Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Caprice Crain
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1123 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 16:42:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
EAVEN.
Hôm nay là ngày bí-mật-nguyền-rủa-mọi-người. Một cô gái lên máy bay đọc quyển sách có tựa Quyển sách này sẽ cứu cuộc đời bạn, và khi cô ta vào nhà vệ sinh, tôi cầm sách lên. Tất nhiên Brady bảo tôi đặt trở lại, nhưng tôi không nghe. Ý là, tôi làm việc đó kịp lúc cô ta không chú ý, nhưng trước tiên tôi xem lướt qua. Căn bản thì quyển sách nói cho bạn nên làm điều gì đó trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày của năm. Thật là quá sức rảnh rỗi đi mà.
Dù sao, quyển sách có những bài kiểu như "Hôm nay hãy làm điều tốt cho ai đó mà không nói với họ" hoặc "Hôm nay hãy khen ngợi ai đó". Hầu hết đều chán òm. Tuy nhiên, tôi tình cờ lật tới một trang ghi: "Hôm nay hãy bí mật nguyền rủa mọi người", và nghĩ, đây mới là ngày dành cho mình này! Thế là Brady và tôi vừa ngồi trên cỏ ăn Fatburger vừa nguyền rủa mọi người. Tới giờ tôi đã nguyền rủa được bảy người mà họ không hề hay biết, trên tổng số chín người. Strummer cũng có một chiếc Fatburger, tôi nghĩ nó thích, dù nó ăn nhanh tới mức tôi không chắc chuyện đó có thực sự là vậy hay không.
Tới giờ này thì Los Angeles đã đầy ắp xe cộ và những bộ ngực giả. Chắc đang có trào lưu gì đó. Tôi nghĩ mình đã thấy Paris Hilton tận ba mươi bảy lần. Hẳn là do kiểu diện mạo thời thượng mà các cô nàng chạy đua hiện nay. Đại khái giống như trong phim Fasst Times at Ridgemont High, khi Jennifer Jason Leigh chỉ cho Phoebe Cates một cô gái trông giống hệt Pat Benatar. Còn Phoebe lại thông báo cho Jennifer rằng có tới ba người như thế tại Ridgemont. Và tôi thấy bầu trời ở khắp nơi. Tôi không quen với sự vắng mặt của các tòa nhà cao vút, khiến bầu trời dường như có vẻ bất tận. Nhưng nó lại chẳng có màu xanh. Tôi đoán đó là do có sương mù. Tôi nghe nói những người sống tại Los Angeles đều bị khí phế thũng nhẹ, thật đáng sợ. Đáng sợ tới mức tôi hít một hơi sâu và không dám thở ra.
"Giờ cô định làm gì?", Brady hỏi. Tôi muốn trả lời, nhưng không thể, vì đang nín thở. Tôi chỉ vào má mình đang phùng ra giữ hơi, cố gắng duy trì, và hiển nhiên không thể nói. "Hiểu rồi", cậu ta nói. "Vậy tôi sẽ chờ." Cuối cùng tôi thở ra. "Tôi đang làm giảm nguy cơ nhiễm ung thư của mình."
"Cô đâu thể 'nhiễm' ung thư", cậu ta nói với vẻ hệt như kiểu "giời ơi!". "Thì, căn bản là không thể. Cậu đâu có nhiễm giống như nhiễm cúm từ vi khuẩn của người khác, bản chất là thế, nhưng..."
"Nói cho hay vào đấy nhé..." "Mức độ sương mù ở Los Angeles cao tới nỗi..." Tôi định nói, nhưng cậu ta ngăn lại.
"Và cô nghĩ nín thở sẽ cứu được buồng phổi?" "Tất nhiên."
"Chỉ một lần thế à?" "Tất nhiên là không", tôi nói. Tôi hít một hơi sâu nữa, rồi giữ hơi. Strummer đang thở hồng hộc, thế nên tôi cũng tóm lấy mõm nó, giữ chặt một lúc để cứu buồng phổi của nó. Rồi tôi ra hiệu cho Brady nín thở cùng chúng tôi.
"Không", cậu ta nói. Tôi trố mắt với cậu ta, cương quyết đề nghị cậu ta nín thở. "Ừ ừ", cậu ta lại nói, rồi lắc đầu quầy quậy trước mặt tôi. Tôi nhíu mày. Cậu ta bèn hít một hơi sâu, rồi nín thở. Chúng tôi gặp ban nhạc tại studio thu thử của chúng, nghĩa là gara để xe của bố mẹ Justin khi một chiếc Saturn và một chiếc SUV gì đó đã được tống ra ngoài. Bọn nó cực kỳ phấn khởi vì chúng tôi đến, nên gọi là bọn nhỏ thì đúng hơn. Thật sốc! Dẹp chuyện chết ở tuổi hai mươi bảy sang bên đi, tôi đâu có nghĩ mình già... tôi không hề cảm thấy già... nhưng đứng cạnh mấy đứa nhóc này, tôi gần như cảm thấy mình trưởng thành.
Có Sam, cậu nhóc hát chính, chơi guitar chính, với mái tóc đen nhánh và nước da trắng bệch, một môi xỏ băng ghim. Chắc là cái băng ghim dư từ tấm tã mặc hồi nhỏ. Rồi có Ethan, cậu chơi bass, tóc lọn màu nâu và mặc T-shirt Atari. Còn có Justin, cậu nhóc chơi trống, rất giống Tanner trong phim The Bad New Bears. Mái tóc vàng rũ rượi cùng khuôn mặt hiền lành trông non choẹt, thậm chí quá non để có mụn. Cả ba có biểu hiện của việc dành quá nhiều thời gian cùng nhau, liên tục nhìn nhau và nói những chuyện đùa cợt chỉ chúng hiểu với nhau. Chúng mời chúng tôi một lon Red Bull trước khi bắt đầu nói chuyện. Dân ở đây thật là thích Red Bull. Brady hỏi chúng đã chơi được bao lâu, rồi nói về nhãn hiệu ghi âm của cậu ta. Cậu ta nói về nó say mê đến nỗi tôi suýt nhận không ra đó là cậu ta.
Cậu ta nói với lũ nhóc rằng hầu hết các hãng thu âm đều tuyên bố mình "thân thiện với nghệ sĩ" rồi sau đó lại đâm sau lưng. Cậu ta hứa với bọn nhỏ rằng mình không nằm trong số đó. Đó không phải cách cậu ta làm việc. Và rồi than vãn, đó chính là lý do tại sao cậu ta không có tiền - điều không hề sáng sủa để nói ra vào lúc này, nhưng cậu ta có lòng chân thành, cũng như có sự am hiểu về ngành này, đó là những điều đáng kể. Tôi ngồi yên để cậu ta làm việc của mình. Khi mọi thứ cần nói đã xong xuôi, cậu ta nói với bọn nhỏ rằng rất trông chờ xem chúng diễn live ra sao. Chúng tôi đến quán khoảng nửa giờ trước khi bọn nhỏ diễn. Brady chọn chỗ. Không chọn ngay hàng trước, mà mãi tận phía sau mấy kẻ ngốc đội mũ kết có nửa sau dạng lưới, ăn mặc kiểu hipster[1], mấy người này nghĩ mình quá đỉnh đến mức không thèm gật gù theo nhạc.
[[1]] Những kẻ cuồng nhạc jazz. Khi nhóm nhạc diễn, tôi rất lo. Tôi biết việc này quan trọng đối với Brady, tôi thật sự muốn bọn nhỏ diễn tốt. Và chúng thực sự diễn tốt. Chúng rất giỏi. Tôi có thể thấy Brady thích chúng, vì tôi chú ý thấy khi phấn khởi, Brady có ánh mắt trong veo, lấp lánh đầy hạnh phúc.
Cậu ta mỉm cười, và ánh mắt lấp lánh. Cậu ta nhìn sang tôi, tôi gật đầu với cậu ta. Cái gật đầu đó sánh ngang cả một cuộc trò chuyện. Tôi biết cậu ta vừa quyết định rằng đám nhóc này chính là tương lai của mình. Cậu ta biết tôi tán thành, và tôi nghĩ - thậm chí dù cậu ta đã tự quyết định - rằng việc tôi tán thành cũng có ý nghĩa ít nhiều với cậu ta. Cậu ta cười với tôi, rồi tiếp tục xem ban nhạc. Xung quanh cũng đông. Bọn nhóc con hát theo ban nhạc - đó luôn là một dấu hiệu tốt. Tôi nhìn quanh, chỗ này không chỉ đông nghịt người. Nó cũng không phải là quân đoàn bình thường của những cô cậu nhóc mắt mũi ngó quanh, tìm kiếm các cô cậu bạn dễ thương mảnh khảnh. Mọi người trong phòng đều chăm chú vào ban nhạc. Có một cô bé mặc chiếc áo "Superhero". Tôi bước lại.
"Chà, áo hay đấy", tôi nói với cô bé. "Em tự làm đấy", cô bé nói.
"Tuyệt thật", tôi đáp lời. Rồi tôi chú ý thấy bốn cô bé khác mặc áo thun tự trang trí, một cô còn mặc quần jean có in dòng chữ "I Heart Superhero". Thật thú vị! Điều gì đó mách tôi rằng mọi thứ sẽ sớm tiến triển tốt, và tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi nhìn quanh phòng, trông thấy một cậu ăn mặc kiểu tân hipster đứng ở phía cuối, đội mũ kết dạng lưới. Mũ kết dạng lưới là thứ trào lưu vớ vẩn được Ashton Kutcher làm cho nổi tiếng. Khi đó, đội một chiếc mũ với phần sau may dạng lưới cũng giống như nói lên rằng "Tôi rất xịn, không hề chán ngấy, xem tôi hài hước thế nào này". Nhưng đáng buồn, trào lưu này, cũng như mọi trào lưu khác, đã hết thời, song cậu chàng đáng thương nọ lại không hề hay biết.
Các cô cậu hipster khác đã chuyển sang mặc áo T-shirt, áo khoác ngoài kiểu nhăn nheo có hình Rolling Stones. Có thể thông tin này chưa lan tới L.A. Tôi thấy tội nghiệp cho họ. Thay đổi gu âm nhạc lẫn tủ quần áo hẳn cũng mệt mỏi không kém gì việc cứ hai năm lại phải chuyển chỗ ở sang nơi khác một lần. Rồi tôi lại có cảm giác kỳ lạ nơi bao tử, thứ cảm giác thường thấy khi bị bắt gặp nói dối, hoặc bất chợt gặp lại một cậu bạn trai xa lơ xa lắc mà chưa kịp có thời gian chỉnh lại tóc. Không phải cậu chàng đáng thương vớ vẩn này, mà chính là Darren Rosenthal.
Darren là bạn trai của tôi thời đại học, và mọi cô bạn gái của tôi đều mê anh chàng này. Cao ráo, mái tóc nâu sẫm lượn sóng, răng trắng, lún phún râu, và một mớ tiền có từ cha mẹ. Anh ta là gã bảnh nhất lớp. Anh ta chắc chắn nên sành sỏi hơn thế này. Lẽ ra ít nhất nên mặc áo rocker và áo khoác ngoài để tạo ấn tượng chứ. Nhưng, bất chấp chiếc mũ, trông anh ta vẫn cực kỳ bắt mắt. Tôi bước lại, hất chiếc mũ khỏi đầu anh ta. Việc này sẽ khiến người khác bực bội, đặc biệt là những người đội kiểu mũ đó, vì họ sẽ chẳng muốn người khác thấy mình trong tình trạng sau khi đã đội chiếc mũ: Một kiểu tóc cực kỳ xấu xí. Anh ta quay ngoắt lại xem kẻ đê tiện nào dám hất mũ của mình. Và kinh ngạc khi thấy tôi.
"Heaven?", anh ta thốt lên. "Ôi Chúa ơi, em thế nào rồi? Em làm gì ở Los Angeles?" "Em đến cùng một người bạn để xem ban nhạc này diễn", tôi đáp, lập tức nhận ra câu trả lời này nghe rất ngớ ngẩn.
"Chúng khá thật, đúng không? Anh có cảm giác rất tốt về chúng", anh ta nói. "Có thể anh sẽ ký hợp đồng với chúng." Ơ ồ. Tôi nhận ra anh ta ở đây để làm chính cái điều Brady đang làm. Bỗng nhiên tôi trở nên rất phòng bị. "Em không biết", tôi nói. "Chúng cũng không phải thực sự khác biệt lắm."
"Em nghĩ vậy à?" "Ừ", tôi nói. "Có cả tá ban nhạc giống hệt chúng ở ngoài kia, và thêm ba tá khác đã được ký hợp đồng nhưng hẳn sẽ bị bỏ rơi trước cả khi đĩa kịp tung ra", tôi nói như đúng rồi, dù đây chỉ là những điều hoàn toàn vớ vẩn.
"Em làm trong giới à?" "Đại khái vậy", tôi nói dối.
"Vẫn là cô nàng bí ẩn nhỉ, anh hiểu rồi", anh ta đáp. Tôi bắt gặp ánh mắt Brady. Cậu ta vẫy tôi lại "Em sẽ quay lại ngay", tôi nói, rồi đi lại chỗ Brady.
"Cô nói chuyện với ai vậy?", Brady nói. "Darren Rosenthal."
"Darren Rosenthal óc-bằng-quả-nho, đê tiện, chẳng bao giờ có chính kiến nhưng kiếm được cả gia tài từ chính kiến của người khác và đầy ắp fan giả tạo vì sự đểu cáng đó?" "Chà, anh ta chưa bao giờ đề cập đến phần sau kia cả."
"Cô quen gã đó à?", cậu ta hỏi. "Anh ta là bạn trai cũ của tôi."
"Cô đùa chắc." "Không."
"Tôi mất hết tôn trọng dành cho cô rồi đấy", cậu ta nói. "Gã đó là thằng đàng điếm nhất trong giới." "Chuyện đã qua lâu rồi", tôi khó chịu đáp lại.
"Cũng vậy thôi." "Và tôi không ngủ với anh ta."
"Tạ ơn Chúa." "Trong ít nhất hai tháng."
"Trời ơi, thôi mà", Brady nói. Cậu ta bịt tai lại, thậm chí cả khi tôi đã nói xong tất cả những gì cần nói. Tôi gỡ tay cậu ta khỏi tai. "Chỉ là hồi đại học thôi mà. Trời ạ!"
"Hắn là thằng đê tiện." "Thì cậu nói rồi đấy thôi."
"Cô không nói với hắn là chúng ta tới đây vì nhóm Superhero đấy chứ?" Cậu ta hồi hộp hỏi. "Có chứ. Tôi nói với anh ta là cậu muốn ký hợp đồng với chúng, và cậu sẽ đưa lời mời ngay khi chúng rời sân khấu vào tối nay."
"Làm ơn nói với tôi là cô đùa đi." "Tôi đùa đấy", tôi nói.
"Cô nói với tôi rằng cô đùa vì tôi bảo cô nói là cô đùa, hay cô đang đùa thật?" "Tôi đùa thật. Cậu biết tôi đâu có ngu." Tôi quay đi, bước lại quầy bar lấy một lon Red Bull và trò chuyện với Darren thêm một lúc.
Sau buổi diễn, chúng tôi quanh quẩn ở lại và xem đám đông chào đón ban nhạc. Brady chờ tới khi chúng đã xong hết các vụ chào đón hôn hít rồi mới tiến đến ôm ấp phần mình. Gần hết đêm, bọn nhóc có một hợp đồng thu âm với Sleestak Records đặt trên bàn - nhãn hiệu của Brady. Tôi thực sự hy vọng chúng sẽ ký hợp đồng với cậu ta.
Chúng tôi đến quán The Coffee Bean & Tea Leaf, đối thủ cạnh tranh của Starbucks tại Los Angeles. Rõ ràng là thương hiệu này đã có khá lâu, và có lượng khách hàng trung thành. Nhiều cửa hàng thậm chí nằm ngay đối diện một quán Starbucks bên kia đường, mà có vẻ không quán nào bị tổn hại gì cả. Có lẽ người ta hoặc là thích Coffee Bean, hoặc là thích Starbucks thôi. Tôi gọi một ly Vanilla Blended, món này gần như là thứ tuyệt nhất tôi từng được uống. Khi uống ngụm thứ hai, tôi chú ý tới một chai nước họ đang bán. Lúc đầu tôi nghĩ mình hẳn phải nhìn nhầm, nhưng khi bước lại quầy, tôi nhận ra mắt mình không hề có vấn đề.
Họ đang bán những chai nước "Không chất béo". Không, thật đấy! Hoàn toàn là sự thật. Bạn có thể lại đó tự xem. Xem đi, đây đâu phải như nước Vitamin, hay nước vị trái cây, hay mấy loại có ca-lo và chất phụ trội có thể khiến bạn tự hỏi mình đang uống gì. Đây là nước thuần tuý - nước từ Chúa trời. Mà đây lại còn là nước đóng chai gắn nhãn "Không chất béo". Không thể tin nổi! Và ngay giây phút này, tôi thực sự tin rằng mình đang ở Los Angeles.
Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối - Caprice Crain Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối