We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 17
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
iki mở cửa vào dãy phòng đôi sang trọng của công ty dành cho cô, bỏ cái cặp da đầy ắp xuống bàn và hất đôi giày có kiểu dáng đẹp nhưng bó chân ra. Sau một ngày nữa trong chuỗi dài những ngày làm việc mười hai giờ, cô thèm được tắm và ăn một bữa tối nhẹ. Chuông điện thoại reo. Cô chán nản cầm ống nghe lên. Một tiếng nói quen thuộc trách móc:
- Đến giờ mới gọi được. Bạn bè gì lạ vậy, Sandeman. Cậu thậm chí không gọi lại khi mình nhắn.
- Mình vừa mới về nhà, Blake. Mình thậm chí chưa có thì giờ xem các mẫu tin nhắn.
- Điều đó có nghĩa chăng là tối nay cậu ở nhà nữa?
Niki thở dài:
- Rất tiếc, Blake, thật tình mình…
- Minh không tin cậu hối tiếc chút nào. Theo mình, cậu đã rơi vào cái nếp cũ và nấp vào trong đó. Có bao giờ cậu ngừng lại và tự hỏi đó có nghĩa là thế nào không, Niki?
Niki thở dài. Tối hôm qua cô đã mất một giờ trên điện thoại cố thuyết phục Alexi rằng cô không thể nghỉ cả tuần để đi chơi với anh. Bây giờ cô mệt quá không sẵn sàng cãi vả như thế nữa. Cô nói:
- Blake, chúng ta để khi khác hãy nói chuyện đó, được không? Tối nay mình thật sự kiệt sức…
- Vậy thì lúc nào? Mình cũng có nghề nghiệp bận rộn và đòi hỏi, cậu biết chứ? Nhưng mình cũng có được đời sống riêng.
Sau mấy năm làm trong ngành thiết kế thời trang, ở Paris, rồi ở New York, Blake đã trở về làm cho các cửa hàng của cha cô thuộc hệ thống Underwood.
Niki nhượng bộ:
- Được rồi. Cậu có lý. Ngày mai mình sẽ đón cậu ở cửa hàng được không? Chúng ta có thể đi ăn tối… và mình hứa sẽ không
nói tiếng nào về công việc của mình.
- Bây giờ. Và tốt hơn là cậu không hồi lại, nếu không, mình sẽ rút lại đặc quyền mua rẻ ở cửa hàng đã dành cho cậu.
Niki cười xòa:
- Mình sẽ đến. Mình không đủ tiền để trả các giá cao của cậu nếu không được giảm giá.
Cô đặt ống nghe xuống và nghĩ đến Blake một cách trìu mến. Ở Atlanta, cô đã tìm đến thăm Blake. Kể từ đó, cô cảm thấy rõ ràng rằng Blake đã ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Dẫu bận rộn với chức vụ giám đốc phụ trách tiếp thị của Underwood, cô ta vẫn còn thì giờ để vận động cho những chính nghĩa riêng của cô. Một trong những cái đó là giao du với
Niki, một cái khác là trở thành người chủ nhà mời khách và chiêu đãi số một ở Atlanta.
Niki cởi bộ quần áo màu xanh biển và treo vào tủ, bên cạnh một tá những bộ đồ khác tương tự. Cô mở nước đầy bồn tắm và ngâm mình trong nước ấm, đầy bọt xà phòng thơm, để thư giãn sau một ngày căng thẳng. Tuy làm việc khó nhọc không lạ gì với cô, công việc của cô ở Công ty Regal thậm chí còn khó nhọc hơn công việc của cô ở nông trại. Không dễ dàng gì học cách trở thành một phần tử có năng suất của bộ máy công ty khổng lồ. Regal là một tổ chức gồm nhiều ban ngành phức tạp chồng lên nhau, mỗi ngành dùng một thứ ngôn ngữ riêng trong ngôn ngữ chung của các công ty đã từng thách thức cô và làm cho cô ngơ ngác.
Với quyết tâm thường lệ, Niki đã học dồn lại chương trình một năm trong mấy tháng. Chuyển từ ban này qua ban khác, cô học ở những người chỉ chú trọng đến điểm quan trọng nhất trong lãnh vực của họ. Cô dự những buổi hội thảo và đọc sách ngấu nghiến - sách, tạp chí, nghiên cứu tờ Wall Street Journal. Tối đến cô tham khảo các quyết toán hàng năm của những công ty mà Regal có thể mua lại. Không còn nhiều thì giờ hay nghị lực để làm việc gì khác, như tìm một căn hộ hay bày biện nó. Sau mấy lần gia hạn, có vẻ như cô ở luôn tại khách sạn Hyatt thay vì chỉ ở tạm.
Khỏe khoắn và mát mẻ sau khi tắm, Niki mặc vào cái áo choàng và gọi một món xà lách, một cốc rượu vang trắng. Khi bữa ăn tối dọn lên, cô bảo người bồi bàn dọn trên bàn cạnh cửa sổ, ký tên vào hóa đơn và cho anh ta một số tiên boa hậu hĩ.
Với quang cảnh của toàn thành phố trải ra trước mặt, cô lục lọi trong cặp da lấy ra lá thư của Will mà cô đã dành lại để đọc khi yên tĩnh. Vừa nhấp cốc rượu từ từ, cô chậm rãi đọc lá thư từng câu một. Anh ta viết:
"Đây là một cách đi tham quan nước Mỹ kỳ cục. Tôi không còn đếm được đã đi bao nhiêu tiểu bang. Tất cả đã bắt đầu có vẻ giống nhau, cũng chỉ gồm những khách sạn và nhà hàng, nhà hát và thể dục đường. Ông bầu của tôi bảo đã đến lúc thu một tập đĩa khác, nhưng tôi không phải đi nữa để cổ động cho nó. Tôi thấy thiếu Willow Cross. Tuần qua tôi bay về thăm mẹ tôi, nhưng chỉ ở lại được một ngày. Bà nhớ cô - và tôi cũng vậy. Ký tên: Will".
Niki mỉm cười. Will đã nổi tiếng, nhưng qua những lá thư của anh, anh không bị tiền tài và sự tâng bốc làm cho hư hỏng. Tuy cô đã hứa cố gắng xem anh biểu diễn một lần, Niki biết rằng cô không đi xem không phải chỉ vì lý do cô bận việc. Tại sao cô mạo hiểm với một người đàn ông mà trái tim thuộc về một người đàn bà khác? Cô cất lá thư của Will và sau khi ăn xong, cô ôm một xấp bản quyết toán hàng năm lên giường nằm xem.
Cho đến nay, vai trò của Niki giới hạn trong việc nghiên cứu, thu thập dữ liệu về những công ty đã chín mùi để mua lại. Bây giờ cô sẵn sàng tiếp theo một bước khồng lồ, đó là khuyến cáo ông Reece cho Công ty Regal mua lại Công ty Freshfruit, Inc. Cô đã theo sát công ty này từ khi đọc một bài phỏng vấn người sáng lập công ty của tạp chí Forbes.
Cô xem lại các tài liệu trãi ra trước mắt, hy vọng chứng minh được sự tin tưởng của ông Reece vào khả năng của cô là đúng. Trên giấy tờ, Freshfruit là một loại công ty làm cho loại công ty cá mập thèm chảy nước miếng. Giá chứng khoán hiện tại của nó thấp hơn giá trị các tích sản của nó theo sổ sách. Công ty Regal có thể mua nó dễ dàng băng tiền vay ngân hàng được bảo đảm bằng tài sản của chính Công ty Freshfriut. Thật ra, Niki thấy sau khi kiểm tra lại các số liệu, cô nghĩ rằng có khả năng Regal có thể vay tiền ngân hàng với con số nhiều hơn tổng số giá mua, chỉ với bảo đảm là tài sản của Công ty Freshfruit. Trên giấy tờ, không những đó là một dịp đáng mua, mà còn gần như không mạo hiểm gì cả và Niki gần như có thể nếm thấy trước mùi thắng lợi có tính cách mới mẻ này.
Là một nông gia trồng thuốc lá nhỏ, cô chỉ là một chấm nhỏ xíu trong vùng đất của Hyland. Là một phần tử của nhóm Regal, cô nằm trong các đội quân hùng mạnh của ban quản trị xí nghiệp, một chiến sĩ trên vũ đài, ở đó đôi khi Hyland chỉ xếp hạng nhì. Thay mặt cho các nhà trồng trọt, cô đã lên tiếng bênh vực cho một chính nghĩa hết thời. Nhưng bây giờ cô đứng về phe các thiên thần, phe những người sẽ chứng tỏ cho Hyland, cho toàn nước Mỹ thấy có thể từ bỏ việc sản xuất một thứ có thể làm chết người mà không phải hy sinh lợi nhuận hoặc làm cho công ty bị lỗ. Niki ngủ thiếp đi trên chiếc giường đơn, giữa những đống giấy tờ cô thực hiện mục tiêu cao cả ấy.
Sáng hôm sau, Niki vào văn phòng của ông Reece lúc tám giờ. Cô ngồi ở ghế trước bàn đồ sộ của ông. Ông nói:
- Xin cô cứ nói, cô Sandeman. Tôi rất nôn nóng muốn nghe.
- Tôi tin rằng chúng ta có một triển vọng rất tốt ở Công ty Freshfruit, thưa ông Reece. Tuy công ty này mới hoạt động
được năm năm, qua các số liệu ông có thể thấy họ đã có lợi nhuận đáng kể.
- Tôi đã xem các số liệu, cô Sandeman. Và tuy tôi đồng ý Công ty Freshfruit ăn nên làm ra, tôi ngại rằng nó hơi nhỏ. Do đâu cô nghĩ rằng chúng ta mua lại nó?
Niki mỉm cười. Cô đã đoán trước sẽ gặp phản biện này.
- Freshfruit là công ty nhỏ, thưa ông Reece, nhưng thà đầu tư vào một viên ngọc châu nhỏ mà hoàn hảo, còn hơn vào một viên ngọc lớn hơn mà có tì vết. Theo ý tôi, tiềm năng về lợi nhuận của công ty này chỉ mới được khai thác chưa đúng mức. Công ty này đã chiếm lĩnh một thị trường khá lớn trong tiểu bang của nó là California. Với nguồn vốn của Regal tài trợ cho nó, các sản phẩm của Freshfruit có thể bán ra thị trường cả nước thành công. Tôi tin rằng khả năng phát triển nhanh chóng và to lớn.
- Tôi đồng ý. Còn gì nữa không, cô Sandeman?
- Tôi nghĩ rằng Freshfruit có hình ảnh thuộc loại Regal muốn có… và cần có. Các loại nước ngọt "tự nhiên" do nó sản xuất, được chế biến không có đường tinh và các phụ gia khác. Chúng được xem là lành mạnh và bổ dưỡng. Bao bì rất tốt. Các loại chai đựng bằng thủy tinh, có kiểu dáng cũ xưa, gần như kỳ quặc, nhưng khơi lên một cảm giác nhớ nhung đang rất hợp thời.
Ông Reece mỉm cười:
- Cô muốn nói nó khơi dậy những loại đã bị nguy cơ tiêu diệt là những bà mẹ có vẻ lỗi thời và thứ bánh nhân táo làm ở nhà?
- Đúng vậy, - cô mỉm cười - Đó là một ý niệm có sức mạnh, ông Reece ạ, sự liên tưởng đến cái đó có lợi cho Regal. Cái đó sẽ chứng minh một cách đích xác các điều ông đang cố gắng thực hiện ở đây. Hơn nữa, tôi tin rằng mặt hàng của Freshfruit còn có thể phát triển có kết quả, vượt ra ngoài nước ngọt, để bao gồm nhiều loại sản phẩm từ trái cây.
Ông Reece gật đầu:
- Cô đã tìm hiểu kỹ, cô Sandeman. Tôi nghĩ rằng cô đã tìm được một công ty có khả năng thắng lợi cho chúng ta.
- Vậy thì nếu ông cho phép tôi nói, thưa ông Reece, theo tôi ta nên làm nhanh tay.
- Tại sao thế, cô Sandeman? Có công ty nào cạnh tranh với chúng ta đã tỏ ra chú ý hay sao?
- Dạ chưa, nhưng nếu chúng ta ra tay lúc này, thì việc mua lại có thể nhanh chóng và êm thấm. Như ông có thể thấy, đa số cổ phần nằm trong tay người sáng lập công ty, một ông tên là Harvey Benson. Tôi đã điều tra đôi chút về tình trạng tài chính của cá nhân ông Benson và hình như ông ta đang gặp đôi chút khó khăn về cân đối thu chi, vì đã đầu tư nhiều số tiền lớn vào địa ốc ở California. Tôi tin rằng nếu đề nghị với ông ta trong lúc này và nếu ông ký một hợp đồng quản lý dài hạn với ông ta thì Benson sẽ giải quyết được những vấn đề của ông ta và ông sẽ có lợi vì dùng được khả năng chuyên môn của ông ấy.
- Tôi sẽ đem tất cả những đề nghị của cô hỏi lại các cố vấn, cô Sandeman, và bây giờ, xin lỗi cô…
- Thưa ông Reece, nếu tôi còn được một vài phút…, - Niki hỏi, biết rằng thì giờ dành cho cô đã hết.
Ông Reece liếc chiếc đồng hồ tay và gật đầu. Cô rút một mẫu cắt ở báo từ trong cặp da ra. Cô nói:
- Tôi chắc ông đã thấy mẫu tin này.
Cô đưa cho ông bài báo, về vụ kiện đang do một người chồng có vợ chết vì bệnh ung thư phổi sau khi hút thuốc hiệu Hyland trong ba mươi năm, kiện Công ty thuốc lá Hyland.
Ông Reece cau mày, gạt mẫu báo qua một bên, nói:
- Chả có gì mới. Thời buổi hay kiện thưa này, cô Sandeman, những vụ kiện đòi trách nhiệm do sản phẩm là chuyện thường.
Niki vẫn nói, dầu ông đã tỏ ra thản nhiên:
- Tôi đã có ý nghĩ, vụ kiện này đang quảng cáo bất lợi cho công ty Hyland, có thể đây là lúc thuận lợi nhất để Regal công bố một số kế hoạch của mình cho tương lai.
Ông Reece gật đầu:
- Tôi chấp nhận điểm của cô nêu ra. Tuy nhiên, có sự nguy hiểm không kém là quá sớm, cô Sandeman ạ. Nếu chúng ta nói bây giờ về những kế hoạch vài ba năm nữa mới bắt đầu, chúng ta có thể bị các hệ thống truyền thông đón nhận sự nghi ngờ thay vì thiện chí.
- Tôi hiểu, - cô chậm rãi nói.
Ông mỉm cười nói thêm:
- Nhưng vì cô đã tỏ ra hăng hái để ý đến hình ảnh của Regal trước công chúng như vậy, xin cô cứ nói với tôi khi nào có ý kiến nào khác. Quả tôi đã đánh giá cao sự thành tâm của cô đối với công ty. Như tôi đã nói trong lần gặp cô đầu tiên, tôi nghĩ rằng tương lai của cô rất hứa hẹn ở Công ty Regal này. Rất hứa hẹn, thật vậy.
Niki rời văn phòng của ông Reece, buồn vui lẫn lộn. Tuy bằng lòng vì được ông ta khen, cô thất vọng vì ông Reece đã không thấy được giá trị của đề nghị cô đưa ra.
Chắc chắn ông ta đã thấy những bài báo càng ngày càng nhiều, đả kích các đặc quyền dành cho các công ty thuốc lá, cũng như đả kích các sản phẩm độc hại của chúng. Bây giờ một khi Công ty Hyland đang bị công khai buộc tội là gây ra cái chết vì hút thuốc, tại sao Desmond không nhận cơ hội này tách Regal ra xa các công ty khác? Tại sao ông ta không thấy rằng, một lời tuyên bố ý định của mình là tốt hơn một sự im lặng đồng lõa?
Đứng trước gương soi, Niki gắn lên đầu vòng hạt cườm, đi với bộ y phục cô mặc để dự buổi dạ hội khiêu vũ, do hệ thống cửa hàng Underwood tổ chức vì mục đích từ thiện. Cô mặc một bộ y phục cổ xưa mua ở một tiệm đồ cổ ở Atlanta.
Khi tổng đài điện thoại của khách sạn gọi lên cho hay có người cùng đi với cô đến. Niki thoa thêm phấn hồng vào hai má và tô lại son môi, rồi mở cửa đón Alexi vào. Anh nói:
- Trông em đẹp tuyệt vời, Niki, đẹp một cách lộng lẫy.
- Anh cũng rất đẹp, - cô đáp và ngắm nghía bộ đồ dạ hội cắt rất khéo của Alexi, cùng chiếc khăn lụa quàng ngang cổ một cách tự nhiên của anh.
Liếc nhìn hình bóng của họ trong gương, Niki phải công nhận hai người rất đẹp đôi. Thế nhưng, cô càng biết rõ và càng quý mến Alexi, cô càng không muốn thành hôn với anh. Hơn một lần cô đã tự hỏi, ở cô có cái gì không ổn? Suốt đời cô đã xa lánh những người đàn ông, nhất là những người có vẻ yêu đó rồi bỏ đi. Alexi không muốn gì hon là đem lại cho cô sự an toàn cô luôn ao ước, vậy mà Niki chỉ trả lại cho anh sự cảm mến và những lý do này nọ để thoái thác. Cô hôn phớt lên môi anh, một cách nồng thắm nhưng không đam mê và nói:
- Cám ơn anh đã đến. Blake đã dọa làm dữ với em, nếu em không mời được anh đến chơi cuối tuần này.
Alexi đáp một cách gallant:
- Rất vui được phục vụ em, tuy anh vẫn không hiểu tại sao em tiếp tục sống như thế này. Anh tôn trọng sự độc lập của em, Niki và anh hiểu công việc của em quan trọng như thế nào. Nếu một công ty có tầm cỡ như Regal tự nguyện từ bỏ những quyền lợi về thuốc lá của mình, nếu một người như Desmond Reece chỉ cần ra một lời tuyên bố trước công chúng chống lại việc sản xuất thuốc lá, thì toàn thể ngành công nghiệp này sẽ bị lung lay. Cái anh không hiểu là tại sao ngoài công việc của mình, em không thể sống một cuộc sống bình thường. Chưa đến lúc em rời bỏ cái khách sạn này hay sao… và ….
Niki ngắt lời, không cho anh ta nói nữa:
- Em không có thì giờ nghĩ đến việc tìm kiếm một căn hộ, nói chi là đi tìm.
- Không phải anh muốn nói đến những chi tiết.
- Em biết, em xin lỗi, Alexi. Chỉ có điều em không thể trả lời anh như anh muốn.
Cô thở dài đưa tay vuốt má anh. Anh cầm lấy bàn tay của cô và giữ một lúc. Rồi dịu dàng hỏi:
- Có người nào khác không? Một người nào em có thể yêu?
- Không! - Cô vội vàng đáp và lắc đầu quầy quậy như thể xua đuổi hình ảnh của Will vừa thoáng qua trong tâm trí cô. Một cách không giải thích được với Alexi, vì anh đã hỏi một câu mà cô không thể trả lời một cách chắc chắn.
Buổi dạ vũ do hệ thống Cửa hàng Underwood tổ chức để lạc quyên, giúp khoảng nửa tá những tổ chức từ thiện ở địa phương, được xem là sự kiện nổi bật nhất trong sinh hoạt của xã hội thượng lưu ở Atlanta. Tòa nhà của Blake sang trọng như một cung điện, đầy những hoa tươi và sáng trưng dưới những chùm đèn treo bằng pha lê.Cả một đội quân những người phục vụ cải trang làm những binh sĩ của Liên hiệp Miền Nam, mời khách uống sâm banh và ăn bánh, trong khi một ban nhạc chơi những bản nhạc khiêu vũ.
Niki đến trình diện Blake, cô này cải trang thành một tiểu thư miền Nam cũ, bằng một cái áo dài đỏ tươi, cổ hở rất thấp. Cô ta nói giọng kéo dài của miền Nam:
- À, đã đến lúc cậu ra mắt trước công chúng, Niki Sandeman. Và cũng đã đến lúc cậu trình làng chàng trai đẹp trai và bảnh bao này thay vì giữ lấy cho mình.
- Rất vui vì gặp lại cô, Blake, - Alexi nói và nghiêng mình chào, cầm lấy bàn tay cô đưa lên hôn.
Blake giả vờ thở dài não ruột:
- Không biết tại sao tôi không tìm được ai tuyệt hảo như anh? Niki, cậu cảm phiền cho mình mượn con người đẹp trai này để khiêu vũ một vài bản… được không?
Cô ta nắm tay Alexi định kéo anh ta đi, nhưng sực nhớ lại có bổn phận là chủ nhà, nên cô nhìn quanh phòng. Thấy một người đàn ông mặc âu phục thường, vừa lấy một ly rượu ở một cái khay, cô ra hiệu cho ông ta đến, rồi nói với Niki:
- Bây giờ để mình giới thiệu cậu với một người rất hấp dẫn, Niki. Đây là cậu mình, John Cronwell. Cậu ấy định rời Atlanta trong ngày mai, nhưng có lẽ nếu chúng ta đón tiếp cậu ấy nồng hậu theo cách miền Nam, Niki, chúng ta có thể thuyết phục cậu ấy ở lại thêm.
Xong phận sự, Blake đẩy Alexi đi đến sàn nhảy.
"Cậu John" vẻ mặt nghiêm trang xứng hợp với bộ âu phục màu xám đậm của ông. Nhưng vì ông có vẻ ít nhất cũng đã áu mươi, Niki cảm thấy hoàn toàn thoải mái bắt chuyện với ông. Cô nói:
- Ông làm việc gì mà Blake có vẻ không bằng lòng vậy, ông Cronwell?
- Tôi là luật sư, cô Sandeman. Luật sư ở New Jersey.
- Tên ông tôi nghe quen quá.
- Tôi là luật sư trong vụ kiện công ty thuốc lá Hyland. Chỉ việc được tòa thụ lý là tôi đã xem như thắng trận, vì bên phía họ đã làm đủ cách để ém nhẹm vụ này.
Niki đã theo dõi vụ án này trên báo.
- Nhưng ông có vẻ có lý do vững vàng, ông Cronwell, các bác sĩ của người đàn bà quá cố đã nói rằng, nếu trước đó bà ta ngừng hút thuốc thì có lẽ bây giờ bà còn sống. Chồng bà ta đã làm chứng rằng, bà ta đã thử nhiều lần, nhưng không bỏ
được. Ông cho rằng bồi thẩm đoàn sẽ có thiện cảm hay sao?
Ông Cronwell lắc đầu:
- Đường còn dài lắm đối với chúng tôi, cô Sandeman và chúng tôi cần có thiện càm nhiều hơn để thắng vụ kiện.
- Vậy thì tại sao ông nhận vụ này, nếu ông không nghĩ rằng có thể thắng?
- Vì việc đó phải làm. Các luật sư cộng tác với tôi đã biết rằng họ sẽ gặp khó khăn. Cô có biết văn phòng luật sư của tôi đã tốn bao nhiêu không? Hàng triệu đô la nếu tính ra tiền bao nhiêu giờ và mấy năm chuẩn bị. Tôi đã không tự lừa dối mình và lừa dối thân chủ, là vụ kiện sẽ dễ ăn. Dầu sao, các công ty cũng đã phòng bị, có lẽ ba mươi năm nay để đương đầu với một vụ kiện loại này. Họ sẵn sàng bỏ tiền ra nhiều hơn, gây rắc rối nhiều hơn và dùng nhiều đòn phép hơn. Họ làm cho ta phải mỗi bước một sáng tạo. Họ ngăn cản ta thu nhập chứng cứ và cố đè bẹp ta.
Niki nghe và cảm thấy ghê tởm khi ông Cronwell kể lại nhữn thủ đoạn trắng trợn của các luật sư của công ty Hyland.
- Nhưng vụ kiện của ông đang được quảng cáo nhiều chưa từng thấy. Hình như ít nhất báo chí đứng về phe ông. Có lẽ điều đó sẽ khuyến khích những người khác đứng ra kiện.
- Có lẽ. Nhưng cô Sandeman, cô hãy nhìn vào thực tế. Trong những năm gần đây, ngành công nghiệp thuốc lá đã chi tiêu khoảng từ tám trăm triệu đến một tỷ đo la vào các vụ kiện với tư cách là bị cáo. Số tiền đó còn lớn hơn ngân sách quốc gia của nhiều nước nhỏ. Ai có tiền nhiều như thế để chống lại họ?
- Nhưng nếu họ bắt đầu thua kiện…?
- Cho dù họ thua kiện thì mười hay mười lăm ngàn vụ mỗi năm, cho dù vậy, họ có thể trả tiền bồi thường thiệt hại lên đến năm hay sáu tỷ đô la bằng cách tăng giá bán một gói thuốc điếu nhiều hơn hai mươi lăm xu. Số tiền ấy do người nghiện thuốc lá trả, để rồi luật sư bênh vực cho các công ty dùng tiền đó ngăn cản người bị thiệt hại nhận lãnh tiền bồi thường, thật oái ăm, phải không? Thực chất là người hút thuốc trả tiền cho các công ty để các công ty tự bảo vệ.
- Quái lạ vậy sao? - Niki kêu lên.
- Đúng như vậy. Cô Sandeman, do đâu cô để ý đến vụ kiện này nhiều như vậy? Hay là cô là một ký giả ở địa phương?
Niki đỏ mặt. cô đáp:
- Tôi làm cho Công ty thuốc lá Regal.
Ông Cronwell nhăn mặt lộ vẻ bất mãn và nói giọng mỉa mai:
- Vậy là cô thích thấy Hyland thất kiện, nhưng không thấy có gì sai trái khi cô làm việc cho Công ty Regal.
- Không phải vậy, tôi không được quyền giải thích ngay lúc này, nhưng tôi có thể nói với ông rằng, Regal không giống như
Hyland. Ban giám đốc của công ty chúng tôi thật sự quan tâm đến vấn đề sức khỏe.
Ông Cronwell lắc đầu:
- Tôi đã hết tin vào chuyện thần tiên từ lâu rồi, cô Sandeman ạ. Không phải bây giờ tôi lại bắt đầu tin vào lòng tốt của kẻ nào dính dáng đến ngành công nghiệp thuốc lá. Nhưng vì cô tỏ ra để ý đến, tôi xin nói cho cô biết lý do riêng của tôi nhận cãi cho vụ này. Theo tôi, bản án sẽ có tín cách chính trị, không phải là có tính cách tài chính. Tôi cho rằng, chúng tôi gây tổn thương cho ngàng công nghiệp thuốc lá mỗi lần chúng tôi lột được cái vỏ hào nhoáng mà các công ty khoác cho mình bằng những lời quảng cáo vô nghĩa. Dù cho vụ kiện này kết thúc như thế nào, chúng tôi đã chứng tỏ được tính chất nguy hại của ngành công gnhiệp này trầm trọng đến thế nào và họ dám đi xa đến đâu với các chiến thuật nói láo thật táo tợn của họ. Và cho dù họ giàu và mạnh hơn bao giờ hết, theo tôi, dân chúng đang chán ngấy, đủ để buộc những dân biểu của mình theo ý nguyện của dân chúng.
- Ông nói đúng. Ông nói đúng ý như tôi tin tường, - Niki nói.
- Vậy thì theo tôi, cô Sandeman, cô phải biết chủ nhân của cô nên lo ngại cũng như ông Hyland, bởi lẽ, nếu một công ty nào thưa kiện một vụ - chỉ một vụ thôi - toàn thể các công ty khác sẽ bắt đầu ra máu trầm trọng. Và đó là lúc các cá mập sẽ nhào đến đớp mồi.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh