Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 122
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1136 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:53:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Nhật Ký Yêu Sanh (Ba)
hương 53: Nhật ký yêu Sanh (ba)
Ngày 5 tháng 1.
Cả mùa đông, buổi tối tôi và Hàn Sanh đều ngủ cùng một giường, những người bạn chung phòng ký túc xá đều ngạc nhiên vì tôi và cậu ấy tiến một bước gần gũi như vậy, nhưng dần dà cũng trở thành thói quen. Sau khi tắt đèn, Hàn Sanh đều ôm chân tôi thay tôi sưởi ấm, ban đầu tôi thấy ngượng ngùng băn khoăn lắm, nhưng về sau cũng từ từ thản nhiên tiếp nhận, vì thế tôi ngủ hết sức thoải mái và bình thản.
Cái này người khác không biết, bí mật thân thiết nhất giữa chúng tôi. Ban ngày, Hàn Sanh cũng làm như không có chuyện gì, yên lặng theo tôi đi học, ăn cơm, sau giờ tan học thì dụng tâm giảng giải bài tập cho tôi.
Tôi phát hiện mình có chút ỷ lại vào cậu ấy, chỉ cần một khắc không thấy cậu ấy, trong lòng tôi giống như thiếu mất cái gì đó, nhưng cảm giác này thật tốt lắm, thật sự tốt lắm.
Ngày 10 tháng 1.
Hôm nay là ngày đặc biệt, sinh nhật của Hàn Sanh. Từ lâu tôi đã động não vắt óc nên tặng cậu ấy cái gì, thừa dịp nghỉ Tết nguyên đán, tôi mua quà xong, sau đó vẫn cất giấu, chuẩn bị ngày quay lại đây cho cậu ấy kinh hỉ.
Tôi cố ý làm bộ không biết hôm nay là ngày gì, buổi sáng cũng như thường ngày, tập thể dục, ăn điểm tâm, sau đó đi học, tôi không chỉ một lần trộm nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy dường như vẫn không có việc gì, không có một chút sắc thất vọng, giống như cậu ấy cũng không nhớ đến ngày sinh nhật của mình, nhưng mà nội tâm tôi vẫn kích động, giờ học buổi trưa không sao tiếp thu nổi.
Vất vả đợi đến giữa trưa, chuông tan học vang lên, lớp học bắt đầu nháo nhào, Hàn Sanh nhìn thoáng qua đám người chen chúc ở cửa, vẫn không chút băn khoăn thu dọn sách giáo khoa, tôi cũng không sốt ruột, ngồi bên cạnh lẳng lặng chờ cậu ấy.
Đợi người trong lớp học đi gần hết, tôi định mở miệng mời cậu ấy ăn cơm, ai ngờ cậu ấy bỗng dưng nghiêng đầu nói: “Tòng Y, hôm nay đi ta tìm quán ăn nào ăn cơm đi.”
Trường học có rất nhiều quán ăn tư nhân to nhỏ, trước kia tôi cũng thường xuyên vào đó, nhưng từ khi thân thiết với Hàn Sanh thì không đến nữa, đồ ăn nơi đó đắt hơn căn tin rất nhiều, Hàn Sanh sẽ không đi, cũng không bằng lòng cho tôi tiêu tiền trên người cậu ấy. Cho nên khi cậu ấy đề nghị lời này, tôi quả thực quá đỗi vui mừng, không nghĩ ngợi đã nói: “Được, tớ mời cậu!”
Hàn Sanh sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không, tớ mời cậu.” Cậu ấy nhìn sắc mặt tôi, quay đầu đi nhẹ giọng nói: “Tết nguyên đán, chị hai tớ gửi tiền sang đây cho tớ.”
Mỗi khi nghe cậu ấy nhắc đến chị hai, nội tâm tôi đều vô cùng xúc động, thật sự cảm kích trời cao đã cho cậu ấy một người chị biết trân trọng cậu ấy. Mũi tôi có chút ê ẩm, thuận theo cậu ấy: “Được, vậy cậu mời tớ ăn.”
Đồ ăn trong quán ăn tất nhiên là ngon hơn căn tin nhiều, hơn nữa tôi và Hàn Sanh đều thích những món như nhau. Tâm tình tôi tăng vọt, vừa ăn, vừa nói líu ríu không yên, Hàn Sanh vẫn mỉm cười, nhìn ra được tâm trạng cậu ấy hôm nay đặc biệt tốt, tôi đột nhiên kiềm chế không được, đánh vỡ kế hoạch chúc mừng sinh nhật cậu ấy khi đưa quà, xúc động nói một câu: “Hàn Sanh, sinh nhật vui vẻ.”
Hàn Sanh hơi run một chút, sau đó tôi thấy mí mắt cậu ấy chợt đỏ, giống như sợ tôi nhìn thấy, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
“Cám ơn.” – Giọng cậu ấy rất nhỏ, mang chút nghẹn ngào, tôi nghe được tình cảm bao hàm trong đó.
Rất vui vẻ, cả ngày đều rất vui vẻ, mãi cho đến buổi tối tôi tặng quà cho cậu ấy.
Từ giờ tự học buổi tối cho đến khi tắt đèn đi ngủ chỉ có một khoản thời gian ngắn ngủi, tôi hẹn Hàn Sanh ra sân thể dục, tặng quà sinh nhật cho cậu ấy. Bên ngoài rất lạnh, gió rất lớn, nhưng tâm của tôi lại ấm áp, trong đầu toàn nghĩ Hàn Sanh sẽ vui vẻ, ai biết sau khi cậu ấy lấy ra chiếc áo lông màu xanh mới, nhìn một chút, lập tức nói: “Tòng Y, quà này tớ không thể nhận.”
“Tại sao?” – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Thấy cậu ấy đem áo trả lại cho tôi, tôi rất sốt ruột: “Đây là quà sinh nhật của tớ, cậu không cần để ý giá trị của nó, chỉ cần để ý tâm ý của tớ mà thôi! Chúng ta là bạn tốt, giữa chúng ta không nên so đo nhiều như vậy!”
“Không, chúng ta không phải bạn, cậu chỉ đồng cảm với tớ thôi.” – Hàn Sanh bỗng xoay mặt qua một bên, lạnh giọng nói: “Tớ biết cậu đối với tớ rất tốt, bởi vì tớ, mỗi ngày cậu đều cùng tớ đến căn tin ăn cơm, mua đồ ăn ngon nhất, sau đó cố ý nói ăn không hết, hoặc là mùi vị không ngon, bắt tớ phải ăn. Bởi vì tớ luôn mặc áo bông cũ, nên cậu nhân dịp sinh nhật tớ, mua áo lông tặng tớ. Tòng Y, tớ không thích cảm giác như vậy, sau này… sau này không cần như vậy, nếu không chúng ta cứ ở chung như lúc cậu mới đến trường đi.”
Cậu ấy nói chúng tôi không phải bạn, cậu ấy nói tôi chỉ đồng cảm với cậu ấy thôi, cậu ấy nói chúng tôi nên cứ ở chung như lúc tôi mới đến trường, khi tôi nghe được những lời này, cả người đều bối rối, đứng đó ngơ ngác nhìn cậu ấy, tức giận đến mức nói không nên lời, cậu ấy bắt đầu hướng về phía ký túc xá đi: “Muộn rồi, chúng ta trở về đi, chút nữa đèn tắt rồi.”
Tôi đứng đó, vẫn không nhúc nhích, cậu ấy đi vài bước phát giác bất thường, lại đi trở lại, như muốn kéo tôi, tôi đẩy cậu ấy một cái, toàn bộ nóng giận bộc phát trong nhát mắt: “Không thích cảm giác như vậy à? Không phải là do không vượt qua nổi lòng tự trọng à?! Người không thể không có lòng tự trọng, nhưng lòng tự trọng quá lớn hoặc tự ti quá mức, đó là bệnh tâm lý! Cảm giác của cậu? Vậy cậu có biết cảm giác của tớ không? Tớ thích cậu, yêu mến cậu, muốn làm bạn của cậu, muốn thận thiết với cậu, muốn được cậu xem trọng! Tớ chiếm dụng nhiều thời gian của cậu như vậy, cậu giúp tớ bổ túc bài học, tớ vẫn thản nhiên, tại sao sinh nhật cậu tớ tặng một cái áo mới, cậu cũng khó xử như thế? Cậu thật sự thấy tớ đồng cảm với cậu sao? Trên đời này có rất nhiều người đáng để đồng cảm, tớ đều phải đối đãi tốt với cả thảy hay sao? Hàn Sanh, cậu có biết tớ ghét cậu tự ti trước mặt tớ cỡ nào không? Cậu có biết cậu như vậy khiến tớ đau lòng cỡ nào không?”
Tôi nói xong, nhịn không được nữa, nước mắt rơi xuống, căm phẫn đau lòng, đưa tay ném thật mạnh cái túi xuống nền cỏ: “Tớ đã lấy ra cái gì thì tuyệt đối sẽ không thu hồi, cậu không cần, tớ ném đi!” Nói xong lời này, tôi cũng không để ý đến cậu ấy, xoay người chạy về ký túc xá.
Thật uất ức, nhớ đến tiền tiêu vặt mấy tháng nay mua quà cho cậu ấy, nhớ đến mình dành cả ngày nghỉ để đi chọn quà, đi đến chân mỏi rã rời, nghĩ đến sau khi mua chiếc áo, một lần rồi hai lần ảo tưởng đến vẻ mặt của cậu ấy khi nhận được quà, tôi chờ mong như vậy, vạn vạn lần không lường trước được cảnh tượng hôm nay lại như vậy.
Tôi vừa uất ức lại vừa sợ, sợ sau đêm nay, chúng tôi sẽ trở lại như lúc đầu, cậu ấy sẽ không làm bạn với tôi nữa. Tôi chôn đầu vào chăn, khóc không thành tiếng, khi nghe thấy giường bên cạnh có động tĩnh truyền đến, tôi biết, cậu ấy đã trở lại, tôi lại bắt đầu thấp thỏm, đêm nay có thể cậu ấy sẽ không sang đây ngủ với tôi, tôi thậm chí còn hạ quyết tâm, nếu cậu ấy không sang, tôi vĩnh viễn sẽ không để ý đến cậu ấy nữa.
Nhưng khi đèn ký túc xá tắt, cậu ấy vẫn không đến, tôi không biết dùng từ nào để hình dung thất vọng và khổ sở khi đó, ôm chặt chăn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Sau đó, tôi chợt nghe trong bóng tối có một âm thanh rất nhỏ, Hàn Sanh đi đến giường của tôi, cơ mà không phải giống như trước kia, mỗi đứa nằm một đầu, mà trực tiếp đi đến bên tôi, tiến vào trong chăn, ngủ bên cạnh tôi.
Tôi không muốn để ý tới cậu ấy, nhưng thân thể lại động, không tự chủ được lui người chừa chỗ cho cậu ấy ngủ, cậu ấy nghiêng mình, tay đụng vào mặt tôi, tôi nghĩ, trên tay cậu ấy nhất định dính đầy nước mắt của tôi, sau đó, tôi chợt nghe một giọng nói rất khẽ rất khẽ như đang khẩn cầu: “Tòng Y, đừng khóc, đừng khóc…”
Không nghe thấy câu đó cũng không sao, nhưng vừa nghe tôi lại thấy lòng tràn đầy uất ức, nước mắt chảy ra càng nhanh hơn, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, tôi chưa từng khóc trước mặt ai, tôi nghĩ tôi lúc ấy nhất định làm cho Hàn Sanh tay chân luống cuống, cậu ấy hạ giọng, không ngừng giải thích bên tai tôi, còn nói cho tôi biết: “Tòng Y, Tòng Y, tớ đem cái áo cậu chọn về rồi, đặt ở trên giường tớ.”
Nhưng tôi vẫn khóc, tôi chưa bao giờ để tâm người khác như vậy, thế mà tôi lại đối với cậu ấy như vậy.
Hàn Sanh từ bên gối của tôi rút ra khăn tay, không ngừng giúp tôi lau nước mắt trên mặt, nhưng vừa khô, nước mắt mới lại chảy ra, cậu ấy thật sự không còn cách nào, đưa tay ôm tôi vào lòng, một lần lại một lần nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “Ngoan, đừng khóc, đều là tớ không tốt, tớ không bao giờ như vậy nữa… Tớ không bao giờ như vậy nữa.”
Tôi sợ đánh thức những người khác trong ký túc xá, tay phải ôm chặt quần áo trên vai cậu ấy, đem mặt chôn vào ngực cậu ấy nhẹ giọng nức nở, quần áo của cậu ấy bị tôi làm ướt một mảng bự.
Tôi không biết tôi cuối cùng ngủ như thế nào, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ, trong đầu có hai ý niệm, trên người Hàn Sanh có mùi hương xà phòng nhè nhẹ, rất dễ chịu, tôi với Hàn Sanh như vậy, xem như hòa.
Thì ra tớ khóc, lý do lớn nhất là do lo sợ chúng ta không thể hòa thuận sao? Hàn Sanh à Hàn Sanh, thì ra tớ đã để ý cậu như vậy sao? Vậy còn cậu? Cậu thế nào?
Ngày 15 tháng 1.
Được nghỉ đông, đây là chuyện làm người ta nhảy nhót không thôi, tôi thích nghỉ đông, nhưng lần này lại không thích như trước kia.
Nghĩ đến phải cách xa Hàn Sanh, hơn nữa vài ngày không liên lạc như vậy, lưu luyến chẳng muốn rời.
Tôi muốn tiễn Hàn Sanh, nhưng cậu ấy không cho, cậu ấy nói đùa là sợ tôi khóc, hiện tại cậu ấy ngẫu nhiên hay nói giỡn, tôi rất dáng vẻ như vậy của cậu ấy.
Cậu ấy mặc áo lông tôi tặng đi, tôi cảm thấy cậu ấy cố ý làm vậy, cậu ấy sợ tôi đau lòng, muốn an ủi tôi.
Trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng mà, hừ! Tôi thật sự khoái khóc vậy sao?
Ngày 27 tháng 1.
Mẹ rất vui vì thành tích của tôi tiến bộ, cả kỳ nghỉ đông đều cười tủm tỉm, hối hả bận rộn chuẩn bị thức ăn cho tôi, một lòng một dạ trông nom đồ ăn đồ uống thường ngày của tôi. Mẹ vẫn muốn tôi gọi Hàn Sanh sang nhà ăn một bữa cơm, trước kia Hàn Sanh luôn từ chối nói muốn ở trường đọc sách, hôm nay mẹ lại nhắc tới việc này, tôi nói với mẹ là nhà Hàn Sanh rất xa, sang không tiện, mẹ nói vậy để học kỳ sau.
Mẹ chưa gặp Hàn Sanh đã thích cậu ấy như vậy, cái này là nhờ công tôi thường xuyên khen ngợi Hàn Sanh trước mặt mẹ.
Hì hì, có chút hả hê.
Anh Vân Tuấn cũng trở về, cách hai ngày lại đến nhà tìm tôi, tôi có chút không yên, anh ta liền oán giận bây giờ tôi đối với anh ta không tốt như lúc trước, khẩn trương hỏi tôi có phải đang yêu không, tôi cảm thấy buồn cười, nói mẹ em đối với anh tốt như vậy, như đối đãi với con ruột, anh còn muốn em đối tốt với anh thế nào nữa?
Mẹ quả thật đối với anh Vân Tuấn đặc biệt tốt, mẹ với chú Tào trước kia là bạn học, có lần nghe bố nói đùa, tôi mới biết trước kia hình như họ là mối tình đầu. Nhưng nhiều năm qua đi, bố và dì Văn cũng không để ý đến việc này nữa, quan hệ hai gia đình tốt lắm, tôi thấy họ thật sự thật tâm hi vọng tôi và anh Vân Tuấn sau này có thể đến bên nhau, dì chú đều đùa với chúng tôi như vậy.
Haiz, ghét nhất mọi người đùa với tôi như vậy, với tôi mà nói, đây là chuyện còn xa tít mù khơi.
Tôi nhớ Hàn Sanh, mỗi ngày đều phải nhớ đến cậu ấy hai lần.
Ngày 21 tháng 2.
Sinh nhật của tôi, tuyết rơi.
Bố mẹ muốn đến khách sạn đặt mấy bàn, bảo tôi mời bạn tốt đến dùng cơm, tôi nhất định không chịu, tân xuân vui vẻ, bên ngoài tuyết còn rơi rất dày, tôi không muốn ra ngoài làm sinh nhật hoặc mời ai dùng bữa cả, tôi chỉ muốn đầm ấm cùng gia đình thôi.
Mẹ mua rất nhiều thức ăn, buổi sáng đã bắt đầu bận rồi, tôi khoan khoái lười biếng nằm trên giường, bố đột nhiên cười gõ cửa: “Con gái ngoan, có điện thoại gọi đến!”
Tôi nghĩ bạn bè nào mà gọi đến đây, vội vàng mang dép lê ra ngoài tiếp, một giọng nói quen thuộc từ loa truyền đến: “Tòng Y, là tớ.”
Là Hàn Sanh, tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến là Hàn Sanh, tôi vừa mừng vừa sợ: “Nhà cậu không phải không có điện thoại sao?”
Cậu ấy bên kia thở phì phì: “Đúng vậy, tớ chạy đến nhà người khác gọi.”
Nghe tiếng thở của cậu ấy, làm tôi kìm lòng không nổi xoay người nhìn mưa tuyết rơi đầy trời ngoài cửa sổ, đột nhiên đau lòng: “Hàn Sanh, bên ngoài tuyết rơi.”
“Đúng vậy, tuyết rơi, tớ nhớ cậu nói cậu thích tuyết rơi.” – Suy nghĩ của cậu ấy và tôi hoàn toàn khác nhau, ở bên kia điện thoại vui cười: “Trên đường đi tớ đã nghĩ tới, ngày sinh nhật cậu có tuyết rơi, cậu nhất định sẽ rất vui, tớ lập tức bỏ dù ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh bông tuyết bay vào trong mắt tớ, có hơi đau, nhưng tớ nghĩ đến cậu nhìn thấy sẽ rất thích, lại vui vẻ.”
“Hàn Sanh, cậu là đồ ngốc.”
“Tòng Y, sinh nhật vui vẻ.”
“Có cuộc điện thoại của cậu, tớ đã rất vui rồi.”
Treo điện thoại, tớ còn đắm chìm trong vui sướng. Hàn Sanh, tớ nhớ cậu, tớ mong chờ khai giảng đến thật nhanh, lúc đó có thể gặp cậu rồi phải không? Cậu có nhớ tớ như vậy không?
Ái Sanh Nhật Ký Ái Sanh Nhật Ký - Quảng Lăng Tán Nhi