With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Đoạn Kết Của Cuộc Hành Trình
hững sự kiện tiếp theo trong tối đó khiến tôi vô cùng bối rối. Poirot như điếc trước những câu hỏi mà tôi lặp đi lặp lại. Anh còn đang bận quát tháo mắng nhiếc Françoise vì không nói cho anh biết việc bà Renauld đổi phòng ngủ.
Tôi chộp lấy vai anh, quyết tâm giành được sự chú ý của anh và bắt anh nghe tôi nói.
“Nhưng đáng lẽ anh đã biết rồi chứ,” tôi cự lại. “Chiều nay anh đã được đưa lên gặp bà ấy đấy thôi.”
Poirot hạ cố chú ý đến tôi trong chốc lát. “Bà ấy đã được đẩy trên ghế sofa tới căn phòng giữa – phòng nghỉ của bà ấy.” Anh giải thích.
“Nhưng thưa ngài,” Françoise khóc lóc. “Bà chủ đã đổi phòng gần như ngay sau khi án mạng xảy ra, sự ám ảnh… thật quá nặng nề!”
“Thế thì tại sao lại không nói với tôi?” Poirot gào lên, đập bàn và nổi một trận lôi đình vô tiền khoáng hậu. “Tôi hỏi các người vì-sao-không-nói-với-tôi? Bà là một bà lão hết sức ngớ ngẩn! Léonie và Denise cũng chẳng khá khẩm hơn. Các người đúng là bộ ba ngu ngốc! Sự ngu dốt của các người suýt chút nữa đã gây ra cái chết cho bà chủ mình rồi. May mà có cô bé dũng cảm này…”
Đột nhiên, anh dừng nói, và lao nhanh qua phòng tới chỗ Cinderella đang cúi xuống bên bà Renauld, anh ôm lấy nàng với sự nồng nhiệt kiểu Pháp – khiến tôi thấy hơi nhột nhạt.
Tôi thoát khỏi trạng thái tinh thần mù mờ nhờ mệnh lệnh dứt khoát của Poirot, yêu cầu tôi thay mặt bà Renauld tìm ngay bác sĩ về. Sau đó, tôi sẽ mời cảnh sát. Rồi anh nói thêm, đẩy cơn tức giận của tôi tới cực điểm:
“Sẽ mất thời gian vô ích nếu anh trở lại đây. Tôi sẽ quá bận rộn để có thể để mắt tới anh, còn tiểu thư đây thì xin ở lại làm y tá chăm sóc giúp tôi.”
Tôi rút lui với tất cả lòng tự trọng có thể gom được. Khi đã xong mấy việc được sai, tôi trở về khách sạn. Tôi gần như không hiểu chút nào về những chuyện vừa xảy ra. Các sự kiện của đêm nay dường như kỳ ảo và vô lý. Không ai trả lời các câu hỏi của tôi. Có vẻ như chẳng ai nghe thấy cả. Bực mình, tôi quăng mình lên giường, ngủ một giấc vừa hoang mang vừa kiệt sức.
Khi tôi thức dậy thì ánh sáng mặt trời đã tuôn vào qua ô cửa sổ để mở, Poirot đang ngồi cạnh giường, chỉnh tề và tươi cười.
“Tốt, anh thức dậy rồi! Anh vốn là người giỏi ngủ nổi tiếng mà, Hastings! Anh có biết là gần mười một giờ rồi không?”
Tôi rên rỉ và đặt tay lên đầu.
“Chắc tôi vừa mơ,” tôi nói. “Anh biết không, thực ra tôi đã mơ thấy chúng ta tìm thấy xác Marthe Daubreuil trong phòng bà Renauld, và anh tuyên bố rằng cô ta đã giết ông Renauld.”
“Anh không mơ đâu. Tất cả đều là sự thật đấy.”
“Nhưng Bella Duveen đã giết ông Renauld mà?”
“Ồ không, Hastings, không phải vậy đâu! Đúng là cô ấy có nói như vậy, nhưng chỉ là để cứu người đàn ông mà cô ta yêu khỏi tội chết thôi.”
“Cái gì cơ?”
“Hãy nhớ lại câu chuyện của Jack Renauld. Họ tới hiện trường cùng một lúc, và cả hai đều tưởng người kia là thủ phạm gây ra tội ác. Cô gái hoảng loạn nhìn anh ta, và rồi vừa khóc vừa chạy đi. Nhưng, khi cô ta nghe thông tin rằng anh ta bị kết tội, thì không chịu nổi nữa, và bước ra tự nhận tội hòng cứu anh ấy khỏi cái chết cầm chắc trong tay.”
Poirot ngả người ra sau ghế, và chụm các đầu ngón tay với nhau theo kiểu cách quen thuộc.
“Vụ án này không khiến tôi thỏa mãn,” anh nhận định. “Lúc nào tôi cũng có một ấn tượng mạnh mẽ rằng chúng ta đang phải đương đầu với một vụ án máu lạnh và có suy tính trước, do bàn tay một kẻ biết cách lợi dụng – một cách rất thông minh – kế hoạch của chính ông Renauld để đẩy cảnh sát đi chệch hướng. Kẻ phạm tội xuất sắc nhất – như anh còn nhớ tôi từng nhận xét với anh – luôn luôn cực kỳ đơn giản.”
Tôi gật đầu.
“Giờ, để củng cố cho giả định đó, thủ phạm hẳn phải biết đầy đủ, rõ ràng kế hoạch của ông Renauld. Điều đó dẫn chúng ta tới bà Renauld. Nhưng các dữ kiện thực tế lại không ủng hộ cho bất cứ giả định nào về việc bà ấy có tội. Còn ai khác có thể biết những kế hoạch ấy nữa? Phải. Từ chính miệng Marthe Daubreuil, ta được biết rằng cô ta đã tình cờ nghe được vụ cãi cọ với gã lang thang. Nếu cô ta có thể nghe lỏm được vụ đó, thì chẳng có lý do gì cô ta không nghe được mọi chuyện khác, nhất là nếu ông bà Renauld bất cẩn đến mức ngồi trên băng ghế bàn bạc kế hoạch. Anh có nhớ anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Marthe và Jack Renauld dễ dàng thế nào từ vị trí đó không?”
“Nhưng có thể có động lực nào khiến Marthe sát hại ông Renauld?” Tôi tranh luận.
“Động cơ nào nữa! Tiền! Renauld là một triệu phú kếch xù, và khi ông ta chết, một nửa số tài sản khổng lồ đó sẽ được chuyển sang cho con trai ông ta – như cô ta và Jack vốn tưởng vậy. Ta hãy dựng lại cảnh tượng từ góc nhìn của Marthe Daubreuil.
“Marthe Daubreuil tình cờ nghe được cuộc trao đổi của vợ chồng ông Renauld. Cho tới lúc này, ông ta vẫn là một nguồn thu nhập kha khá đối với mẹ con nhà Daubreuil, nhưng giờ đây, ông ta lại định thoát khỏi vòng kìm hãm của bà mẹ. Có thể, ban đầu cô ta chỉ có ý định ngăn chặn kế hoạch bỏ trốn đó thôi. Nhưng rồi một ý tưởng táo bạo hơn đã thế chỗ, và ý tưởng đó không hề làm con gái của Jeanne Beroldy hoảng sợ! Lúc này, Renauld đang kiên quyết cản trở cuộc hôn nhân của cô ta với Jack. Nếu anh con trai chống lại cha mình, anh ta sẽ trắng tay – đó không phải là điều tiểu thư Marthe dự tính. Thực tế, tôi ngờ rằng cô ta chưa bao giờ mảy may quan tâm tới Jack Renauld. Cô ta có thể giả vờ như có tình cảm, nhưng thực tế thì cô ta cũng là loại lạnh lùng, tính toán y như mẹ mình. Tôi ngờ luôn cả việc cô ta có thực sự điều khiển được tình cảm của anh chàng kia không. Cô ta đã làm lóa mắt và quyến rũ anh ta, nhưng nếu anh ta được tách khỏi cô ta, như cha anh ta có thể dễ dàng thực hiện, thì cô ta rất có thể sẽ để mất anh ta. Nhưng nếu ông Renauld chết, và Jack thừa hưởng phân nửa tài sản của ông ta, thì đám cưới có thể được tổ chức liền sau đó. Lập tức, cô ta trở nên giàu có – không còn phải cầu cạnh vài nghìn ông ta trích ra như trước nữa. Và đầu óc thông minh của cô ta đã biết tận dụng sự đơn giản của vấn đề. Tất cả đều quá dễ dàng. Renauld đã lên kế hoạch toàn bộ tình huống cái chết của ông ta – cô ta chỉ cần xuất hiện đúng lúc và biến giả thành thật. Còn đây một điểm nữa khiến tôi hướng hoàn toàn tới Marthe Daubreuil – con dao! Jack Renauld cho làm ba món quà lưu niệm. Một chiếc đưa cho mẹ, một chiếc cho Bella Duveen – chẳng phải rất có thể là anh ta đã đưa con dao thứ ba cho Marthe Daubreuil sao?
“Vậy thì, tổng kết lại, có bốn điểm lưu ý chống lại Marthe Daubreuil:
“Marthe Daubreuil có thể đã nghe lỏm được kế hoạch của Renauld.
“Marthe Daubreuil được hưởng lợi ích trực tiếp nếu gây ra cái chết của Renauld.
“Marthe Daubreuil là con gái của bà Beroldy lừng danh, mà theo tôi, bà này là chủ mưu đằng sau vụ sát hại người chồng, mặc dù có thể Georges Conneau mới là người thực sự ra tay thực hiện tội ác.
“Ngoài Jack Renauld, Marthe Daubreuil là người duy nhất có khả năng có con dao thứ ba.”
Poirot ngừng lại, hắng giọng:
“Tất nhiên khi tôi biết tới sự tồn tại của cô gái kia, Bella Duveen, tôi nhận thấy rằng rất có thể cô ta đã giết Renauld. Cách lý giải đó không khiến tôi thấy thích thú. Bởi vì, như tôi đã nói với anh rồi đấy, Hastings, một chuyên gia như tôi đây, thích được gặp địch thủ xứng đáng với lưỡi kiếm của mình. Tuy nhiên, người ta phải nhìn nhận các vụ án đúng như họ thấy, chứ không phải như họ muốn. Không có vẻ gì là Bella Duveen lại đi lang thang và mang theo con dao kỷ niệm bên mình. Nhưng tất nhiên, cô ta cũng có thể luôn có ý muốn trả thù Jack Renauld. Khi cô ta thực sự ra mặt và đầu thú tội giết người, mọi việc dường như đã kết thúc. Tuy nhiên – tôi vẫn chưa hài lòng, mon amibạn thân mến. Tôi không thấy thỏa mãn…
“Tôi xem xét lại vụ án một cách tỉ mỉ, và vẫn đi tới một kết luận như trước. Nếu không phải Bella Duveen, người duy nhất còn lại có thể phạm tội là Marthe Daubreuil. Nhưng tôi không có bằng chứng nào chống lại cô ta!
“Rồi anh cho tôi xem lá thư của cô Dulcie, và tôi thấy cơ hội xử lý dứt khoát vấn đề. Con dao ban đầu đã bị Dulcie Duveen đánh cắp và ném xuống biển – bởi vì, theo như cô ấy nghĩ, đó là con dao của em gái mình. Nhưng nếu có bất cứ khả năng nào con dao đó không phải của em cô ấy, mà là con dao Jack đã đưa cho Marthe Daubreuil – thế thì, con dao của Bella Duveen sẽ vẫn còn nguyên vẹn! Tôi không nói lời nào với anh, Hastings – không phải là lúc cho chuyện yêu đương –, nhưng tôi đã tìm đến cô Dulcie, nói cho cô ấy tất cả những gì tôi cho là cần thiết, và yêu cầu cô ấy lục soát đồ đạc của em gái mình. Cứ hình dung ra sự hoan hỉ của tôi khi cô ấy tìm đến tôi – theo chỉ dẫn của tôi – dưới cái tên cô Robinson cùng món quà lưu niệm quý giá mà xem!
“Trong lúc đó, tôi tiến hành từng bước để buộc Marthe phải bước ra ánh sáng. Theo lệnh của tôi, bà Renauld cự tuyệt con trai mình, và tuyên bố ý định rằng sáng hôm sau sẽ lập một bản di chúc để không cho phép anh con trai chạm tay vào gia sản của cha mình. Đó là một nước đi quá đau đớn, nhưng cần thiết, và bà Renauld hoàn toàn sẵn sàng chịu rủi ro – dù không may là bà ấy cũng quên không đề cập đến chuyện đã chuyển phòng. Tôi đoán bà ấy coi như đương nhiên tôi phải biết chuyện đó. Tất cả đều xảy ra đúng như tôi dự tính. Marthe Daubreuil cố gắng lần cuối để giành giật tài sản của ông Renauld – và thất bại!”
“Điều khiến tôi tuyệt đối hoang mang,” tôi nói, “là làm sao cô ta vào được nhà mà chúng ta không trông thấy. Có vẻ như đó là một phép màu. Sau khi chia tay cô ta ở biệt thự Marguerite, chúng ta đi thẳng tới biệt thự Geneviève – thế mà cô ta vẫn đến nơi trước chúng ta!”
“À, nhưng chúng ta không đi trước cô ta đâu. Cô ta đã ra khỏi biệt thự Marguerite bằng cửa sau trong lúc chúng ta đang nói chuyện với mẹ cô ta. Đó là lúc cô ta qua mặt Hercule Poirot!”
“Thế còn cái bóng trên rèm thì sao? Chúng ta có thấy từ dưới đường mà.”
“À, khi chúng ta nhìn lên thì bà Daubreuil vừa đủ thời gian chạy lên cầu thang và thế vào chỗ con gái mình.”
“Bà Daubreuil!”
“Phải. Một già, một trẻ, một tóc đen, một tóc vàng, nhưng để hắt bóng lên rèm thì hình dáng của họ giống nhau đến kỳ lạ. Ngay cả tôi cũng không ngờ tới… tôi mới ngớ ngẩn làm sao! Tôi đã tưởng rằng mình còn khối thời gian – rằng phải muộn nữa cô ta mới đột nhập vào ngôi biệt thự. Cái cô Marthe đó rất có đầu óc.”
“Và mục tiêu của cô ta là sát hại bà Renauld?”
“Phải, khi ấy toàn bộ gia sản sẽ rơi vào tay anh con trai. Nhưng cô ta định dàn dựng một vụ tự sát, mon amibạn thân mến! Trên sàn, bên cạnh xác Marthe Daubreuil, tôi tìm thấy một mẩu giẻ và một chai thuốc mê nhỏ cùng một ống tiêm chứa một liều morphine đủ để gây chết người. Anh hiểu không? Đầu tiên là thuốc mê – sau khi nạn nhân đã bất tỉnh thì đến lượt mũi tiêm. Đến sáng mùi thuốc mê sẽ tan gần hết và ống tiêm sẽ nằm lăn lóc ở chỗ nó đã rơi ra khỏi tay bà Renauld. Ông Hautet tài năng sẽ nói gì? ‘Người đàn bà tội nghiệp! Tôi đã nói sao nào? Một cú sốc vì quá vui sướng, đó mới chính là giọt nước tràn ly! Chẳng phải tôi đã nói là tôi sẽ không ngạc nhiên gì nếu bà ấy thành ra mất trí sao. Thật là một vụ án bi thương, vụ án nhà Renauld!’
“Tuy nhiên, Hastings ạ, mọi chuyện lại không diễn ra như Marthe dự tính. Trước hết, bà Renauld còn thức và đang chờ cô ta. Đã có một cuộc vật lộn. Nhưng bà Renauld hãy còn quá yếu. Marthe Daubreuil còn một cơ hội cuối cùng. Ý tưởng về một vụ tự sát đã tiêu tan. Nhưng nếu cô ta có thể bắt bà Renauld im lặng vĩnh viễn bằng đôi tay khỏe mạnh của mình, rồi trốn thoát bằng cái thang lụa nhỏ trong khi chúng ta còn đang đập cánh cửa phía xa, rồi về biệt thự Marguerite trước khi chúng ta trở lại đó, khi đó, khó mà chứng minh được bất cứ điều gì chống lại cô ta. Nhưng cô ta đã bị dồn vào góc tường, không phải bởi Hercule Poirot, mà là bởi cô diễn viên nhào lộn với cánh tay thép của cô ấy.”
Tôi suy ngẫm về toàn bộ câu chuyện.
“Anh bắt đầu nghi ngờ Marthe Daubreuil từ khi nào, Poirot? Lúc cô ta kể cho chúng ta chuyện cô ta tình cờ nghe được cuộc cãi cọ trong vườn à?”
Poirot mỉm cười.
“Bạn tôi ơi, anh có nhớ khi chúng ta đi xe tới Merlinville hôm đầu tiên không? Và cô gái xinh đẹp mà chúng ta thấy đang đứng ở cổng ấy? Anh đã hỏi tôi có thấy một nữ thần không, và tôi đáp lại rằng tôi chỉ thấy một cô gái có đôi mắt âu lo. Đó là lý do tôi nghĩ tới Marthe Daubreuil ngay từ đầu. Cô gái với đôi mắt âu lo! Vì sao cô ấy lại lo lắng? Không phải lo thay cho Jack, mà lúc đó cô ta chưa biết rằng anh ta đã có mặt ở Merlinville buổi tối trước đó.”
“Mà này, thế Jack Renauld sao rồi?”
“Khá hơn nhiều rồi. Anh ta vẫn đang ở biệt thự Marguerite. Nhưng bà Daubreuil đã biến mất. Cảnh sát đang tìm bà ta.”
“Theo anh nghĩ thì bà ta có đồng lõa với con gái mình không?”
“Chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Bà ta là người rất giỏi giữ bí mật. Và tôi ngờ là cảnh sát sẽ không bao giờ tìm thấy bà ta.”
“Jack Renauld đã… biết tin chưa?”
“Chưa đâu.”
“Đó sẽ là một cú sốc khủng khiếp cho anh ấy.”
“Đương nhiên rồi. Nhưng tuy thế, anh biết không, Hastings, tôi không chắc là trái tim anh ta đã ràng buộc thực sự với Marthe. Cho tới lúc này, chúng ta vẫn coi Bella Duveen là một chút đam mê bồng bột, còn Marthe Daubreuil mới là người anh ta thực sự yêu. Nhưng tôi nghĩ, nếu chúng ta đảo ngược ý niệm này thì ta sẽ tới gần sự thật hơn. Marthe Daubreuil rất xinh đẹp. Cô ta cố tình quyến rũ Jack, và cô ta đã thành công. Nhưng chớ quên, Jack đã rất ngần ngừ khi phải chia tay với cô gái kia. Cứ nhìn vào cách anh ta đã sẵn sàng thà đi vào chỗ chết còn hơn để cô gái phải dính líu vào mà xem. Thiển ý của tôi là khi biết được sự thật, anh chàng sẽ hoảng loạn – ghê tởm, và tình yêu sai lầm của anh ta sẽ sớm phai tàn.”
“Thế còn về Giraud thì sao?”
“Ông ta đang khủng hoảng tinh thần! Ông ta bị buộc phải trở về Paris rồi.”
Cả hai chúng tôi bật cười.
Poirot đã tỏ ra là một nhà tiên tri thực thụ. Sau một thời gian, khi bác sĩ thông báo Jack Renauld đã đủ khỏe để biết sự thật, chính Poirot là người báo tin cho anh. Cú sốc quả thực rất khủng khiếp. Nhưng Jack hồi phục lại tốt hơn tôi tưởng. Sự tận tụy của bà mẹ đã giúp anh vượt qua được những ngày khó khăn đó. Giờ thì không ai tách được hai mẹ con họ khỏi nhau nữa. Còn một điều nữa cần được tiết lộ. Poirot đã dần dần cho bà Renauld biết rằng anh biết bí mật của bà, và giải thích cho bà hiểu rằng không nên giấu Jack về quá khứ của cha mình.
“Che đậy sự thật chẳng mang lại lợi ích gì hết, thưa bà! Hãy can đảm lên và nói cho anh ấy biết mọi chuyện.”
Lòng nặng trĩu, bà Renauld chấp thuận, và con trai bà được biết rằng người cha mà anh hằng yêu kính đã từng là một kẻ trốn chạy khỏi pháp luật. Một câu hỏi ngập ngừng được Poirot trả lời ngay lập tức.
“Anh Jack, xin anh cứ an tâm. Không ai biết gì hết. Theo như tôi thấy, tôi không có nghĩa vụ phải chia sẻ thông tin bí mật của mình cho cảnh sát. Trong suốt cả vụ án này, tôi đã hành động không phải vì họ, mà vì cha của anh. Công lý cuối cùng cũng bắt được ông ấy, nhưng không một ai cần phải biết rằng ông ấy và Georges Conneau là một người.”
Tất nhiên, trong vụ này còn một số điểm khiến cảnh sát đặt câu hỏi, nhưng Poirot đã giải thích mọi chuyện khéo léo tới mức tất cả các câu hỏi về những vấn đề đó đều dần dần lắng xuống.
Không lâu sau khi chúng tôi trở lại London, tôi để ý thấy một mô hình chó săn tuyệt đẹp trang hoàng trên mặt lò sưởi của Poirot. Đáp lại cái nhìn dò hỏi của tôi, Poirot gật đầu.
“Đúng thế! Tôi đã nhận được 500 franc của mình! Trông nó chẳng phải rất hay sao? Tôi đặt tên cho nó là Giraud!”
Mấy ngày sau, Jack Renauld đến gặp chúng tôi, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ngài Poirot, tôi đến để chào tạm biệt. Tôi sẽ lên tàu đi Nam Mỹ gần như ngay lập tức. Cha tôi rất quan tâm tới lục địa đó, và tôi định bắt đầu một cuộc sống mới ở đó.”
“Anh đi một mình sao, anh Jack?”
“Mẹ tôi sẽ đi cùng – và tôi sẽ giữ Stonor lại làm thư ký. Ông ấy thích những phần thế giới chưa được khai phá.”
“Không còn ai đi với anh nữa sao?”
Jack đỏ mặt. “Ý ông là…”
“Cô gái yêu anh rất mực ấy – người đã sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng mình vì anh.”
“Làm sao tôi có thể ngỏ lời với cô ấy được?” anh chàng nói khẽ. “Sau tất cả những gì đã xảy ra, làm sao tôi có thể đến với cô ấy và… ôi, tôi có thể kể được câu chuyện hèn hạ nào cơ chứ?”
“Ôi, phụ nữ – họ có biệt tài tạo ra những lý lẽ biện minh cho những câu chuyện như thế.”
“Phải, nhưng… Tôi đã thật quá ngu ngốc.”
“Tất cả chúng ta đều từng như vậy, không lúc này thì lúc khác,” Poirot nhận xét vẻ triết lý.
Nhưng nét mặt Jack đanh lại.
“Còn một điều nữa. Tôi là con trai của cha mình. Liệu có ai biết điều đó mà vẫn yêu tôi không?”
“Anh là con trai của cha anh, như anh nói. Ông Hastings đây sẽ cho anh biết rằng tôi tin vào tính di truyền…”
“Phải, thế thì…”
“Từ từ đã. Tôi biết một người phụ nữ, một người can đảm và bền gan, biết yêu một tình yêu vĩ đại, và hy sinh bản thân mình…”
Chàng trai ngẩng lên, đôi mắt dịu đi. “Mẹ tôi!”
“Phải. Anh là con trai của mẹ anh, cũng như của bố anh. Giờ hãy tới gặp cô Bella đi. Hãy nói với cô ấy mọi chuyện. Đừng giữ lại điều gì – và xem cô ấy sẽ nói sao!”
Jack có vẻ ngần ngừ.
“Hãy đến với cô ấy, không phải như một cậu nhóc nữa, mà như một người đàn ông – một người phải khuất phục trước định mệnh của quá khứ, và vận mệnh của hôm nay, nhưng đang hướng tới một cuộc sống mới tốt đẹp. Hãy đề nghị cô ấy chia sẻ cuộc sống ấy cùng anh. Có thể anh không nhận ra, nhưng tình yêu của hai người dành cho nhau đã được thử qua lửa và không hề suy suyển. Cả hai người đều sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì nhau.”
Còn về phần Đại úy Arthur Hastings, người kể chuyện khiêm nhường của câu chuyện này thì sao?
Người ta có kháo nhau về chuyện anh hợp tác cùng Renauld làm một trại chăn nuôi bên kia đại dương, nhưng để kết thúc câu chuyện này, tôi muốn trở lại một buổi sáng trong khu vườn của biệt thự Geneviève.
“Tôi không thể gọi em là Bella,” tôi nói, “bởi vì đó không phải là tên em. Còn Dulcie thì xa lạ quá. Vậy cứ là Cinderella nhé. Cinderella cưới Hoàng tử, em nhớ chứ. Tôi không phải Hoàng tử, nhưng…”
Nàng ngắt lời tôi:
“Em tin là Cinderella đã cảnh báo Hoàng tử. Ông thấy đấy, nàng không thể hứa hẹn sẽ trở thành một công chúa. Rốt cuộc thì nàng chỉ là một cô hầu gái…”
“Giờ đến lượt Hoàng tử ngắt lời,” tôi tự ý chen vào. “Em biết chàng nói gì không?”
“Không?”
“Hoàng tử nói ‘Kệ thây!’ – và hôn cô gái!”
Và tôi làm theo những gì mình vừa nói.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf