Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Pierre Lemaitre
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2582 / 74
Cập nhật: 2017-09-22 06:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
iên thẩm phán triệu tập họp khẩn cấp. Cả ê kíp, Le Guen đứng đầu, Camille, Louis, Armand. Cuộc điều tra này đang giậm chân tại chỗ một cách thảm hại.
Mà rồi, giậm chân… Thật ra thì cũng không đến nỗi thế. Bởi vì rốt cuộc cũng đã có tin mới. Tin thật, quan trọng, mới toanh và để cho tất cả mọi người được hưởng lợi lớn từ đó, thẩm phán đã yêu cầu Le Guen mở rộng vòng điều tra. Anh ta vừa đi vào phòng của Đội bằng bước chân khổ hạnh thì Le Guen đã tìm cách trấn an Camille với những ánh mắt đầy khích lệ. Camille thì cảm thấy nỗi căng thẳng dâng lên trong ông từ khoang bụng. Đằng sau lưng, những ngón tay ông cứ liên tục cọ vào nhau như thể chúng chuẩn bị một công việc cần đến độ chính xác cực cao. Ông nhìn viên thẩm phán bước vào. Căn cứ vào cách cư xử của anh ta kể từ đầu cuộc điều tra, có thể đoán được rằng với anh ta, bằng chứng chứng tỏ trí tuệ là được làm người nói câu cuối cùng. Và hôm nay, anh ta không hề có ý định chịu lép vế.
Về khía cạnh trang phục thì hôm nay thẩm phán thật tuyệt. Complê giản dị, màu ghi, cà vạt giản dị, màu ghi, vẻ thanh lịch đầy hiệu quả hiện thân cho Nữ thần Công lý đang suy tư. Chỉ cần nhìn bộ complê đầy chất Chekhov này Camille đã đoán được Vidard sẽ đóng kịch rất tợn. Anh ta nào có tài cán gì. Vai thẩm phán đã được viết trước, vở kịch có thể mang nhan đề: “Ký sự về một thông tin được tuyên bố” bởi vì cả đội đã biết sẽ như thế nào. Nó có thể được tóm tắt thành: “Các anh thực sự rất nhộn đấy” bởi cái giả thiết mà Camille theo đuổi vừa bị giáng một đòn nặng nề ở chỗ căng tin.
Hai tiếng trước, thông báo đã tới nơi. Vụ giết hại một bà tên là Jacqueline Zanetti, chủ khách sạn ở Toulouse. Bị đánh dữ dội vào đầu, hiển nhiên là theo lối rất hào hứng, rồi bị trói và kết thúc bằng axít sunfuric đậm đặc.
Camille đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Delavigne. Họ quen biết nhau kể từ khi cùng mới vào nghề, cách đây hai thập kỷ, giờ ông là cảnh sát trưởng ở Đội Trọng án Toulouse. Trong vòng bốn tiếng, họ đã gọi cho nhau bảy, tám cuộc. Delavigne là một người thẳng thắn, tốt tính, đầy tinh thần tương trợ và vô cùng chu đáo đối với ông bạn Verhoeven. Cả buổi sáng, từ phòng làm việc của mình, Camille đã dự vào những đánh giá đầu tiên và những cuộc thẩm vấn, gần giống như ông đang ở ngay tại đó.
— Không phải nghi ngờ gì nữa, - viên thẩm phán nói, - chắc chắn đây vẫn là nữ sát thủ đó. Từ vụ giết người này đến vụ giết người khác, cách thức gần như không hề thay đổi. Báo cáo cho biết bà Zanetti chết vào thứ Bảy, vào lúc sáng sớm.
— Khách sạn của bà ấy rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, - Delavigne nói, - một ngôi nhà very quieta[11].
À phải, ông là thế đấy, Delavigne, ông sẵn sàng chêm tiếng Anh vào những câu nói của mình. Đó là kiểu của ông. Với Camille thì cái kiểu này thật là đáng bực.
— Cô gái đó đến Toulouse vào thứ Ba, chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của cô ta tại một khách sạn gần ga, ở đó cô ta lấy tên Astrid Berma. Cô ta đổi khách sạn vào hôm sau. Thứ Tư, cô ta đến chỗ Zanetti, khách sạn Pré Hardy, với cái tên Laura Bloch, thứ Năm, in the night[12], cô ta dùng máy điện thoại đập nhiều phát vào bà ấy. Thẳng giữa mặt. Sau đó, cô ta dùng axít sunfuric làm nốt việc, và khoắng sạch két khách sạn, khoảng hai nghìn euro, rồi biến mất.
— Sao mà lắm danh tính thế nhỉ…
— Không, về điều đó thì chẳng có gì phải nói.
— Chúng tôi vẫn chưa biết cô ta đi ô tô, đi tàu hay đi máy bay. Chúng tôi sẽ kiểm tra nhà ga tàu hỏa, ga đường bộ, các hãng cho thuê xe, taxi, nhưng chúng tôi sẽ cần thời gian.
— Chúng ta tìm được vân tay cô ta khắp nơi, - viên thẩm phán nhấn mạnh, - trong phòng cô ta, trong phòng khách của bà Zanetti, rõ ràng cô ta chẳng buồn bận tâm đến việc chúng ta sẽ tìm được. Vân tay của cô ta không có trong hồ sơ, cô ta biết thế, chẳng có lý do gì mà phải rộn. Gần như đến mức khiêu khích rồi.
Việc trong phòng có một thẩm phán và một sếp cẩm không ngăn cản các viên cảnh sát tuân theo nguyên tắc của Camille: trong các cuộc họp tổng kết tình hình, họ đều đứng. Dựa lưng vào cửa, Camille im lặng. Ông đợi đoạn sau.
— Sau đó à? - Delavigne hỏi. - Ừ thì, tối thứ Năm, cô ta đi cùng Zanetti đến buổi khiêu vũ ở Central, đó là một thứ khá picturesque[13]
— Theo nghĩa nào?
— Kiểu vũ trường cho người già, những người cô đơn. Những người độc thân, những người mê khiêu vũ. Phải ăn mặc cầu kỳ, com lê trắng, thắt cà vạt cẩn thận và váy phồng… Tôi thấy nó khá là funny[14] nhưng cậu thì, tôi nghĩ nó sẽ khiến cậu trầm uất mất.
— Hiểu rồi.
— Không, tôi không nghĩ là cậu thực sự hiểu đâu…
— Đến mức ấy cơ à?
— Cậu còn chẳng thể nào hình dung được cơ. Chắc chúng tôi sẽ phải đưa Central vào tour du lịch cho khách Nhật Bản giống như pinnacle of achievementa[15].
— Albert này!
— Gì cơ!
— Cậu có thể miễn cho tôi cái mớ tiếng Anh của cậu không, tôi thấy bực hết cả người rồi đấy.
— OK, boy.
— Như vậy khá hơn nhiều rồi đấy… Vụ giết người có liên quan gì đến cuộc đi chơi đó không?
— Có vẻ là không. Chẳng có lời chứng nào đi theo hướng đó. Buổi khiêu vũ đã rất “sôi động”, “hay ho”, thậm chí đã có người bảo là “tuyệt diệu”, nói tóm lại là một buổi rất gớm, nhưng dẫu sao thì cũng không có vấn đề gì, không cãi cọ, nếu không tính đến những trò tán tỉnh tất nhiên không thể tránh, những trò cặp kè mà cô gái đó không tham gia. Rất kín tiếng, có vẻ như vậy. Chắc hẳn cô ta đã đến đó để Zanetti được vui lòng.
— Họ có quen biết nhau không?
— Bà ấy giới thiệu cô ta là cháu gái. Chỉ cần chưa đầy một tiếng là kiểm tra xong, bà ấy không có anh chị em gì cả. Trong cái gia đình ấy chẳng có cô cháu gái nào, cũng như nhà thổ thì làm gì có gái tơ ngoan đạo ấy.
— Về gái ngoan đạo thì cậu biết quái gì…
— Thế mà có đấy, ông ạ! Ở Toulouse này, cái vụ gái ngoan đạo ấy mà, đám ma cô của chúng tôi đỉnh lắm nhé!
— Nhưng, - thẩm phán nói, - tôi biết các anh đã biết hết mọi thứ thông qua các đồng nghiệp ở Toulouse rồi. Không, điều thú vị không nằm ở chỗ đó.
Nào, nói đi, Camille nghĩ.
— Điều thú vị là cho tới giờ cô ta chỉ toàn giết đàn ông, già hơn cô ta, thế nên vụ sát hại một bà già hơn năm mươi tuổi này khiến giả thiết của các anh bị lung lay rồi. Ở đây tôi đang muốn nói đến giả thiết của chỉ huy Verhoeven về những vụ giết người liên quan đến tình dục.
— Đó cũng là giả thiết của ông, thưa ông thẩm phán.
Đó là Le Guen. Ông cũng đã thấy hơi chán.
— Nhất định rồi! - thẩm phán đáp.
Anh ta mỉm cười, gần như hài lòng.
— Tất cả chúng ta đều cùng phạm một sai lầm.
— Đó không phải là một sai lầm, - Camille nói.
Mọi người quay sang nhìn ông.
— Nói tóm lại, - Delavigne nói, - họ cùng đến buổi khiêu vũ, chúng tôi có cả đống lời chứng, bạn bè và các mối quan hệ của nạn nhân. Họ miêu tả cô gái đáng mến, smiley[16], (sorry), tất cả đều nhận ra cô ta trên bức phác thảo mà cậu đã gửi cho tôi. Xinh đẹp, thanh mảnh, mắt xanh lục, tóc màu hạt dẻ pha hung. Hai phụ nữ chắc chắn cô ta đội tóc giả.
— Tôi nghĩ họ đúng.
— Nhảy nhót ở Central, rồi quay về khách sạn, quãng ba giờ sáng. Chắc hẳn vụ giết người đã xảy ra không lâu sau đó bởi vì (hừ, sao mà ẩu tả, phải đợi khám nghiệm tử thi thì mới chắc chắn được chứ), bác sĩ pháp y cho biết bà ấy chết vào khoảng ba giờ rưõi.
— Có cãi cọ gì không?
— Có thể, nhưng nếu mà có thì đó phải là một xung đột dữ dội. Đến nỗi kết thúc bằng axít sunfuric…
— Không ai nghe thấy gì à?
— No one[17]. Sorry… À mà cậu muốn gì nào, vào cái giờ ấy, ai chẳng ngủ tít rồi. Rồi thì, vài cú đập điện thoại vào mặt, cũng chẳng gây ồn ào mấy đâu.
— Cái bà Zanetti đó sống một mình à?
— Theo như người ta nói thì còn tùy thời điểm. Gần đây thì đúng thế, bà ấy sống một mình.
— Giả thiết thì chẳng quan trọng mấy, chỉ huy ạ. Ông có thể bấu víu vào giả thiết nào mà ông thích, điều đó chẳng giúp chúng ta tiến lên được tí chút nào và thật không may là nó chẳng mảy may thay đổi kết quả. Chúng ta hiện đang có một nữ sát thủ hoàn toàn không thể đoán trước, di chuyển rất nhanh và thường xuyên, giết cả đàn ông lẫn đàn bà không phân biệt giới tính và tuyệt đối tự tung tự tác thậm chí chẳng hề lo lắng bởi cô ta không có trong hồ sơ. Thế nên câu hỏi của tôi hết sức đơn giản, thưa ông cẩm, ông định làm gì đây?

Alex Alex - Pierre Lemaitre Alex