhau. Tôi cho là cậu ta cũng đang nghĩ giống tôi. BRADY
Cuối cùng, đã bình yên. Thật dễ chịu khi không phải chịu trách nhiệm về Heaven Hùng hục. Chúa ơi, cánh cửa của tôi trông tuyệt quá! Brady cần bình yên. Brady cần được ở một mình. Brady biết rằng mình cần thời gian được ở một mình khi nói chuyện về bản thân ở ngôi thứ ba. Và ý tôi không phải là nói chuyện một mình cùng-kem-bôi-tay-và-khăn-lau. Chỉ là tôi cần xả hơi. Với nữa, cô nàng vẫn đang giữ quyển catalog Victoria’s Secret của tôi mà. HEAVEN
Tôi cho chìa vào ổ, xoay mở. “Chà”, tôi nói, “đoán là cậu sẽ mừng vì được làm vua trong đấy.”
“Đúng rồi”, cậu ta đáp. “Không phải cô là bạn đồng hành tệ đâu… nhưng được sở hữu không gian cho riêng mình thì tốt hơn.” “Ừ”, tôi nói. “Chà… chúc cậu ngủ ngon. Lúc khác gặp.”
“Chắc chắn rồi”, cậu ta nói. “Chúc ngủ ngon.” Rồi cả hai chúng tôi bước vào không gian của riêng mình. Tôi đứng trong căn hộ của mình, nhìn quanh. Mọi thứ vẫn như cũ. Tôi bước lại giường, nằm xuống. Brady đã đúng. Được ở một mình, trong không gian riêng… thật tốt. Tôi cởi hết quần áo, xả nước vào bồn tắm. Lúc tôi vùi mình xuống bồn tắm đầy bọt xà phòng mùi dừa và chuối, Strummer đi đến, đặt đầu lên thành bồn. Tôi vỗ đầu nó, và tự nghĩ: Thế này thật không tệ chút nào!
BRADY Thật tệ! Làm thế nào mà khi cuối cùng đã vứt được Heaven ra khỏi không gian quanh mình rồi, tôi lại cứ tự hỏi cô nàng đang làm gì? Không bình thường chút nào! Hẳn là tôi quá mệt rồi.
Tôi tự hỏi Strummer đang nghĩ gì. Tôi dám cá là nó nhớ tôi. Con cún lai điên khùng tràn đầy tình thương vô bờ bến. Tôi cần mười nghìn đô la.
Chờ chút. Vô bờ bến… giống như tình yêu mà bộ đĩa tuyển tập luôn mang đến cho Phil, cho tôi, lẫn công ty thu âm Sleestak. Đúng vậy! Dù sao cũng đáng thử. Tôi sẽ gọi cho Phil ngay lập tức, và chúng tôi sẽ dốc hết sức vào vụ này. Chúng tôi sẽ thế chấp thu nhập từ mớ đĩa tuyển tập để đi vay, đặt cược toàn bộ tương lai vào ban nhạc Superhero vô danh tiểu tốt. HEAVEN
Bữa sáng là bữa ăn tôi thích nhất trong ngày. Thích tới mức, sáng nay khi thức dậy, tôi quyết định sẽ ăn gộp bữa sáng với cả bữa trưa và tối. Tôi thậm chí còn làm một tô yến mạch cho Strummer, vì mũi nó cứ khụt khịt khi tôi ăn phần của mình – tôi hiểu như thế nghĩa là nó cũng muốn ăn. Yến mạch và chó không phải hai thứ hợp nhau. Cuối cùng thì mặt Strummer dính đầy yến mạch khô. Nhưng nó rất vui. Chẳng phải đời chỉ cần thế sao? Tôi đang nghe bản thu thử của Superhero được Brady đưa cho, suy nghĩ về các ý tưởng quảng bá cho nhóm, thì điện thoại của tôi vang lên.
“Xin chào?” “Heaven”, một giọng Albani không thể lẫn vào đâu cất lên. “Tôi đang trong giờ nghỉ. Tôi phải nói chuyện với cô. Giờ cô có thời gian không?”
“Marco à?” “Thế cô nghĩ ai lại nói được giọng thế này?”, Marco hỏi lại.
“Có chuyện gì vậy, cậu bé?” “Tôi nói chuyện với cô được không? Gặp mặt ấy?”
“Được chứ”, tôi đáp, đồng ý gặp cậu ta tại công viên nhỏ đối diện quán Temple. Khi đến công viên, tôi thấy Marco đang đi tới đi lui, thấy cậu ta đang mặc áo khoác. Không giống cậu ta mọi khi chút nào. Cậu ta trông khá chải chuốt.
“Chào, chàng đẹp trai!” Tôi ôm chầm cậu ta. “Nhà hàng thế nào rồi?” “Cô nghĩ thế nào chứ? Rất khủng khiếp. Như mọi khi thôi”, cậu ta nói. Rồi cậu ta đốt điếu thuốc, hít một hơi sâu. “Tôi nhận được tin xấu.”
“Tin gì?” “Bốn ngày nữa visa của tôi hết hạn.”
“Ôi, không!” Tôi thực sự lo lắng. “Tôi không biết tại sao lại không nhận được giấy báo sớm hơn. Nếu đám ngu ngốc đó nghĩ tôi có thể giải quyết vấn đề trong vòng bốn ngày, thì thực sự, tôi không làm nổi.”
“Cậu sẽ phải quay về Albani sao?” “Sớm muộn thôi, đúng là vậy”, cậu ta đáp.
“Trong vòng bốn ngày nữa?” “Không, tất nhiên không phải trong vòng bốn ngày. Tôi không thể. Jean Paul đã làm cho tôi số thẻ an ninh xã hội giả khi mới vào làm, giờ nếu dùng tới visa, tôi lại có hai mã số an ninh xã hội… rồi lại không có bằng chứng mình đã làm việc. Và tôi không thể làm trong nhà hàng nếu không có visa. Rồi tính hết. Tôi cũng không hiểu tại sao Jean Paul lại cho tôi mã số an ninh xã hội giả.”
“Chà, tại sao hắn lại làm thế nhỉ?” Marco thở dài. “Vì khi được thuê làm, tôi chưa có số an ninh xã hội, thế là gã bịa ra để làm cho xong thủ tục giấy tờ.”
“Gã thật là suy nghĩ thấu đáo.” “Ừ”, Marco nói. Cậu ta lại đốt một điếu thuốc nữa bằng điếu thuốc đã gần tàn.
“Tôi rất xin lỗi, chàng trai”, tôi nói. “Tôi có thể giúp gì không?” Ngay giây phút này, tôi thực sự hối tiếc vì đã hỏi. Marco quỳ cả hai gối xuống. Tôi ngỡ cậu ta sắp cầu hôn mình, nhưng cậu ta đâu thể thực sự cầu hôn với tôi, đúng không? Trời ơi! Thật kinh khủng! “Tôi không chắc thế nào mới đường hoàng. Tôi nên quỳ một gối hay hai đây?” Cậu ta hỏi, khiến tôi muốn phát khóc. Tôi quý cậu chàng bé nhỏ này, và tôi thực sự sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ, nhưng không đời nào tôi kết hôn với cậu ta.
“Chỉ một gối thôi, nhưng cậu đứng lên đi, Marco.” Cậu ta chống một chân lên, chỉ còn quỳ một gối, và nhìn tôi bằng bên mắt còn nguyên vẹn. “Heaven, tôi biết thế này là không lãng mạn lắm, vì nó trông như thể tôi chỉ cần được có quyền công dân. Và đúng là vậy. Nhưng đồng thời, tôi vẫn luôn nghĩ cô là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.”
“Marco, thôi đi… thật đấy!” “Tôi nói thật mà”, cậu ta nắm chặt tay tôi.
“Tôi không thể cưới cậu, Marco, nên làm ơn đừng yêu cầu tôi kết hôn với cậu. Tôi không thể. Tôi ghét phải từ chối, nhưng tôi không thể.” “Khi cô buồn vì chia tay bạn trai… khi cô mới bắt đầu làm việc cùng chúng tôi… rồi cô khóc, tôi nói với cô rằng có cả trăm người đàn ông sẽ muốn được ở cạnh cô – tôi muốn nói rằng tôi sẽ làm người bạn trai mới của cô.”
“Marco, nghe này…” Tôi mở lời, nhưng cậu ta đã cho tay vào túi áo khoác, lôi ra một chiếc hộp. Chiếc hộp hơi lớn hơn hộp đựng nhẫn, nhưng nó còn có thể là cái gì nữa cơ chứ? Cậu ta có nhẫn? Ôi, sự việc cứ mỗi giây lại càng tệ hại. “Tôi không đủ tiền mua chiếc nhẫn mà các cô gái thích, nhưng tôi có thứ này tặng cô”, cậu ta nói. Rồi mở chiếc hộp, cậu ta đưa nó tới gần tôi bằng vẻ mặt ngập tràn xúc cảm chân thành tới nức lòng. Tôi nhìn vào hộp.
“Một chiếc khóa thắt lưng. Một chiếc khóa thắt lưng hình gà trống. Thứ khôi hài nhất tôi từng thấy. “Đó là một con gà trống”, tôi nói.
“Đúng rồi, cô có thích không?” “Tôi… tôi thích! Tôi nghĩ nó rất đẹp… nhưng tôi không thể.”
“Heaven…” Cậu ta dừng một khoảng lâu tới mức tôi dám chắc nó hoàn toàn không phù hợp với kiểu cách của cậu ta. “Cô làm ơn lấy tôi được không?” Nếu nói tôi sững sờ vì câu hỏi này thì chẳng khác nào nói rằng gương mặt Michael Jackson bị ảnh hưởng bởi phẫu thuật thẩm mỹ. Chưa từng có ai hỏi tôi câu này cả, nhưng dù rất dao động, tôi nhận ra đây là câu hỏi tôi cần nghe để xua tan lời nguyền u ám về cái–chết–khi–hai–bảy–tuổi của tôi.
Ngay lập tức, cuộc sống với Marco hiện lên trước mắt tôi: lái những cỗ xe dê kéo nhỏ xíu, chế độ ăn gồm khoai tây, rượu ngũ cốc thô (làm từ khoai tây), một tủ quần áo gồm những chiếc váy phồng hoa, bên ngoài là tạp dề, những tấm đập giặt quần áo, vắt sữa bò, sinh những Marco nhí có mái tóc gáo dừa và con mắt thủy tinh bé nhỏ luôn cần được đánh bóng. Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng giữa ban ngày, nhìn cậu ta đứng đó, đầy ngọt ngào và hy vọng, bất chấp mùi hương thuốc lá vẫn quanh quẩn. “Không, Marco. Tôi không thể. Tôi xin lỗi.” Tôi ghét điều này. Tôi ghét điều này. Thật không công bằng. Tôi ghét việc nhập cư, tôi ghét Jean Paul, tôi ghét chính mình.
“Tôi sẽ yêu cô mãi mãi, thật mà”, cậu ta nói. “Không phải chỉ đến khi tôi được nhập quốc tịch đâu.” Tôi tin cậu ta. Tôi cá là cậu ta làm được. Và dựa trên sự thật rằng tôi vẫn cần kết hôn sớm, việc này giống như một bài kiểm tra vậy. Tôi không biết tại sao mình lại bị kiểm tra, vì tất nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ cưới Marco, nhưng điều này khiến tôi cảm thấy không tốt. Tôi hy vọng mình vượt qua bài kiểm tra này. Nếu vậy, tại sao tôi cảm thấy tồi tệ đến nhường này? “Tôi biết”, tôi nói với Marco. “Làm ơn đứng lên đi.” Tôi đưa tay ra, giúp cậu ta đứng dậy.
“Không sao. Tôi không nghĩ cô sẽ đồng ý, nhưng tôi vẫn phải thử.” “Tôi xin lỗi. Đây…”, tôi nói trong lúc đưa cho cậu ta chiếc hộp đựng khóa thắt lưng hình gà trống. “Cậu nên giữ cái này.”
“Không, tôi muốn cô giữ nó”, cậu ta nói. “Năn nỉ đấy.” “Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi”, tôi nói, “nhưng ở Albani thì gà trống có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
“Không”, cậu ta nói. “Ồ. Vậy được rồi. Ừ, thực sự… nó rất… đặc biệt.”
“Tôi vui là cô thích nó. Hy vọng cô sẽ đeo nó thường xuyên và nghĩ tới tôi.” “Hẳn rồi”, tôi đáp. Và giờ khi đã nói ra, tôi sẽ đeo nó, vì tôi không nói dối. Ý là… tôi nói dối… nhưng chỉ khi sự việc không nghiêm trọng. Tôi không bao giờ dối những việc quan trọng và tôi không bao giờ hứa hẹn mà không giữ lời.
Tôi ôm Marco thật chặt, rồi quay trở về nhà, cùng với chiếc khóa thắt lưng mới hình gà trống. “Kể tớ nghe mọi thứ đi”, Sydney nói khi chúng tôi ngồi vào mấy chiếc ghế gỗ cực kỳ không thoải mái tại Starbucks.
“Tớ không biết bắt đầu từ đâu nữa”, tôi đáp. “Cậu có cặp với cậu ta không?”
“Brady ấy à?”, tôi hỏi. “Không.” “Hmm.”
“Hmm cái gì?” Tôi cảm giác câu “hmm” có ẩn ý gì đó. “Chỉ là tớ đoan chắc cậu sẽ làm vậy”, cô nàng nói. “Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ làm vậy.”
“Chà, cậu ít phân biệt đối xử hơn tớ đấy.” “Đúng vậy”, Sydney nói. Cô nàng tảng lờ tôi để chú ý tới anh chàng dễ thương vừa bước vào gọi một ly Americano. “Tớ xin lỗi”, cô nàng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh ta. “Tớ sẽ quay lại với cậu ngay.” Rồi cô nàng tiếp tục đăm đăm quan sát Chàng Đậm Đặc kia tới khi anh ta đi mất. “Anh ta đồng tính. Thậm chí chẳng hề nhìn sang đây lấy một cái.”
Tôi ho một tiếng. Bỏ qua việc đó đi. “Một tin khác là hôm nay tớ được cầu hôn…” Syd đột ngột ngưng uống cà phê, trợn tròn mắt nhìn tôi. “Nhớ Marco không?”, tôi nói tiếp. “Cậu có bao giờ gặp cậu ta chưa nhỉ? Cậu phụ bàn người Albani ấy?” “Cậu chàng có một mắt ấy hả?”, cô nàng hỏi. “Thấy ghê!”
“Cư xử tốt chút đi. Cậu ta gặp vấn đề với việc nhập cư. Tớ cảm thấy rất tệ vì phải từ chối. Thật sự rất tệ hại.” “Này, tất nhiên cậu phải từ chối rồi.”
“Nhưng tớ chẳng thể cho cậu ta cái gì khác cả”, tôi nói. “Chẳng hạn như, ‘Không, tôi không cưới cậu được, nhưng đây là giấy phép để cậu được ở lại Mỹ’.” “Ồ! Trong lúc cậu đang muốn phân phát các thứ… tớ lấy chìa khóa tới công viên Gramercy được không?”
“Được”, tôi đáp. “Quá tệ là cậu ta không thừa tiền. Có tiền thì tớ đồng ý luôn”, Syd nhấp cà phê. Rồi tôi chợt nhớ. Marco đã cho tôi xem ảnh nhà cha mẹ cậu ta ở Albani. Họ thực sự có tiền. Syd muốn có bộ ngực mới, cậu ta thì muốn quyền công dân. Tôi thấy đây là vụ làm ăn sòng phẳng.
“Thực ra tớ nghĩ gia đình cậu ta thực sự có tiền…” “Tiền kiểu gì?”
“Kiểu đủ để mua bộ ngực mới thì sao nào?”, tôi nói. Syd dường như bị điểm trúng huyệt. Cô nàng ngẫm nghĩ. “Tớ có phải làm tình với cậu ta không?”
“Đó là việc của cậu”, tôi phá lên cười. “Tớ chỉ làm mối thôi, không môi giới quan hệ tình dục.” Tôi chỉ nghiêm túc một nửa khi gợi đến việc này, và cho rằng Syd cũng chỉ nghiêm túc một nửa khi hỏi đến tiền. Kỳ lạ thay, hình như cộng lại thì chúng ta có được “khối nghiêm túc” thật tròn trĩnh. Điện thoại di động của tôi reo lên. Tôi không nhận ra số gọi đến. “Là 213”, tôi nói với Syd, rồi nhấn nút nghe. “Xin chào?”
“Chào, người đẹp… nhớ anh không?” “Có chứ… nhớ chết đi được”, tôi đáp trả, dù chẳng biết bên kia đầu dây là ai.
“Darren đây”, anh ta nói. “Anh nghĩ tới em suốt.” “Chào, Darren”, tôi nói. Đôi mắt Sydney trố ra như muốn bật luôn khỏi hốc mắt.
“Được lắm… cậu sẽ phải kể hết với tớ về vụ đó”, cô nàng lên tiếng, và tôi suỵt để cô nàng im lặng. “Anh đang ở New York”, anh ta nói. “Muốn gặp em.”
“Anh ở đây à? Wow. Được… lịch trình thế nào?” “Anh đang rảnh… ngay lúc này.”
“Chà, giờ em đang ngồi với Sydney.” “Nói với cô ấy là cô ấy như con kỳ đà cản mũi vậy. Hỏi xem cô ấy có ý tưởng kinh thiên động địa nào kể từ lần cuối gặp anh tới giờ không?”
“Được rồi, em đã chuyển lời giúp anh.” “Tối mai thì sao nhỉ?”, anh ta hỏi. “Aqua Grill? Như cũ nhé?”
“Hẳn rồi…”, tôi từ tốn. “Nghe hay đấy.” “Tuyệt. Anh sẽ đón em tầm 7 giờ nhé?”
“Ừ… được”, tôi cho anh ta địa chỉ nhà mình rồi cúp máy. “Anh ta bảo nhớ cậu đấy”, tôi nói với Syd. “Cậu đang hẹn hò với anh ta?”, cô nàng hỏi.
“Chắc vậy. Anh ta làm tớ bất ngờ.” “Tối nay à?”
“Tối mai.” “Ôi trời…”, cô nàng kêu lên.
BRADY Tôi thức dậy vì có tiếng đập cửa. chỉ có thể là Heaven. Thế nên bạn có thể hình dung tôi ngạc nhiên cỡ nào khi mở cửa và thấy Phil đứng đó.
“Ôm tớ đi”, cậu ta lao vào vòng tay tôi. Tôi đành phải quàng tay quanh gã khốn này và ôm hắn. “Chuyện gì vậy, anh bạn?” Tôi cố gắng gỡ cậu ta ra.
“Chỉ là chúng ta cần ôm.” “Vậy sao?”
“Tôi yêu cậu, anh bạn”, cậu ta nói. Tôi bắt đầu nhìn quanh, tự hỏi cậu ta muốn gì, vì việc này giống với cảnh quay trong các quảng cáo bia một cách đáng sợ. “Được rồi, người anh em. Tôi cũng yêu cậu. Không sao đâu”, tôi vừa nói vừa rụt người khỏi vòng tay cậu ta.
“Thật chứ?”, cậu ta hỏi. Giờ thì tôi nhận ra cậu ta đến vì chuyện với Sarah. Cậu ta thực sự cảm thấy tệ. Tôi khá xúc động. Rất tệ, nhưng ít nhất thì bây giờ tôi biết rằng cậu ta không thích thú gì với điều đó. “Ừ, anh bạn. Không sao cả. Nếu cậu hạnh phúc, thì tớ cũng chỉ cần có thế. Nhưng cẩn thận nhé… cô ta kháng đạo Chúa đấy.”
“Cô ấy chỉ cần tình yêu thôi, anh bạn.” “Cô ta cần vậy thôi à? Vui đấy… tớ tưởng cô ta cần phẫu thuật não cùng một chiếc vé miễn khứ hồi thẳng tới địa ngục.” Và lạy Chúa, cô ta có mang thai đứa con của tôi không đây?
Phil thận trọng nhìn tôi. “Tớ đã tới ngân hàng”, cậu ta nói, “và gặp…” “Khoan, cậu thực sự đã làm việc tớ bảo cậu à?”
“Hẳn rồi”, cậu ta đáp. “Tớ lấy phiếu điền thông tin, sau đó trò chuyện với anh chàng Lawrence tại chi nhánh trên phố Price.” Phil tìm cách mở đầu câu chuyện. Chúng tôi đã quay lại trần thế rồi đây. “Tớ cũng rất có hứng thú muốn được biết nhiều hơn về ban nhạc.” “Cậu sẽ thích bọn nhỏ”, tôi nói. “Bọn nó rất tuyệt vời.”
Điểm tốt ở Phil và tôi là chúng tôi không bao giờ tranh nhau về quyền lực. Tôi biết cậu ta sẽ làm điều tốt nhất cho chúng tôi. Tôi cũng sẽ như vậy. Chúng tôi đều có tai. Khi cần làm chủ hoặc lựa chọn bài nhạc, dù sao chúng tôi cũng sẽ nghiêng về cùng lựa chọn. Có tai nghĩa là có khả năng lựa chọn nhạc. Nhiều người có gu tốt, có thể nghe các thứ từ radio và phản xạ lại. Nhưng không nhiều người có thể chọn ra thứ nhạc sẽ được ưa thích làm bài ra mắt hoặc bài nối tiếp sau. Bạn thực sự có thể làm nên tên tuổi hoặc đập nát một ban nhạc bằng cách chọn đúng hoặc sai bài, hoặc giới thiệu ban nhạc không đúng cách.
Ví dụ như ban nhạc Jellyfish. Tôi chọn họ làm các ngôi sao đang lên ngay lần đầu tiên nghe họ hát. Họ có thể trở thành ban nhạc tuyệt vời nhất mọi thời đại, hoặc ban nhạc không mấy ai trân trọng. Bạn có thể nói họ đi trước thời đại quá nhiều. Thực vậy! Đi trước thời đại quá nhiều năm. Các ban nhạc như Radiohead và Beck cũng đồng thời thúc đẩy nền âm nhạc, họ có được sự nghiệp đáng nể. Tất nhiên là Jon Brion của nhóm Jellyfish tiếp tục trở thành một nhà sản xuất lỗi lạc, còn Eric Dover hát cho Slash’s Snakepit (mà đó cũng chưa phải thành tựu lớn nhất), nhưng lẽ ra họ có thể thành công rực rỡ. Tương tự với Fishbone. Nếu được nhóm Chili Peppers quảng bá, mọi thứ hẳn đã hoàn toàn khác. Thậm chí cả nhạc pop ngày nay…
Tôi có một người bạn làm việc cho các ngôi sao nhạc pop thanh thiếu niên. Cậu ta thề rằng Nick Lachey là một ca sĩ tuyệt vời. Tôi từng nghe mấy bài, cậu nhóc này thực sự biết hát. Nhưng cậu ta chọn sai bài, thế là bị lu mờ bởi bộ ngực của Jessica Simpson. Lúc nào chẳng thế. Tài năng bị ngó lơ hoặc quảng bá sai cách, những kẻ chỉ có một bài hit cũng trở thành ngôi sao cỡ bự. Bạn không chỉ cần có khả năng nhận ra nhân tài, mà còn phải biết cách chọn bài hát. Cả tôi và Phil đều có khả năng đó kể từ lúc còn bé, nên ngay khi đưa nhóm nhạc này ra, tôi chắc chắn nó mang lại tiềm năng vô cùng to lớn. Và tôi hy vọng tiềm năng tín dụng cũng to lớn. Vì nếu không… chúng tôi sẽ tiêu tùng.
Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối - Caprice Crain Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối