The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
Ó TIẾNG GÕ CỬA.
Race đáp: “Vào đi.”
Một người phục vụ bước vào và nói với Poirot: “Xin lỗi ông, anh Doyle muốn gặp ông.”
“Tôi sẽ tới liền.”
Poirot đứng dậy rời phòng, ông đi lên tầng trên cùng và đến ca-bin của bác sĩ Bessner.
Với gương mặt ửng đỏ tức giận Simon đang cố kê lại mấy cái gối để chống người dậy. Trông anh có vẻ bối rối.
“Ông thật tốt khi đến đây, ông Poirot. Tôi có việc muốn hỏi ông.”
“Vâng?”
Mặt Simon vẫn tươi nguyên màu đỏ ấy.
“Đó là về – về Jackie. Tôi muốn gặp cô ấy. Ông có nghĩ rằng – ông có phiền – cô ấy có phiền – ông có nghĩ rằng ông cần gọi cô ấy đến đây không? ông biết đấy, tôi nằm đây suy nghĩ… Một đứa trẻ tội nghiệp – rốt cuộc, cô ấy chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp – tôi đã đối xử tệ bạc với cô ấy… và…” Anh lắp bắp rồi lặng im.
Poirot nhìn anh đầy thích thú.
“Anh muốn gặp cô Jacqueline ư? Tôi sẽ đi gọi cô ấy.”
“Cám ơn ông. Ông tốt quá.”
Poirot đi. Và ông tìm thấy Jacqueline de Bellefort đang ngồi ôm đầu ở góc phòng lớn với một quyển sách mở để trên chân nhưng không màng đọc đến.
Poirot lên tiếng một cách lịch sự: “Cô có thể đi cùng tôi không? Anh Doyle muốn gặp cô.”
Cô gái giật mình. Gương mặt cô ửng đỏ – rồi lại xanh xao. Cô có vẻ hoang mang.
“Simon? Anh ấy muốn gặp tôi – muốn gặp tôi ư?”
Ông cảm nhận được ngay sự nghi ngờ của cô.
“Cô sẽ đi chứ, thưa cô?”
Cô gái tội nghiệp đi theo viên thám tử một cách ngoan ngoãn như một đứa trẻ, nhưng là một đứa trẻ có nhiều thắc mắc.
“Tôi – vâng, dĩ nhiên tôi sẽ đi.”
Sau đó Poirot vào phòng.
“Cô ấy đây.”
De Bellefort bước vào ngay sau ông, vẫy tay, đứng lặng… cô đứng đấy như trời trồng, mắt dán vào Simon.
“Chào, Jackie.” Anh cũng cảm thấy bối rối. Rồi anh tiếp: “Thật tốt là em đã đến đây. Anh muốn nói – ý anh là – điều anh nghĩ là…”
Cô liền ngắt lời anh, lời tuôn nhanh – không kịp ngừng và đầy thất vọng.
“Simon – em không giết Linnet. Anh biết em không làm điều đó mà… em – tối hôm qua em đã phát điên. Ôi, anh có thể tha thứ cho em không?”
Bây giờ, người đối diện có thể thốt nên lời một cách dễ dàng hơn.
“Dĩ nhiên là thế rồi. Chuyện đó ổn rồi! Hoàn toàn bình thường rồi! Đó là điều anh muốn nói. Anh nghĩ em sẽ lo lắng một chút, em biết đấy…”
“Lo lắng ư? Một chút ư? Ồ! Simon!”
“Đó là lý do anh muốn gặp em. Thấy không, cưng, mọi thứ ổn cả rồi? Tối qua em đã lo lắng… hơi thái quá một chút. Mọi thứ hoàn toàn hợp lẽ thôi.”
“Ôi, Simon! Chút nữa là em đã giết chết anh!”
“Không phải đâu em. Không thể bằng cái súng đồ chơi cỏn con đó được…”
“Và cái chân của anh! Có thể anh sẽ không còn đi lại được nữa…”
“Jackie, nhìn này, đừng mít ướt. Ngay khi chúng ta đến Assuan, họ sẽ chụp X-quang, và mổ lấy viên đạn ra, mọi thứ sẽ lại trở nên ổn thỏa.”
Jacqueline nấc lên hai lần, rồi cô ào tới quỳ dưới giường Simon, ôm mặt khóc nức nở. Simon vụng về vỗ đầu cô. Rồi ánh mắt anh đụng phải ánh mắt Poirot, viên thám tử thở dài rời khỏi ca-bin.
Khi đi ra, ông nghe được tiếng lắp bắp đứt quãng: “Không biết làm sao mà em lại ác độc đến thế? Ôi, Simon!. Em thật sự xin lỗi.”
Ở bên ngoài, Cornelia Robson đang đứng tựa vào thành tàu, cô ngoái lại nói: “Ô, là ông à, ông Poirot. Thời tiết có vẻ tệ nhỉ dù hôm nay đáng lẽ phải là một ngày đẹp trời.”
Poirot ngước nhìn lên cao và trả lời: “Khi mặt trời chiếu rọi thì cô sẽ không thấy được mặt trăng. Nhưng khi mặt trời lặn rồi – à, thì mặt trời đã lặn rồi.”
Cornelia há hốc miệng, thắc mắc: “Xin lỗi ông nói gì thế?”
“Thưa cô, tôi nói rằng khi mặt trời lặn thì chúng ta sẽ thấy mặt trăng. Chỉ vậy thôi.”
“Tại sao lại thế – tại sao, vâng – dĩ nhiên rồi.”
Cô nghi ngờ nhìn ông.
Poirot cười lịch sự và nói: “Tôi chỉ nhắc lại một cách máy móc mà. Đừng để ý làm gì.” Rồi viên thám tử lịch sự đi xuống góc tàu. Ngay khi vừa qua ca-bin kế bên ông liền dừng lại, ông nghe được lõm bõm câu chuyện bên trong.
“Thật là vô ơn – sau những gì mẹ đã làm cho con – không thèm đoái hoài gì đến bà mẹ khốn khổ này sao – không biết mẹ phải đau khổ như thế nào sao…”
Poirot mím môi lại, và đưa tay gõ cửa.
“Có cô Rosalie ở đó không?”
Rosalie xuất hiện ngay ở cửa và Poirot khá ngạc nhiên vì diện mạo của cô. Đó là đôi mắt thâm quầng và những nếp nhăn quanh miệng.
Cô khó chịu hỏi: “Có chuyện gì thế? Ông muốn gì?”
“Chỉ vài phút nói chuyện với cô thôi. Cô sẽ đi chứ?”
Miệng cô ớ lên một tiếng, rồi cô nhìn ông nghi ngờ. “Tại sao tôi phải đi?”
“Tôi nhờ cô đấy, thưa cô.”
“Ồ, tôi cho rằng…”
Cô bước ra ngoài và đóng cửa lại.
“Vâng?”
Poirot nhẹ nhàng cầm tay cô đi về phía cuối tàu, cả hai đi ngang qua các phòng tắm và rẽ về phía cuối con tàu. Sông Nile đang trôi về phía sau họ.
Poirot chống tay lên thành tàu. Còn Rosalie thì đứng đó với vẻ bướng bỉnh.
“Sao?” Cô hỏi lại lần nữa với giọng khó chịu lúc nãy.
Poirot từ tốn lựa lời nói: “Tôi muốn hỏi cô một số điều, nhưng tôi không nghĩ là cô có thể trả lời ngay lập tức đâu.”
“Nếu thế thì kéo tôi lại đây là vô ích rồi.”
Poirot rà ngón tay dọc theo thành tàu bằng gỗ.
“Thưa cô, cô đã quen với việc tự mang trong mình những gánh nặng… Có thể cô đã chịu đựng như vậy quá lâu. Những lo lắng đó càng ngày càng trở nên nặng nề và đè nặng lên cô.”
“Tôi không hiểu ông đang nói gì cả,” Rosalie đáp.
“Tôi nói về sự thật, thưa cô – những sự thật trần trụi. Chúng ta hãy gọi nó là cuộc đào xới và gói gọn nó bằng một câu ngắn gọn. Mẹ cô nghiện rượu.”
Rosalie không trả lời. Cô mở miệng ra rồi ngậm lại. Trong thoáng chốc, cô dường như chao đảo.
“Cô không cần phải nói gì, thưa cô. Tôi sẽ nói hộ hết giùm cô. Ở Assuan, tôi đã cảm thấy thích thú về mối quan hệ giữa hai mẹ con cô. Một lần, tôi quan sát thấy cô đang ra sức bảo vệ mẹ mình trước điều gì đó, dù cô đã cẩn thận đưa ra những nhận xét có vẻ bất hiếu. Và tôi đã sớm nhận ra đó là chuyện gì. Tôi đã biết từ lâu, trước khi tôi gặp mẹ cô trong trạng thái say xỉn vào một buổi sáng. Vả lại, tôi có thể thấy rằng bà là cố giấu nhẹm chuyện này đi – là trường hợp khó chữa nhất tù trước đến giờ. Cô đang xử trí điều đó một cách dũng cảm. Tuy nhiên, mẹ cô không để cho một ai biết. Bà đã xoay sở để giữ bí mật và đã thành công khi giấu nó với cô. Tôi không ngạc nhiên nếu cô chỉ mới khám phá ra điều đó ngày hôm qua. Và tối hôm qua, ngay sau khi mẹ cô vừa đi ngủ, cô đã lấy hết mọi thứ, đi về phía bên kia con tàu – vì cô ở bên mạn trái – và ném nó xuống dòng sông Nile.”
Ông ngừng rồi tiếp tục: “Tôi nói có đúng không?”
“Đúng… hoàn toàn đúng,” Rosalie đột ngột hồ hởi đáp. “Tôi cho rằng mình thật ngốc nếu không nói điều đó ra! Nhưng tôi không muốn bất cứ ai biết cả. Rồi cả tàu sẽ biết hết. Mà có khi cũng… thật là ngốc… ý tôi là… tôi…”
Poirot nói giùm cô hết câu. “Thật ngốc khi để cho mọi người nghi ngờ cô đã giết người phải không?”
Rosalie gật đầu.
Sau đó cô lại tuôn trào: “Tôi đã cố gắng rất nhiều… để không cho mọi người biết… Kì thực đó không hoàn toàn là lỗi của mẹ tôi. Mẹ đã không được động viên. Người ta không còn mua nhiều sách của mẹ nữa. Điều này khiến mẹ tôi đau khổ – thật sự mẹ rất đau lòng. Và rồi mẹ bắt đầu… uống rượu. Trong một thời gian dài tôi không biết tại sao mẹ lại say sưa đến thế. Rồi khi phát hiện ra, tôi đã cố gắng ngăn… ngăn lại. Mẹ tôi cũng đã ổn được một thời gian, rồi sau đó đột nhiên mẹ bắt đầu tái nghiện, mẹ gây hấn với mọi người. Thật khủng khiếp.” Cô rùng mình rồi tiếp. “Tôi đã phải luôn để mắt đến mẹ… để giúp mẹ tránh xa…
“Và rồi… mẹ bắt đầu ghét tôi vì chuyện đó. Mẹ… mẹ đã quay lưng lại với tôi. Đôi lúc tôi nghĩ mẹ rất ghét tôi.”
“Tội nghiệp đứa con bé bỏng,” Poirot an ủi.
Cô nhìn ông quyết liệt.
“Đừng thương hại tôi. Đừng tốt với tôi. Nếu ông không như vậy thì tôi còn thấy dễ chịu hơn.” Cô thở dài, một cái thở dài buông xuôi. “Tôi thật sự rất mệt mỏi… Tôi mệt mỏi lắm rồi, rất mệt mỏi.”
Poirot đáp, “Tôi biết.”
“Mọi người nghĩ tôi kinh khủng, khó chịu và nóng nảy. Nhưng tôi không thể không như thế được. Tôi đã quên làm một người dễ thương… đối xử nhã nhặn.”
“Đó chính là điều mà tôi đã nói với cô: cô đã mang theo bên mình gánh nặng quá lâu.”
Rosalie chậm rãi nói: “Thật thoải mái… khi nói ra được điều này. Ông… ông đã luôn đối tốt với tôi, ông Poirot. Trong khi đó, tôi e rằng mình đã luôn thô lỗ với ông.”
“Phong cách lịch sự không cần thiết giữa những người bạn.”
Đột nhiên cô trở lại trạng thái nghi ngờ. “Ông sẽ… sẽ kể cho mọi người nghe chứ? Tôi cho rằng ông sẽ làm như thế, bởi vì tôi đả ném những cái chai chết tiệt kia xuống nước.”
“Không, không, điều đó không cần thiết. Chỉ cần cho tôi biết những điều tôi muốn biết thôi. Lúc đó là mấy giờ? Một giờ mười phút?”
“Khoảng đấy, tôi nghĩ vậy. Tôi không nhớ chính xác nữa.”
“Bây giờ thì hãy cho tôi biết. Bà Van Schuyler đã nhìn thấy cô, thế cô có nhìn thấy bà ấy không?”
Rosalie lắc đầu.
“Không, tôi không thấy.”
“Bà ấy nói rằng bà đã nhìn ra ngoài cửa sổ từ ca-bin của bà.”
“Tôi không nghĩ là tôi đã thấy bà ấy. Tôi chỉ nhìn dọc theo con tàu và rồi nhìn ra sông.”
Poirot gật đầu.
“Thế cô có nhìn thấy ai không… bất cứ ai khi cô nhìn xuống?”
Rosalie im lặng… khá lâu. Cô nhíu mày, dường như suy nghĩ lung lắm, rồi trả lời. “Không. Tôi không thấy ai cả.”
Hercule Poirot chậm rãi gật đầu, nhưng ánh mắt của ông thể hiện sự nghiêm trọng.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile