Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1621 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 98: Chính Biến (Đảo Chính)
ditor: Hoàng Dung
Vũ Văn Tinh bình tĩnh mà đi vào trong đại sảnh phủ lão tướng quân, liếc mắt liền nhìn thấy Trương Đức Vượng cười với hắn.
"Trương Đức Vượng, ngươi thật có bản lĩnh, là hoàng huynh phái ngươi tới tìm Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, nói ra giọng nói nghiêm khắc nhất.
Tên này vẫn là cẩu nô tài tâm phúc của Vũ Văn Hiên. Hôm nay tìm tới cửa, nhất định là phụng mệnh mà đến.
"Cửu vương gia quá lo lắng, hoàng thượng không biết nô tài xuất cung tìm đến Cửu vương gia. Hoàng thượng cũng không biết Cửu vương gia ẩn thân ở chỗ này!" Trương Đức Vượng kính cẩn ngoan ngoãn đáp lời: "Nô tài là tới giúp Cửu vương gia ngài!"
"Hừ, cẩu nô tài như ngươi lúc nào thì học được bản lãnh chân ngoài dài hơn chân trong vậy?" Vũ Văn Tinh không tin Trương Đức Vượng, trong mắt phượng như mặc ngọc mơ hồ lộ ra sát ý, "Ngươi muốn chết ở trong tay bổn vương sao?"
Nói không chừng tên cẩu nô tài này là gian tế Vũ Văn Hiên phái tới, hắn quyết không thể tin tưởng hắn ta!
"Nếu Cửu vương gia muốn giết nô tài, nô tài cũng không còn lời nào để nói!" Trương Đức Vượng vẫn cúi đầu, vì vậy Vũ Văn Tinh không nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt hắn, "Nhưng đại sự của vương gia ngài phải làm sao bây giờ? Nô tài là tự nguyện tới đây cống hiến cho Vương Gia. Nô tài ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng đại sự của Vương Gia không thể bị dở dang!"
Vũ Văn Tinh nghiêng đầu, quan sát Trương Đức Vượng, trong lòng càng thêm suy đoán không ngừng.
Hình như tên cẩu nô tài này biết không ít chuyện, nhưng nếu hắn ta thật muốn giúp mình đối phó Vũ Văn Hiên, vậy mục đích hắn là gì?
"Cửu vương gia, nô tài ta là thành tâm tới đầu nhập vào Cửu vương gia đấy!" Thấy Vũ Văn Tinh thật lâu cũng không nói chuyện, Trương Đức Vượng 'bùm' một tiếng quỳ xuống trước mặt của hắn ta, dập đầu tỏ vẻ trung thành của mình, "Các cửa thành hoàng cung đều có trọng binh canh giữ, nếu Cửu vương gia ngài không có nội ứng sẽ rất khó phá được Hoàng Thành, giết đương kim hoàng thượng!"
"Trương Đức Vượng, ngươi thật to gan, lại dám nói ra lời nói phạm thượng như thế!" Vũ Văn Tinh vỗ mạnh lên bàn một cái, trợn mắt quát Trương Đức Vượng chói tai.
Tên cẩu nô tài nói lời này có thể là đang thử dò xét hắn có lòng phản nghịch muốn mưu phản hay không!
"Nô tài có can đảm nói ra lời nói không dám nói ở trong lòng Cửu vương gia ngài thôi!" Trương Đức Vượng rất lớn mật cãi lại Vũ Văn Tinh, "Hoàng thượng làm tất cả đều quá không công bằng với vương gia ngài, ngay cả ta đây là một nô tài cũng nhìn không được. Hoàng thượng còn đoạt vương phi của vương gia ngài, bây giờ địa vị vương phi là hoàng hậu cao quý của Phượng Dực Quốc, nhưng nàng sống không chút vui vẻ nào!"
Trương Đức Vượng - cẩu nô tài này rất thông minh, biết cái gì mới có thể thu hút được sự chú ý của Vũ Văn Tinh.
"Nàng sống như thế nào không có quan hệ với bổn vương!" Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực, quả đấm giấu ở trong tay áo trong nháy mắt nắm thật chặt.
Từ ngày con thỏ ngu xuẩn kia tự phản bội hắn, liền không hề có chút quan hệ gì với hắn rồi!
"Vương Gia ngài hà tất gì phải như vậy chứ? Hoàng hậu nương nương gần đây luôn nhắc tới người, nói rất nhớ người, muốn gặp người, vì thế hoàng thượng rất tức giận, đem hoàng hậu nương nương nhốt ở cung hoàng hậu, không cho phép nàng ra ngoài một bước!" Trương Đức Vượng tiếp tục quạt gió thổi lửa, ý cười lạnh đắc ý trong mắt được hắn che giấu rất tốt.
Thiếu chủ, ngài cũng không thể học Cửu vương gia không quả quyết, vì nhi nữ tình trường tổn hại đến đại kế báo thù của mình!
"Câm miệng! Bổn vương không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến nàng!" Vũ Văn Tinh giận dữ gầm thét, trong lòng có một cỗ phiền muộn đè ép thân thể của hắn rất không thoải mái.
Người trong lòng Bạch Tiểu Thố là hoàng huynh của hắn - Vũ Văn Hiên, nàng còn nghĩ tới hắn làm cái gì, muốn gặp hắn làm cái gì!
"Vương Gia, lời hôm nay nô tài muốn nói đã nói xong, nhưng nếu Vương Gia ngài không thể tin tưởng lời nô tài nói, nô tài cũng không nhiều lời vô ích, nô tài xin cáo từ!" Trương Đức Vượng thấy Vũ Văn Tinh không có chút chịu dao động nào, liền từ từ đứng dậy, kính cẩn ngoan ngoãn nói hết liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.
"Khoan đã!" Vũ Văn Tinh quát chói tai, gọi Trương Đức Vượng lại.
"Ngươi mới vừa nói nguyện ý giúp Bổn vương, nhưng nếu ngươi dám bán đứng Bổn vương, Bổn vương sẽ làm cho ngươi chết không có nơi chôn thân!" Mắt phượng như mặc ngọc bắn ra sát khí bén nhọn nhất, Vũ Văn Tinh lạnh giọng cảnh cáo Trương Đức Vượng, "Nếu bổn vương cần gì chắc chắn sẽ sai người thông báo cho ngươi làm, ngươi có thể đi về rồi!"
"Dạ, Cửu vương gia, nô tài xin đợi Vương Gia sai khiến!" Trương Đức Vượng chắp tay cáo từ, giống như lúc đến vậy, nghênh ngang đi ra khỏi phủ tướng quân.
Chờ sau khi Trương Đức Vượng đi, Vũ Văn Tinh một mình lẳng lặng đi ở trong sân phủ tướng quân, khuôn mặt thâm trầm.
Lời nói kia của Trương Đức Vượng làm cho Vũ Văn Tinh xúc động. Hắn cũng nhớ Bạch Tiểu Thố, mỗi ngày đều nhớ, hàng đêm đều nhớ, chỉ là loại nhớ nhung khắc cốt này bị ghen tỵ và thù hận che giấu. Trong ngày thường Vũ Văn Tinh luôn đè nén mình, không muốn nghĩ đến những ngày vui vẻ hắn và Bạch Tiểu Thố ở cùng một chỗ.
Nhưng nếu không có Vũ Văn Hiên hoành đao đoạt ái, có lẽ hắn và Bạch Tiểu Thố đã có đứa bé rồi.
Chỉ là, toàn bộ đều là châm chọc như thế, Bạch Tiểu Thố mang thai không phải là máu mủ của Vũ Văn Tinh hắn, mà là của Vũ Văn Hiên!
Trong viện, liễu rủ vẫn xanh nhạt như cũ, nhưng Vũ Văn Tinh cũng không còn là Vũ Văn Tinh trước kia nữa.
Mấy ngày nay Bạch Tiểu Thố bị nhốt ở cung hoàng hậu không được đi ra, đến nha đầu riêng cũng không có.
Mỗi đêm, Vũ Văn Hiên luôn tới ngủ với Bạch Tiểu Thố. Mặc dù Bạch Tiểu Thô kháng cự qua rất nhiều lần, nhưng Vũ Văn Hiên vẫn quyết giữ ý mình như cũ. Bạch Tiểu Thố cũng không còn cách nào với hắn.
Người ta là hoàng thượng, nàng cũng không thể chọc giận hắn, gọi hắn tới chém đầu mình đi!
Hơn nữa, đứa bé trong bụng của nàng còn chưa ra đời đâu. Nàng phải giữ mạng nhỏ lại để sinh đứa bé ra mới được, xem một chút đến tột cùng là thỏ, hay là đứa bé!
Bạch Tiểu Thố làm một người bị nhốt, cũng không biểu hiện giống như liệt nữ trinh tiết không ăn không uống. Nàng không có cốt khí lớn như vậy, đói chết mình và đứa bé trong bụng, cái này không đáng.
Cho nên, có đồ ăn tốt gì được bưng lên, Bạch Tiểu Thố liền tận tình ăn uống thả cửa, nói cho hay là vì bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
Trong lúc rãnh rỗi, Bạch Tiểu Thố sẽ ở trong cung hoàng hậu đi tới đi lui mấy vòng, mệt mỏi thì ngủ một giấc, tỉnh liền tiếp tục đi.
Ngồi ăn như vậy rồi chờ chết. Qua nửa tháng, đột nhiên thái hậu phái người tới truyền Bạch Tiểu Thố tới cung thái hậu gặp bà.
Dĩ nhiên Bạch Tiểu Thố nguyện ý đi gặp Thái hậu, nhưng cung nữ giữ cửa không để cho nàng đi ra ngoài, nhất định muốn đi kinh động Vũ Văn Hiên.
Vạn bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Thố lấy ra bản chất hung hãn trấn áp mấy cung nữ, khiến cho họ cũng không dám đi chỗ Vũ Văn Hiên đâm thọc. Sau đó mình liền theo Lạc Hà đi cung thái hậu.
"Thái hậu nương nương, người tìm ta có chuyện gì à?" Vào cung thái hậu, Bạch Tiểu Thố cảm giác mình đứng thật mệt mỏi, không chú ý tôn ti lễ nghi, tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống, cười hì hì hỏi Thái hậu.
Đây là mẫu thân của vương gia phu quân đó, thật là thân thiết!
Thái hậu đối với Bạch Tiểu Thố không hiểu quy củ, rất không vui. Trong lòng không vui, bà lại cảm thấy Bạch Tiểu Thố ở trước mặt không giống như người mấy tháng trước mình nhìn thấy.
"Hoàng hậu, hôm nay ai gia bảo ngươi tới đây là vì hỏi ngươi, có phải hoàng thượng tính lập đứa nhỏ trong bụng ngươi làm thái tử không?" Giọng nói thái hậu rất lạnh, lộ ra ý cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Bà không thể để cho Hiên nhi hồ đồ như thế, cứ thế mãi, hắn chắc chắn mất nước!
"À? Thái hậu nương nương, ta không hiểu ý của người." Bạch Tiểu Thố chu mỏ, gương mặt khốn hoặc, "Ta không phải hoàng hậu của Hiên. Hơn nữa đứa bé trong bụng ta là của Vương Gia phu quân. Thái tử gì chứ, chẳng quan hệ với đứa bé của ta!"
Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Sắc Thái Mộng Ảo