"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Tôi Tìm Thấy Tình Yêu
ôi ngồi đóng băng mất mất giây, tay vẫn cầm bức ảnh.
Rồi, dồn hết can đảm để tỏ bình thản, tôi trả tấm ảnh lại cho Poirot. Đồng thời, lén liếc nhanh Poirot. Anh ta có để ý thấy điều gì không? Tôi thở phào, có vẻ như anh ấy không để mắt tới tôi. Bất kỳ điều gì bất thường trong cách hành xử của tôi hẳn cũng không lọt vào mắt anh ấy.
Anh nhanh nhẹn đứng lên.
“Không còn thời gian đâu. Chúng ta phải lên đường gấp. Mọi việc đều thuận lợi – biển sẽ lặng!”
Trong lúc vội vã chuẩn bị lên đường, tôi không có thời giờ để suy nghĩ, nhưng khi đã lên thuyền, tránh xa tầm quan sát của Poirot, tôi mới trấn tĩnh lại, và bình tĩnh phân tích các sự kiện. Poirot biết nhiều đến đâu, và tại sao anh lại quyết tâm tìm cho được cô gái này? Có phải anh nghi ngờ cô ấy đã chứng kiến Jack Renauld ra tay không?
Hay anh ấy nghi ngờ… nhưng không thể thế được! Cô gái ấy không có thù oán gì với ông bố, không thể có động cơ để mong cho ông ta chết đi. Điều gì đã đưa cô ấy tới hiện trường vụ án? Tôi xem xét lại các tình tiết một cách cẩn thận. Hẳn là hôm đó sau khi chia tay nhau trên chuyến tàu tại Calais, cô ấy đã xuống tàu. Thảo nào tôi không tìm được cô ấy trên thuyền. Nếu dùng bữa ở Calais rồi bắt tàu đi Merlinville thì cô sẽ tới biệt thự Geneviève đúng vào khoảng thời gian mà Françoise đã nói. Nhưng sau mười giờ, cô đã làm gì khi rời khỏi ngôi nhà đó? Cứ cho là cô ấy hoặc tới một khách sạn nào đó, hoặc trở lại Calais. Sau đó thì sao? Tội ác được thực thi vào đêm ngày thứ Ba. Sáng thứ Năm cô ấy lại xuất hiện ở Merlinville. Vậy thì rút cuộc cô ấy có rời khỏi Pháp hay không? Tôi rất ngờ chuyện đó. Điều gì giữ cô lại đó – hy vọng gặp được Jack Renauld chăng? Tôi đã nói với cô ấy rằng anh ta đang lênh đênh trên biển tới Buenos Aires – vì lúc đó chúng tôi đều tin như vậy. Có thể là cô ấy biết rằng tàu Anzora không nhổ neo. Liệu có phải Poirot đang muốn tìm hiểu xem cô ấy có gặp Jack Renauld hay không? Liệu có phải Jack Renauld, khi quay trở lại gặp Marthe Daubreuil thì thay vào đó, lại chạm mặt Bella Duveen, cô gái bị bỏ rơi không thương tiếc?
Tôi bắt đầu thấy ánh sáng. Nếu tình huống quả thực là như vậy thì Jack Renauld sẽ có bằng chứng ngoại phạm. Tuy thế, trong hoàn cảnh đó, sự im lặng của anh ta thật khó hiểu. Vì sao anh ta lại không dám mạnh dạn lên tiếng?
Có phải anh ta sợ rằng mớ bòng bong quá khứ của anh ta sẽ đến tai Marthe Daubreuil? Tôi lắc đầu, thấy không thỏa mãn. Sự việc đó nhìn chung vô hại, một câu chuyện tình của đôi trẻ khờ dại. Và, một cách bất nhẫn, tôi suy luận rằng con trai của một triệu phú chẳng đời nào lại bị từ chối bởi một cô gái Pháp không một xu dính túi, người hết lòng yêu anh ta, mà không có một nguyên nhân nghiêm trọng nào đó.
Poirot nhanh chóng trở lại và mỉm cười khi nhìn thấy đất cảng Dover, hành trình tới London của chúng tôi hoàn toàn suôn sẻ. Lúc đó là chín giờ hơn, khi cập cảng, tôi cho rằng chúng tôi nên về phòng ngay lập tức và án binh bất động, đợi cho tới sáng.
Nhưng Poirot lại có kế hoạch khác.
“Chúng ta không được để mất thời gian, mon amibạn thân mến. Phải đến ngày kia thì tin tức về vụ bắt bớ mới lên báo chí Anh, nhưng ta vẫn phải tranh thủ thời gian.”
Tôi không hiểu lý lẽ của anh lắm, nhưng chỉ hỏi xem anh định làm thế nào để tìm được cô gái.
“Anh còn nhớ Joseph Aarons, tay đại diện trong giới nghệ sĩ chứ? Lúc nào đó tôi sẽ kể cho anh chuyện về tay này. Anh ta chắc chắn sẽ có thể chỉ cho chúng ta hướng tìm cái chúng ta muốn biết.”
Chúng tôi mất một lúc lâu để dò hỏi về Aarons, và phải đến sau nửa đêm mới tìm được ông ta. Ông ta chào đón Poirot vô cùng nồng nhiệt, và sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi hết sức.
“Chẳng có mấy thông tin trong ngành mà tôi không biết,” ông ta cười tươi tuyên bố.
“Tốt, ông Aarons, tôi muốn tìm một cô gái trẻ tên là Bella Duveen.”
“Bella Duveen. Tôi biết cái tên đó, nhưng ngay lúc này thì không thể xác định được. Cô ta làm gì?”
“Cái đó tôi không biết – nhưng ảnh cô ta đây.”
Aarons săm soi bức ảnh một lúc, rồi khuôn mặt ông ta sáng lên.
“Biết rồi!” ông ta vỗ đùi. “Là nhóm Dulcibella Kids, Chúa ơi!”
“Nhóm Dulcibella Kids?”
“Chính thế. Họ là hai chị em. Diễn viên nhào lộn, vũ công, ca sĩ. Một tiết mục nhỏ rất khá. Họ đang lưu diễn, ở đâu đó, tôi tin thế – nếu không phải là họ đang đi nghỉ. Hai hay ba tuần vừa rồi họ ở Paris.”
“Ông có thể tìm được chính xác giúp tôi xem họ đang ở đâu không?”
“Dễ ợt! Ông cứ về nhà đi, sáng mai tôi sẽ gửi thông tin riêng cho ông.”
Có được lời hứa này rồi, chúng tôi chia tay ông ta. Ông ta là người biết giữ lời hứa. Khoảng mười một giờ ngày hôm sau, chúng tôi nhận được một mẩu tin viết vội: “Chị em nhà Dulcibella đang ở Palace, Coventry. Chúc ông may mắn.”
Chúng tôi lên đường đi Coventry. Tới nhà hát, Poirot không hỏi han gì, mà điềm nhiên đặt chỗ xem một số màn trình diễn tối hôm đó.
Buổi biểu diễn chán hết chỗ nói – hoặc cũng có thể nguyên nhân chính là tâm trạng của tôi. Mấy gia đình người Nhật giữ thăng bằng một cách liều lĩnh; mấy người đàn ông suýt-nữa-hợp-thời-trang, vận bộ đồ xanh nhạt với mái tóc chải bóng mượt thanh nhã, ba hoa liến thoắng và nhảy tuyệt đẹp. Bà ca sĩ béo tròn hát giọng cao ngất, một diễn viên hài cố gắng bắt chước George Robey* và thất bại thảm hại.
George Robey là ca sĩ, diễn viên người Anh.
Cuối cùng cũng đến tiết mục của nhóm Dulcibella Kids. Tim tôi thắt lại. Cô ấy kia – cả hai đều ở kia, hai chị em bọn họ, một người tóc nâu nhạt, một người tóc đen, tầm vóc tương đương nhau, mặc váy ngắn bồng bềnh, thắt nơ thật to. Trông họ ra dáng hai cô bé đặc biệt hấp dẫn. Họ cất tiếng hát, giọng hát tươi mới và gần gũi, hơi mỏng, nhưng cuốn hút.
Đó là một phần trình diễn rất khá. Họ nhảy duyên dáng, điểm thêm một số động tác nhào lộn tinh tế. Lời hát rộn ràng, dễ nghe. Khi tấm màn hạ xuống, tiếng vỗ tay rộ lên rào rào. Rõ ràng là Dulcibella Kids đã thành công.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình không thể nán lại thêm được nữa. Tôi phải ra ngoài hít thở. Tôi nói với Poirot mình muốn ra ngoài.
“Cứ tự nhiên, mon amibạn thân mến. Tôi đang thấy thích thú, và sẽ ở lại xem đến hết. Gặp lại anh sau.”
Khách sạn chỉ cách rạp hát mấy bước chân. Tôi lên phòng khách, gọi một ly whisky với soda, ngồi uống, trầm ngâm nhìn cái lò sưởi rỗng không. Nghe tiếng mở cửa tôi quay đầu lại, chắc mẩm đó là Poirot. Rồi tôi đứng bật dậy. Cinderella đang đứng ở ngưỡng cửa. Cô vừa nói vừa thở hổn hển:
“Tôi thấy ông ở ghế trước. Ông cùng ông bạn. Khi ông đứng dậy đi ra, tôi đã đợi bên ngoài và bám theo ông. Sao ông lại ở Coventry? Ông làm gì ở đây đêm nay? Có phải người đi với ông là… thám tử không?”
Cô ấy đứng đó, tấm áo choàng ngoài trang phục biểu diễn trượt xuống khỏi vai. Tôi nhận thấy màu trắng nhợt dưới lớp phấn hồng trên đôi má, và nghe thấy sự kinh hoàng trong giọng nói của cô. Và trong giây phút đó, tôi hiểu ra mọi chuyện – hiểu vì sao Poirot lại tìm cô, cô sợ hãi điều gì, và cuối cùng cũng hiểu được trái tim mình…
“Vâng,” tôi dịu dàng nói.
“Ông ấy đang tìm… tôi sao?” cô gần như thì thào. Rồi, không thấy tôi nói gì, cô sụp xuống bên cạnh chiếc ghế to, bật khóc nức nở.
Tôi quỳ xuống bên cạnh, ôm lấy cô và vuốt sợi tóc vướng trên mặt cô ra sau.
“Đừng khóc, cô bé, đừng khóc, xin vì Chúa. Ở đây cô được an toàn. Tôi sẽ chăm lo cho cô. Đừng khóc, bé yêu. Đừng khóc. Tôi biết… tôi biết mọi chuyện rồi.”
“Ôi, nhưng ông không biết đâu!”
“Tôi nghĩ là có.” Một lát sau, khi tiếng nấc của cô đã dịu bớt, tôi hỏi: “Cô là người lấy con dao phải không?”
“Vâng.”
“Đó chính là lý do cô muốn tôi dẫn đi xem xung quanh? Và vì thế mà cô giả vờ ngất?”
Cô lại gật.
Đợi một chút, tôi lại hỏi: “Vì sao cô lại lấy con dao?”
Cô trả lời đơn giản như một đứa trẻ:
“Tôi sợ có thể có dấu tay trên đó.”
“Nhưng cô không nhớ là mình đã đeo găng tay sao?”
Cô lắc đầu, có vẻ hoang mang, rồi nói chậm rãi: “Ông có định giao tôi cho… cho cảnh sát không?”
“Lạy Chúa lòng lành! Không đâu.”
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi thật lâu, rồi run run lí nhí hỏi lại: “Sao lại không?”
Dường như đây là một nơi kỳ lạ và một thời điểm kỳ cục để tỏ tình – và có Chúa chứng giám, trong trí tưởng tượng của mình, tôi chưa bao giờ hình dung ra tình yêu sẽ tới với mình dưới hình thức này. Nhưng tôi đáp lại đơn giản và tự nhiên:
“Bởi vì tôi yêu em, Cinderella.”
Cô cúi xuống, dường như ngượng ngùng và nức nở thì thầm:
“Ông không thể… không thể… nhất là khi ông biết…” Và rồi, như thể để trấn an bản thân, cô nhìn thẳng vào mặt tôi và hỏi: “Thế ông biết những gì rồi?”
“Tôi biết rằng đêm hôm đó em đã tới gặp ông Renauld. Ông ta đưa cho em tấm ngân phiếu và em đã xé nát nó trong cơn thịnh nộ. Rồi em ra khỏi nhà…” Tôi dừng lại.
“Tiếp tục đi – sau đó thì sao?”
“Tôi không rõ em có biết Jack Renauld sẽ về đêm đó không, hay em chỉ chờ đợi loanh quanh hy vọng gặp anh ta, nhưng em đã chờ ở đó. Có thể chỉ là em đã quá đau lòng và lang thang trong vô định – nhưng dù sao chăng nữa, trước mười hai giờ một chút, em vẫn còn ở gần đó, và em nhìn thấy một người đàn ông trên sân golf…”
Tôi lại ngừng. Sự thật đã bật lóe lên trong óc tôi khi nhìn thấy nàng bước vào phòng, và giờ đây, hình ảnh hiện ra trước mắt tôi thậm chí còn thuyết phục hơn. Tôi thấy rành rành kiểu dáng đặc biệt của chiếc áo khoác trên thi thể ông Renauld, và tôi nhớ sự giống nhau đến kinh ngạc mà trong một thoáng đã khiến tôi đinh ninh rằng, người quá cố vừa sống dậy từ cõi chết khi con trai ông ta ập vào phòng khách.
“Tiếp tục đi,” nàng điềm tĩnh nhắc lại.
“Tôi hình dung là lưng người đó quay về phía em – nhưng em nhận ra người đó, hoặc em tưởng thế. Dáng vóc đó rất quen thuộc với em, lại thêm kiểu dáng của chiếc áo khoác ngoài.” Tôi ngừng lại. “Trong thư em đã đe dọa Jack Renauld. Khi thấy anh ta ở đó, cơn thịnh nộ và ghen tuông khiến em phát điên – và em tấn công! Tôi không hề tin rằng em muốn giết ông ta. Nhưng em đã đâm chết ông ấy, Cinderella ạ.”
Nàng ôm mặt, và nói trong tiếng nấc:
“Ông nói đúng… Ông nói đúng… Ông nói tới đâu tôi lại nhìn thấy sự việc tới đó.” Rồi nàng quay lại phía tôi, gần như giận dữ. “Và ông yêu tôi? Khi đã biết những gì tôi làm, làm sao ông có thể yêu tôi?”
“Tôi không biết,” tôi trả lời có phần chán chường. “Tôi nghĩ tình yêu là thế – không thể cưỡng lại được. Tôi đã cố gắng, tôi biết… ngay từ ngày đầu tôi gặp em. Ấy vậy nhưng tình yêu vẫn quá mạnh…”
Rồi đột nhiên, khi tôi ít ngờ tới nhất, nàng lại òa lên, ngã vật xuống sàn khóc nức nở.
“Ôi, tôi không thể!” nàng gào lên. “Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không biết nên đi theo hướng nào. Ôi, tội thân tôi chưa, tội thân tôi chưa, có ai làm ơn bảo cho tôi biết phải làm gì với!”
Tôi lại quỳ xuống cạnh nàng, vỗ về nàng hết sức có thể. “Đừng sợ tôi, Bella. Vì Chúa, xin đừng sợ tôi. Tôi yêu em, đó là sự thật – nhưng tôi không đời hỏi điều gì hết. Chỉ là, hãy để tôi được giúp em. Em cứ yêu anh ta nếu không thể khác, nhưng hãy để tôi giúp em, vì anh ta thì không thể.”
Nàng dường như hóa đá trước những lời tôi nói ra. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Ông nghĩ thế sao?” nàng thì thầm. “Ông nghĩ là tôi yêu Jack Renauld?”
Rồi, vừa cười vừa khóc, nàng nồng nhiệt quàng tay qua cổ tôi, áp khuôn mặt ướt đẫm đáng yêu của nàng vào mặt tôi.
“Không như em yêu ông,” nàng thì thầm. “Không bao giờ giống như em yêu ông!”
Môi cô hôn khắp mặt tôi, và rồi, tìm kiếm môi tôi, hôn tôi ngọt ngào và bỏng cháy khôn xiết. Sự hoang dại… và diệu kỳ ấy, tôi sẽ không bao giờ quên… không, chừng nào còn sống tôi sẽ không quên!
Tiếng động ngoài ngưỡng cửa khiến chúng tôi ngước lên. Poirot đang đứng đó nhìn chúng tôi.
Không ngần ngại, tôi nhảy vọt tới, giữ chặt hai cánh tay anh.
“Nhanh lên,” tôi nói với cô gái. “Ra khỏi đây ngay. Tôi sẽ giữ anh ta lại.”
Vội vã nhìn tôi một lần, nàng lao ra khỏi phòng. Tôi kìm thật chặt Poirot.
“Mon amiBạn thân mến,” Poirot nhẹ nhàng bảo, “anh làm những việc kiểu này tốt thật đấy. Một anh chàng to khỏe giữ tôi thật chặt, còn tôi thì bất lực như một đứa trẻ. Nhưng tất cả những chuyện này thật bất tiện và có chút kỳ cục. Ta ngồi xuống và bình tĩnh lại nào.”
“Anh không đuổi theo cô ấy chứ?”
“Mon Dieu!Chúa ơi! Không. Tôi có phải là Giraud không? Bỏ tôi ra đi, anh bạn.”
Tôi nới lỏng tay, mắt vẫn để ý nhìn anh đề phòng, vì tôi phải nể Poirot khi biết rõ mình thua xa anh về sự sắc sảo. Anh ngồi xuống chiếc ghế dựa, nhẹ nhàng sờ nắn hai cánh tay.
“Khi bị kích động anh khỏe như bò ấy, Hastings! Eh bienRồi, và anh nghĩ là mình đã đối xử tốt với ông bạn già của mình chứ? Tôi cho anh xem ảnh của cô gái và anh đã nhận ra, nhưng không hề nói lời nào.”
“Tôi cũng chẳng cần nói nếu anh đã biết như thế,” tôi cay đắng đáp lại. Vậy là Poirot đã biết tỏng rồi! Tôi đã không qua nổi mắt anh một giây nào.
“Ta-ta! Anh không biết là tôi biết. Và tối nay anh đã giúp cô gái trốn thoát khi chúng ta đã quá vất vả để tìm được cô ta. Eh bien!Tốt thôi! Vậy kết luận là… anh theo tôi hay chống lại tôi, Hastings?”
Tôi im lặng một lúc. Đoạn tuyệt với ông bạn già khiến tôi vô cùng đau đớn. Nhưng nhất định tôi phải quyết tâm chống lại anh. Liệu có bao giờ anh tha thứ cho tôi không?
Cho tới giờ, anh vẫn bình thản đến kỳ lạ, nhưng tôi biết anh vốn là người có khả năng tự chủ tuyệt vời.
“Poirot,” tôi nói. “Tôi xin lỗi. Tôi thừa nhận mình đã cư xử không đẹp với anh trong chuyện này. Nhưng có những lúc con người ta không có lựa chọn. Và trong tương lai, tôi sẽ tự đi con đường của mình.”
Poirot lắc đầu mấy lần.
“Tôi hiểu,” anh nói. Trong mắt anh gần như không còn vẻ giễu cợt nữa, và anh nói bằng một giọng chân thành, ân cần tới nỗi khiến tôi kinh ngạc. “Là như thế, phải không bạn tôi? Là tình yêu đã tới – không phải như bạn tưởng tượng, thỏa nguyện vô cùng với bộ lông mềm mại, mà buồn thay, lại là với đôi chân đẫm máu. Được rồi, được rồi – tôi đã cảnh báo cho anh. Khi tôi nhận ra rằng chắc chắn cô gái này lấy con dao, tôi đã cảnh báo anh. Có lẽ anh còn nhớ. Nhưng cũng đã là quá muộn. Dù sao thì, hãy nói tôi nghe, anh biết được bao nhiêu?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chẳng có điều gì anh nói ra có thể khiến tôi ngạc nhiên đâu. Cứ biết như vậy. Nhưng trong trường hợp anh nghĩ đến chuyện tìm lại cô Duveen, thì tôi muốn anh biết rõ một chuyện. Nếu anh có bất cứ ý tưởng nào cho rằng cô ấy có liên quan tới tội ác này, hay người phụ nữ bí ẩn đã ghé thăm ông Renauld đêm hôm đó, thì anh đã nhầm. Ngày hôm đó, tôi đã đi từ Pháp về Anh cùng cô ấy, chúng tôi chia tay nhau tại Victoria vào buổi tối, vì thế rõ ràng cô ấy không thể có mặt ở Merlinville được.”
“Ồ,” Poirot nhìn tôi tư lự. “Và anh sẽ thề như thế trước tòa chứ?”
“Chắc chắn là vậy.”
Poirot đứng lên, cúi chào.
“Mon ami! Vive l’amour!Bạn thân mến! Tình yêu muôn năm! Nó có thể làm nên phép màu. Những gì anh vừa nghĩ ra thật tài tình khéo léo lắm. Nó đã đánh bại ngay cả Hercule Poirot này!”
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf