There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Caprice Crain
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1123 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 16:42:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
RADY.
Sáng nay, tôi thức dậy, cảm thấy hơi bối rối và rất nhức đầu. Heaven đang ngồi trên giường tôi, và hiện giờ quanh tôi có vẻ hơi lộn xộn. "Chào", tôi nói, không chắc tối qua mình đã uống bao nhiêu bia, và tự hỏi cái quái gì đã xảy ra.
"Chào buổi sáng", cô nàng nói, và trông không vui chút nào. Đã có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi à? Tôi hy vọng là không, nếu đây là phản ứng của cô ta. "Có chuyện gì vậy?", tôi do dự hỏi.
"Mọi thứ", cô nàng nói. Cô nàng ngã vào giường tôi, vùi mặt vào gối. "Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?", cô nàng hỏi. Ít ra thì tôi nghĩ đó là điều cô nàng hỏi. Giọng cô nàng nghẹn lại bởi mặt đang úp vào gối. "Quá nhiều cồn chăng?" Tôi đưa ý kiến, giờ thì tôi nghĩ chắc chúng tôi đã làm tình.
"Hả?" Cô nàng ngồi dậy. "Tôi không biết", tôi nói. "Tôi bị choáng vì uống nhiều quá. Chắc có lẽ tôi vẫn còn say. Nói chậm thôi, nói lại từ đầu đi."
"Không phải là tôi thất bại - thật đó... không đâu. Ý là, tôi đã làm đúng công việc. Tôi làm điều tôi nên làm. Chắc chắn là tôi từng có vài 'mâu thuẫn' như Marco nói." Marco là ai, cô nàng đang nói cái gì vậy? "À há..." Tôi nói, cố gắng lắng nghe và tỏ ra hiểu điều đang được trao đổi.
"Tôi nghĩ chỉ là... cậu biết gì không?" "Không, không biết", tôi đáp.
"Tôi đã thất bại trong việc thích ứng. Tôi bước vào một thế giới tôi không biết, và tôi không thể thích nghi." Cô nàng thở dài. "Và chẳng hiểu sao tôi lại không thể. Mọi người có những thay đổi trong đời, họ có thể hòa nhập. Họ tìm được cách để giải quyết. Đó là chỗ mà tôi luôn làm sai. Tôi chẳng thể thay đổi." "Tôi xin lỗi, chúng ta đang nói về cái gì thế nhỉ?"
"Công việc", cô nàng nói. "Nhà hàng. Trước nay tôi không phải luôn là hầu bàn, cậu biết đấy." "Vậy nghĩa là chúng ta không làm tình?"
"Cái gì?" Cô nàng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi như thể tôi có ba cái đầu, và một cái thì đang đội mũ rộng vành. "Tôi không biết. Tôi chỉ vừa dậy, mà cô thì ở đây."
"Zach để tôi vào khi cậu ta đi ra!" "À. Được rồi."
"Ghê quá đấy!" Cô nàng lùi ra. "Cậu nghĩ tôi sẽ làm tình với cậu à?" "Ghê à?"
"Cậu không nhớ được à?" "Tôi vẫn còn đang vướng mắc ở chỗ 'ghê'", tôi gãi cổ, nheo mắt.
"Tin tôi đi, nếu chúng ta làm tình, cậu sẽ nhớ rõ." "Tôi cũng muốn nghĩ vậy."
"Nhưng sẽ không có đâu", cô nàng nhanh nhảu nói. "Ổn mà. Quay lại với cô đi. Cô không thích ứng."
"Chính xác", cô nàng nói. "Và tôi ghét cảm thấy mình thất bại." "Cô không thất bại. Cô chỉ không phải là phục vụ bàn giỏi thôi."
"Nhưng lẽ ra tôi có thể giả vờ giỏi hơn." "Ờ, có chuyện gì vậy? Cô bị đuổi việc à?"
"Không", cô nàng rầu rĩ. "Nhưng tôi bị cảnh cáo." "Ừ. Vậy, đó cũng đâu phải quá tệ hại đâu."
"Đó là trước khi Brett tè vào súp của khách hàng tôi phục vụ." Tôi bảo đảm mình nghe rõ lời cô ta nói. Rõ từng chữ. Rõ như ban ngày. Nhưng dường như việc tôi phải hỏi lại là rất cần thiết, "Gì cơ?".
"Không phải tô súp thực của khách. Đó không phải việc tôi muốn nói tới." "Được rồi...", tôi nói một cách khá hạnh phúc, vì tôi vẫn còn mơ màng, và điều cuối cùng tôi muốn nghĩ tới vào lúc này là tô súp bị tè vào.
"Tôi còn không biết tại sao tôi ở đây", cô nàng nói. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đặt lên chân mình. Nó lạnh ngắt và ướt át khiến tôi phát khiếp lên.
"Cái quái gì vậy?", tôi nói. Tôi nhảy khỏi giường, thấy Strummer đứng ở chân giường. "Ồ... không biết là nó cũng ở đây. Tôi cảm giác có gì đó dưới chăn, chắc là cái mũi nó. Chào, Strummer." "Xin lỗi." Heaven đang rất buồn. Tôi không biết phải làm gì, nhưng có vẻ như tôi cần phải làm cô nàng vui lên. Thế là tôi tròng áo len, quần jean vào rồi chộp lấy chùm chìa khóa.
"Đi nào", tôi nói. Sở thú Trung tâm là một trong những nơi mà người dân sống tại New York không tận dụng tối đa lợi ích của nó. Nó nằm ngay giữa Công viên Trung tâm, và có tất cả mọi thứ bạn cần từ một sở thú. Quan trọng nhất, là đám khỉ. Không thể nào không mê lũ khỉ. Tôi nghĩ mục đích duy nhất của chúng là diễn trò ngớ ngẩn để gây cười. Đừng bận tâm việc bọn chúng chỉ đơn thuần bắt chước con người, thế đấy, vậy đâu mới là kẻ ngớ ngẩn thật sự đây?
Trong lúc xếp hàng chờ mua vé, tôi quay lại và lén lút đeo cặp kính râm. "Đưa Strummer đây, cô cầm tay tôi đi", tôi nói với cô nàng.
"Tại sao?", cô nàng hỏi. Hẳn rồi. Không bao giờ thỏa mãn với việc làm theo lời yêu cầu từ tôi hoặc bất cứ ai. "Cứ làm đi", tôi nói. Cô nàng làm theo.
"Không được mang theo chó", người phụ nữ tại quầy vé nói. "Đây là con chó Nhìn đường của tôi", tôi đáp. Người phụ nữ trông như thể đang cố gắng nhìn qua cặp kính của tôi. "Tôi bị mù."
"Con chó trông đâu có giống loại để xem đường", bà ta nói. "À, vì tôi không thấy đường, nên tôi cũng chẳng biết nó trông thế nào", tôi tỏ ra phật ý. Tôi quay sang Heaven, cô nàng không thể tin nổi điều tôi đang làm. Cô nàng trông như thể sắp phá lên cười tới nơi.
Tôi lên giọng, bắt đầu tỏ ra không vui. "Bà này nói gì với anh vậy? Người ta bán cho anh con chó Nhìn đường rẻ tiền à? Họ bán cho anh chó gì vậy, một con lông xù chết tiệt gì đó hả?" "Con chó không sao", Heaven nói. "Nó là con chó Nhìn đương hoàn toàn chấp nhận được", cô nàng nói thêm. Rồi quay sang người phụ nữ nơi ô cửa. "Bà đang cố gắng gây rắc rối cho anh chàng này sao? Lạy Chúa, anh ta đã mù rồi mà!" Giờ thì người phụ nữ rất khó chịu, và xấu hổ.
"Không, thưa cô. Chỉ là tôi chưa bao giờ thấy giống chó này. Tôi xin lỗi." Và bà ta bắt đầu lúng túng lấy vé cho chúng tôi. "Tôi nghĩ bà nên tính một vé thôi", tôi nói. "Vì tôi thì cũng có xem được gì đâu."
"Ồ... tất nhiên rồi", bà ta nói, rõ ràng chưa bao giờ lâm vào tình thế này. "Mười hai đô la", bà ta nói. Tôi trả tiền. Rồi Heaven, Strummer, và tôi bước vào sở thú. "Diễn được lắm", Heaven nói.
"À, cô cũng không tệ chút nào." Chúng tôi vận hết công suất để chiêm ngưỡng sở thú, đến khi mệt nhoài. Có rất nhiều thú để xem. Heaven phải lòng một con khỉ, và đòi quay lại thăm nó lần nữa trước khi về.
Khi chúng tôi tới nơi, dường như đó là một chú khỉ dễ thay đổi khi tìm được người bạn khác. Nó bỏ rơi Heaven để bám theo một chú bé bốn tuổi có quả chuối. Thằng bé muốn chia quả chuối cho con khỉ, nhưng mẹ nó bảo là không được. Thế là thằng bé bắt đầu la hét, rồi con khi bắt đầu la hét, thế là chúng tôi quyết định ra về. Tâm trạng của Heaven đã khá lên trông thấy, và tôi vui về điều đó. Tôi rất sẵn lòng dẫn cô nàng tới Serendipity ăn chocolate đông lạnh, ngoại trừ việc thứ này đã được dùng trong bộ phim cực-kỳ-kinh-khủng, nên tôi không muốn làm điều đó. Điều tuyệt vời tiếp theo là món s'mores tại DT-UT, một quán cà phê tại Upper East Side. Nhưng chúng tôi không thể mang Strummer vào đó, và tôi không muốn diễn trò giả mù nữa, thế nên phương cách cuối cùng của tôi là mua kẹo Hershey, kẹo bông, và bánh quy Graham tại quán ở góc đường rồi quay về nhà.
Chúng tôi đang ở trong bếp, và nếu từng tới New York, bạn sẽ biết rằng nó rất nhỏ. Và một thứ liên quan hơn nữa với tình huống này là: Bếp của tôi dùng điện, giống như bếp vi sóng trong mọi căn hộ khác ở New York. Vậy là ý tưởng về món s'mores của tôi đi tong. Heaven phá lên cười, và chỉ cần có thế cũng hoàn toàn khiến tôi có cảm giác mình giống hệt một con khỉ.
"Thế, điều tệ nhất về công việc của cô là gì?", tôi hỏi. "Bên cạnh mọi thứ à?"
"Ừ, bên cạnh điều đó." "Khách hàng. Họ rất thô lỗ. Tệ hơn, là ngu ngốc. Và phiền toái…"
"Ví dụ là gì?" "À", cô nàng nói. "Hôm qua tôi tiếp một bà khách, bà ta hỏi tôi nhà hàng có các loại gia vị nào dùng kèm salad. Tôi đáp chúng tôi có đậu nành mè, dấm chua cay, và pho mát xanh. Bà ta nhăn mặt nói, 'Có thế thôi à?'. 'Vâng', tôi đáp, 'chúng tôi chỉ có nhiêu đó thứ ăn kèm'. 'Các cô không có loại ăn kèm nào khác nữa à?', bà ta hỏi. Ôi chà, quái quỷ gì vậy chứ? Bà ta nghĩ gì vậy? Rằng tôi giấu giếm gì sao? Tôi rất muốn nói, 'Không, thực ra chúng tôi có một đống các thứ ăn kèm khác mà tôi không nói với ai vào lần hỏi đầu tiên, vì họ không xứng đáng với những món ăn kèm bí mật tuyệt vời đó. Nhưng giờ bà đã chứng minh được rằng mình xứng đáng, tôi sẽ mời bà vào phòng VIP, tại đó bà sẽ choáng ngợp và phấn khích bởi một loạt thứ ăn kèm với salad'."
Heaven thật khôi hài. Tôi luôn biết cô nàng rất khôi hài, nhưng thường thì tôi bị mắc kẹt với phiên bản phiền toái của cô nàng, nên đã không đặt cô nàng đúng mức giá trị xứng đáng. "Tôi thì chẳng biết gì", tôi nói. "Giá mà tôi làm được gì đó hay ho để giúp cô, nhưng tôi chưa bao giờ rành về dịch vụ khách hàng. Tôi chỉ có thể cảm thông thôi."
"Vậy là nhiều rồi", cô nàng nói. "Và nhắc mới nhớ, giờ thì cậu vô tư mà cảm thông cho tôi đi, vì tôi phải đi làm đây." "Thật á?" Tôi hỏi, biết rõ rằng cô nàng không nói dối. Bỗng nhiên tôi cảm thấy giống như bà gọi món ăn kèm salad, và cô nàng có mọi lý do để chế giễu tôi, nhưng lại không làm vậy. Rồi tôi nhận ra mình bị thất vọng vì thời gian ở chung bị chấm dứt quá đột ngột.
"Đúng, thật đấy", cô nàng nói. "Cảm ơn về hôm nay. Nghiêm túc đấy. Cậu đã làm tôi vui hẳn lên." "Có gì đâu", tôi nói. "Này," tôi nói thêm trước cả khi kịp biết điều gì tuôn khỏi miệng mình, "Cô muốn để Strummer lại đây trong lúc đi làm không?".
"Thật à?" Đấy, cô nàng cũng vậy kìa. ''Đúng, thật đấy. Tôi nhớ cảm giác có một chú chó ở bên. Nhiều năm rồi tôi không nuôi chó. Strummer và tôi có thể kết bạn với nhau."
"Ừ, vậy thì rất tuyệt!", cô nàng nói. "Tôi bảo đảm nó sẽ thích. Chỉ cần cậu đừng dạy nó thói quen gì xấu. Mãi tôi mới dạy được nó cách đóng nắp bồn cầu." Có một còn chó trong nhà tôi, và tôi đang nghe mấy bài nhạc sến của Elvis Costello. Cô nàng rời đi đã ba giờ rồi, mà tôi vẫn còn cười rách cả miệng. Hoàn toàn là lỗi của cô nàng.
*** "Thi thoảng một chút vô nghĩa sẽ được những người thông tuệ tán thưởng."
- Willy, Willy Wonka and the Chocolate Factory "Ô kê thôi, tiên sư cha."
- Alabama, The True Romantic.
Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối - Caprice Crain Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối