Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5895 / 28
Cập nhật: 2015-11-27 12:31:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
ét cho cùng, mẹ và ba con chỉ có nợ với nhau mà thôi. Ngọc Chi mới thật sự là người bạn đời có duyên với ông ấy. Bao nhiêu năm rồi, mẹ luôn sống trong day dứt, mặc cảm. Cái mặc cảm trộm cắp tình yêu của bạn theo năm tháng ngày càng lớn dần khiến mẹ vừa muốn trốn chạy, lại vừa không muốn trốn chạy. Chắc là con không hiểu câu nói của mẹ phải không? - Bà Uyển Phấn khẽ cười, khi thấy nét mặt ngơ ngác của Kỳ Cương - Để mẹ nói rõ hơn cho con nghe. Nhưng trước tiên, mẹ con mình kiếm một chỗ ngồi cái đã.
Bà quay nhìn quanh quất rồi lôi Kỳ Cương đến bên gốc cây ngọc lan, đối diện với mộ Ông Khiết Minh.
- Đây cũng là một loài hoa mà ông ấy rất thích. Ngọc Chi đâu phải là người đàn bà không hiểu chồng phải không?
Bà ngồi xuống, mắt đăm đăm nhìn ngôi mộ còn tươi màu vôi mới.
- Thật ra, mẹ ngã vào tay ông ấy không phải vì tình yêu mà vì cảm kích. Mẹ vốn là một người đàn bà yếu đuối. Khi ba của Tùng Nam mất đi, mẹ như con chim non ngơ ngác chơ vơ, không biết cả cách đập cánh như thế nào nữa. Cho nên khi được Ngọc Chi cưu mang, mẹ thật sự mừng đến nỗi chẳng còn nghĩ đến cách sống nào khác hơn và cứ sốn gnương tựa như thế cho đến khi xảy ra chuyện.
Cho đến bay giờ, mẹ vẫn không tin giữa mẹ và ông ấy có một tình yêu. Chảng qua đó là do sự cô đơn và gần gũi, quen thuộc quá mà ra như thế. Và trên hết là cái cảm giác mắc nợ mà kkhông biết làm thế nào để trả. Ông ấy phải nó ilà rất tốt. Ông đã coi Tùng Nam như con, lo lắng chăm sóc đầy đủ khiến mẹ không thể nghĩ mình ở một vai trò nào nữa. Cuộc sống yên ổn thế là đủ rồi.
Nhưng cái cảm giác giả tạo như thế rồi cũng qua mau, khi mẹ biết mình có mang. Mẹ lo lắng, sợ hãi đến nỗi chỉ muốn tìm cái chết. Tất nhiên là mẹ sợ Ngọc Chi. Đến lúc đó, mẹ mới biết đối mặt với Ngọc Chi là điều không thể. Làm sao mẹ dám nói với Ngọc Chi là vì mẹ mang ơn Khiết Minh. Hóa ra, để trả ơn người này, mẹ lại vô tình mắc nợ người khác. Thế mới biết khi không suy nghĩ chín chắn, khi không phân định rạch ròi một việc nào đó, con người ta sẽ đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Mà cái sau lại còn tai hại hơn cái trước.
Mẹ đau khổ, trăn trở rồi mẹ quyết định rời khỏi nhà Ngọc Chi. Nhưng một người quen sống mang tựa như mẹ thì làm sao có thể cưu mang nổi hai đứa con chứ. Thế là mẹ lại đầu hàng số phận. Gởi con vào cô nhi viện rồi, mẹ lại quay về. Lần này thì mẹ quyết định làm thân trâu ngựa để trả nợ họ, hay nói đúng hơn là trả nợ Ngọc Chi. Vì vậy, mẹ mới dứt khoát đoạn tuyệt với ông ấy. Tất nhiêu là không dễ gì. Nhưng mẹ đã làm được. Cái cảm giác nợ nần Ngọc Chi nhẹ dần đi thì cái cảm giác có lỗi với con càng nặng trĩu và mẹ thật sự chẳng biết làm sao thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này nữa.
- Mẹ! - Kỳ Cương vỗ về bà - Mẹ đừng tự trách mình làm gì nữa. Thật ra, con đã quen với ý nghĩ mình là một đứa trẻ mồ côi. Cho nên khi bijét được cha mẹ còn sống mà lại sống giàu sang nữa, con đã khôngk thể không mang lòng oán hận. Con luôn bị dằn vặt bởi lòng ghe tuông đố kỵ. Sao con không được một chút tình như mẹ đã dành cho anh Nam chứ? Cho đến khi mẹ lao ra trước mũi xe để cứu con trong cái tích tắc của sống chết, con mới hiểu tình mẹ dành cho con không có gì sánh được. May mà mẹ vẫn con đây. Nếu không, cả cuộc đời này, con sẽ phải sống trong ăn năng thống khổ.
Kỳ Cương ngả đầu vào ngực mẹ. Bà Uyển Phấn lùa năm ngón tay gầy guộc vào tóc con. Nhưng tưởng bà đã không thể gặp lại nó nữa là tồn tại. Vậy mà... Thật là cám ơn Trời Phật.
- Mẹ! - Giọng Kỳ Cương bỗng trở nên ướt sũng - Nhưng với ba thì con thật sự không có lời bào chữa. Con là nguyên nhân khiến ba phải chết. Cứ nghĩ đến điều đó là con thấy đau đớn, chẳng muốn làm gì nữa.
Bà Uyển Phấn khuyên con:
- Biết lỗi là một điều tốt. Nhưng cứ sống mãi với ám ảnh của quá khứ thì chẳng làm gì được cho tương lai.
Ba con ngoài bệnh tim, còn bệnh ung thư máu đã đến giai đoạn cuối. Chuyện sinh ly tử biệt không thể do ý con người. Vì vậy, tốt nhất là con đừng suy nghĩ gì nữa. Hãy sống thật tối và tránh đừng sai phạm gì nữa.
Kỳ Cương thở dài:
- Con sẽ cố gắng, thưa mẹ.
Bà Uyển Phấn mỉm cười hài lòng.
Ngày mai, Kỳ Cương sẽ lên máy bay đi du học ở nước ngoài. Xa con là một điều bà không muốn, bởi hai mẹ con đã không có cơ hội gần gũi từ lâu rồi. Nhưng vì tương lai của nó, bà đành phải chịu vậy.
- Này ông! - Bà nhìn sang ngôi mộ của ông Kiết Minh, thì thầm - Trước lúc đi xa, Kỳ Cương đến đây để tạ lỗi cùng ông. Tôi biết ông rất yêu nó và đã không trách nó. Nhưng xét cho cùng thì mọi chuyện đều do tôi mà ra cả. Tôi vừa bảo nó không nên để quá khứ ám ảnh. Vậy mà tôi lại không thể xóa bỏ những gì thuộc về quá khứ, cho dù mọi chuyện đã tốt đẹp. Bởi vậy nói là một chuyện mà làm được hay không là một chuyện khác, phải không ông?
- Nhưng thôi, ngày mai nó đi xa rồi. Ông nhớ phù hộ cho nó học giỏi và gặp nhiều may mắn, ông nhé.
Một tia nắng rọi thẳng vào tấm ảnh ông Kiết Minh gắn trên tấm bia, khiến đôi mắt ông như lấp lánh, bừng sáng.
Bà Uyển Phấn kép tay con đứng dậy:
- Mình về thôi con, còn chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai nữa. Ba con biết mọi chuyện được như vậy chắc là cũng mãn nguyện lắm rồi.
Kỳ Cương đứng trước mộ cha, cúi đầu xá rất cung kính.
Hẹn ba, ngày con trở về.
Cố gắng giữ vẻ rắn rỏi, anh nhủ thầm như thế.
Những ký ức về người cha cũng lùi dần và một hình ảnh khác lại hiện lên trong tâm trí Kỳ Cương càng lúc càng rõ nét.
Đúng lúc ấy, bà Uyển Phấn hỏi một câu:
- Chuyện con và cô gái đó như thế nào rồi, Kỳ Cương?
Ân Tình Mong Manh Ân Tình Mong Manh - Dạ Miên Ân Tình Mong Manh