A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
HUYA HÔM ẤY, Hercule Poirot tới gõ cửa một ca-bin.
Một giọng nói vang lên: “Mời vào” và viên thám tử bước vào.
Jacqueline de Bellefort đang ngồi trên ghế. Ở một chiếc ghế khác kê sát tường là một cô phục vụ to lớn.
Mắt Jacqueline nhìn Poirot một cách dò xét. Cô liền phẩy tay về phía cô phục vụ.
“Cô ấy có thể đi được không?”
Poirot gật đầu về phía người phục vụ và cô gái đi ra ngoài. Poirot kéo ghế đến ngồi gần Jacqueline. Cả hai đều không nói với nhau lời nào. Khuôn mặt Poirot không được vui.
Cuối cùng Jacqueline là người lên tiếng trước.
“Vâng, mọi thứ cũng qua rồi! Ông quá thông minh đối với chúng tôi, ông Poirot.”
Poirot thở dài, đưa hai tay ra, ông dường như câm lặng một cách kì lạ.
Rồi Jacqueline nói nghiêm túc: “Dù sao đi nữa, ông cũng không có nhiều bằng chứng. Dĩ nhiên là ông không sai, nhưng nếu chúng tôi muốn lừa gạt ông…”
“Thưa cô, sự việc không thể xảy ra theo cách khác được.”
“Điều đó đủ để thấy đây là một cái đầu biết lý luận, nhưng tôi vẫn không tin nó có thể thuyết phục được bồi thẩm đoàn. Ô, chà – cũng không thể ngăn được. Ông mà kể hết cho Simon, thì thể nào anh ấy cũng suy sụp. Anh ấy mất trí rồi, con cừu non tội nghiệp, rồi sẽ thú nhận tất cả cho mà xem.” Cô gái lắc đầu, tiếp tục. “Ảnh là một người thua cuộc rất dở.”
“Nhưng cô lại là một người thua giỏi đấy.”
Cô gái đột nhiên phá lên cười – một nụ cười quái gở, tươi rói, và đầy thách thức.
“Ô, đúng thế. Tôi là một kẻ thua cuộc giỏi.” Cô nhìn ông tán thành.
Rồi bỗng cô xúc động nói: “Đừng để tâm quá nhiều, ông Poirot! Ý tôi là về tôi đó mà. Ông vẫn để ý phải không?”
“Đúng, thưa cô.”
“Nhưng ông sẽ không bỏ qua cho tôi?”
Hercule Poirot đáp nhỏ: “Phải.”
Cô gật đầu đồng ý.
“Không, không hề có chỗ cho sự mủi lòng. Tôi có thể ra tay thêm một lần nữa… Tôi không còn là một người an toàn. Bản thân tôi có thể cảm nhận điều đó…” Cô trở nên đăm chiêu. “Dễ dàng quá – khi giết người. Rồi ông bắt đầu cảm thấy chuyện đó không còn là vấn đề quan trọng nữa… chỉ có mỗi ông mới quan trọng thôi! Điều đó – thật nguy hiểm.” Jacqueline ngừng lại một lúc rồi nói với nụ cười mỉm: “Ông đã làm tất cả những gì tốt nhất cho tôi rồi, ông biết không. Tối hôm đó ở Assuan – ông khuyên tôi đừng mở cửa trái tim cho quỷ dữ… Lúc đó ông có nhận ra điều gì ở trong đầu tôi?”
Ông lắc đầu.
“Tôi chỉ biết rằng những điều tôi nói là sự thật mà thôi.”
“Phải. Ông cũng biết khi đó, tôi hoàn toàn có thể dừng lại. Tôi gần như đã ngừng lại được… Tôi có thể nói với Simon là tôi không thể nào tiếp tục… Biết đâu…”
Cô ngừng lại rồi hỏi ông: “Thế ông có muốn nghe kể từ đầu không?”
“Nếu cô muốn kể cho tôi, thưa cô.”
“Có lẽ tôi muốn kể cho ông nghe. Thật sự mọi thứ rất đơn giản. Ông cũng thấy đó, Simon và tôi yêu nhau…”
Lời xác nhận này không hề gây ngạc nhiên, tuy nhiên, đằng sau giọng của cô, có những âm thanh vang vọng…
Poirot đáp lại một cách đơn giản: “Đối với cô, chỉ cần tình yêu là đủ, nhưng đối với anh ấy thì không như thế.”
“Có thể ông cho là như vậy. Nhưng ông chưa thật hiểu Simon. Ông biết đó, anh ấy luôn muốn có thật nhiều tiền. Anh ấy muốn có tất cả mọi thứ bằng tiền – ngựa, du thuyền, rồi thể thao – những thứ dễ thương, tất cả mọi thứ, những thứ mà một người đàn ông mong muốn có được. Và Simon chưa bao giờ được sở hữu bất kì thứ nào trong số chúng. Simon là một người cực kì đơn giản. Anh ấy thích những thứ đó như con nít thích chúng vậy.
“Dù sao đi nữa, Simon chưa bao giờ cố sống cố chết cưới một người giàu có và mạnh mẽ. Anh ấy không phải là người như vậy. Rồi chúng tôi gặp nhau… và… và sắp xếp mọi thứ. Chỉ cần chúng tôi không nhìn ra xung quanh, thì chúng tôi đã có thể lấy nhau rồi. Anh ấy có một công việc khá tốt, nhưng rồi lại bị mất việc. Nói cách này hay cách khác thì đó cũng là lỗi của anh ấy. Simon cố làm một thứ gì đó khôn ngoan, và đã tìm ra được ngay đáp án. Tôi không tin anh ấy muốn trở thành một kẻ bất lương. Simon chỉ đơn thuần nghĩ rằng những người ở thành phố hay làm việc đó.”
Poirot định lên tiếng nhưng ông đã kịp giữ miệng.
“Rồi chúng tôi phải đối diện với việc đó; tôi nhớ đến Linnet và căn nhà ngoại ô mới tậu của cô ấy, tôi liền chạy ngay đến chỗ Linnet. Ông cũng thấy đó, ông Poirot, tôi quý Linnet, thật sự như vậy. Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa hai đứa. Tôi chỉ nghĩ rằng Linnet thật may mắn khi có trong tay mọi thứ. Thể nào cô ấy củng tạo được chuyển biến cho tôi và Simon nếu cô ấy cho Simon một công việc. Và Linnet đã tỏ ra thật dễ thương khi kêu tôi đưa Simon đến. Sau đó thì ông đã bắt gặp chúng tôi ở Chez Ma Tante. Chúng tôi đang vui vẻ với nhau, mặc dù trong lòng hai đứa không hoàn toàn có cảm xúc ấy.”
Cô ngừng lại một lát, thở dài, rồi tiếp: “Những gì tôi sắp nói ra đây đều là sự thật, ông Poirot à. Mặc dù Linnet đã chết nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật. Đó là lý do tại sao tôi không thấy thương xót cho cô bạn tôi, thậm chí là ngay cả lúc này. Linnet đã cố cướp Simon khỏi tay tôi. Điều đó hoàn toàn là sự thật! Thậm chí cô ấy còn không do dự lấy một phút. Tôi là bạn cô ấy nhưng cô ấy chẳng quan tâm. Cô ấy chí muốn có Simon…
“Và Simon chẳng mảy may quan tâm đến Linnet! Tôi đã nói nhiều thứ hay ho với ông, nhưng tất nhiên là chẳng đúng một chút nào. Simon không thích Linnet. Anh ấy nghĩ rằng cô ấy đẹp nhưng bướng bỉnh, và Simon không ưa những phụ nữ khó bảo! Toàn bộ mọi việc khiến anh ấy thấy bối rối. Tuy nhiên, Simon lại nghĩ đến tiền của cô bạn tôi.
“Dĩ nhiên là tôi thấy điều đó… cuối cùng tôi đã đề nghị anh ấy – chia tay tôi và cưới Linnet, điều đó sẽ tốt cho anh ấy hơn. Nhưng Simon lại không thích ý nghĩ đó. Anh ấy nói rằng dù có tiền hay không có tiền thì thà chết còn hơn là cưới Linnet. Anh ấy nói có tiền nghĩa là phải thật sự sở hữu nó chứ không phải là có một bà vợ giàu giữ tiền. Anh ấy còn nói với tôi: ‘Anh sẽ chỉ là một tên chồng của nữ hoàng mà thôi.’ Simon còn nói là anh ấy không cần ai khác ngoài tôi cả…
“Và rồi tôi biết ý định nảy ra trong đầu anh ấy là vào lúc nào. Một ngày kia Simon chợt nói: ‘Nếu anh có một chút may mắn, anh sẽ cưới Linnet và rồi khoảng một năm sau đó, cô ấy chết đi sẽ để lại hết tài sản cho anh.’ Thế rồi một ánh nhìn quái gở hiện lên trong mắt Simon. Đó là lần đầu tiên anh ấy nghĩ đến chuyện đó…
“Simon cứ huyên thuyên mãi về nó, khi thì thế này, lúc thì thế khác – về việc vui sướng khi Linnet chết. Tôi đã nói với anh ấy rằng đó là một ý nghĩ tồi tệ, và anh ấy thôi không nói nữa. Rồi một ngày khác, tôi phát hiện ra Simon đang tìm hiểu về chất thạch tín. Tôi tra hỏi thì anh ấy cười và trả lời rằng: ‘Không mạo hiểm thì không có được gì cả! Đây là thời điểm duy nhất trong đời anh có thể chạm được vào rất nhiều tiền.’
“Sau một thời gian thì tôi nhận ra rằng anh ấy đã hạ quyết tâm. Tôi cảm thấy sợ… rất sợ. Bởi ông thấy đó, tôi hiểu rằng anh ấy chưa hề từ bỏ chuyện đó. Anh ấy quá đơn giản, như trẻ con vậy. Simon không hề khôn ngoan – anh ấy thậm chí còn không có lí trí nữa. Anh ấy nghĩ chỉ tống chất thạch tín vào người Linnet thôi thì bác sĩ sẽ kết luận rằng cô ấy chết vì viêm dạ dày. Anh ấy luôn nghĩ mọi thứ sẽ ổn thỏa.
“Vì thế tôi phải vào cuộc để lo cho anh ấy…”
Jacqueline kể lại câu chuyên một cách thản nhiên nhưng hoàn toàn thiện ý. Poirot tin động cơ của cô chính xác như những gì cô nói. Bản thân cô không hám tiền của Linnet Doyle, nhưng cô yêu Simon Doyle, cô đã yêu anh ta vô điều kiện, không đòi hỏi và yêu hơn cả bản thân mình nữa.
“Tôi đã suy nghĩ – cố vạch ra một kế hoạch. Dường như đối với tôi, vấn đề cốt lõi chính là bằng chứng ngoại phạm cho cả hai. Ông thấy đó – nếu Simon và tôi có thể bằng cách nào đó tạo ra được chứng cớ cho nhau thì chúng tôi sẽ không bị dính líu gì. Và mọi chuyện sẽ dễ dàng nếu tôi giả vờ ghét Simon – là một chuyện hoàn toàn tự nhiên trong một số trường hợp. Rồi, nếu Linnet bị giết, tôi có thể bị nghi ngờ, và như thế sẽ tốt hơn nếu tôi bị nghi vấn ngay từ đầu. Chúng tôi đã bàn bạc đến từng chi tiết nhỏ. Tôi muốn mọi việc, nếu có đổ bể thì người ta sẽ bắt tôi chứ không phải Simon. Nhưng Simon đã rất lo lắng cho tôi.
“Thứ duy nhất khiến tôi vui, chính là tôi không phải tự tay làm chuyện đó. Đơn giản vì tôi không thể làm được! Tôi không thể lạnh lùng giết Linnet khi cô ấy đang ngủ! Tôi không thể tha thứ cho cô ấy – nhưng tôi chỉ có thể giết Linnet khi đang mặt đối mặt chứ không phải là lúc cô ấy đang ngủ…
“Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ kĩ càng. Thậm chí sau đó, Simon còn đi viết một chữ J bằng máu chẳng khác nào một thứ tuồng ngớ ngẩn. Đó là việc duy nhất anh ấy có thể nghĩ ra! Nhưng nó cũng có tác dụng.”
Poirot gật đầu.
“Đúng thế. Không phải lỗi của cô khi tối hôm đó, Louise Bourget không thể ngủ được… Sau đó thì sao?”
Jacqueline nhìn thẳng vào đôi mắt của viên thám tử, trả lời.
“Chuyện đó thật kinh khủng, phải không ông? Tôi không ngờ rằng tôi – đã làm như thế! Bây giờ thì tôi đã hiểu ý ông về việc mở cửa trái tim cho quỷ dữ là gì… ông biết rõ nó xảy ra như thế nào. Louise đã cho Simon hay rằng cô ấy đã biết tỏng. Do đó, Simon đã nhờ ông kêu tôi đến. Và ngay khi chỉ còn chúng tôi với nhau, anh ấy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Simon nói cho tôi biết điều cần phải làm. Thậm chí lúc đó, tôi không còn thấy kinh hoàng nữa. Tôi thấy sợ – thật sự rất sợ… Đó chính là cảm giác mà sự giết người mang lại. Simon và tôi đã an toàn rồi – khá an toàn – trừ việc bị cô gái người Pháp khổ sở đó tống tiền. Tôi đã vét sạch tiền của cả hai chúng tôi. Rồi tôi giả vờ phục xuống. Lúc Louise đếm tiền, tôi – đã ra tay! Thật dễ dàng. Chuyện đó làm tôi sợ phát khiếp… Thật quá dễ dàng…
“Kể từ đó, chúng tôi không còn an toàn nữa. Bà Otterbourne đã thấy tôi. Bà ta vui mừng, vội vã đến gặp ông và Đại tá Race. Tôi không có thời gian để suy nghĩ nữa. Tôi chỉ hành động thật mau lẹ. Điều đó mang lại cảm giác phấn khích. Bởi tôi biết hoặc là bị sờ gáy, hoặc phải hành động ngay. Có lẽ như vậy, mọi thứ sẽ trở nên ổn hơn…”
Cô gái dừng lại.
“Ông có nhớ về sau, lúc ông vào phòng tôi không? Ông đã nói ông cũng không rõ tại sao ông lại đến. Tôi thật sự đau khổ – rất hồi hộp. Tôi nghĩ Simon sẽ chết…”
Poirot liền nói: “Và tôi… thật sự hi vọng như vậy.”
Jacqueline gật đầu. “Đúng, như thế sẽ tốt cho anh ấy hơn.”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
Jacqueline nhận ra được sự suy tư trên gương mặt người đối diện.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Đừng bận tâm nhiều về tôi, ông Poirot. Dù gì thì ông cũng biết tôi đã sống chật vật như thế nào mà. Nếu chúng tôi thành công, tôi sẽ rất hạnh phúc, được thụ hưởng mọi thứ và có thể sẽ không bao giờ hối hận. Người ta hoàn toàn có thể vượt qua được nó thôi.”
Rồi cô tiếp: “Tôi cho rằng sự có mặt của cô phục vụ để tránh việc tôi treo cổ hay uống thuốc độc giống như những gì người ta hay làm trong tiểu thuyết. Ông không cần phải sợ như thế! Tôi sẽ không làm việc đó đâu. Nếu có tôi bên cạnh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn với Simon.”
Poirot đứng dậy. Jacqueline cũng đứng đứng lên theo, cô nói với một nụ cười bất ngờ: “Ông có nhớ tôi đã nói rằng sẽ đi theo ngôi sao của tôi không? Ông đã khuyên có thể đó không phải là ngôi sao đúng. Và tôi đã bảo rằng: ‘Ngôi sao đó rất xấu, ngôi sao đó sẽ rơi xuống.’”
Viên thám tử đi ra ngoài boong tàu mà vẫn ghi nhận được tiếng cô gái cười vang…
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile