Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5895 / 28
Cập nhật: 2015-11-27 12:31:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
úng lúc ấy, Ái Vân loạng choạng vào (tm không đọc được 2 chữ này)... cho Kỳ Cương.
- Ba, mẹ! Con đau bụng quá.
Nhìn nét mặt tái đi và đau của con, cả hai ông bà Khiết Minh đều lao đến.
- Con làm sao vậy? - Bà Ngọc Chi ôm lấy con.
- Đi bác sĩ ngay Kỳ Cương lái xe ra.
Ông Khiết Minh ra lệnh cho Kỳ Cương. Anh không một chút chậm trễ, đưa xe ra cửa trước ngay lập tức. Bà Ngọc Chi dìu con ra xe. Chiếc xe hối hả lao nhanh đến bệnh viện.
- Con sẽ không sao đâu.
Bà nắm tay Ái Vân và không ngừng động viên cô. Ái Vân cắn răng chịu đau. Đến cổng bệnh viện thì cô ngất đi. Trước khi ngất, cô còn kêu hai tiếng: "Nguyên Tân"
Nguyên Tân được tin, anh không thể không đến. Vì dù sao trên danh nghĩa họ vẫn còn là vợ chồng. Cho dầu lòng anh rất giận, nhưng anh vẫn là người đầu tiên Ái Vân thấy khi tỉnh lại. Một giọt nước lăn ra từ khóe mắt cô.
- Em nghĩ anh sẽ không đến - Cô thì thầm.
Nguyên Tân gượng cười:
- em còn yếu lắm. Ngủ đi.
Ái Vân nhõng nhẽo:
- Anh ngồi đây với em chứ? Em muốn khi tỉnh giấc sẽ lại được thấy anh.
Nguyên Tân miễm cưỡng gật đầu:
- Anh hứa.
Ái Vân mỉm cười nhắm mắt. Nguyên Tân thấy lòng ngổn ngang trăm mối. Ái Vân cứ như sợi tơ vướng víu, dẫu là mong manh nhưng rất khó gỡ. Anh được bác sĩ cho biết cô đang có thai. Sau ca mổ ruột thừa này phải hết sức gìn giữ và dưỡng bệnh thì cái thai mới khỏe được.
Một tuần sau, Ái Vân xuất viện. Cũng chính Nguyên Tân là người đưa cô về. Anh đọc được vẻ sung sướng lồ lộ trên mặt cô nhưng giả vờ hỏi:
- Em thật khỏe rồi phải không?
- Hơi hơi thôi.
- Trông em vui quá.
- Anh cũng biết rồi mà.
- Chuyện gì?
Ái Vân hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi rất ơ hờ của Nguyên Tân. Cô hỏi nhỏ:
- Anh không biết em có thai sao?
Nguyên Tân hỏi lại:
- Chuyện đó làm em vui?
- Vậy anh thì không?
Ái Vân bắt đầu bực tức. Nguyên Tân thở dài.
- Em đâu còn là một cô bé mới lớn hở Ái Vân. Tình yêu không thể gượng ép, không thể bắt buộc. Và cũng chẳng phải là trường cửu nữa. Nếu có thể chết, nếu không được vun vén, chăm sóc.
- Nghĩa là anh không còn yêu em nữa phải không? - Ái Vân run giọng.
Nguyên Tân quay mặt đi:
- Anh xin lỗi.
Ái Vân quắc mắt:
- Còn đứa bé này thì sao? Nếu anh không nhìn nhận em sẽ nuôi dưỡng nó.
- Anh sẽ nuôi nó, nếu em giao nó cho anh. Nhưng trở lại một cuộc sống chung thì anh không thể.
Ái Vân lên tiếng:
- Ngừng xe đi!
Nguyên Tân nhìn cô:
- Mất bình tĩnh như thế không hay gì. Em cứ suy nghĩ lại xem. Cuộc hôn nhân của chúng ta có cần cứu vãn như vậy không? Bên em còn có Tùng Nam. Đó mới là hạnh phúc của em.
"Bốp!". Ái Vân dang rộng tay và Nguyên Tân lãnh trọn cái tát. Anh thắng xe thật gấp và nhìn cô đến tóe lửa:
- Em cho mình cái quyền làm chuyện đó à?
Ái Vân nghiến răng:
- Anh là một người hẹp hòi, cố chấp đến độ ngu muội. Cái tát này tôi muốn anh tỉnh thức lại. Nếu tôi vì Tùng Nam, sao tôi lại cứ phải hạ mình van xin anh? Chẳng qua tôi còn nhớ lời anh dùng, hôn nhân không phải là cái mà khi không vừa ý thì đi tìm cái khác. Huống chi đứa bé lại sắp ra đời. Cuộc sống của nó có được trọn vẹn không, nếu có cha mà không có mẹ hoặc ngược lại. Nhưng thôi, anh muốn như vậy thì tôi sẽ cho anh được như vậy. Một ngày không xa, anh sẽ thấy tôi cùng Tùng Nam. Chào anh.
Ái Vân xuống xe. Cô đóng cánh cửa xe thật mạnh. Nguyên Tân nghe tim mình nhói lên. Vậy là xong rồi đó. Sao anh không thấy lòng nhẹ nhõm vậy?
Ái Vân thật sự ngãy quỵ. Người đàn ông cô thật sự yêu lại không trân trọng tình cảm của cô. Ngay cả khi cô đang mang giọt máu của anh, anh vẫn nhẹ lfong thanh thản bước ra khỏi đời cô.
Cô thật chẳng có ý nghĩa gì với anh nữa. Điều này làm cho cô đau đớn đến muốn chết, nhưng cô còn cha mẹ và trên hết là đứa bé. Cô đành cố sức chịu đựng. Một sự chịu đựng thật không dễ dàng, khi mà mỗi ngày cái cảm giác cô độc càng to lớn đến nhức nhối.
Đã vậy, gia đình cô lại chẳng yên. Kỳ Cương cứ không ngừng quấy rầy đòi hỏi, khiến không khí gia đình cô căng lên như một sợi dây đàn sắp đứt.
Dì Uyển Phấn thì biến mất. Chỉ còn Tùng Nam. Nhưng anh dường như rất ngượng khi ngặc cô. Những cuộc nói chuyện nhạt nhẽo và chóng vánh làm cô chẳng còn hứng thứ hỏi han hay gặp gỡ.
Có lần không dằn được lòng, Ái Vân lang thang ngang qua tiệm hao để rồi sau đó là nằm đêm thức trắng cho hờn ghen, tủi phận.
Ân Tình Mong Manh Ân Tình Mong Manh - Dạ Miên Ân Tình Mong Manh