You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Khó Khăn Còn Ở Phía Trước
au khoảng thời gian căng thẳng như tôi vừa miêu tả bên trên, phản ứng tâm lý chắc chắn sẽ ập đến. Đêm qua tôi về nghỉ ngơi trong cảm giác vinh quang vì chiến thắng, nhưng khi thức dậy, tôi nhận ra rằng mình chưa hề thoát ra được khỏi khu rừng rậm. Đúng, tôi không thấy sơ hở nào trong bằng chứng ngoại phạm mà mình đã bất thần nghĩ ra. Tôi đã rất trung thành với câu chuyện của mình, và với câu chuyện đó, tôi không thấy có cách nào kết tội được Bella.
Nhưng tôi cảm thấy mình cần phải bước từng bước hết sức thận trọng. Poirot sẽ không nằm im sau chiến bại. Cách này hay cách khác, anh ta cũng sẽ cố gắng lật ngược tình thế, vào lúc tôi ít đề phòng nhất và với cách thức tôi ít ngờ tới nhất.
Sáng hôm sau, chúng tôi cùng ăn sáng như thể không có chuyện gì xảy ra. Tâm trạng vui vẻ của Poirot không hề bị ảnh hưởng, nhưng tôi nghĩ mình cảm nhận được một sự dè dặt mơ hồ trong phong thái của anh, điều này trước đây không hề có. Sau bữa sáng, tôi tỏ ý muốn ra ngoài đi tản bộ. Poirot ném ra một cái liếc mắt sắc lẹm.
“Nếu định tìm hiểu thông tin, thì anh không cần phải nhọc lòng làm khổ bản thân làm gì. Tôi có thể nói cho anh tất cả những gì anh muốn biết. Chị em nhà Dulcibella đã hủy hợp đồng và rời khỏi Coventry, không ai biết họ đi đâu.”
“Có thật thế không, Poirot?”
“Anh có thể tin tôi, Hastings. Tôi đã hỏi han ngay đầu giờ sáng nay. Rốt cuộc thì anh còn chờ đợi điều gì khác nữa?”
Cũng đúng, trong tình huống này thì chẳng còn gì khác mà mong đợi nữa. Cinderella đã gặp may vì lúc đầu tôi đã có thể bảo vệ cho cô ấy, và chắc chắn cô sẽ không bỏ phí một giây nào để thoát khỏi người đang truy lùng mình. Đó cũng chính là những gì tôi dự định. Thế mà, tôi vẫn cảm giác như mình bị ném vào một rừng những khó khăn mới.
Tôi không có cách nào liên hệ với nàng, và nàng nhất định phải biết về lý lẽ biện hộ mà tôi chợt nảy ra cũng như những điều mà tôi đang chuẩn bị thực hiện. Tất nhiên cũng có thể nàng sẽ cố gắng bắn tin cho tôi, nhưng tôi e là chuyện đó khó mà xảy ra được. Nàng biết nếu tin nhắn bị Poirot bắt được thì sẽ nguy hiểm thế nào, tung tích của nàng sẽ bị bại lộ. Rõ ràng, con đường duy nhất của nàng là tạm thời biến mất hoàn toàn.
Nhưng, lúc này, Poirot đang làm gì? Tôi chăm chú quan sát anh. Anh tỏ ra hoàn toàn vô tư, trầm ngâm nhìn ra xa. Trông anh quá bình thản và uể oải, điều đó càng khiến tôi không thể an tâm. Tôi biết, với Poirot, bề ngoài anh càng ít nguy hiểm, thực chất anh càng nguy hiểm hơn. Sự im lặng của anh khiến tôi cảnh giác. Nhận ra sự băn khoăn trong mắt tôi, anh cười hiền.
“Anh đang bối rối đấy à, Hastings? Anh đang tự hỏi vì sao tôi không lao đi truy lùng phải không?”
“À,… đại loại như vậy.”
“Anh sẽ làm vậy nếu ở vào vị trí của tôi. Tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi không phải kiểu người thích lùng sục khắp nơi để tìm một cái kim trong đống cỏ khô, như người Anh các anh hay nói. Không – cứ để cho tiểu thư Bella Duveen đi. Khi đến lúc, chắc chắn tôi sẽ tìm được cô ấy. Cho tới khi đó, tôi bằng lòng đợi.”
Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc. Anh đang định đánh lạc hướng tôi chăng? Tôi có một cảm giác khó chịu là, ngay cả đến bây giờ, anh vẫn là người làm chủ tình thế. Cảm giác ở thế thượng phong của tôi dần dần biến mất. Tôi đã tạo điều kiện cho cô gái chạy thoát, và nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời hòng cứu cô ấy khỏi hậu quả của những hành động xốc nổi mà cô ấy đã gây ra – nhưng tâm trí tôi không thể thanh thản được, vẻ bình tĩnh tuyệt đối của Poirot càng làm tôi lo lắng bội phần.
“Poirot này, tôi nghĩ là…” tôi rụt rè. “Tôi không được hỏi kế hoạch của anh là gì phải không? Tôi đã đánh mất cái quyền ấy rồi.”
“Nhưng không hề. Chẳng có gì bí mật cả. Chúng ta sẽ trở về Pháp ngay lập tức.”
“Chúng ta?”
“Chính xác – ‘chúng ta’. Anh biết rất rõ là anh không thể rời mắt khỏi Bố già Poirot mà. Phải không nào, bạn tôi? Nhưng hãy cứ ở lại Anh nếu anh muốn…”
Tôi lắc đầu. Anh đã nói trúng tim đen của tôi. Tôi không thể để anh rời khỏi tầm mắt mình. Dù không thể mong có được sự tin tưởng của anh sau những gì đã xảy ra, tôi vẫn có thể theo sát những hành động của anh. Nguy hiểm duy nhất đối với Bella chính là anh. Giraud và cảnh sát Pháp không hề quan tâm tới sự tồn tại của cô ấy. Giá nào tôi cũng phải ở gần Poirot.
Poirot chăm chú quan sát tôi trong lúc những ý nghĩ này lướt qua óc tôi, và gật đầu hài lòng.
“Tôi nói đúng, phải không? Và anh thì thừa khả năng cố gắng theo dõi tôi, cải trang bằng một bộ râu giả ngớ ngẩn mà ai cũng nhận ra được. Thôi, thà chúng ta cứ đi cùng nhau. Tôi sẽ khó chịu lắm nếu có người giễu cợt anh.”
“Thế thì tốt thôi. Nhưng xin báo cho anh biết rằng…”
“Tôi biết… tôi biết cả. Anh là kẻ thù của tôi! Vậy thì hãy cứ như thế đi. Điều đó không khiến tôi lo lắng chút nào.”
“Miễn là mọi việc đều công bằng và thẳng thắn, tôi không ngại đâu.”
“Anh đúng là người Anh, lúc nào cũng quá để tâm đến vấn đề ‘chơi đẹp’! Giờ thì sự đắn đo của anh đã được giải tỏa, ta hãy lên đường ngay thôi. Không có thời gian để mất đâu. Chúng ta ở Anh ít, nhưng thế là đủ. Tôi đã biết những gì muốn biết.”
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng tôi đọc thấy sự đe dọa ẩn bên dưới lời nói.
“Tuy thế…” tôi mở miệng, rồi dừng lại.
“Tuy thế… như cách nói của anh! Chắc chắn là anh đã hài lòng với vai trò của mình, về phần tôi, tôi còn đang bận tâm về Jack Renauld.”
Jack Renauld! Cái tên đó khiến tôi giật mình. Tôi đã hoàn toàn quên mất khía cạnh đó của vụ án. Jack Renauld đang ở trong tù, với nguy cơ bị trừng phạt lù lù treo lơ lửng trên đầu. Tôi bỗng nhìn cái vai mà mình đang đóng dưới một ánh sáng tội lỗi hơn. Tôi có thể cứu Bella – phải, nhưng vì làm như vậy, có nguy cơ tôi sẽ đẩy một người vô tội tới chỗ chết.
Tôi hãi hùng cố dập tắt ý nghĩ đó. Không thể thế được. Anh ta có thể được tha bổng. Đương nhiên anh ta sẽ được trắng án. Nhưng rồi nỗi sợ hãi lạnh người quay trở lại. Thế nhỡ không được vậy thì sao? Lương tâm tôi liệu có gánh nổi chuyện ấy không – thật là một ý nghĩ kinh hoàng! Liệu cuối cùng mọi chuyện có kết thúc như thế không? Một quyết định. Bella hay Jack Renauld? Con tim thì mách bảo tôi hãy cứu lấy người con gái mình yêu dù phải trả cái giá nào đi nữa. Nhưng, nếu cái giá đó lại đánh vào một người khác, thì vấn đề không còn như thế nữa.
Nàng sẽ nói gì đây? Tôi nhớ rằng mình không hề nói gì về việc Jack Renauld bị bắt. Vì thế, nàng hoàn toàn không biết gì về việc người yêu cũ của mình đang ở trong tù, bị buộc cho một tội lỗi ghê gớm không phải của anh ta. Khi biết, nàng sẽ hành động thế nào? Liệu nàng có đánh đổi mạng sống của anh ta để cứu lấy mình không? Chắc chắn là nàng sẽ không làm gì vội vàng cả. Rất có thể Jack Renauld sẽ được tuyên trắng án mà không cần có sự can thiệp của nàng. Nếu thế thì tốt. Nhưng nếu không như thế? Đó chính là vấn đề khủng khiếp, chưa có câu trả lời. Tôi cho rằng nàng sẽ không phải chịu hình phạt cao nhất. Tình huống nàng phạm tội tương đối khác. Nàng có thể biện hộ vin vào lòng ghen tuông và tình trạng bị kích động cực độ, và sự trẻ trung xinh đẹp của nàng cũng sẽ giúp ích được nhiều. Việc do nhầm lẫn tai hại, nạn nhân lại là ông Renauld thay vì con trai mình không làm thay đổi động cơ của tội ác. Nhưng dù sao đi nữa, dù bản án của tòa có khoan dung đến thế nào chăng nữa, thì đó cũng sẽ là một khoảng thời gian dài trong tù.
Không, Bella phải được bảo vệ. Và, đồng thời, Jack Renauld cũng phải được an toàn. Tôi chưa rõ sẽ làm việc đó ra sao. Nhưng tôi rất tin tưởng vào Poirot. Anh biết. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ cứu được người vô tội. Anh sẽ tìm ra được một lập luận nào đó khác. Có thể sẽ khó khăn, nhưng bằng cách nào đó anh ấy sẽ xoay sở được. Và khi Bella không bị nghi ngờ, Jack Renauld được chứng minh vô tội, tất cả sẽ kết thúc êm đẹp.
Dù tự nhủ với mình điều đó nhiều lần, nhưng tận đáy lòng, tôi vẫn cảm thấy một nỗi sợ khủng khiếp.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf