Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 17
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
hắc là có sự lầm lẫn, Niki nghĩ thầm, trong khi đọc mẫu tin tờ Tuần báo Kinh Doanh. Theo bài báo đó thì sau khi mua lại Công ty Homepride, tất cả những bảng hiệu "cấm hút thuốc" đã bị cất bỏ ở các văn phòng, phòng vệ sinh và nhà ăn của công ty. Bài báo kết luận: "Vào lúc những người Mỹ có suy nghĩ đang lên tiếng bênh vực cho một xã hội không có người hút thuốc, hành động của Công ty Regal ra vẻ phản động một cách lạ lùng. Cái đó phải chăng là một cách khuyến khích nhân viên của Công ty Homepride hút thuốc của công ty mẹ làm ra nhiều hơn? Người viết bài này tự hỏi, Ban Quản trị mới sẽ tăng lương hay không để bù lại sự nguy hiểm gia tăng vì làm việc trong một môi trường đầy khói thuốc".
Ai cho phép làm một điều ngu xuẩn và tai hại đến vậy? Niki tự hỏi. Ai đã bôi nhọ Công ty Regal như vậy, trong khi nó đang ở một tư thế có thể chứng tỏ cho toàn thế giới kinh doanh biết rằng, một ban quản trị sáng suốt có thể đem lại lợi nhuận mà không trái với lương tâm. Niki đem bài báo ấy lên trình ông Reece. Cô hỏi ông về sự thay đổi đường lối với việc hút thuốc ở Công ty Homepride. Ông trả lời:
- Việc đó nằm trong một kế hoạch tổng quát của chúng ta, cô Sandeman. Một số lãnh đão của Công ty Regal nghĩ rằng - và tôi hoàn toàn đồng ý với họ - chừng nào chúng ta còn ở trong ngành chế biến thuốc lá, nếu cấm hút thuốc thì hóa ra là giả dối.
- Chúng ta phải bắt đầu ở một điểm nào chứ, ông Reece. Tại sao không bằng một cử chỉ giản dị như là bằng cách nói: "Ý định của chúng tôi là sẽ giảm đầu tư vào sản xuất thuốc lá một cách thận trọng, để bảo vệ những người có cổ phần của công ty. Trong lúc đó chúng ta sẽ khuyến khích thói quen lành mạnh ở các nhân viên của chúng ta bằng cách ủng hộ việc tạo ra môi trường không có thuốc lá".
Ông Reece gật đầu:
- Tôi hiểu ý cô, cô Sandeman. Tại sao cô không viết một tờ báo cáo lên cho tôi để Ban Quản Trị xem xét lại vấn đề này trong một phiên họp tới?
Ông đứng dậy ra hiệu cho cô ra về.
Cô về ngay phòng giấy của mình, soạn một tờ báo cáo chiếm một trang giấy, và kẹp vào đó một bản sao chụp ảnh của bài báo. Trên đó cô viết: "Chúng ta có thể chịu được sự quảng cáo có hại như thế này không? Theo ý tôi, chúng ta phải lắng nghe ý kiến này để bảo vệ sự đáng tin của Công ty Regal".
Đèn đỏ trên đường dây điện thoại riêng của Niki chớp sáng. Cô cầm ống nghe lên và nghe tiếng Alexi. Anh nói:
- Mừng em đã trở về. Anh hy vọng chuyến đi London của em đã thành công.
Cô buột miệng nói:
- Em hối tiếc đã đi London. Em muốn nói, đáng lẽ em không nên đi vắng khỏi văn phòng lâu như thế - cô nói để che giấu mặt cảm có tội và sự hối hận của cô.
Cô nghĩ thầm trong bụng, tất cả do anh chàng Will Rivers, chuyện của anh ta vẫn đè nặng trong lòng, không thể nào quên được.
- Anh hy vọng điều đó không có nghĩa là em quá bận nên cuối tuần này không đến được Baltimore…
- Có chứ, em sẽ đến.
- Tốt, Anh muốn cho em xem cái này…
- Cái gì?
- Em đến rồi sẽ thấy.
o O o
Hai người đứng trên một cái gò đầy cỏ ở một khu ngoại ô yên tĩnh. Alexi măc quần xốp và áo len tròng đầu cổ hở, tóc đen mượt chải ra phía sau, trông giống một ngôi sao điện ảnh nhiều hơn là một bác sĩ khoa tim. Chỉ tay vào một dải đất có những cây rải rác và một hồ nước lặng như tờ, anh hỏi
- Em thâý thế nào?
- Đẹp lắm. Chỗ đó tổ chức ăn ngoài trời thì tuyệt.
- Còn hơn thế. Đó là chỗ anh xây cất ngôi nhà mới của anh.
Niki sửng sốt. Cô đã tưởng Alexi bằng lòng với cách sống trong một căn hộ với những tiện nghi của nó.
- Bao giờ anh làm nhà?
- Anh đã trả trước một số tiền để mua khu đất trong tuần vừa qua. Nhưng anh đã nghĩ đến việc này từ lâu.
Đôi mắt đẹp của anh trở nên mơ màng:
- Đây sẽ là ngôi nhà anh hằng mơ ước, Niki ạ. Trong bao nhiêu năm dọn nhà liên miên cùng với cha anh, anh đã hứa với mình một ngày nào đó anh sẽ làm chủ một ngôi nhà… chắc chắn, bền vững. Anh đã tham khảo ý kiến của một số kiến trúc sư. Có lẽ anh đã tìm ra được chỗ đúng như ý muốn. Chưa vẽ họa đồ, nhưng đó sẽ là một ngôi nhà theo kiểu xưa, nhưng có nhiều cửa sổ. Khi anh ở đấy, anh muốn thấy ánh nắng suốt ngày. Anh muốn phòng khách trông ra hồ nước, các phòng ngủ.
Nghe Alexi tả ngôi nhà tương lai của anh, Niki cảm thấy không yên tâm, vì đoán biết anh sẽ nói đến chuyện gì kế đó. Lạ thay, tuy đã cãi nhau với Will, tình cảm của cô đối với Alexi vẫn không thắm thiết hơn chút nào, trái lại sự hoài nghi tăng thêm. Tuy cô quan tâm sâu sắc đến anh, cô càng khó tin rằng tình yêu sẽ đến sau hôn nhân và anh cũng nghĩ như vậy. Cho dù có đến, tình yêu tự nó không phải là một vấn đề hay sao?
Thế nhưng Alexi đã không lặp lại lời cầu hôn. Anh tỏ ra say mê nói cho Niki biết anh đang đem lại những sự thay đổi trong đời sống của anh. Có hay không có cũng vậy. Cô tự hỏi phải chăng anh đã đổi chiến thuật vừa ỉu xìu vừa nhẹ nhỏm. Hay là anh đã từ bỏ ý định đi xa hơn tình bạn?
Hai người trở về căn hộ của Alexi, cách bệnh viện vài khu phố. Căn hộ trang trí kiểu Âu châu, Thảm Đông phương, bàn ghế kiểu xưa. Thư viện nhỏ đầy những kỷ niệm về người cha. Alexi vào bếp pha cà phê và làm bánh sandwich. Niki vặn radio lên, tìm bắt âm nhạc mà anh thích. Nghe báo tin khẩn cấp, cô dừng lại để nghe.
"Sáng nay cơn bão Hannah đã ập vào bờ biển Carolina với sức gió 120 cây số một giờ, gieo rắc chết chóc và tàn phá trên đường nó đi qua. Một số khu dân cư đã được di tản. Dân chúng ở sâu hơn trong đất liền đã được khuyến cáo nên bảo vệ nhà cửa đề phòng gió mạnh và mưa lớn. Có tin mới chúng tôi sẽ thông báo thêm".
Niki nghĩ bụng, trời ơi, Willow Cross cách bờ biển không đầy bốn mươi lăm dặm. Khoảng cách ấy đủ để bảo vệ bạn bè của cô không? Kate và Tim có yên ổn không? Jim, Bo và bà Charmaine thì sao? Và Will… anh đã trở về Willow Cross chưa, hay còn ở xa an toàn?
Cô cầm điện thoại lên gọi ngay cho Jim Dark. Một giọng nói thu băng cho cô biết gọi không được. Cô gọi đến nông trại Hansen và những nơi khác quen biết, đều không gọi được. Khi Alexi đem cà phê ra, cô nói:
- Em phải đi.
- Tại sao? Có chuyện gì không ổn?
- Bắc Carolina vừa bị bão tràn qua. Cơn bão mạnh lắm. Em phải về Willow Cross. Em đã cố gắng gọi điện thoại, nhưng không gọi được. Em phải xem tận mặt các bạn em có sao không. Còn ngôi nhà của em nữa…
- Em không thể đi bây giờ được. Nếu bão mạnh, các phi trường đều đóng cửa. Anh chắc các bạn bè của em đều đã được báo kịp thời để tự bảo vệ. Còn ngôi nhà của em, chắc là em đã tự tay mình sữa chữa lại đủ kiên cô. Niki, em hãy ở lại đến ngày mai, để nghỉ ngơi chút. Có lẽ đường dây điện thoại sẽ được tái lập vào ngày mai. Có lẽ không cần phải đi.
Niki lắc đầu. Alexi nói có lý, nhưng tình cảm của cô đối với Willow Cross không dính dáng gì đến lý trí.
Một giờ sau, cô có mặt ở phi trường Dulles, bắt đầu ngồi chờ. Ngồi trong phòng đợi, Niki nhận thức rằng cô cũng đã để lộ cho Alexi biết rằng tình cảm của cô thiên về nơi nào.
Đến sáng hôm sau cô mới đáp xuống phi trường Raleigh. Cô gọi điện thoại liền cho Kate. Lần này cô gọi được. Cô thở ra nhẹ nhõm.
- Đội ơn Chúa! Cậu khỏe chứ? Từ khi nghe tin bão mình lo quá.
- Bão Hannah đã gây cho chúng tôi nhiều khó khăn. Chưa từng có bao giờ như vậy. Không có điện. Tất cả các đường dây điện thoại đều hỏng, đa số vẫn còn hỏng chỉ có một số ít gọi được. Ở đây không có bị nặng bằng các vùng ngoại ô, - Kate nói.
- Cậu biết tin gì về Bo và Jim không?
- Còn Will? Cậu không hỏi về Will à? Anh ấy đã trở về đây, về nông trại, cậu biết không?
Niki không nói gì hết.
- Cậu biết không, thật tức cười, - Kate nói.
- Cái gì tức cười?
- Will cũng phản ứng như vậy khi mình nhắc đến cậu ngày hôm kia.
- Kate, mình sẽ đến thăm cậu và Tim sau. Lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện.
o O o
Đã lâu lắm Niki mới về lại nhà. Để thấy nó như bây giờ, cô nghĩ bụng trong khi cô lái chiếc xe hơi mướn chạy chầm chậm trên những con đường lầy lội, rải rác những cành cây gãy, canh chừng xem dây điện bị đứt. Không phải cơn bão Hannah chỉ làm cây cối bứt gốc và các nhà bằng khung sườn lung lay rồi sụp đổ. Xung quanh cô, toàn là dấu hiệu các người trồng thuốc lá bị thua lỗ, các cánh đồng bỏ hoang, cỏ mọc đầy, những nhà kho ủ thuốc lá bỏ trống, những gốc cây bị chặt từng chùm, cả những cây thông của tiểu bang trồng cũng bị chặt đem bán lấy tiền mặt.
Trong thời buổi dễ dãi, một nông trại bằng nửa của Will có thể nuôi sống một gia đình, thậm chí còn cho phép các nông gia gởi một đứa con vào đại học. Bây giờ hầu như chắc chắn thờ buổi ấy không bao giờ còn trở lại.
Niki đã nghe thấy những lời tiên tri còn thảm hại hơn cả Will đã nói. Người ta bảo rằng người trồng thuốc lá qui mô nhỏ không bao lâu nữa sẽ trở thành một vật lạ có tính cách lịch sử, cũng như người thợ rèn hoặc người đóng xe bò. Và người ta còn nói, không lâu nữa, các công ty thuốc lá sẽ đảm nhận luôn việc trồng cây thuốc lá, không những ở các nước ngoài mà còn ở Mỹ nữa.
Từ đường cái, Niki trông thấy những bảng đề: "Bán đất" ở những khu đất của những gia đình đã làm chủ đất qua nhiều thế hệ. Những người đã xây dựng cuộc đời của họ và nuôi con cái nhờ vào lá thuốc vàng, họ sẽ đi về đâu? Đi làm thợ ở những xưởng máy không có hồn ở những thị trấn khác chăng? Không công bằng chút nào nếu họ chỉ có thể hy vọng bán đất được cho những người làm địa ốc. Chắc phải có cách gì đó để giúp họ. Cô có thể thuyết phục ông Reece làm việc gì để giúp đỡ các nông gia phải bỏ đất đai chăng? Willow Cross và cộng đồng trồng thuốc lá xung quanh có thể sẽ không bao giờ phục hồi sau trận bão này.
Gần đến sở đất của cô, Niki nín thở. Cô thầm cầu nguyện cho ngôi nhà không sao cả, ngôi nhà của mẹ cô để lại đừng bị gì cả.
Con đường vào nhà đầy cành cây ngổn ngang. Cô bỏ xe hơi và bắt đầu lội qua bùn ngập đến mắt cá chân. Cô thấy Bo và Jim đang sửa mái nhà bị rách tung một mảng. Một nửa số cửa sổ đã được đóng ván bít lại, nửa còn lại không sao cả.
Cô lên tiếng kêu những người ở trên mái nhà. Họ vẫy tay và Jim bắt đầu trèo uống cái thang. Khi anh ta đến gần, cô nói:
- Anh không biết tôi mừng như thế nào khi nhìn thấy lại anh. Đêm qua tôi cô gọi điện thoại cho anh, nhưng không gọi được.
Jim gật đầu:
- Ở ngoài này không có máy điện thoại, cô Niki. Đa số chúng tôi cũng chẳng thấy thiếu cho đến sáng nay. Chúng tôi đã quá bận chống đỡ mưa gió - Anh ta chỉ vào mái nhà - Bị nặng nhất là cái mái nhà. Trong nhà, tầng lầu trên đã bị dột. Tôi và Bo đã lau bớt nước, nhưng một số miếng ván đã bị oằn.
Niki nghĩ bụng, cô còn may mắn. Ngôi nhà của cô còn đứng vững và cô có tiền để sữa chữa chỗ nào bị hư.
- Có cái này cô nên xem, - Jim nói.
Anh ta đi vào nhà và một lát sau trở ra, tay bưng một hộp sắt đã rỉ sét.
- Chúng tôi đã tìm thấy cái hộp này khi dỡ một phần của mái nhà bị hư hại. Nó nằm ở chỗ bọng ngay trên trần nhà trong phòng ngủ của cô.
Niki nói đùa:
- Có vẻ như gia đình Martin đã bỏ lại một kho tàng cất giấu. Anh mở hộp được không?
- Được. Nó bị rỉ sét. Chắc là phải dùng búa và đục mở được.
Anh ta đặt cái hộp xuống và đi lấy đồ nghề.
Niki không trông đợi gì nhiều. Cô không thắc mắc lương tâm mở cái hộp này, nhất là sau khi gia đình Martin đã gây hư hại cho ngôi nhà của cô. Dầu sao, có lẽ cũng chẳng có gì đáng kể, giống như các đồ đạc của họ bỏ lại.
Jim đập hai cái, làm gãy ổ khóa rỉ sét, rồi trở về làm việc, để Niki xem đồ vật bên trong.
Cô giở nắp lên. Bên trong là một xấp giấy tờ buộc bằng sợi dây thun, rơi ra khi Niki chạm tay vào. Cô dụi mắt nhìn những chữ in. Những tờ giấy ấy là chứng chỉ cổ phần của Công ty thuốc lá Hyland, tất cả đứng tên Niki. Nhưng bằng cách nào, cô tự hỏi. và ai… hồi nào? Và tại sao cô không hề nhận được thông báo cho người có cổ phần như thường lệ?
Các câu trả lời nằm trong một tờ giấy tập học sinh, có chữ viết tay cẩn thận của Elle, ghi lại ngày mua mười cổ phần riêng biệt, tất cả đều mua vào ngày sinh của Niki. Bên cạnh mỗi lần mua có ghi việc bán một món nữ trang của Elle, đầu tiên là một chuỗi ngọc trai, rồi một đôi bông tai và vân vân. Rõ ràng là bà muốn giấu kín việc mua bán ấy, vì ở đầu trang có ghi số một hộp thư bưu điện ở Willow Cross. Không hổ danh là một người thuộc thành phần nông dân, Elle đã cất giấu di sản ấy của bà trong nhà bà, không biết rằng bà sẽ không sống để trao nó cho con gái mình.
Thật là mỉa mai, Niki nghĩ thầm, cô lại làm chủ một thứ mang tên Hyland. Và việc tìm ra cái ấy trong lúc này, giữa cảnh tàn phá này, khiến Niki có cảm giác lâng lâng, như thể cõi trời vừa hé mở và để lộ ra một mục đích nào đó cô vẫn còn chưa biết rõ.
Nhưng phải làm gì đây với món quà không trông đợi, mà có ý nghĩa lạ lùng này? Cổ phần này ắt hẳn đã tách ra nhiều lần từ khi Elle mua lô đầu tiên và số cổ phần lúc đầu đã được nhân lên. Dĩ nhiên cô có thể bán chúng và đem tiền ấy cho một tổ chức từ thiện, có lẽ cho Hội Ung thư của Mỹ, để tưởng nhớ ông Ralph. Một tiếng bên trong cô bảo cô đừng làm thế. Nhất là sau khi Elle đã bán tư trang để để lại di sản cho cô. Nhất là sau khi Số mệnh đã cứu thoát phần tài sản này của Elle khỏi bàn tay cướp bóc của lãoWeatherby.
Niki đóng hộp lại và đem nó vào nhà, để trên một ngăn kệ trong tủ áo ở tường phòng của cô. Cứ để nó ở đấy, cô nghĩ thầm, cho đến khi nào cô hiểu phải làm gì với nó. Cô cầm khung ảnh ở bàn trang điểm lên và sờ vào nó để cầu may như xưa kia cô thấy mẹ hay làm.
Nhìn qua một cửa sổ không bị đóng ván bít kín, Niki thấy một chiếc xe jeep chạy vào. Cô chạy xuống mở cửa đúng lúc Will bước xuống xe. Cô hỏi:
- Anh đến đây làm gì?
- Tôi cũng có thể hỏi cô câu ấy?
- Tôi ở đây… ít nhất cũng một phần thời gian.
- Không ngờ có cô ở đây - anh nói và có vẻ lúng túng - tôi định ghé ngang xem cho chắc nhà của cô không bị gì - anh ngó quanh - Có vẻ như Jim và Bo đã lo liệu chu tất. Tôi đi thôi.
Will quay đi. Niki chợt nhận thức cô đã bất lịch sự, trong khi Will đã tỏ ra hào hiệp đến thăm. Cô thốt lên:
- Khoan đã!
Anh ta dừng lại, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Cô nói:
- Anh hãy vào nhà chơi đã, được không? Chẳng có gì ngoài một tách cà phê tôi muốn mời anh.
Will đi theo cô vào nhà và ngồi và bàn nhà bếp. Niki đổ ít nước ấm vào và bắc lên bếp.Cô nói:
- Tôi muốn hỏi thăm sức khỏe của mẹ anh và ngôi nhà của anh… tôi hy vọng không bị thiệt hại gì nặng.
- Mẹ tôi khỏe. Gió bão như thế chứ mạnh hơn nữa bà cũng không sợ. Còn cái nhà thì chống cự được, không sao.
Niki ngồi vào bàn, đối diện với Will, rồi nói:
- Anh trở về khi nào?
- Được vài ngày nay. Coi như xong, tôi không còn đi biểu diễn nữa, không còn nằm đường nằm sá hàng tháng nữa.
- Thật vậy à? - Niki hỏi lại - Công ty thu đĩa hát nghĩ sao về quyết định của anh?
- Tôi đã bảo họ, tôi sẽ thu đĩa chừng nào còn có người mua, nhưng tôi không sống cả đời ở khách sạn và trên máy bay. Họ không bằng lòng. Họ bảo có lẽ sau này thì được, chứ bây giờ tôi phải ra mặt nhiều hơn.
- Và anh đã trả lời nếu không làm theo ý anh, anh sẽ không làm.
Will lúng túng cười.
- Bộ cô nghe lõm khi chúng tôi nói chuyện sao, Niki?
- Tôi đoán may mà trúng, thế thôi.
Ấm nước bắt đầu kêu. Nik rót vào tách đựng cà phê bột, rồi đưa cho Will một tách. Cô hỏi:
- Vậy tình trạng của anh hiện nay như thế nào?
Anh nhún vai đáp:
- Đành chờ thôi. Để xem sao đã.
Mắt anh bắt gặp mắt cô và dán vào nhau một lúc lâu.
Niki nhấp một ngụm cà phê và suy nghĩ thật là uổng phí khi có thêm một tài nguyên của vùng Willow Cross không được sử dụng. Dầu giữa cô và Will có những vấn đề gì đi chăng nữa, cô vẫn thích tiếng hát của Will. Thật là sai lầm nếu bỏ phí đi tài năng của anh, cũng như nếu thị trấn này chịu nằm yên để bị xóa bỏ.
Anh nói:
- Cô trông giống như đang cố sức giải quyết tất cả các vấn đề của thế giới.
Cô lắc đầu:
- Hôm may thì không. Tôi đang nghĩ đến Willow Cross. Khi lái xe ngang qua sáng nay… tôi rất buồn vì thấy cùng này sa sút
đến như vậy. Không phải chỉ vì trận bão, mà còn những cái khác.
- Tôi hiểu cô muốn nói gì. Tôi cũng có cảm nghĩ như vậy, Niki. Có lẽ đó là lý do khiến tôi không muốn rời khỏi vùng này nữa.
Một ý nghĩ nảy sinh trong đầu Niki. Cô nói:
- Will, giả sử anh xuất hiện nhiều hơn mà không rời khỏi nơi đây thì sao? Nếu đồng thời anh có thể giúp được các nông gia ở đây thì sao? Anh chịu làm không?
- Còn phải hỏi, Niki. Nhưng làm cái gì?
- Ý của tôi chưa rõ rệt, nhưng tôi nghĩ đến một cuộc lạc quyên, Will ạ. Một cuộc lạc quyên lớn. Một đại hội nhạc đồng quê ngay tại Willow Cross, tương tự như đại hội nhạc rock ở Woodstock. Nếu tôi thuyết phục được Công ty Regal đài thọ chi phí và trả một số tiền quảng cáo lớn, có lẽ chúng ta có thể được nhiều ca sĩ nhạc đồng quê khác tình nguyện tham gia. Một số hãng thu đĩa hát chắc chắn sẽ muốn làm một số đĩa hát. Và chúng ta sẽ được đài truyền hình thu hình và phát lại. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể huy động được rất nhiều tiền, với cả những vật kỷ niệm, áo thun ngắn tay, ngoài tiền bán các đĩa hát.
Will dè dặt đáp, nhưng mắt anh sáng lên:
- Đáng chú ý lắm. Chỉ có điều tôi không biết có thích dính líu với Công ty Regal hay không.
- Anh đừng có thành kiến như vậy! Regal có dư tiền để tài trợ một công cuộc như thế một cách đàng hoàng. Anh cứ nghĩ xem Will, tiền thu được sẽ giúp các nhà nông xây cất lại nhà. Và cũng là xây dựng lại cuộc đời của họ. Anh bằng lòng đi và nội trong tuần này tôi sẽ đưa đề nghị lên ông Reece.
Will bằng lòng.
Niki đáp chuyến bay trở về Atlanta trong lòng háo hức. Vừa giúp các nông gia, vừa gắn liền tên của Công ty Regal vào một cuộc lạc quyên, có thể sẽ là một biện pháp cổ động xuất sắc. Nhất là trong thời điểm hiện này khi Công ty Hyland vừa thua kiện sau bốn năm kéo dài và bị tòa án xử phải bồi thường cho gia đình bà Mary Troiano nửa triệu đô la.
Theo tờ báo của Phố Uôn cô đang đọc, các luật sư của Công ty Hyland đã tuyên bố sẽ chống án lên tòa trên ngay. Họ đã tố
cáo vị chánh án xử vụ này là thiên vị.
Niki vui thích vì thanh danh của Công ty Hyland đã bị một vết nhơ. Nhưng nếu không lấy ngay những biện pháp chứng tỏ Công ty cô không đứng chung trong một âm mưu rộng lớn của toàn thể ngành sản xuất và chế biến thuốc lá để làm hại mọi người, thì phán quyết ấy của tòa án có những hệ quả đáng sợ cho cả Công ty Regal.
Cô gần như không dằn được sự nồng nhiệt khi trình bày với ông Reece kế hoạch của cô để tổ chức một cuộc tụ hội nhạc đồng quê của tiểu bang Carolina, với Will Rivers đóng vai chính. Cô nói:
- Tôi chưa có danh sách đầy đủ các ca sĩ, nhưng ít nhất tôi có thể mời mười hai ca sĩ khác. Chúng ta có thể biến cuộc họp mặt này thành một cuộc họp mặt quan trọng thực sự, lớn hơn những cuộc thi đấu thể thao chúng ta bảo trợ. Tiền thu được có thể dùng để cứu trợ nạn nhân trận bão và lập một quỹ để giúp các người trồng trọt thuốc lá, chấm dứt dần dần việc trồng cây thuốc lá. Tiền đó có thể dùng để bồi bổ lại đất, để trồng được hoa màu khác. Chúng ta thậm chí có thể tài trợ một chương trình hướng nghiệp…
- Ý kiến của cô rất đáng để ý, cô Sandeman. Tôi tin Regal có thể bảo lãnh việc đài thọ một công cuộc lớn lao như thế.
Chúng ta thậm chí còn có thể tặng một số tiền đáng kể…
- Thật tuyệt vời! - Niki kêu lên, mắt sáng rực - Ông chưa biết việc đó sẽ có ý nghĩa như thế nào với rất nhiều người…
Ông ngắt lời cô:
- Tuy nhiên, đây phải là một công việc từ thiện. Chúng ta sẽ giúp các nông gia xây lại nhà, giúp họ sửa chữa lại những thiệt hại do trận bão gây ra. Nhưng còn việc khác, thì tôi thấy không cần phải làm, cô Sandeman.
- Tại sao? Ông đã có lần nói rằng cần có những chương trình chuyển tiếp. Ông đã đồng ý rằng Công ty Regal cần phải tham gia đúng vào việc chuyển tiếp ấy.
- Đúng là tôi đã nói thế. Nhưng chưa phải là lúc để làm bước đó, các nông trại ở Willow Cross đều bị lỗ lã… với hàng trăm cái khác giống vậy trong toàn tiểu bang - Tôi không nghi ngờ là hoàn cảnh của họ đang khó khăn, cô Sandeman. Tôi chỉ nói rằng trong lúc này, Công ty Regal chưa thể đài thọ dự án nào có vẻ làm hại đến ngành chế biến thuốc lá.
- Đến bao giờ? Bao giờ Công ty Regal mới làm? Bao giờ mới từ bỏ những hoạt động dính dáng đến ngành chế biến thuốc lá?
- Tôi hiểu cô thất vọng. Nhưng tôi không thể dung thứ sự thiếu lễ độ ở trong văn phòng này, dẫu sự nhiệt tình của cô là đáng khen.
Đột nhiên dấu hiệu nhỏ nhặt hơn lại thành một ánh sáng chói lòa làm cô tỉnh ngộ. Cô điềm tĩnh hỏi:
- Ông chưa bao giờ nói nghiêm túc khi bảo rằng sẽ đưa Công ty Regal ra khỏi ngành thuốc lá, phải không?
- Có phải cô nghi ngờ sự chính trực của tôi không, cô Sandeman?
Cô nhìn kỹ ông, con người thượng lưu có học mà cô đã vô cùng khâm phục. Phải chăng ông ta cũng chỉ là một người nói dối? Cô đáp:
- Tôi nghĩ rằng ông đã lừa tôi. Ông cũng đã tự lừa dối mình.
- Cô nói năng như thế à?
- Tại sao từ đầu ông thuê tôi? Phải chăng để bịt miệng tôi? Để tôi không gây trở ngại cho ông?
- Cô Sandeman, tuy đường lối của tôi là biến kẻ thù thành bạn, đường lối ấy không áp dụng đối với những nhân viên không dùng được vào việc gì cả. Trường hợp của cô không phải vậy, cô đã chứng minh khả năng của cô. Với thời gian, tôi cho rằng cô sẽ chín chắn hơn, không còn những xu hướng anh hùng rơm nữa. Khi đó, tôi cho rằng cô có thể nhận lãnh một địa vị cao hơn, có trách nhiệm lớn lao hơn.
Niki nhìn sững người chủ của mình, không thể tin được ông ta không để ý gì đến những lời nói của cô.
- Bộ ông không hiểu rằng tôi đến đây làm cho ông không phải vì nhắm vào một chức vụ cao? Ông không biết tôi đến đây vì tin tưởng ở ông hay sao? Vì tôi nghĩ rằng ông muốn làm một việc gì tốt - và tôi đã muốn dự phần vào việc đó.
- Ở Công ty Regal chúng tôi đã làm được rất nhiều việc tốt…
Niki lắc đầu. Cô đã khờ dại quá chừng để bị lừa dối bởi những cung cách lịch sự và những lời lẽ cao thượng. Cô nói:
- Cho tôi xin, xin ông khỏi phải nhắc lại với tôi đường lối của ngàng công nghiệp thuốc lá. Nếu ông không bị mù quáng vì khói mù do chính ông tung ra, ông đã có thể thấy toàn bộ bức tranh, ông Reece ạ. Ông có lẽ đã thực hiện những gì ông đã hứa và vẫn đạt được thắng lợi. Không phải chỉ vì đó là việc nên làm, mà còn vì làm lúc này là đúng lúc.
Ông Reece ngó đồng hồ tay:
- Xin lỗi cô…
- Tôi đi đây. Tôi sẽ không làm mất thêm thời giờ vàng ngọc của ông. Nhưng tôi không tha thứ cho ông. Ông không hơn gì những kẻ bán ma túy, bán thuốc độc trên đường phố. Bạn bè của ông ở Washington sẽ không còn có thể che chở cho ông lâu lắm nữa đâu, không thể che giấu sự chai lì và tham lam của Công ty Regal…
Ông Reece mỉm cười buồn bã, như thể cô học trò cưng của ông đã bị đánh hỏng trong kỳ thi.
- Cái cô gọi là sự tham lam, cô Sandeman, là căn bản của mọi công cuộc kinh doanh có kết quả. Nếu ở đây cô chưa học được điều đó, tôi chắc chắn cô sẽ học được ở chỗ làm khác. Để rồi cô xem…
Cô ngắt lời ông ta:
- Không, tôi không còn phải chờ học gì ở những người như ông. Bây giờ đến lượt tôi, ông Reece. Tôi chưa biết bằng cách nào và khi nào,. Nhưng tôi xin hứa với ông một điều tôi sẽ giữ. Tôi sẽ chứng tỏ cho ông thấy ông đã bỏ lỡ một cơ hội ông không bao giờ còn có lại. Tôi sẽ chứng tỏ cho ông cái triết lý về kinh doanh của ông là thảm hại và thối nát đến chừng nào.
Ông cứ tin tôi!
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh