Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Caprice Crain
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1123 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 16:42:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
EAVEN.
Một số người luôn chọn nhầm thứ để phát ngôn. Tôi cũng nằm trong số đó. Tôi cũng thường chọn nhầm đàn ông, công việc... đủ thứ. Tôi không cố tình làm thế. Tất nhiên là không. Nhưng nếu có một cái bong bóng phát ngôn trên đầu tôi mọi lúc - như nhân vật truyện tranh - để mọi người có thể đọc suy nghĩ của tôi, thì tôi dám cá là tám mươi bảy phần trăm đến chín mươi phần trăm tình huống, cái bong bóng đó chỉ hiện "Chúa ơi!" hoặc "Chết tiệt thật!" hoặc "Ui trời!". Đó dường như là ba suy nghĩ chính xuất hiện sau khi tôi làm hoặc nói điều gì đó mình hối tiếc, thường xuyên nhất là cả ba luôn. Có thể bắt đầu là "Ui trời", nhưng nhanh chóng chuyển sang "Chúa ơi" hoặc "Chết tiệt thật", luôn luôn thế. Có vẻ như tôi là Lucy. Tôi không biết chuyện xảy ra khi nào, nhưng tôi chỉ thiếu nước bật khóc, "Ricky, sao tôi không thể tham gia buổi diễn?".
Tôi cứ ngỡ vụ ngủ-với-người-yêu-cũ của mình hoàn toàn vô hại, nhưng hóa ra lại khiến Brady điêu đứng. Nhưng hóa ra lúc đó tôi có biết không? Không. Và nếu Darren không đề nghị ký hợp đồng với nhóm nhạc, Brady thậm chí sẽ chẳng thèm quan tâm. Việc này lẽ ra không nên khiến tôi cảm thấy tệ. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy như thể chú cún con của mình bị xe hơi đâm? Vì Darren đã đề nghị ký hợp đồng? Nghĩa là tôi đã ngủ với kẻ thù? Dù, thực ra, không liên quan gì lắm tới tư thế nằm. Thành thật mà nói, tôi cứ ngỡ mình đã phân tán được mối quan tâm của Darren khi xem bọn nhóc diễn. Tôi không hề biết Darren đề nghị ký hợp đồng với chúng. Vậy là Darren đã đưa ra đề nghị. Đời là thế! Tôi vẫn nghĩ đến cuối cùng Brady sẽ chinh phục được bọn nhỏ. Nhưng cậu ta nổi giận rồi, và tôi không biết nên cảm thấy thế nào bây giờ đây. Nhưng tôi đang cảm thấy rồi mà.
"Tôi xin lỗi", tôi lặng lẽ nói. "Sao cũng được", Brady nói.
"Thật mà. Tôi sẽ không bao giờ... tôi sẽ không làm thế, nếu biết anh ta sẽ làm khó cho cậu." "Tôi biết", cậu ta nói mà không nhìn tôi.
"Thật sao?" "Ừ, thật", lần này cậu ta nhìn thẳng vào tôi. "Cô có thể hơi phiền toái, và gây ra rất nhiều thứ bực bội."
"Tôi không thấy bị xúc phạm đâu." "Nhưng tôi biết cô sẽ không cố tình làm khó cho vụ làm ăn của tôi."
"Này, tôi không hề làm khó cho vụ làm ăn của cậu." "Đúng", cậu ta nói, "nhưng cô ngủ với người làm việc đó". Tôi từng thấy Brady vui vẻ, từng thấy Brady buồn bã, nhưng chưa bao giờ thây cậu ta... trống rỗng thế này.
"Chính xác thì chúng tôi không ngủ." "Lời của cô cũng chẳng giúp được gì." Cậu ta thở dài.
Ui trời, chiếc bong bóng của tôi bật ra. Thấy chưa? "Tôi chỉ tò mò thôi, là phần não nào của cô cảm thấy nói ra điều đó là một ý hay?", cậu ta hỏi.
"Wow", tôi nói. "Wow là sao?"
"Tôi chỉ nghĩ thế thôi." "Cô nghĩ cái gì?"
"Rằng dường như tôi có sở trường kỳ lạ về việc lúc nào cũng nói những điều sai sót hết cả." "Cả hành động nữa", cậu ta nói thêm.
"Ừ, hành động nữa", tôi nói. Tôi bắt đầu cảm thấy tệ hại kinh khủng khiếp. Ý là, tôi từng cảm thấy tệ hại, nhưng giờ thì tôi cảm thấy chắc mình cần một cái rọ mõm. Tôi đứng dậy, cầm lấy áo khoác.
"Cô định đi đâu?", Brady hỏi. "Đi dạo thôi." Tôi cầm dây buộc Strummer, nó nhảy khỏi giường, đặt chân lên người tôi để giúp tôi cài sợi dây vào vòng đeo cổ của nó.
"Sao cô lại khiến tôi phải cảm thấy tội lỗi?", cậu ta hỏi. "Không. Tôi chỉ dắt Strummer đi dạo thôi."
"Được thôi", cậu ta nói. "Tôi không cảm thây tội lỗi, cô biết đấy. Tôi sẽ không cảm thấy tệ chỉ vì cô cảm thấy tệ về việc đã quan hệ ở tư thế làm xiếc với Darren Rosenthal." "Tốt. Tôi không muốn cậu như thế. Tôi mới là người thấy tệ về việc đó, được chứ?"
"Được", cậu ta nói. Rồi Strummer và tôi ra ngoài đi bộ dọc theo đường Sunset, tới một quán Starbucks, nơi chúng tôi có thể ngồi bên ngoài. Đã 6 giờ sáng, mọi người đang bắt đầu ngày mới. Tôi chưa ngủ được chút nào, nhưng cũng không sao.
Một anh chàng đi ngang qua, mỉm cười với Strummer. Anh ta khen nó dễ thương, và tôi nói cảm ơn. Làm như thể tôi có công lao gì trong việc đó ấy. Tôi nhìn mọi người mua cà phê, và dường như có một sự thay đổi về sinh học diễn ra khi họ dùng thứ đồ uống này. Nếu họ quá căng thẳng, bực bội, hoặc mệt mỏi khi bước vào, thì bạn sẽ thấy tiến triển tốt hơn ngay thời khắc họ được phục vụ một ly latte đậm đặc không bọt. Và rồi khi họ xong việc ở quầy tạo hương vị, sau đó thực sự nhấp ngụm đầu tiên, bỗng nhiên cả thế giới đều trở nên ổn thỏa hết. Những đôi vai buông lỏng. Mọi người nhìn quanh, thực sự chú ý tới những người khác cũng đang ở đó. Và điều đó thật quá thần kỳ!
Rồi một anh chàng trông cực kỳ giống Ben Stiller[1] bước vào. Tôi đang ngồi trên vỉa hè. Khi đi ngang qua, anh ta nhìn Strummer, mỉm cười. Rồi khi quay trở ra, anh ta bước lại, tôi thấy rằng anh ta đích thị là Ben Stiller. [1] Tên một diễn viên hài của Hollywood.
"Chào", anh ta nói. "Chào", tôi đáp lại, hơi sốc về việc Ben Stiller đang nói chuyện với mình.
"Con chó tuyệt đấy", anh ta nói. "Cảm ơn", tôi nói. Lại nữa, tôi nghĩ về sự khôi hài khi được nhận lời khen về con chó của mình. Nhưng rồi cũng phải nói, nếu Strummer có những lọn lông xanh lá, và tôi cho nó mặc bộ váy múa ba lê, thì đó đại khái là lỗi của tôi - thế nên ngược lại, việc nó là chú chó bảnh bao, không bị thắt bím lông, không bị cho mặc quần áo... ít nhiều là nhờ tôi.
"Nó tên gì?" "Strummer."
"Chào, Strummer", anh ta nói. "Nó thân thiện chứ?" "Rất thân thiện", tôi nói. Ben cúi xuống vỗ về nó.
Bấy giờ, Strummer nhấc chân, tè vào Ben Stiller. Tôi không tin nổi vào mắt mình. Tôi phát hoảng. Ben nhảy về phía sau, kêu toáng lên một tiếng. "Woa, cái khỉ gì thế này?", anh ta nói. Trong lúc nhảy nhót tránh né và giũ nước tiểu của con chó, anh ta làm đổ ly cà phê của mình.
"Ôi Chúa ơi. Tôi rất xin lỗi", tôi nói. "Trời ơi!", anh ta hét lên. “Cô phải cảnh báo với tôi là con chó này hay tè lên người khác chứ!" Anh ta nổi giận rồi điên tiết, nhưng đó đâu phải lỗi của tôi. Tôi chưa bao giờ thấy Strummer làm chuyện thế này. Làm sao tôi biết nó sẽ tè vào anh ta chứ?
"Tôi nói nó thân thiện... tôi không hề nói nó đã được giáo dục cách đi tè", tôi nói để tự vệ. Tự vệ cho Strummer. "Tuyệt đấy. Tuyệt lắm đấy", anh ta nói. "Cảm ơn nhiều."
"Tôi xin lỗi!", tôi nói. "Tôi chưa bao giờ thấy nó làm thế cả. Nó không có ý gì đâu." "Sao cũng được", anh ta nói trong lúc cố gắng giũ phần nước tiểu còn dính trên quần.
"Tôi sẽ rất vui lòng thanh toán tiền giặt ủi cho anh", tôi đề nghị. "Không sao", anh ta nói.
"Và nếu để giúp anh thấy khá hơn, thì việc đó có thể sẽ đem lại may mắn đấy." "Thật sao?", anh ta nói, "Làm sao cô biết?"
"Thì, nếu bồ câu ị lên người anh, đó hẳn là điềm may mắn. Tôi hình dung việc bị chó tè lên cũng sẽ mang lại… điều gì đó." "Tôi không nghĩ thế đâu", anh ta nói, và hẳn là anh ta đúng. Theo logic của tôi, thì nếu bị một con gorilla nặng một tấn ị lên người, tôi sẽ được nổi tiếng và có cả một gia tài. Được rồi, vậy thì không hoàn toàn hợp lý. Nhưng cũng đại khái mà. Ít nhất là với tôi.
"Được rồi, thôi, tôi cứ hy vọng là thế. Rằng anh được may mắn." "Cảm ơn", anh ta nói.
"Ít nhất tôi cũng mua cho anh ly cà phê mới, được chứ?", tôi hỏi. Nhưng ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, người pha chế bên trong đã bước ra, mang một cốc cà phê mới cho anh ta. "Này, Ben... tôi thấy anh đánh đổ cà phê", cậu ta nói. "Đây là ly mới."
"Cảm ơn, Adrian", Ben nói, cầm lấy cà phê từ chàng trai. Tôi đoán Ben là khách quen ở đây. Và tôi đoán hẳn là mình không bao giờ nên vác mặt tới đây nữa. Ben bắt đầu bước đi, và tôi không thể không nghĩ đến việc mình nên nói gì đó. Gì cũng được.
"Nhân tiện... tôi là fan rất bự của các tác phẩm anh đóng đó", tôi gọi lớn, và Ben cười rộ lên, lắc đầu. Anh ta thậm chí chẳng quay lại. Nhưng tôi thực sự là fan mà. Tôi rất thích các tác phẩm của anh ta. Khi tôi trở về phòng, Brady đã nằm thành một đống trong chăn, đèn thì tắt. Tôi ngồi trên giường mình, nhìn sang cậu ta đang nằm trên giường bên kia.
"Cậu ngủ à?" Tôi hỏi, nhưng cậu ta không trả lời. "Cậu ngủ à?" Tôi lại hỏi, và cậu ta hơi rên lên. Tôi nhảy khỏi giường, trèo lên giường cậu ta. "Cô muốn gì đây?" Cậu ta nhăn nhó.
"Tôi gặp được người nổi tiếng đầu tiên tại Los Angeles." "Tốt cho cô", cậu ta xoay người đi.
"Cậu không muốn biết là ai sao?" "Không phải lúc này", cậu ta nói.
"Bây giờ hoặc không bao giờ", tôi nói. "Vậy thì không bao giờ đi", cậu ta kéo gối che lên đầu.
"Nhưng chuyện hay lắm đấy", tôi nói. "Chắc chắn thế rồi", cậu ta nói.
"Tôi nói thật đấy. Nếu cậu không để tôi kể với cậu ngay bây giờ, tôi sẽ không bao giờ kể với cậu đâu." "Tôi chịu được việc đó."
"Thật đấy." "Ừ."
"Trong suốt phần đời còn lại của tôi luôn", tôi hứa hẹn. "Hiểu rồi."
"Cậu chẳng thú vị gì cả." "Được thôi", cậu ta nói, và dường như lại chìm vào giấc ngủ. Cứ thế. Không hề tò mò một chút xíu nào về câu chuyện của tôi. Không thể tin nổi!
Hừ, khi cậu ta thức dậy tôi sẽ không kể với cậu ta. Cậu ta năn nỉ cỡ nào cũng vậy. Tôi trèo khỏi giường cậu ta, trở về giường mình. Nhưng tôi không ngủ được. Thứ nhất, tôi vừa uống một cốc cà phê. Nhưng cho dù không uống, ngay bây giờ tôi vẫn đang có quá nhiều năng lượng, phấn khích tới mức không thể nằm yên. Thế nên tôi không nằm yên. Tôi đứng lên, rời khỏi phòng. Tất nhiên tôi không thể đi quá xa, vì không muốn mang chiếc xe hơi thuê đi. Với lại, giờ chỉ mới 7 giờ sáng. Cũng không có quá nhiều thứ để xem. Các cửa hàng chưa mở, chẳng có ai ra ngoài, và tôi chẳng thể ngắm ai.
Thế là tôi quyết định ngồi trong hành lang. Tại đó, tôi gặp một người đàn ông tuyên bố mình từng ở trong một nhóm nhạc rock nổi tiếng. "Chào", ông ta nói. Tôi ngẩng đầu khỏi khung cửa nãy giờ mình đang dòm qua và thấy một người đàn ông lớn tuổi, mặt đỏ bừng. "Chào", ông ta lại nói.
"Chào", tôi đáp lại. "Cô ở khách sạn này à?"
"Đúng", tôi nói. "Còn ông?" "Không. Tôi từ Luân Đôn đến thăm bạn bè trong thành phố. Điều gì khiến cô tới L.A.?"
"Một ban nhạc", tôi nói. "Hàng xóm của tôi có một công ty ghi âm, cậu ta đang lùng một ban nhạc. Tôi chỉ đi cùng thôi." "Tuyệt thật", ông nói. "Tôi cũng từng ở trong nhóm nổi tiếng lắm đấy."
"Thật không? Nhóm nào?" "Manfred Mann va His Earth Band", ông tự hào nói. Ban đầu tôi không nhận ra.
"Chà", tôi nói. "Tôi là Manfred."
"Rất vui được gặp ông." "Cô biết chúng tôi chứ?"
"Ơ... không", tôi tiếc nuối. "Cô phải biết chứ. Chúng tôi có một bài hit bự." Rồi ông bắt đầu hát: "There she goes, just-a-walkin' down the street, singin' do wah diddy diddy dum diddy do". Khi hát đến đoạn "do wah diddy", ông gật đầu, ra hiệu cho tôi hát cùng. Tôi không hát. Nhưng tôi có biết bài này.
"Đó là ông à?" "Chính xác", ông tự hào. Rồi tôi nhận ra. Manfred Mann! Blinded by the Light là một trong những giai điệu bị nghe nhầm trong suốt lịch sử âm nhạc.
"Thật tuyệt vời", tôi nhảy khỏi chỗ ngồi. "Ông có thể giải quyết một vấn đề đã đeo bám tôi kể từ lúc sinh ra." Mặt ông thoáng hiện lên một ánh nhìn tò mò. "À, tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi không chắc!"
"Tất nhiên ông biết!" Tôi hét trả, ý thức được rằng mình đang nói quá to vào lúc 7 giờ sáng trong hành lang khách sạn Hollywood Hyatt. "Liệu giai điệu có phải là: 'Blinded by the light... dressed up like a douche... I'm gonna run her in the night' không?" Qua khóe mắt, tôi thoáng thấy Brady đang xồng xộc xông đến. "Đừng có làm thế", Brady nói với tôi.
"Làm gì cơ?" "Biến mất", cậu ta nói.
"Tôi ở đây mà. Đây là Manfred'', tôi nói. "Rất vui được gặp ông... Manfred", Brady nói. "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng", cậu ta nói với tôi.
"Tôi tưởng cậu đang ngủ", tôi nói. "Tôi ngủ, nhưng khi tỉnh dậy và thấy cô đi mất, tôi không ngủ được nữa. Có Chúa mới biết cô lại đi gây rắc rối gì."
"Này, tôi rất trông chờ được tán gẫu thêm một chút", Manfred nói trong lúc Brady lôi tôi đi. "Khoan!", tôi nói. "Còn lời nhạc thì sao?"
Manfred nghiêng đầu, ném cho tôi một cái nháy mắt ranh mãnh. "Vậy mới vui mà", ông nói. "Có nhiều cách để hiểu." "Gì cơ?" Tôi nói với Manfred, nhưng Brady kéo tay tôi quá mạnh. Mạnh thực sự ấy. Cậu ta làm tay tôi muốn đứt luôn.
"Cậu có biết đó là ai không?", tôi thì thào. "Ờ... Manfred?", Brady nói.
"Đúng! Manfred Mann. Ông ấy hát bài Do wah diddy." "Không phải chứ."
"Thật mà! Và, ông ta đang sắp giải mã một bí ẩn trong lịch sử. Cậu biết đấy, liệu lời bài hát có phải là 'dressed up like a douche, I'm gonna run her in the night' không?" Cậu ta nhìn tôi, gương mặt đơ ra - chính xác, giống y hệt thằng Joker trong phim Batman. "Dressed up like a douche?" Cậu ta cười sằng sặc. "Thứ nhất, câu đó là 'revved up like a deuce, another runner in the night'. Và thứ hai, Manfred Mann là người Anh. Đến từ Anh - cách phát âm khác lắm."
"Cậu chắc chứ?" "Ừm, tôi chắc. Chúa ơi, cô tin mọi thứ à! Tôi chẳng biết cô nghĩ mình đã gặp ai nữa."
"Này, tôi không nghĩ là mình gặp ai. Tôi biết mình gặp ai. Chúng tôi còn trao đổi nữa mà." "Được đấy", cậu ta nói.
"Và tôi sẽ không nói với cậu là ai đâu." "Và tôi vẫn không thấy vấn đề gì với việc đó cả", cậu ta nói. Rồi cậu ta giễu cợt, "Manfred Mann... ".
Chà, thật tình. Tại sao cậu ta lại nói dối về việc đó?
Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối - Caprice Crain Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối