Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - “Hãy Cứu Lấy Anh Ấy!”
húng tôi rời khỏi Anh trên chuyến tàu thủy trong đêm, sáng hôm sau chúng tôi có mặt ở St. Omer, Jack Renauld đã được người ta đưa tới đây từ trước. Poirot không bỏ phí thời gian, tới gặp ông Hautet ngay. Có vẻ như anh không thể hiện bất cứ sự phản đối nào với việc tôi đi cùng, nên tôi cũng đi theo.
Sau một số thủ tục ban đầu, chúng tôi tiến vào phòng thẩm phán điều tra. Ông tiếp chúng tôi rất nồng nhiệt.
“Tôi được báo là ngài đã trở lại Anh, ngài Poirot. Tôi rất mừng là không phải như vậy.”
“Quả có đúng là tôi trở về đó, thưa ngài, nhưng chỉ là một chuyến thăm nhanh. Một vấn đề phụ thôi, nhưng là vấn đề mà tôi cho là sẽ có ích cho cuộc điều tra.”
“Và đúng là thế chứ?”
Poirot nhún vai. Hautet gật đầu, thở dài.
“Tôi e rằng chúng ta phải cam chịu thôi. Đồ súc sinh Giraud đó, hành vi của ông ta thật đáng ghê tởm, nhưng quả thật, ông ta quá thông minh! Ít có khả năng ông ta nhầm lắm.”
“Ông nghĩ là không sao?”
Đến lượt thẩm phán điều tra nhún vai.
“Ôi, chà, thẳng thắn mà nói – ông có tự tin mà đưa ra bất cứ kết luận nào khác không?”
“Thẳng thắn nhé, tôi thấy rất nhiều điều chưa được làm sáng tỏ.”
“Ví dụ như…?”
Nhưng Poirot không định để cho ông ta khai thác.
“Tôi vẫn chưa xác định rõ được những chi tiết đó,” anh nhận định. “Đó mới chỉ là suy nghĩ chung chung mà tôi đang ấp ủ thôi. Tôi thích anh chàng đó, và sẽ thật đáng tiếc nếu phải tin là anh ta phạm phải một tội lỗi ghê gớm đến như vậy. Dù sao thì, anh ta đã nói gì để bào chữa cho bản thân?”
Thẩm phán cau mày.
“Tôi không thể hiểu được anh ta. Anh ta dường như không đưa ra được lý lẽ bào chữa nào. Rất khó để bắt anh ta trả lời câu hỏi, chỉ đơn thuần phủ nhận chung chung, ngoài ra thì im lặng đến ngoan cố. Ngày mai tôi sẽ thẩm vấn anh ta lần nữa, các ngài muốn tham dự cùng chứ ạ?”
Chúng tôi nhận lời mời.
“Thật là một sự việc đau lòng,” thẩm phán thở dài. “Tôi cảm thông sâu sắc đối với bà Renauld.”
“Tình hình bà Renauld thế nào rồi?”
“Bà ấy vẫn chưa tỉnh lại. Theo cách nào đó thì như thế cũng tốt, bà ấy không phải chứng kiến nhiều chuyện. Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm, nhưng khi tỉnh lại, bà ấy cần được yên tĩnh hết sức có thể. Theo tôi hiểu thì tác động của cú sốc cũng chẳng thua gì cú ngã trong việc đẩy bà ấy tới tình trạng hiện thời. Sẽ thật khủng khiếp nếu bà ấy bị mất trí nhớ, nhưng tôi chẳng nên băn khoăn làm gì – không, không chút nào hết.”
Hautet ngả người ra sau, lắc đầu khoan khoái vẻ chán chường trong lúc hình dung ra tương lai ảm đạm.
Ông ta vươn vai rồi giật mình nhớ ra: “Nói mới nhớ. Tôi có một lá thư gửi cho ngài đây, ngài Poirot. Để xem nào, tôi để ở đâu nhỉ?”
Ông ta lục lọi trong đống giấy tờ của mình. Cuối cùng cũng tìm được lá thư và đưa nó cho Poirot.
“Nó được gửi cho tôi để tôi chuyển tới cho ông,” ông ta giải thích. “Nhưng ông đi mà không để lại địa chỉ nên tôi không chuyển được.”
Poirot tò mò săm soi lá thư. Địa chỉ được viết tay, kiểu chữ lạ, dài loằng ngoằng, hơi dốc, người viết chắc chắn là một phụ nữ. Poirot không mở thư ra mà cho vào túi và đứng dậy.
“Hẹn gặp ngài ngày mai. Rất cảm ơn sự ưu ái và lòng tốt của ngài.”
“Không có gì, tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ ngài.”
Vừa ra khỏi tòa nhà, chúng tôi chạm mặt ngay Giraud, ăn vận cực kỳ bảnh bao, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
“Aha! Ngài Poirot,” ông ta thốt lên vui vẻ. “Ông từ Anh về rồi đấy à?”
“Ông cũng thấy đấy,” Poirot nói.
“Tôi thấy vụ án này sắp kết thúc rồi.”
“Đồng ý với ông, ông Giraud.”
Poirot nói khẽ. Thái độ ỉu xìu của anh dường như khiến đối phương càng vui thích.
“Đúng là một tên tội phạm nhu nhược! Không hề có ý định bào chữa cho bản thân. Kỳ lạ!”
“Lạ đến nỗi người ta phải suy nghĩ, phải không?” Poirot gợi ý nhẹ nhàng.
Nhưng Giraud không thèm nghe, ông ta sung sướng vân vê cây gậy.
“Thôi, chúc một ngày tốt lành nhé, ngài Poirot. Tôi mừng là cuối cùng ngài cũng công nhận rằng cậu Renauld có tội.”
“Xin lỗi! Nhưng tôi không hề công nhận điều đó. Jack Renauld vô tội.”
Giraud giật mình – rồi bật cười sằng sặc, vỗ vỗ đầu ý muốn nói: Toqué!Điên rồi!
Poirot vươn thẳng người, một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt.
“Ông Giraud, suốt cả vụ án này, ông đã cố tình tỏ thái độ xúc phạm tôi. Ông cần phải được dạy cho một bài học. Tôi sẵn sàng đánh cược với ông 500 franc rằng tôi sẽ tìm ra hung thủ giết ông Renauld trước ông. Đồng ý không?”
Giraud nhìn anh sững sờ, lẩm bẩm: “Toqué!Điên rồi!”
“Thôi nào,” Poirot giục, “đồng ý không?”
“Tôi không hề có ý định lấy tiền của ông.”
“Cứ yên tâm đi – ông không lấy được đâu!”
“Ô, thế thì được rồi, tôi đồng ý! Ông nói rằng thái độ của tôi xúc phạm tới ông. Thế thì, một đôi lần, thái độ của ông cũng làm tôi khó chịu đấy.”
“Rất vui được nghe điều đó,” Poirot nói. “Tạm biệt, ông Giraud. Đi thôi, Hastings.”
Trong lúc chúng tôi đi bộ trên phố, tôi không nói gì. Tim tôi nặng trĩu. Poirot đã thể hiện ý định quá rõ ràng. Tôi không còn tin chắc vào khả năng mình có thể cứu Bella khỏi hậu quả hành động của nàng nữa. Cuộc chạm trán khó chịu này với Giraud đã chọc giận Poirot, càng làm anh quyết tâm hơn.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, tôi quay lại và thấy Gabriel Stonor. Chúng tôi dừng lại, chào ông ta và ông ta đề nghị đi cùng chúng tôi về khách sạn.
“Ông làm gì ở đây vậy, ông Stonor?” Poirot hỏi.
“Người ta phải đứng về phía bạn bè mình chứ,” người kia trả lời khô khốc. “Nhất là khi bạn anh ta bị buộc tội một cách bất công.”
“Tức là ông không tin rằng Jack Renauld đã thực hiện tội ác này?” tôi tò mò hỏi.
“Chắc chắn là không. Tôi biết cậu trai đó. Tôi thừa nhận có một vài vấn đề trong vụ này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, nhưng dù sao, bất chấp cách cư xử ngu xuẩn của cậu ấy, tôi không bao giờ tin Jack Renauld là một kẻ giết người.”
Tôi thấy có cảm tình với người thư ký này. Lời lẽ của ông ta dường như nhấc khỏi tim tôi một bí mật nặng trĩu.
“Tôi dám chắc nhiều người cũng có cảm nghĩ như ông,” tôi thốt lên. “Có quá ít bằng chứng chống lại anh ta. Tôi có thể nói chắc chắn là anh ta vô tội – không có gì để nghi ngờ hết.”
Nhưng Stonor gần như không đáp lại đúng như mong muốn của tôi.
“Tôi cũng mong là như vậy,” ông ta rầu rĩ nói. “Ý ngài thế nào, thưa ngài?”
“Tôi thấy mọi chuyện đều có vẻ chống lại anh ta,” Poirot điềm tĩnh nói.
“Ông tin là cậu ấy có tội?” Stonor gay gắt.
“Không. Nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ khó mà chứng minh được sự vô tội của mình.”
“Cậu ấy đang cư xử quá ư quái gở,” Stonor lầm bầm. “Dĩ nhiên, tôi thấy rằng vụ này có nhiều vấn đề hơn vẻ bề ngoài. Giraud không ý thức được điều đó vì ông ta là người ngoài, nhưng toàn thể sự việc quả thật quá quái đản. Vì vậy, càng nói nhiều càng dễ vạ miệng. Nếu bà Renauld muốn giữ bí mật điều gì đó, tôi sẽ làm theo bà ấy. Đây là màn kịch của bà ấy, và tôi đánh giá rất cao khả năng phán đoán của bà ấy, nên sẽ không can dự vào. Nhưng tôi không thể ủng hộ cho thái độ của Jack. Ai cũng có thể nghĩ cậu ta muốn bị cho là có tội.”
“Nhưng thế thì kỳ quặc quá,” tôi thốt lên chen ngang. “Vì một điều, con dao…” tôi dừng lại, không chắc Poirot muốn tôi tiết lộ bao nhiêu. Tôi nói tiếp, lựa chọn lời nói thật cẩn thận. “Chúng ta biết rằng đêm hôm ấy con dao không thể ở trong tay Jack Renauld. Bà Renauld biết điều đó.”
“Đúng,” Stonor nói. “Khi hồi phục, bà ấy chắc chắn sẽ nói ra tất cả những chuyện ấy, và cả những chuyện khác nữa. Chà, tôi phải chia tay các ông rồi.”
“Đợi chút,” Poirot đưa tay chặn ông ta lại. “Ông có thể bố trí để báo tin cho tôi ngay lập tức khi bà Renauld tỉnh lại không?”
“Chắc chắn rồi. Chuyện đó không có gì là khó.”
“Lập luận đó về con dao tốt đấy chứ, Poirot,” tôi gợi chuyện trên đường lên cầu thang. “Tôi không thể nói thẳng trước mặt Stonor.”
“Đúng vậy. Chúng ta nên giữ kín những điều mình biết càng lâu càng tốt. Còn về con dao, luận điểm của anh chẳng giúp gì nhiều được cho Jack Renauld đâu. Anh có nhớ là sáng nay trước khi khởi hành từ London tôi đã đi vắng một tiếng đồng hồ không?”
“Có.”
“À, tôi bận tìm hãng mà Jack Renauld thuê chế tác quà lưu niệm của anh ta. Không quá khó. Eh bienRồi, Hastings, theo đơn đặt hàng của anh ta, không phải họ làm hai con dao rọc giấy, mà là ba.”
“Thế thì…”
“Thế thì, sau khi đưa một con cho mẹ, con kia cho Bella Duveen, còn một con dao thứ ba chắc chắn anh ta giữ lại để dùng. Không, Hastings, tôi e rằng câu hỏi về con dao sẽ không giúp chúng ta cứu anh ta thoát khỏi máy chém.”
“Sẽ không tới mức ấy đâu,” tôi áy náy kêu lên.
Poirot lắc đầu.
“Anh sẽ cứu được anh ta,” tôi khẳng định. Poirot liếc nhìn tôi lạnh lùng.
“Chẳng phải anh đã làm cho chuyện đó thành không thể sao, mon amibạn thân mến?”
“Bằng cách khác,” tôi nói khẽ.
“A! trời đất ơi! Anh đang đòi hỏi ở tôi một phép màu đấy. Thôi – không nói thêm nữa. Ta xem lá thư có gì nào.”
Rồi anh lôi chiếc phong bì trong túi ra. Nét mặt anh cau lại khi đọc lá thư, rồi anh đưa tờ giấy mỏng tang cho tôi.
“Còn nhiều phụ nữ trên thế gian này phải đau khổ, Hastings ạ.”
Chữ viết trên bức thư nhòe nhoẹt, và, rõ ràng là bức thư đã được viết trong lúc vô cùng bối rối.
Ngài Poirot thân mến,
Nếu ngài nhận được thư này, xin hãy giúp tôi với. Tôi chẳng còn biết trông vào ai, và bằng bất cứ giá nào, Jack cũng phải được cứu. Cầu xin ngài giúp chúng tôi.
Marthe Daubreuil.
Tôi trả lại bức thư, hồi hộp: “Anh sẽ đi chứ?”
“Ngay lập tức. Ta sẽ gọi một chiếc ô tô.”
Nửa giờ sau, chúng tôi có mặt ở biệt thự Marguerite. Marthe ra cửa gặp chúng tôi và mời Poirot vào, hai tay cô nắm lấy một tay anh.
“A, các ngài tới rồi – các ngài thật tốt. Tôi tuyệt vọng quá, không biết phải làm gì. Người ta thậm chí không cho tôi thăm anh ấy trong tù. Tôi khổ sở đến gần như phát điên. Họ nói có đúng không, có đúng là anh ấy không phủ nhận việc đó không? Nhưng như thế thì đúng là điên. Không thể là anh ấy làm chuyện đó được! Không phút nào tôi tin điều ấy!”
“Tôi cũng không tin, thưa tiểu thư,” Poirot dịu dàng nói.
“Nhưng thế thì vì sao anh ấy lại không nói? Tôi không hiểu.”
“Có lẽ bởi vì anh ta đang bao che cho ai đó,” Poirot gợi ý, để mắt quan sát cô gái.
Marthe nhăn mặt.
“Bao che cho ai đó ư? Ngài có nghĩ là mẹ anh ấy không? Ôi, ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ bà ta rồi. Ai là người được thừa hưởng toàn bộ gia sản kếch xù đó. Là bà ta. Có khó gì việc khoác lên một bộ áo tang và đóng vai một kẻ đạo đức giả. Và người ta kể rằng khi anh ấy bị bắt, bà ta đã ngã xuống thế này này. Và chắc chắn là ông Stonor, ông thư ký ấy, đã giúp bà ta. Họ rất thân thiết với nhau, hai cái người đó. Đúng là bà ấy già hơn ông ta – nhưng nếu người đàn bà giàu có, thì gã đàn ông chẳng để ý chuyện đó.”
Trong giọng nói của cô pha chút hằn học.
“Stonor lúc đó đang ở Anh,” tôi nêu ý kiến.
“Đó là ông ta nói thế – nhưng ai mà biết được?”
“Thưa tiểu thư,” Poirot điềm tĩnh, “nếu tôi và cô hợp tác với nhau, chúng ta phải làm rõ mọi chuyện. Đầu tiên, tôi sẽ hỏi cô một câu.”
“Vâng, thưa ngài?”
“Cô có biết tên thật của mẹ cô không?”
Marthe nhìn anh một lúc, rồi ôm lấy đầu, cô òa khóc.
“Nào, nào,” Poirot vỗ vai cô. “Bình tĩnh lại nào, petitebé con, vậy là cô có biết. Giờ là câu hỏi thứ hai – cô có biết ông Renauld là ai không?”
“Ông Renauld?” cô ngẩng đầu lên và nhìn anh đầy hoang mang.
“À, tôi thấy là cô không biết điều đó. Bây giờ thì nghe tôi nói cho thật kỹ nhé.”
Từng bước, anh kể lại vụ việc, giống như anh đã kể cho tôi hôm chúng tôi đi Anh. Marthe mê mải lắng nghe. Khi anh nói xong, cô hít một hơi thật dài.
“Ông thật là tuyệt vời – quá tài tình! Ông là thám tử vĩ đại nhất thế giới.”
Cô nhanh nhẹn trượt khỏi ghế và quỳ xuống trước mặt anh, phủ phục đúng theo kiểu Pháp.
“Thưa ngài, xin ngài cứu lấy anh ấy,” cô kêu lên. “Tôi rất yêu anh ấy. Ôi, hãy cứu lấy anh ấy – cứu lấy anh ấy!”
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf