Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
HUYẾN TÀU CẬP BẾN tại Shellal lúc tờ mờ sáng. Các tảng đá vẫn trôi xuôi theo con nước một cách ảm đạm.
Poirot lầm bầm: “Quả là một đất nước hoang dại!”
Race đang đứng bên cạnh ông, đáp lời: “Thế là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Tôi đã sắp xếp để đưa Richetti lên bờ ngay. Thật vui vì chúng ta đã tóm được hắn. Tôi khẳng định với anh rằng hắn ta là tên khó bắt đấy. Chúng tôi đã để sổng cả chục lần rồi.”
Rồi ông tiếp: “Chúng ta phải có cáng cho tên Doyle. Thật lạ khi thấy hắn ta suy sụp như thế nào.”
Poirot trả lời: “Không hẳn đâu. Loại tội phạm có tính trẻ con như thê thường hay hão huyền lắm. Một khi ta đã nắm được thóp rồi thì mọi việc sẽ kết thúc! Chúng suy sụp như con nít vậy.”
Race thêm vào: “Đáng bị treo cổ lắm. Doyle là một kẻ vô lại máu lạnh. Tôi thấy tiếc cho cô bé kia – nhưng cũng không thể làm được gì.”
Poirot lắc đầu.
“Người ta nói tình yêu có thể làm được mọi thứ, nhưng điều đó không đúng… Phụ nữ quan tâm nhiều đến đàn ông như Jacqueline quan tâm đến Simon Doyle rất nguy hiểm. Đó chính là điều tôi đã nói khi lần đầu gặp cô ấy: ‘Cô ấy quan tâm quá nhiều, cô gái đó.’ Và điều đó đã trở thành sự thật.”
Ferguson tiếp tục nóng mà đốp chát: “Ông ta bụng bự rồi.”
Cornelia liền nhại lại: “Thế à, còn tôi thì có vai tròn. Thật sự thì vẻ bề ngoài chẳng quan trọng. Ông ấy nói tôi có thể giúp ông ấy trong công việc, và ông ấy sẽ hướng dẫn cho tôi tất cả mọi thứ về chứng loạn thần kinh.”
Rồi cô lập tức bỏ đi.
Ferguson liền quay sang hỏi Poirot: “Cô ấy có nói thật không vậy ông?”
“Chắc chắn là thật rồi.”
“Cô ấy thích thằng cha già kiêu ngạo kia hơn tôi à?”
“Không nghi ngờ gì nữa.”
Ferguson liền phán: “Cô ấy điên rồi.”
Poirot liền nháy mắt nói.
“Cô ấy là người phụ nữ trong sáng, thuần khiết. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh mới gặp một người như thế.”
Chiếc tàu bắt đầu cập bến. Cảnh sát tức thời ập tới phong tỏa tất cả hành khách. Họ được yêu cầu đợi trước khi xuống tàu.
Richetti với gương mặt xám xịt và buồn rầu bị giải đi bởi hai người thợ máy.
Rồi sau đó một khoảng thời gian, một chiếc cáng được khiêng ra. Simon Doyle được đưa dọc theo hành lang tàu đi xuống.
Trông hắn như một người khác hẳn – sợ sệt, vẻ thờ ơ trẻ con thường trực đã biến mất.
Jacqueline de Bellefort đi ra sau cùng với một người phục vụ bên cạnh. Trông cô xanh xao nhưng vẫn giữ được phong thái như thường ngày. Cô bước nhanh lên phía cáng và cất tiếng. “Chào Simon!”
Sau đó Cornelia Robson lên đứng bên cạnh ông lên tiếng. “Ồ, chúng ta sắp tới rồi.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Tôi đã ở cùng với cô ấy.”
“Với cô de Bellefort ư?”
“Vâng. Tôi cảm thấy buồn cho cô ấy khi phải ngồi cùng với cô phục vụ. Mặc dù vậy, tôi sợ dì Marie sẽ nổi giận.”
Cùng lúc đó, bà Van Schuyler đang chậm rãi đi xuống chỗ họ. Mắt bà trông thật giận dữ.
Bà cự ngay: “Cornelia, cháu thật kì quặc. Dì sẽ gởi cháu về nhà ngay.”
Cornelia hít một hơi sâu rồi nói: “Cháu xin lỗi dì Marie, nhưng cháu sẽ không về nhà đâu. Cháu sẽ kết hôn.”
Bà cô già nạt lại: “Cuối cùng thì cháu cũng có cảm xúc rồi kia đấy.”
Ferguson lúc đó vừa sải bước đến góc tàu. Anh liền thốt lên: “Cornelia, anh vừa mới nghe thấy gì thế? Không đúng như vậy!”
Comelia trả lời anh: “Đúng đấy ạ. Tôi sẽ kết hôn với bác sĩ Bessner. Ông ấy vừa mới ngỏ lời với tôi tối hôm qua.”
Ferguson liền trở nên giận dữ: “Tại sao em lại cưới ông ấy? Đơn giản chỉ vì ông ấy giàu phải không?”
Cornelia cũng tức giận trả lời lại: “Không, không phải. Tôi thích ông ấy. Ông ấy là người tốt, và biết rất nhiều. Tôi vẫn luôn quan tâm đến những người bệnh và phòng khám, tôi sẽ có một cuộc sống tuyệt vời bên ông ấy.”
Ferguson vẫn hoài nghi hỏi lại: “Em muốn nói là em thà cưới ông già gớm ghiếc đó còn hơn là ưng tôi chứ gì?”
“Đúng thế. Anh không đáng tin cậy! Anh không phải là người có thể sống chung một cách thoải mái được. Với lại ông ấy không có già. Ông ấy chưa đến năm mươi mà.”
Simon liền ngước lên nhìn cô. Lúc này vẻ con nít đã trở lại với gương mặt của hắn ta.
“Anh đã phá hỏng mọi chuyện. Anh đã mất trí và đã thú nhận tất cả! Xin lỗi em, Jackie. Anh đã làm em thất vọng rồi.”
Cô gái mỉm cười trả lời Simon: “Không sao đâu, Simon. Chỉ là một trò chơi ngu ngốc và chúng ta đã thua. Thế thôi.” Rồi cô đứng sang một bên. Những người khiêng cáng lại nhấc tay cầm lên. Jacqueline cúi người xuống cột dây giày. Rồi tay cô lần tìm đến đầu chiếc vớ và cô đứng thẳng dậy cùng với một vật trong tay.
Một tiếng nổ đanh gọn vang lên bụp.
Simon Doyle giãy lên một cái rồi nằm im.
Jacqueline de Bellefort gật đầu. Cô đứng đấy với khẩu súng trong tay. Rồi cô thoáng cười với Poirot.
Thế rồi ngay khi Race nhảy bổ về phía trước, gái cô đã chĩa món đồ chơi bóng loáng ấy vào tim mình rồi bóp cò.
Race la lớn: “Cô ta lấy khẩu súng đó ở đâu ra vậy?”
Poirot cảm thấy có một bàn tay đụng vào cánh tay mình. Bà Allerton nhỏ nhẹ hỏi: “Ông… biết phải không?”
Viên thám tử gật đầu. “Cô ấy có hai khẩu súng. Tôi nhận ra điều đó khi nghe có người phát hiện ra nó trong túi xách của Rosalie Otterbourne hôm diễn ra vụ khám xét. Jacqueline ngồi ở cùng bàn mà. Khi biết sẽ có cuộc kiểm tra, cô ấy đã thả nó vào túi xách của Rosalie. Sau đó Jacqueline đã quay lại ca-bin của Rosalie và lấy lại nó sau khi đã làm cho Rosalie phân tâm bằng trò so sánh son môi. Khi cả cô ấy và ca-bin bị khám vào ngày hôm qua, không ai nghĩ phải tìm lại một lần nữa.”
Bà Allerton thắc mắc: “Ông muốn cô ấy thoát khỏi vụ này bằng cách đó?”
“Đúng. Nhưng cô ấy sẽ không làm việc đó một mình. Đó là lý do tại sao Simon Doyle lại được chết một cách dễ dàng hơn cách mà hắn đáng bị.”
Bà Allerton rùng mình thốt lên: “Tình yêu có thể rất đáng sợ!”
“Và vì thế, hầu hết những tình yêu vĩ đại đều là thảm kịch.”
Bà Allerton đưa mắt qua Tim và Rosalie đang đứng cạnh nhau dưới ánh mặt trời, bất chợt, bà nói một cách say mê: “Nhưng cám ơn Chúa, đó chính là niềm hạnh phúc trên thế gian này.”
“Đúng như bà nói, cám ơn Chúa vì điều đó.”
Bây giờ, mọi người bắt đầu lên bờ.
Thi thể của cô Louise Bourget và bà Otterbourne được đưa khỏi tàu Karnak.
Thi thể của Linnet Doyle được đưa lên bờ cuối cùng, báo chí khắp thế giới bắt đầu loan tin rằng Linnet Doyle – trước đây là Linnet Ridgeway – cô Linnet Doyle nổi tiếng, xinh đẹp, giàu có đã chết.
Ông George Wode đọc tin đó trong một câu lạc bộ ở London, Sterndale Rockford hay tin Ở New York, và Joanna Southwood biết được ở Thụy Sĩ, vụ án mạng này còn được thảo luận trong quán rượu Three Crowns ở Malton-under-Wode.
Ông Burnaby kết luận một cách sâu sắc: “Chậc, chuyện này không phải là điều tốt đẹp, tội nghiệp cô bé.”
Nhưng chỉ một lúc sau, mọi người đã thôi không nói chuyện về cô, họ đã chuyển sang đề tài ai sẽ thắng giải vô địch quốc gia. Giống như Ferguson đã nói ở Luxor, không phải quá khứ mà tương lai mới là quan trọng.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile